Chương 63
Diệp Thiên Nhiên thuộc phái hành động, khi hiểu được liền bắt đầu giải quyết vấn đề.
Anh không hề gặp mặt Sở Khả Nhi nữa, dù cô có chuyện tìm anh, anh cũng nhờ bạn bè đi giải quyết dùm. Về phần ăn gì trong căn tin, thời gian anh ăn cơm bắt đầu không cố định, có lúc cũng không nhất định ở ăn cơm trong căn tin. Sở Khả Nhi cho dù muốn đợi anh, cũng không đợi được.
Không lâu sau trong trường học xuất hiện lời đồn đãi khác nhau, nói Diệp Thiên Nhiên và Sở Khả Nhi chỉ là thanh mai trúc mã, cũng không phải là bạn bè trai gái. Cũng có người nói Diệp Thiên Nhiên đã sớm có bạn gái, cũng nói Sở Khả Nhi cũng sớm có bạn trai ..., càng ngày càng nhiều phiên bản khác nhau.
Rốt cuộc có một ngày có một nữ sinh lớn gan gặp Diệp Thiên Nhiên ở trong căn tin, rất dũng cảm hỏi anh chân tướng sự việc.
Diệp Thiên Nhiên nhìn cô ta vài lần, nhớ cô ta học chung một ngành với Sở Khả Nhi, hai người họ giống như có chút không bình thường. Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, căn tin huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều muốn biết đáp án.
Anh rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô ta: “Khả Nhi là con gái mà ba mẹ tôi nhận nuôi, là em gái kết nghĩa của tôi thôi. Tất cả mọi người đều hiểu lầm rồi.”
Lời vừa nói ra, trong phòng ăn vang lên tiếng cảm thán ‘Thì ra là như vậy’, mắt của cô gái kia đầy tim hỏi dồn: “Cái kia… Xin hỏi có phải đàn anh đã có bạn gái rồi hay không?” Cô muốn biết mình có còn cơ hội hay không?
“Đúng vậy.” Diệp Thiên Nhiên khẳng định trả lời, trên mặt lộ vẻ dịu dàng. Nhìn ở trong mắt mọi người, tất cả đều hiểu.
Trong lòng nữ sinh kia mặc dù có chút thất vọng, nhưng chỉ cần nghĩ đến đàn anh mà mình ngưỡng mộ từ đầu đến cuối cũng không phải là một đôi với Sở Khả Nhi, trong lòng vẫn vui mừng. Cô có thể chấp nhận đàn anh có người yêu khác, nhưng không thể chấp nhận cô người yêu ấy là một con nhỏ được nuông chiều.
#Mèo: Chị ấy là fan hâm mộ của DTT ý TvT
Cứ như vậy, tất cả tin tức giả trước đây mà Sở Khả Nhi đã tốn biết bao công sức để truyền ra ngoài lập tức đều bị đổ bể, nghe nói sau đó cô ta cực kì phẫn nộ, ghi thù lên đầu Mạnh Yên, còn có nữ sinh lắm mồm tên Thang Lan Lan. Nếu không phải tại cô ta, chuyện này làm sao đổ bể? Cô vốn còn muốn lợi dụng chuyện này, ngồi vững vàng vị trí bạn gái của Diệp Thiên Nhiên. Cho dù không thể bức bách Diệp Thiên Nhiên để trở thành sự thật, đến lúc đó cho dù Mạnh Yên xuất hiện, cũng sẽ bị người khác gọi là tiểu tam, tất cả mọi người sẽ đứng về phía cô. Cô chiếm hết hướng gió của dư luận, nhưng hôm nay cái gì cũng mất hết. . . . . .
Cô tính toán thật rất tốt, đáng tiếc có một số việc nhất định không thể kéo dài. Đồ của người khác có tốt thế nào đi chăng nữa, đó cũng là đồ của người khác, giành không được.
Tất cả chuyện này, Diệp Thiên Nhiên không biết gì cả, anh tránh cô ta còn không còn kịp nữa, làm sao có thể biết được? Anh ngoài vội vàng làm bài tập ở bên ngoài, nếu không làm gì thì trở về xem Mạnh Yên.
Mạnh Yên đối với anh vẫn rất lạnh nhạt, anh cũng không tức giận, chỉ là kiên nhẫn hỏi cô có ăn cơm đúng giờ hay không, có gặp phải vấn đề khó khăn nào hay không, có người gây chuyện với cô hay không? Thành tích như thế nào? Buổi tối ngủ có được hay không?
Mạnh Yên có vấn đề sẽ đáp lại, còn lại sẽ không để ý đến. Anh chỉ lắc đầu cười, một mình nói lảm nhảm. Có lúc trêu chọc để cô nói chuyện, làm cô vui mừng sẽ nói hơn mấy câu, mất hứng sẽ không để ý đến anh.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô xem sự săn sóc của anh là điều tự nhiên, trong lòng đã cảm thấy rất an ủi rồi, hoàn toàn không quan tâm thái độ của cô. Đối với anh mà nói, chỉ cần cô vẫn để ý anh, anh vẫn còn có hi vọng. Nếu như bất luận anh có nói gì, cô đều không lên tiếng. Đó mới là xui xẻo !
Nếu như gặp phải chuyện không thể trở về, nhất định anh sẽ gọi điện thoại tới đây thông báo một tiếng. Ngoài miệng Mạnh Yên tuy nói anh thật phiền, nhưng trong lòng vẫn nổi lên một chút biến hóa. Tất cả cố gắng của anh cô đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.
Năm tháng vội vã trôi qua, Mạnh Yên và Giang Vũ cùng nhau lên lớp mười hai, ở giai đoạn quan trọng nhất trong đời, cái gì cũng phải đặt xuống trước. Nhưng mà phải nỗ lực học tập, mong đợi có thể thi đậu trường học mà mình yêu thích.
Ngay cả người luôn làm phiền như Tưởng Thi Vũ cũng sẽ không theo dõi người nữa, cũng tự cố gắng chăm chỉ học tập. Nghe ba cô ấy nói, thành tích nhất định phải đứng trong top 100, như vậy nếu đi cửa sau cũng tương đối thuận tiện. Nếu như thành tích thật quá kém, sợ rằng có chút phiền phức. Lại nói có nhà nào mà cha mẹ không đi nhờ người giúp đỡ chứ, ai lại muốn cho người khác biết thành tích rách nát của con gái mình đâu? Mặt mũi của bọn họ vẫn là hơn, bọn họ không cầu thành tích của con gái mình đạt tốt nhất, nhưng vẫn muốn làm.
Đáng thương lúc trước Tưởng Thi Vũ chỉ lo nhìn chằm chằm Giang Vũ, hoàn toàn không ý định học tập, kiến thức cơ bản trước kia đều mất hết. Lúc này mà bắt cô học lại lần nữa, cô khổ không thể tả. Cũng không còn biện pháp, phía trên có hai ngọn núi lớn bắt buộc, nếu như thi tốt nghiệp trung học không tốt, vậy tiền tiêu vặt sau này mất hết ráo. Lúc này cô mới nóng nảy, từ trước đến giờ tiêu tiền như nước, sao có thể chịu được một ngày nếu không có tiền? Lần này liền bắt đầu tức giận phấn đấu rồi, nhưng mà có được hay không, rất khó nói.
Mạnh Yên ở phương diện học tập từ trước đến giờ không bao giờ qua loa, vô cùng chăm chỉ. Cho dù bài học nặng nề vẫn luôn thoải mái. Chẳng qua là không ngừng làm các loại đề thi, các loại sách bên ngoài khác, làm cho cô rất là nhức đầu. Tất cả thầy cô cũng toàn lực chuẩn bị chiến đấu, lúc tan lớp đều kéo ngồi lại một hồi lâu, ước gì đem toàn bộ kiến thức đưa cho bọn họ. Học sinh lớp mười hai lưng mang gánh nặng cùng sự mong chờ của cha mẹ thầy cô, giống như ra chiến trường, một phút cũng không thể ngừng. Cái gọi là mười năm mài một kiếm[*], đây là thời điểm bọn họ ra sức ôn thi. Không khí bốn phía thật đè nén, bầu trời hình như màu đen, không khí nặng nề.
[*]#Mèo: Trích trong bài “Kiếm Khách” của Giả Đảo. Cũng có bản ghi là “Thuật Kiếm”:
“Thập niên ma nhất kiếm
Sương nhận vị tằng thí
Kim nhật bả thị quân
Thùy hữu bất bình sự?”
Nghĩa:
“Mười năm trời chỉ mà có một thanh kiếm
Lưỡi kiếm [bén nhọn tỏa hơi lạnh] như sương nhưng chưa từng dung thử
Hôm nay cho bạn xem
Có ai bị ức hϊế͙p͙ không?”
Bản dịch của Viên Thu:
“Lưỡi kiếm mười năm suốt đã mài,
Chưa dùng, sắc bén tựa sương mai.
Hôm nay cho bạn xem rồi đấy,
Ai bất bình chi hãy tỏ bày?”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Giang Vũ cũng rất cố gắng, mục tiêu của cậu là trường Đại học Cảnh sát. Ban đầu Mạnh Yên biết còn giật mình. Tính khí người lịch sự ôn hòa như vậy mà đi làm cảnh sát, kẻ xấu có sợ cậu ta không? Chẳng qua là nghe cậu nói vốn là cũng muốn ghi danh trường mà Diệp Thiên Nhiên học, nhưng lại sợ tương lai rời nhà quá xa, ông bà nội Giang cũng tuổi lớn rồi, trong nhà chỉ có một thằng con trai là cậu, không thể làm gì khác hơn là sửa lại học ở trường này.
Có lẽ trong lòng mỗi bé trai đều có một giấc mộng làm anh hùng, như vậy cũng tốt. Làm cảnh sát tương lai cô gặp phải chuyện gì cũng có người giúp một tay. (Thôi đi, cô chỉ nghĩ đến cái này thôi sao?)
Diệp Thiên Nhiên không cùng cô nói chuyện tình cảm, chỉ vơ vét các loại tài liệu học tập cho cô, đem tài liệu mà trước kia anh đã dùng qua cũng để lại cho cô, còn mua một đống lớn các loại đồ ăn cùng thuốc bổ mang đến nhà họ Mạnh.
Mà Lý Thiến cũng buông xuống tất cả mọi chuyện chăm sóc cho con gái nhỏ một ngày ba bữa, nhưng mà Mạnh Yên cũng không cần bà vây quanh cô suốt ngày, trong nhà vốn là có một thím chuyên nấu ăn. Hơn nữa chỉ cần Lý Thiến ở nhà, điện thoại trong nhà liền vang lên không ngừng, tất cả đều là tìm cô. Mạnh Yên sẽ khuyên mẹ cô trở lại cương vị công tác, cũng đem lại sự thanh tĩnh trả lại cho mình.
Nhà xưởng đã sớm được Lý Thiến xây dựng xong, phân xưởng sáng sủa, phòng làm việc rộng rãi, được trám xi măng bằng phẳng, hai bên đường là thực vật xanh um, tất cả đều rất có khí thế. Có nhà máy của mình ở phía sau, Lý Thiến như hổ thêm cánh, sự nghiệp nâng cao một bước. Chất lượng do mình kiểm định, quả nhiên an tâm không ít. Lại thêm ở trong nội thành mở hai cửa tiệm mới, buôn bán cũng rất phát đạt. Như vậy càng thêm vội vàng đến chân không chạm đất, bà mời dì Điền là đồng nghiệp trước kia đến giúp đỡ, tính tình dì Điền vô cùng thẳng thắn, làm việc lại có thứ tự, hằng ngày trông nom nhà xưởng mới xây còn làm được. Mẹ Phương Phương cùng Lý Mai quản lý mấy nhà trọ. Lý Thiến quản lý hết tất cả, an bày như vậy, tiết kiệm không ít tâm tư của bà.
Chẳng qua là lúc điền nguyện vọng, nguyện vọng thứ nhất mà Mạnh Yên chọn vốn là Đại học Chính trị và Pháp luật khoa Pháp luật, đây là trường học nổi danh nhất ở trong nước, xét điểm rất cao, nhưng lấy thành tích hiện tại của Mạnh Yên đã từng thi qua có thể được chọn.
Tất cả mọi người sau khi biết cũng thật kinh ngạc, đặc biệt là Diệp Thiên Nhiên, anh nhớ là cô đã từng kiên định nói cho anh biết, muốn thi vào trường Đại học Sư phạm.
Diệp Thiên Nhiên chọn một cơ hội tốt hỏi cô: “Tiểu Yên, tại sao muốn thi vào trường này?”
Mạnh Yên để sách trong tay xuống bàn: “Trường học này không tốt sao?”
“Không phải là không tốt.” Diệp Thiên Nhiên quét mắt đến quyển sách, là luật dân sự. “Chỉ là quá đột ngột, anh chỉ muốn biết vì sao thôi?” Lúc nào thì cô nhóc này cảm thấy hứng thú với pháp luật? Còn xem quyển sách này như để giải trí, cô đối với thành tích của mình rất có lòng tin.
“Thật ra thì em không có thay đổi ý định, em còn muốn làm một giáo viên.” Mạnh Yên nhấn bốn huyệt vị ở mắt, đọc sách thời gian dài, mắt chua xót không chịu được. Cô cũng không muốn mắt bị cận thị, đối với cuộc sống sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng. “Chỉ cần em đủ ưu tú, vẫn có thể giữ lại giảng dạy ở trường. Cũng có thể lựa chọn đến những trường học khác.” Ý định ban đầu của cô cũng không thay đổi, như vậy thì trường học nào cũng không quan trọng.
Diệp Thiên Nhiên đi tới giúp cô xoa bóp huyệt Thái Dương: “Nói thì nói như thế, nhưng dù sao cũng hơn Đại học Sư phạm tỷ lệ thấp hơn nhiều, em. . . . . .” Cô nhóc này thiệt là, lòng tự tin tràn đầy. Nhưng mà anh thích Mạnh Yên tự tin như vậy, thần thái sáng ngời.
Mạnh Yên kéo tay của anh xuống, không biết vô ý hay cố tình xoay người tránh ra, ngồi vào trên ghế sa lon nhàn nhạt mở miệng: “Em rất tin tưởng năng lực của mình.”
Diệp Thiên Nhiên có chút mất mác nhìn chằm chằm tay của mình, trong lòng khổ sở, nhưng vẫn là mỉm cười nói: “Được rồi, em muốn thi liền thi đi, bất luận như thế nào, anh đều ở bên cạnh em.” Đã lâu rồi anh và Mạnh Yên không có thân thiết, đừng nói đến hôn, chỉ cần tiếp xúc thân thể, cô sẽ né tránh anh. Cô còn không chịu tha thứ cho anh, cô nhóc này càng lớn là càng khó dây dưa rồi, ban đầu để cho anh đợi nhiều năm như vậy, lần này lại muốn cho anh chờ thêm mấy năm nữa? Anh thật sự biết sai rồi, cũng thành tâm thành ý sửa sai, cô không thể tha thứ cho anh sớm một chút sao? Quá trình khá dài này đối với anh mà nói là một loại đau khổ. Nhưng đây là việc anh nên chịu, anh sẽ không nói một câu oán hận.
Đôi môi Mạnh Yên giật giật, lại không nói chuyện. Trong lòng vô cùng phức tạp, hơn một năm nay, anh luôn yên lặng dùng hành động biểu đạt quyết tâm của mình. Trong lòng cô cũng cảm động, nhưng tạm thời vẫn chưa muốn tha thứ anh. (#Mèo: mới đây đã một năm rồi *nhìn xa xăm*)
Diệp Thiên Nhiên sửa sang xong tâm tình của mình, lại gần cười nói: “Có mệt hay không? Theo anh đi ra ngoài ăn bữa cơm đi.” Đã đến buổi trưa, chỉ cần đi cùng với cô, thời gian lúc này trôi qua thật nhanh.
Anh biết tình huống ở nhà họ Mạnh, bởi vì chủ nhật nên dì sẽ nghỉ ngơi, cho nên trong nhà không ai nấu cơm cho cô ăn.
Mạnh Yên lắc đầu: “Không cần, trong nhà có thức ăn.” Bên ngoài nóng quá, ai muốn đi ra ngoài? Còn không bằng ở trong nhà mở máy điều hòa không khí. Vả lại buổi sáng mẹ cô đi ra ngoài, về làm đồ ăn cho cô trong cả ngày, đều đặt ở trong tủ lạnh. Nếu như không ăn hết, đến mai sẽ bị hư. Đây chính là Lý Thiến đặc biệt làm cho cô, chính là phúc lợi hằng tuần. Thím giúp việc nấu ăn cũng không tệ, nhưng làm sao có thể so với bữa ăn tình yêu của mẹ đây!
Diệp Thiên Nhiên cũng không miễn cưỡng cô: “Vậy anh sẽ đi hâm nóng lại, chúng ta ăn chung.” Cứ như vậy cũng được, đồ ăn bên ngoài nhất định không vệ sinh, thời tiết này làm thức ăn dễ dàng bị hư, anh cũng không hy vọng cô ăn vào bị đau bụng, đến lúc đó mất nhiều hơn được. Lúc này cô không thể xảy ra vấn đề gì.
Anh chủ động đến tủ lạnh lấy mấy món ăn ra đĩa, đến nhà bếp mở bếp gas hâm nóng. Quá trình này vô cùng quen thuộc, đối với từng nơi ở nhà họ Mạnh anh đều thuộc lòng bàn tay, cũng như rất rõ ràng thói quen của mỗi người nhà họ Mạnh.
Mạnh Yên ngơ ngác ngồi ở ghế sa lon thì nhìn dáng vẻ anh cuốn tay áo đang làm việc trong nhà bếp, trong lòng chua xót vô cùng, hốc mắt nóng lên. Có nên tha thứ cho anh hay không?