Chương 25
Cô đọc chăm chú, muốn tìm một chút cảm hứng viết bài từ trong sách. Lúc Tống Thu Hàn nhắn tin cô mới ăn được mấy miếng mì tôm, số còn lại đang trương lên trong bát. Tống Thu Hàn trong ảnh đã bớt đi chút lạnh lùng, sắc mặt ửng đỏ, phía sau anh là một bàn đầy đồ ăn ngon. So với bát mì tôm của cô thì Tống Thu Hàn đúng là ăn như hùm như sói đó. Cô chụp ảnh bát mì của mình rồi gửi kèm với một icon khóc lóc cho anh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Sao cậu lại ăn mì tôm?”
“Công việc bận rộn, không kịp ăn.” Lâm Xuân Nhi lại liếc nhìn quyển sách tuyên truyền dày trước mặt, cảm thấy mạch suy nghĩ của mình cứ bị giới hạn ở điểm nào đó, bèn hỏi Tống Thu Hàn: “Bình thường cậu có hay mua đặc sản địa phương không?”
“Thỉnh thoảng.”
“Xuất phát từ lý do gì thế?”
“Nhu cầu dẫn dắt, tình cảm thúc đẩy, giết thời gian, muốn nếm đồ ăn tươi. Cậu hỏi chuyện này vì đã lỡ nhận lời tặng đặc sản địa phương cho tớ nhưng giờ lại muốn tớ tự mua qua mạng đấy à?”
“Trong lòng cậu tớ là loại người như vậy chắc?” Lâm Xuân Nhi kêu oan.
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng: “Chắc cậu không ăn nổi mì tôm nữa phải không? Ra ngoài chơi mà sao đáng thương thế, chờ cậu về tớ sẽ dắt cậu đi ăn một bữa thật ngon.”
Trái tim Lâm Xuân Nhi ấm áp, nhưng lý trí thì vẫn còn: “Cậu bận rộn như vậy…”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Bận thì vẫn phải ăn cơm chứ.”
“Được rồi.” Lâm Xuân Nhi vội vàng đáp: “Tớ đã lưu địa chỉ của rất nhiều nhà hàng và quán cà phê, dăm ba lần không đi hết được đâu đấy!”
“Vậy thì đi nhiều lần hơn, cứ rảnh là chúng ta sẽ đi.” Tống Thu Hàn nói rất tự nhiên, Lâm Xuân Nhi cũng không cảm thấy có gì gượng gạo cả. Như dì Thượng đã nói, những người có quan hệ tốt với nhau từ thuở thiếu thời thì sau khi trưởng thành vẫn sẽ nói chuyện với nhau như vậy.
Hai người trưởng thành nói chuyện ăn uống với nhau qua điện thoại mà mỗi người đều bật cười thành tiếng. Với Tống Thu Hàn thì chuyện này quả thật hiếm có. Anh cực kỳ ít khi có thể nói chuyện thoải mái với người khác như thế này, cảm giác ấy thật sự rất vui vẻ. Lúc ra khỏi nhà hàng anh chợt nghĩ: Người sôi nổi như Lâm Xuân Nhi nhất định sẽ có không ít người tình nguyện ăn cơm chung với cô nhỉ?
…
Trần Khoan Niên chậm rãi dừng xe, sau đó giúp Tiêu Muội mở cửa.
Lúc này đêm đã khuya, xung quanh vắng vẻ yên tĩnh. Khi xuống xe, gặp cơn gió thổi qua làm anh ta rùng mình một cái. Cô gái yếu ớt như Tiêu Muội vừa đặt chân xuống đất thì cả người chợt lung lay, được Trần Khoan Niên đỡ lấy cánh tay. Anh giễu cợt nói: “Cái câu đã yếu còn ra gió chắc là nói cậu đấy nhỉ?”
Khuôn mặt Tiêu Muội hơi ửng đỏ, gió thổi tóc cô bay tán loạn. Một tay cô giữ gáy, tay kia cầm mũ đội lên, sau đó nói với Trần Khoan Niên: “Cậu đừng tiễn tớ nữa, tớ tự đi vào được rồi. An ninh ở khu vực này rất tốt, không sao đâu.”
Trần Khoan Niên nhún vai, muốn cô đi vòng qua người mình. Lúc thấy người đã đi ngang qua được một nửa thân mình rồi, anh lại vươn tay giữ chặt cánh tay cô: “Tiêu Muội.”
“Hả?”
“Muốn tránh gió trong ngực tớ không?” Anh nói xong cũng tự cảm thấy câu này hơi buồn nôn, lại cười thành tiếng: “Này, tớ không phải loại người giấu kín tâm sự như Tống Thu Hàn, có gì tớ sẽ thẳng thắn nói ra. Sau mấy lần gặp cậu, trong lòng tớ thấy ngổn ngang lắm. Chắc cậu sẽ cảm thấy hơi nhanh, nhưng tớ muốn làm chút chuyện với cậu.”
“Làm chuyện gì cơ? Tránh gió trong ngực cậu à?” Trái tim Tiêu Muội đang đập loạn cả lên. Từ thời niên thiếu cô đã thích Trần Khoan Niên, nhưng khi đó bên cạnh anh đều là những cô gái xinh đẹp và nhiệt tình. Cô nhát gan, chỉ có thể núp bên cạnh Lâm Xuân Nhi chờ đến tận trưa mới có thể cùng anh ăn đồ ăn nhanh rồi mua kem. Dù là bây giờ, cô vẫn không thể trở thành người như vậy được. Cô luôn cảm thấy mình quá nhạt nhẽo, mà Trần Khoan Niên thì lại luôn hừng hực như lửa. Nhưng Lâm Xuân Nhi đã nói gì? Cơ hội ngàn năm có một, quan tâm nhiều làm gì! Tiêu Muội ba mươi hai tuổi muốn dũng cảm một lần.
Trần Khoan Niên thấy cô không lên tiếng thì còn tưởng cô sẽ không nhượng bộ. Trong lòng anh tự khuyên mình, thôi, còn nhiều thời gian, một bé thỏ trắng như vậy, mình lại xông thẳng đến nói muốn ăn cô ấy, cô ấy có thể không sợ chắc?
Nhưng Tiêu Muội lại bước một bước về phía trước, vươn tay kéo chiếc áo da của Trần Khoan Niên ra, chui vào trong ngực anh dưới ánh mắt trợn trừng và cái miệng há hốc của anh. Cô vòng tay ôm eo anh, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của mình lên, điềm đạm đáng yêu hỏi: “Tránh gió như thế này hả?” Động tác của Tiêu Muội tuy to gan nhưng nhịp tim lại không thể lừa gạt được người khác, Trần Khoan Niên nghe được.
…
ch.ết tiệt. Anh thầm mắng trong lòng, xông pha giang hồ bao nhiêu năm như vậy mà lại thua trong tay một cô mọt sách. Cậu chủ Trần đỏ mặt, cũng may anh mặc một chiếc áo len cao cổ nên có thể che đi được phần nào, còn phải cảm ơn bầu trời tối đen hôm nay, vì dù có đỏ mặt cũng không ai thấy được. Nhưng anh lại không thể che giấu nhịp tim mình đang dồn dập vang lên bên tai Tiêu Muội, khiến cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hai người kẻ xướng người họa, cuối cùng đều diễn chung một vở kịch.
Tiêu Muội khẽ nhúc nhích trong vòng tay Trần Khoan Niên, để mặc cho anh bọc mình trong chiếc áo khoác da, chỉ lộ cái đầu nhỏ ở bên ngoài. Trần Khoan Niên cúi đầu xuống, hôn lên trán, rồi cuối cùng chuyển xuống môi cô. Có lẽ năm đó đã quá quen thuộc với nhau nên lúc này Trần Khoan Niên bỗng cảm thấy không đành lòng, chỉ chạm vào một chút rồi rời đi, sau đó hỏi Tiêu Muội: “Đối với con gái bọn cậu, như thế này là đã xác định quan hệ chưa?”
Trần Khoan Niên chưa từng yêu đương với kiểu con gái như cô, cũng không rõ ý nghĩ của Tiêu Muội như thế nào. Liệu cô có nghĩ tiến thêm một bước là quá đường đột hay không? Hoặc lùi lại một bước có bị coi là thất bại không?
Tiêu Muội nhớ đến những ảo tưởng năm đó mình đã mơ về Trần Khoan Niên, nhón chân lên dán môi vào môi anh, nỉ non: “Không, đây chỉ là một linh hồn lang thang trong đêm khuya tìm thấy một cái cây để trú ngụ thôi.” Sau đó cô vòng tay qua cổ Trần Khoan Niên, hôn anh.
Trong đầu Trần Khoan Niên nổ bùm một tiếng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Rõ ràng buổi chiều cô ấy vẫn còn là người không dính khói lửa nhân gian, vậy mà giờ lại kiễng chân hôn mình? Chàng trai đào hoa Trần Khoan Niên bị cưỡng hôn rồi ư? Thế này sao được! Trần Khoan Niên sững sờ trong giây lát sau đó tỉnh táo lại, ôm chặt cô vào lòng rồi hung hăng hôn xuống.
Cuồng nhiệt đến mức nào ư?
Vội vàng, bá đạo, tiến quân thần tốc, không quá khêu gợi nhưng lại là nụ hôn đích thực của người trưởng thành.
Tiêu Muội hơi loạng choạng, thế là cánh tay vòng quanh eo anh lại siết chặt hơn một chút. Cô để mặc cho Trần Khoan Niên ôm mình đẩy vào trong xe, vừa th ở d ốc được một hơi thì nụ hôn của anh lại dồn dập tiến đến, triền miên sâu đậm không dứt.
Chẳng biết đã qua bao lâu hai người mới buông nhau ra. Tiêu Muội dùng răng cắn nhẹ môi dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trần Khoan Niên dùng ngón tay khẽ vuốt v e môi cô, tự kiểm điểm vì lúc nãy không thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Tiêu Muội là người đầu tiên hoàn hồn lại: “Vẫn phải phiền cậu mở cửa xe ra lần nữa…”
Trần Khoan Niên hiểu rõ sự giảo hoạt của cô, phì cười: “Thế không về nhà với anh à?” Anh thật sự muốn đưa cô về nhà làm chút chuyện không thể cho ai biết, d/ục vọng và trái tim cùng nhau thức tỉnh.
“Không đâu.” Tiêu Muội nhìn anh: “Có phải trưởng thành rồi nên cậu cảm thấy sau khi hôn thì nghiễm nhiên phải lên giường với nhau không?”
Trần Khoan Niên tựa lưng vào ghế, mím chặt môi, không muốn rơi vào cái bẫy của Tiêu Muội. Cô nói không sai, mấy năm nay nếu gặp được người phù hợp thì anh luôn giải quyết một cách gọn gàng và linh hoạt, chưa từng dây dưa dài dòng với ai. Nhưng những lời này Trần Khoan Niên không thể nói với Tiêu Muội được, nói xong không chừng sẽ bị cô trào phúng rằng anh là người đàn ông cặn bã của thời đại. Chuyện này hại nhiều hơn lợi. Con gái người ta muốn yêu đương tử tế chứ không phải tìm bạn tình tạm thời.
Thế là Trần Khoan Niên quay đầu hỏi Tiêu Muội: “Được rồi, hai chúng ta phải xác định quan hệ một chút.”
“Quan hệ thế nào?” Tiêu Muội trợn to mắt, trông y hệt kiểu vừa chiếm của hời xong muốn bỏ trốn: “Chẳng lẽ cậu muốn nhận trách nhiệm với tớ vì nụ hôn vừa rồi? Tớ chỉ là một học sinh nghèo không quyền không thế, không bồi thường nổi sự tổn thất của cậu đâu.”
“Tình cảm của em dành cho anh vừa rồi chẳng lẽ chỉ là chơi đùa thôi sao?” Trần Khoan Niên vươn tay véo mặt cô: “Không được, anh nói cho em biết, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ là người yêu.”
Tiêu Muội không nhịn được mà bật cười: “Trần Khoan Niên, cậu nói chẳng giống người đã sống ở nước ngoài hơn chục năm gì cả, giống giáo viên chính trị hơn đấy.”
“Giống giáo viên cũng được, tóm lại em là bạn gái của anh, biết chưa?”
“Sao cậu giống như con cún đi tè lên thân cây thế. Ừm, tớ là cái thân cây, sau đó con chó khác không thể tè tiếp…”
“Sao em khiến người khác bực mình thế nhỉ?” Trần Khoan Niên “lườm yêu” cô rồi kéo người về phía mình, nghiêng người qua, trán cụng trán với cô: “Anh là một người vô cùng truyền thống…” Đến đây thì anh không nói tiếp được nữa, tự bật cười sau đó hắng giọng: “Lúc ở bên cạnh em, anh cực kỳ truyền thống.”
Tiêu Muội thì lại bị đôi môi của Trần Khoan Niên mê hoặc. Nụ hôn vừa rồi quá tuyệt vời, tuyệt đến mức cô không thể nào tìm được nụ hôn nào tốt hơn trong suốt quá trình yêu đương ít ỏi của mình. Những lời Trần Khoan Niên nói chẳng lọt vào tai cô câu nào, trong thâm tâm cô chỉ nghĩ rằng: Thêm lần nữa đi, cơ hội khó khăn lắm mới có được mà. Mượn lời của các đại gia kinh thành thì: Chiếm lấy!
Thế là Tiêu Muội nhấc cằm lên, lại dán sát vào môi Trần Khoan Niên sau đó quấn quýt dây dưa. Ngón tay Tiêu Muội chạm vào yết hầu anh, cảm nhận được Trần Khoan Niên nuốt nước bọt khiến yết hầu nhấp nhô, chợt thấy cơ thể này thật tuyệt vời.
Hai người thở hổn hển tách nhau ra, mặt Tiêu Muội nóng bỏng, bàn tay cô lần đến tay nắm cửa xe rồi mở ra, chạy thục mạng. Bóng dáng mảnh mai của cô nhanh chóng mất hút trong đêm tối, thậm chí Trần Khoan Niên còn không kịp đuổi theo. Anh sờ lên môi mình, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, sau đó bật cười.
Tiêu Muội đỏ mặt chạy vào nhà, vùi đầu trên ghế sô pha. Lúc này cô không thể nhắm mắt được, vừa nhắm mắt lại là nghĩ ngay đến đôi môi của Trần Khoan Niên. Môi của anh rất thích hợp để hôn, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Trước ngày hôm nay cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhiệt tình như vậy. Tiêu Muội không nhịn được, cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Xuân Nhi: “Hôn nhau tuyệt lắm, tớ cần phải nói chuyện với cậu gấp.”
Lâm Xuân Nhi gửi tới một dấu hỏi chấm: “?”
“Cảm giác những nụ hôn trước giờ đều không tính là hôn, tớ chỉ muốn hôn anh ấy thôi, rồi làm tì/nh nữa. Tớ phí công đọc sách thánh hiền rồi, đọc mãi mà vẫn là một con người nông cạn chìm đắm trong sắc dục.”
“Tớ chỉ muốn biết hai người đã ngủ với nhau chưa?”
“… Chưa. Hôm nay tớ không tiện, nếu tiện thì có khi tớ đã về nhà với anh ấy rồi.”
“Cậu thích cậu ấy đến vậy luôn à?”
“Tớ đang mê muội mất rồi. Khoảnh khắc đó khiến tớ cảm thấy như tuổi dậy thì mới bắt đầu vậy, tớ thích Trần Khoan Niên cũng chỉ vì thân thể ấy…” Nếu không phải thì tại sao cô không muốn yêu đương với Trần Khoan Niên mà chỉ muốn hôn thôi?
Lâm Xuân Nhi gửi tới một tràng ha ha ha: “Nếu Trần Khoan Niên biết cậu chỉ thích cơ thể cậu ấy thì chẳng biết sẽ gào khóc như thế nào đâu. Chuyện thật như đùa vậy.”
Tiêu Muội vẫn hơi đỏ mặt: “Nhỡ đâu anh ấy lại thở phào một hơi vì rốt cuộc cũng không phải chịu trách nhiệm nữa.”
“Cứ chờ mà xem. Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng được tận hưởng đời sống tình d/ục trở lại sau năm năm.”
Tiêu Muội bấm ngón tay tính toán, hóa ra đúng thế thật. Không ngờ đã năm năm trôi qua rồi. Cô ấy sống đến ba mươi hai tuổi đầu mà chỉ mới yêu đương có một lần. Anh chàng kia thường xuyên dạy kèm cô ấy làm bài tập, đi theo cô ấy ở phòng tự học cả ngày trời, vừa dịu dàng lại ân cần. Lúc đó cô ấy cảm thấy đàn anh khóa trên này rất tốt, là người có thể trông cậy cả đời được. Thế là mối quan hệ giữa hai người bắt đầu. Lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn nhau, tất cả đều rất điềm đạm. Lâm Xuân Nhi từng đánh giá anh ta nên được gọi là “Mr. điềm đạm”. Sau đó đàn anh khóa trên điềm đạm kia yêu một cô em khác rất nhiệt tình. Cô bé đó tới tìm Tiêu Muội, cho cô ấy xem cảnh yêu đương hàng ngày của họ, vẫn là chàng thanh niên điềm đạm ấy nhưng lại càng dịu dàng hơn với một cô gái khác. Tiêu Muội khóc hỏi Xuân Nhi cô ấy phải làm gì, Xuân Nhi bảo cô ấy hãy tự quyết định, thế là Tiêu Muội ném điện thoại của mình cho Xuân Nhi: “Tớ muốn chia tay, dứt khoát vào.” Đúng là người bạn tốt, tốt đến mức còn có thể nói chia tay giúp cô ấy.
Lúc này Tiêu Muội đang nằm trên giường, trong suy nghĩ ngập tràn chuyện năm xưa. Cảm xúc tiêu cực quấn lấy khiến cô ấy không thể giải thoát được, bèn hỏi Lâm Xuân Nhi: “Sao cậu không ngăn tớ lại?”
“Cả đời người có thể kích động được bao nhiêu lần đâu? Ngẫm lại mà xem, phải có lý do thì cậu mới phấn đấu quên mình được chứ. Cho dù hiện giờ cậu không thấy rõ, cũng không nhìn thấu được, nhưng sau này kiểu gì cậu cũng sẽ hiểu rõ thôi.”
Lâm Xuân Nhi chính là người như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân mình hơi thô lỗ. Lúc làm việc cô luôn cống hiến hết sức lực, nhưng khi từ chức thì vô cùng dứt khoát không quay đầu lại, chuyển sang công việc mới là bắt đầu toàn tâm toàn ý làm việc. Khi cô mệt mỏi muốn rời đi thì sẽ lập tức ngăn cách với đời. Chủ nghĩa thô lỗ này tràn ngập trong cuộc sống của cô. Cô vốn là người như vậy, giờ lại đi khuyên người khác giữ tỉnh táo, tự kiềm chế chắc? Vì sao cô phải làm vậy chứ? Chẳng lẽ trên đời này còn thiếu người đủ tỉnh táo biết tự kiềm chế à?
“Xuân Nhi, tớ yêu cậu quá đi mất. Cậu biết rồi mà, trên đời này ngoại trừ bố mẹ ra thì tớ yêu cậu nhất.”
“Được rồi, tớ biết rồi, cô gái đa sầu đa cảm ạ. Đi ngủ sớm đi!”
Lâm Xuân Nhi đặt điện thoại sang một bên, nghe tiếng gió thổi bên ngoài. Hôm nay cô ở trong một nhà nghỉ có cửa sổ lung lay như sắp đổ, bị gió đập vào rung lên bần bật. Cũng may cô không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn vì đồn công an nằm ngay cạnh nhà nghỉ, có vấn đề gì cứ hét to lên là có khi cảnh sát sẽ đến trước cả lúc cô mặc xong quần áo. Cô tự an ủi bản thân như vậy, quấn hai chiếc chăn mỏng lên người rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau cô mở mắt ra, chỉ thấy bên ngoài là một mảnh trắng xóa, trận gió bấc suốt đêm qua đã thổi đám tuyết dày này đến.
Cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài, chạy miết đến tận chân núi. Sau khi thấy mấy người Cáp Ngô Lặc đã nhấc máy ảnh và camera lên bắt đầu quay chụp tài liệu, cô mới giữ chặt mũ lông, ngửa đầu ngã lên trên lớp tuyết mềm mại trắng phau, nhìn những bông tuyết lớn lao về phía mình. Ông trời vì che lấp mặt đất mà thả tuyết rơi xuống, cuộc đời con người cũng giống như lớp tuyết này, niềm vui ngắn chẳng tày gang.