Chương 5

Cơn mưa bên ngoài càng lớn hơn, chia cắt thế giới thành hai mảnh, một mảnh chìm trong màn mưa miên man bất tận, mảnh còn lại là nhà hàng tỏa ra mùi thơm của lẩu.


Cứ thế này thì sợ là hôm nay không về được mất. Chủ quán lẩu bố trí một màn hình chiếu chiếu một bộ phim đen trắng cho họ xem, trong phim có thể nghe lờ mờ thấy tiếng sột soạt của phim nhựa.
Tôi đã đến vô số nơi nhưng nơi thích nhất vẫn là Rome.


Lâm Xuân Nhi đã quen thuộc với bộ phim này đến nỗi thuộc lòng từng lời thoại. Cô giơ một tay lên chống má, nghiêm túc ngồi xem một lúc.


Di động của Tống Thu Hàn đặt yên lặng trên bàn liên tục nhấp nháy báo, anh liếc nhìn cuộc gọi đến, là của Phương Gia Lỵ. Anh cố ý không bắt máy, nhưng nếu không chịu bắt máy thì cô gái Phương Gia Lỵ này sẽ nhất quyết gọi điện liên tục. Vì vậy anh đành cầm máy lên bước ra ngoài, đứng dưới mái hiên cửa hàng trả lời điện thoại của cô ta.


“Sao vậy?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Anh đang làm gì vậy? Sao nghe có tiếng ồn.” Phương Gia Lỵ nghe thấy bên Tống Thu Hàn có tiếng ồn thì hơi ngạc nhiên. Anh luôn là người sống lặng lẽ, hiếm khi đến những nơi đông người.


“Đi ăn tối với bạn. Có chuyện gì vậy?” Tống Thu Hàn hỏi cô ta một câu rồi quay người lại, xuyên qua cửa sổ, anh nhìn thấy Lâm Xuân Nhi vẫn giữ tư thế vừa rồi, rõ ràng cô rất thích bộ phim đó.


available on google playdownload on app store


“Không có gì. Tống Thu Hàn, tối hôm qua em trằn trọc suy nghĩ không ngủ được, anh thấy chúng ta đính hôn theo lời người lớn có được không? Đính hôn cũng không phải kết hôn...”


“Phương Gia Lỵ, cô chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng tôi thì không. Đời người dài như vậy, cô có chắc mình có thể chịu đựng loại bạo lực lạnh như vậy cả đời không? Cho dù cô có thể chịu nổi thì tôi cũng không làm được. Cô biết con người tôi rồi đấy, tôi mà đã không yêu thì người ta có bưng nước cho tôi, tôi cũng không uống.” Ánh mắt Tống Thu Hàn vẫn dán chặt trên người Lâm Xuân Nhi, cô đang uống nước, ánh mắt lơ đãng liếc ra bên ngoài bắt gặp ánh mắt anh, khẽ mỉm cười với anh.


Phương Gia Lỵ trầm mặc một lát mới nói: “Chúng ta quen biết đã hơn mười năm, em là người hiểu rõ anh nhất. Em phải ra ngoài chút đã, gọi lại sau nhé.”
“Bớt gọi điện quốc tế đi, đắt lắm.”


Phương Gia Lỵ cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Trần Khoan Niên: “Mấy ngày nay Tống Thu Hàn ở trong nước có niềm vui mới phải không?”


Trần Khoan Niên nhắn trả lời bằng một tin nhắn toàn dấu chấm lửng rồi nhét điện thoại vào túi. Tống Thu Hàn là một người kỳ lạ, rõ ràng anh luôn giữ mình trong sạch, nhưng phụ nữ lại nghĩ anh phóng túng nên cứ sáp tới gần. Anh làm mặt lạnh thì phụ nữ lại cảm thấy anh đang làm bộ thả mồi bắt bóng. Việc này thật sự quá khó giải quyết.


Tiêu Muội đứng dậy đi vệ sinh, Trần Khoan Niên đi theo chặn cô ở cửa.


“Cậu hẹn Tống Thu Hàn đến làm gì? Tống Thu Hàn là người sống lạnh lùng, có tuổi rồi thì đừng xông xáo quá làm gì, đều là bạn bè với nhau, làm loạn lên thì không hay lắm đâu.” Trần Khoan Niên đang nói sự thật, khó lắm mới tìm về được tình cảm bạn học, đừng để bị những chuyện dở tệ đó phá hỏng.


Đây cũng không phải là câu dễ nghe. Tiêu Muội không thích nghe đến mấy chữ đã có tuổi, cô đẩy kính mắt nói: “Trước tiên chúng ta làm rõ khái niệm chút nhé, đã có tuổi là muốn ám chỉ độ tuổi nào?”


... Trần Khoan Niên sửng sốt, sau đó đi tới nắm chặt bím tóc của Tiêu Muội: “Cái cô này, tự nhiên đi chặt chém nhau vậy hả?”
Tiêu Muội lườm anh ta: “Ai bảo cậu nói nhảm cho lắm vào.”
“Vậy cậu nói đi, vì sao lại rủ Tống Thu Hàn đi ăn lẩu? Bạn học nam cũng đâu phải chỉ có một mình cậu ấy?”


“Đã bảo rồi còn gì? Muốn cậu ấy đầu tư dự án nuôi heo thông minh…” Tiêu Muội mượn chiêu của Xuân Nhi bắt đầu nói hươu nói vượn: “Hay là để lần sau tôi tới tìm cậu nhé.” Nói xong câu này, tim cô ấy còn lỡ một nhịp.


Trần Khoan Niên ho nhẹ một tiếng: “Được. Lần sau có việc thì tìm tôi đi.”
Hai người một trước một sau đi về, đi vài bước Trần Khoan Niên đột nhiên giữ chặt Tiêu Muội: “Đứng im.”
Hình ảnh trước mặt khá đẹp.


Trong quán lẩu đơn sơ mọi thứ đều màu đỏ, tương ớt ở đáy nồi, bàn ghế gỗ đã tróc sơn đỏ, hai người đang ngồi trước cửa sổ trong màn mưa cùng xem một bộ phim đen trắng. Ngay cả khuôn mặt vừa đỏ vừa đen của Lâm Xuân Nhi cũng góp thêm cảnh đẹp cho bức tranh này. 


Trần Khoan Niên lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình rồi mới ngồi vào chỗ với Tiêu Muội.


Lúc này đã gần mười giờ, mưa vẫn rơi không ngớt. Đợi hết mưa thì trời sẽ lạnh hơn, mùa đông sẽ sớm đến. Thành phố này là thế, mùa xuân và mùa thu dường như luôn trôi qua rất nhanh, cố níu kéo giữa mùa hè và mùa đông. Nhưng dù thế nào thì sắc vàng óng ả của con đường toàn hoa kim ngân ở khu phố cũ sẽ luôn đến như đã đúng lịch trình của nó.


Nhất định phải đến đó ngắm!


Cả bốn người cùng xem phim, ăn lẩu, uống rượu đến lúc hơi chếnh choáng say, mấy người quấn chặt quần áo ngồi trên chiếc ghế ở lối vào quán lẩu cùng tận hưởng cơn mưa. Thỉnh thoảng có những hạt mưa lọt qua trần nhà dột nát rơi xuống mặt họ, nhưng không ai ngạc nhiên cả, chỉ giơ tay lên lau qua. Đợi đến lúc tỉnh rượu, mấy người vỗ vai nhau chào tạm biệt: “Lần sau gặp lại nhé bạn hiền.” Lúc rời đi đều không quay đầu nhìn lại.



Tống Thu Hàn vừa về nhà đã đi tắm ngay sau đó mở máy tính xem báo cáo xu hướng ngành của tháng này, đồng thời phân tích doanh thu của các dự án lúc trước, sau đó xác nhận lịch trình sắp tới với thư ký Tiêu. Ngoại trừ Quảng Châu, Thâm Quyến và Trùng Khánh thì mới có thêm Nam Thông và trấn Cảnh Đức, một tuần năm địa điểm khác nhau.


“Lịch trình của trấn Cảnh Đức đã được lên kế hoạch vào ngày cuối cùng, một giờ sáng thứ năm là sẽ tới khách sạn, tham gia hội nghị lúc mười giờ sáng thứ sáu. Khách sạn cách địa điểm tổ chức ba mươi phút lái xe.” Cường độ cũng không nhỏ, Tiêu Tình lo anh không chịu nổi: “Hay là đổi thời gian nhé ạ?”


“Không cần. Cứ như vậy đi!” Tống Thu Hàn cúp điện thoại, nhìn thấy Trần Khoan Niên gửi tin nhắn nên mở ra xem, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà đối phương đã chụp lén anh và Lâm Xuân Nhi. Trần Khoan Niên luôn rất giỏi trong việc lấy cảnh và bắt góc mặt. Tống Thu Hàn phóng to bức ảnh, cảnh đôi nam nữ đang ngồi ăn trông đẹp như trong mộng.


“Chụp thế nào vậy?”
“Đẹp đúng không.”
“Khen tôi một câu đê!”
Tống Thu Hàn gọi luôn cho anh ta, nói: “Hôm nay Phương Gia Lỵ tìm cậu à?”


“Sao cậu biết? Đồ cáo già này nữa! Cô ta hỏi tôi có phải cậu có tình mới không. Tôi đáp lại bằng sáu dấu chấm.” Trần Khoan Niên hơi dừng lại: “Tôi có thể chặn cô ta không? Hai năm qua càng ngày cô ta càng khó chịu, cứ coi chuyện của mình là to tát.”


“Chặn cô ta thì thà cưới cô ta đi còn hơn. Hay là cậu cố gắng chút đi, giải cứu anh em trong biển lửa, thế thì tôi cảm kích lắm đấy.”


Trần Khoan Niên cười he he: “Cậu tự cầu phúc đi. Tôi không so với cậu được, lần này trở về tôi có một kế hoạch lớn, làm tốt là anh đây có thể kết hôn luôn đấy.”
“Cái ngữ như cậu á? Dạo này lại đến quán bar à?” Tống Thu Hàn hỏi anh ta.


Trần Khoan Niên ra vẻ thần bí: “Không. Nhưng cũng không thể nói cho cậu biết được, chờ tin tốt nha bạn hiền!”


Tống Thu Hàn cúp điện thoại đứng dậy thu dọn hành lý. Sáng mai phải đi sớm, cũng may lần này các địa điểm đều ở phía Nam. Sau khi xếp xong vali anh nằm trên giường, lại nhớ đến bức ảnh Trần Khoan Niên chụp nên mở điện thoại ra xem, thuận tay bấm lưu ảnh rồi thiếp đi.


Lúc đầu Tống Thu Hàn không cần thiết phải về nước, nhưng do bố anh ép cưới ghê quá, đúng lúc công ty có chuyến công tác luân phiên nên anh tình nguyện nhận trách nhiệm về nước. Sau khi về nước liền đắm mình vào các loại khảo sát thị trường và báo cáo số liệu, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác. Có được thời gian riêng tư suốt hai ngày liên tiếp như hôm qua với hôm nay là chuyện cực kỳ hiếm có. 


Ngày hôm sau, anh dậy sớm tới sân bay. Hôm nay ở cửa trong phòng chờ VIP của sân bay có tốp năm tốp ba người vây quanh, trên cổ đeo máy ảnh, đầu nghển lên ngó nhìn. Họ nhìn thấy Tống Thu Hàn thì đều sửng sốt, vội cầm máy ảnh lên bắt đầu chụp ảnh. Tống Thu Hàn đeo kính râm đi qua trước mặt họ. Trong phòng nghỉ có một cô gái ăn mặc rất hợp mốt, đầu nhuộm kiểu tóc xám của các bà ngoại chạy lướt qua anh, cuối cùng dừng lại bên cạnh một người phụ nữ: “Bây giờ phải đứng cạnh cửa kính vẫy tay.”


Người phụ nữ kia đứng dậy, thấy Tống Thu Hàn đi ngang qua thì nói với quản lý: “Chờ một chút.” Sau đó đi vài bước đến gần anh, nhẹ giọng gọi: “Tống Thu Hàn.” Tống Thu Hàn quay đầu lại, nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là Viên Như.
“Khéo vậy, cậu đi đâu thế?” Viên Như hỏi anh.


“Quảng Châu.”
“Vậy càng trùng hợp hơn, tôi cũng sắp đi Quảng Châu, bên đó đang có một hoạt động từ thiện. Cậu cũng bay chín giờ à?”
“Đúng.”
“Đi cùng tôi không?”


“Thôi, tôi sợ ngày mai lại lên hot search.” Tống Thu Hàn cười với cô ta, sau đó chỉ vào cửa kính: “Không phải cậu định đi qua đó chào fan à?”


Viên Như nhìn ra Tống Thu Hàn muốn giữ khoảng cách, năm đó cả hai từng có mâu thuẫn, người ta nói vật đổi sao dời, nhưng có một số chuyện có lẽ khó mà vượt qua được, chuyện đó chắc chắn là một chuyện không thể vượt qua. Cô ta nhìn thật sâu vào Tống Thu Hàn rồi xoay người rời đi.


Những fan đứng đó đều là những người Viên Như biết mặt, vì họ là người trong fan club của cô ta. Cô ta đẩy cửa đi ra ngoài, vẫy tay với fan club của mình. Phía dưới ồn ào, có người qua đường nhìn thấy cũng dừng chân lại xem: “Đó không phải là... Viên Như sao?”
“Trông còn đẹp hơn cả trên TV!”


Viên Như ở đó một lát rồi tháo kính râm ra, chỉ vào một người hâm mộ rồi nói: “Có phải em lại chưa ăn sáng đúng không? Mau đi ăn đi!”
Người kia hơi kích động, hai mắt đỏ bừng.


Đến khi Viên Như trở lại phòng chờ thì trên mạng xã hội đã xuất hiện bài đăng đầu tiên: “Viên idol ấm áp như vậy, nhất định xứng đáng với tình yêu của bạn!”


Sau đó là bài đăng thứ hai: “Viên idol ở phòng chờ máy bay cùng một người đàn ông bí ẩn, mối tình không rõ thực hư của cô ấy đã bị lộ.”


Những điều này Tống Thu Hàn đều không biết, sau khi lên máy bay anh liền ngủ bù, đến lúc hạ cánh thì lập tức đi thẳng đến địa điểm tổ chức hội nghị. Sau khi kết thúc một ngày họp, anh đi đến Thâm Quyến, dọc đường thì Trần Khoan Niên nhắn tin tới: “Được lắm anh bạn, vừa mới về mấy ngày đã định gia nhập làng giải trí rồi à.”


Tống Thu Hàn chậm rãi nhắn trả lại: “?”
Trần Khoan Niên gửi cho anh đường link và ảnh chụp: “Chứng cứ vô cùng chắc chắn, đừng hòng chối cãi. Hai ngươi nối lại tình cũ à?”






Truyện liên quan