Chương 24

Thị trấn nhỏ phương Nam vào tháng sáu đã từ từ bước vào mùa hè, tuy không nóng bức như mùa hè ở phương Bắc nhưng vẫn có phần oi ả.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Đinh Thành và Dương Chiêu ngồi trong tiệm ăn sáng ngoài khách sạn, thong dong ăn bữa sáng.


Từ xa xa đã thấy Trình Đẳng mặc áo phông quần dài cùng màu sóng vai với Nhậm Kha đi về phía họ.
Khi hai người đến gần, Trình Đẳng mới cởi khẩu trang, gọi chủ tiệm đến để chọn món ăn.


Nhậm Kha thuận thế đi qua bên phải Đinh Thành, chân dài nhấc lên vòng ngang qua băng ghế dài. Ống quần được cô gấp gọn nằm trên cổ chân, động tác của cô khiến nó bị kéo lên để lộ ra phần mu bàn chân trắng nõn.


Đinh Thành thấy sắc mặt cô uể oải, cũng không cởi khẩu trang thì cười hỏi: “Nhậm Tiểu Kha, em bị cảm à?”
Nhậm Kha đáp một tiếng, không giải thích nhiều. Cô chống đầu một tay, nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.


Đinh Thành thường thấy trạng thái nghiêm túc của Nhậm Kha khi làm việc, bây giờ lại chứng kiến dáng vẻ mắt lim dim lười biếng của cô, trực giác anh ấy cảm nhận được gì đó không đúng nhưng lại không hiểu được gì.


Mãi đến khi anh ấy đưa mắt nhìn khuôn mặt Trình Đẳng đang ngồi bên cạnh Nhậm Kha thì thấy có một vết nhỏ hồng hồng bên khóe môi anh, chẳng biết có từ lúc nào.
Dấu vết không quá rõ ràng nhưng thoạt nhìn cực kỳ giống dấu răng của ai đó?


available on google playdownload on app store


Đinh Thành đang mải nghĩ, Trình Đẳng cầm trứng gà cẩn thận bóc vỏ, bỏ lòng đỏ trứng đi, sau đó thả trứng vào chén, dùng muỗng chia thành những miếng nhỏ hơn rồi mỉm cười đẩy tới trước mặt Nhậm Kha: “A Kha, ăn ít trứng gà đi, không nóng miệng đâu.”
Nhậm Kha không thèm nhìn anh: “Không ăn!”


Trình Đẳng tiếp tục khuyên: “Ăn chút nha? Đừng để đói bụng.”
Nhậm Kha: “Cút!”
Đinh Thành:…
Được rồi, tất cả đều có lý do.
Ăn sáng xong, họ cùng đi đến phim trường.


Ngày hôm qua trải qua chuyện không vui, Nhậm Kha cũng chẳng còn hứng thú xem Trình Đẳng quay phim nữa, bèn ngồi làm ổ trong xe đọc sách.


Đinh Thành bận rộn nhiều việc, vừa qua chín giờ đã liên tục gọi điện thoại. Tín hiệu ở thị trấn nhỏ lúc mạnh lúc yếu khiến anh ấy không thể ngồi trong xe, cuối cùng đi tìm một cây đại thụ hóng mát. Dương Chiêu là trợ lý của Trình Đẳng, tất nhiên phải luôn chú ý đến anh mọi lúc mọi nơi.


Cuối cùng, trên xe bảo mẫu chỉ còn lại Nhậm Kha.
Lúc rảnh rỗi, Nhậm Kha lấy sách dược mượn của ông nội Tô ra, thong thả đọc.


Trong thời gian đó, Trình Đẳng có về xe hai lần, thấy cô đang chăm chú đọc sách nên không quấy rầy, anh chỉ thoải mái tựa đầu vào đùi cô đọc kịch bản, rảnh rỗi một lát rồi lại rời đi.
Thời gian nhàn hạ luôn trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống, nhà nhà sáng đèn.


Họ ăn cơm xong quay về khách sạn, Nhậm Kha lại gặp vấn đề nan giải.
Tình trạng phòng khan hiếm, khách sạn vẫn không dư phòng.
Đinh Thành và Dương Chiêu vốn ở chung một phòng, Nhậm Kha cũng không thể ích kỷ bảo Trình Đẳng dọn qua đó, để ba người họ ở chung được.


Nghĩ tới nghĩ lui, Nhậm Kha định sang khu vực gần đó tìm khách sạn khác.
Dứt lời thì bị ba người đàn ông phản đối.
Đinh Thành: “Anh hỏi rồi, mấy khách sạn gần đây đều không dư phòng.”
Dương Chiêu: “Bác sĩ Nhậm, cô ở ngoài một mình không an toàn đâu!”
Trình Đẳng…


Trình Đẳng ngồi trên vali của cô, ôm không buông tay: “Hành lý nặng quá, em không mang đi nổi đâu.”
Nhậm Kha: “…”
Cuối cùng Nhậm Kha vẫn ở lại đây nhưng trong lòng lại cảm thấy bản thân bị Trình Đẳng tính kế.


Vào buổi tối khi đang châm cứu cho anh, Nhậm Kha chợt kích động, tay cầm kim giơ lên, chọn một vị trí huyệt đem đến cảm giác đau đớn nhất rồi châm kim vào.
Ban đầu, Trình Đẳng còn miễn cưỡng cắn răng chịu đựng.
Nhưng càng về sau, cơn đau nhói khiến anh phải nhe răng toét miệng hệt như quỷ khóc sói tru.


Đinh Thành và Dương Chiêu đứng một bên nhìn trong chốc lát, không kìm nén được mà run rẩy.
Cả hai cùng nghĩ, tốt nhất là không thể để Nhậm Tiểu Kha (bác sĩ Nhậm) biết họ lừa cô chuyện các khách sạn gần đây đều hết phòng.
Nghĩ thế, hai người nhìn nhau rồi từ từ lùi về sau, rời đi.


Mới ra ngoài, còn chưa kịp thở gấp thì vừa ngẩng đầu lên, họ đã thấy Trần Cương đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, nhìn họ với vẻ kỳ lạ.
Hóa ra vì phần lớn các phòng ở khách sạn đều là gỗ nên hiệu quả cách âm không tốt.


Cộng thêm việc Trình Đẳng ở trong phòng gây ra tiếng động lớn. Lúc Trần Cương đi ngang qua cũng buộc phải dừng chân lại. Sau đó mới nhớ ra ban ngày Trình Đẳng có bảo với mình bạn gái anh đến.


Đạo diễn Trần ngụp lặn trong giới giải trí này đã mấy chục năm, tóc đã hoa râm đi một nửa, trong lòng thoải mái, chẳng có gì khó hiểu cả.
Chỉ là ông không khỏi lắc đầu, cảm thán.
Thanh niên trai tráng bây giờ đúng là không biết kiềm chế gì hết.


Chẳng ngờ đang định rời đi, ông chợt nghe tiếng mở khóa cửa phòng Trình Đẳng vang lên, giây tiếp theo, Đinh Thành bịt tai chạy ra.
Chỉ ngay sau đó, Trần Cương kinh ngạc chỉ anh ấy: “Mấy cậu… Ba à?”
Đinh Thành thấy Trần Cương cũng kinh ngạc không kém.


Chưa kịp hỏi đạo diễn Trần hỏi như vậy là có ý gì thì cánh cửa phía sau lại bị mở ra lần nữa, sau đó Dương Chiêu cũng bịt tai chạy ra.
Lúc này, Trần Cương cũng đoán được mình đã hiểu lầm gì đó.


Sau một phen kinh ngạc, ông phút chốc nổi giận: “Mấy người làm gì vậy hả! Nửa đêm nửa hôm không ngủ mà nghịch ngợm. Ngày mai không quay phải không?”


Trong phòng, Nhậm Kha giật mình khi nghe thấy tiếng quát giận dữ của đạo diễn Trần, tay châm kim hơi run rẩy, Trình Đẳng lập tức cầu xin tha thứ: “A Kha! A Kha tốt bụng! Anh sai rồi! Anh sai rồi mà! Em đừng run kim nữa, tai anh tê hết cả rồi.”


Nhậm Kha cụp mắt nhìn anh, nhìn dáng vẻ muốn tránh nhưng lại không dám cử động của anh mà suýt thì không kìm được bật cười.
Cô mím môi, vờ tỏ ra bình tĩnh “à” một tiếng, lúc này mới thản nhiên rút kim ra.


Bên này cô vừa rút kim châm cứu ở tai Trình Đẳng, bên ngoài Đinh Thành cũng đang cẩn thận giải thích chuyện vừa mới xảy ra cho Trần Cương nghe.
Khi biết bạn gái Trình Đẳng không chỉ là bác sĩ mà còn biết chút ít về châm cứu, Trần Cương vội vàng muốn nhờ Nhậm Kha châm cứu cho mình.


“Gần đây eo hơi nhức mỏi, bệnh cũ ấy mà.”


Thời trẻ, Trần Cương cũng khởi đầu sự nghiệp của mình từ một chân sai vặt nhỏ trong đoàn làm phim. Sở dĩ bao năm qua ông rất ít khi tham gia đạo diễn phim ngoài nguyên nhân quan trọng nhất đó là không tìm được đề tài hấp dẫn thì còn vì sức khỏe bản thân không cho phép.


Eo ông đã bị thương trong lúc khiêng vác dụng cụ ở đoàn làm phim, hồi trẻ không thèm quan tâm, bây giờ già rồi thì càng ngày càng trở nặng.
Nhậm Kha nhấn nhẹ vài cái vào eo Trần Cương: “Chú gặp vấn đề ở xương sống thắt lưng.”


Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời: “Hôm nay muộn rồi, khí ẩm ban đêm rất nặng không thích hợp để châm cứu. Cháu sẽ giác hơi trước cho chú, ngày mai nếu trời nắng đẹp sẽ bắt đầu châm cứu.”


Trần Cương nghe Nhậm Kha nói mạch lạc rõ ràng, chút không yên tâm còn sót lại trong lòng hoàn toàn tan biến: “Được, nghe theo bác sĩ!”
Suy cho cùng cũng là vì độ ẩm ở phương Nam quá cao mới khiến Trần Cương khó chịu thế này.


Mặc dù Nhậm Kha chỉ mới học châm cứu cơ bản nhưng cô thực hiện phương pháp giác hơi rất đàng hoàng đâu ra đấy.
Không đến mấy ngày, bệnh ở eo Trần Cương đã giảm bớt, ông luôn miệng khen Trình Đẳng tìm được vợ tốt.


Tin tức này dần dần lan truyền trong đoàn làm phim, một truyền mười, mười truyền một trăm, cứ thế lan rộng.
Ai cũng bảo bạn gái Trình Đẳng là một bác sĩ, vóc dáng xinh đẹp, tính tình lại tốt. Về sau, mỗi khi mọi người cảm thấy khó chịu ở đâu thì đều thích đến tìm cô nhờ cô khám cho mình.


Dĩ nhiên đây là chuyện sau này.
Ngày đó, Trình Đẳng ra ngoài tiễn nhóm Trần Cương, đến khi vào lại phòng thì nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà vệ sinh.
“A Kha?” Trình Đẳng thay giày: “Em đang tắm à?”
Nhậm Kha đáp một tiếng, Trình Đẳng bèn thoải mái đi vào phòng thay quần áo.


Trời càng lúc càng nóng, anh mới đi lầu trên lầu dưới một vòng mà cảm thấy cả người như tắm. Nhưng khi nãy Nhậm Kha đã dặn dò anh, mới vừa châm cứu xong nên không được tắm vì sẽ bị lạnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành thay quần áo trước, sáng mai mới tắm rửa lại.


Bên này, Trình Đẳng cởi áo phông ra, tay vừa đưa lên thắt lưng định cởi ra thì nhận được cuộc gọi từ Thịnh Hạ.


“Hôm qua không gọi làm phiền em không có nghĩa là em không cần báo ơn nhá.” Thịnh Hạ đùa giỡn nói với anh bằng giọng điệu muốn tính sổ: “Chị đặt trước thời gian nửa năm sau của em, quay phim mới của chị. Thế nào, có đến không?”
“Được.” Trình Đẳng lưu loát đồng ý.


Chưa kể thành tích mà ảnh hậu ngày xưa đạt được sau khi trở thành đạo diễn mới quá rõ ràng. Nói riêng về sự giúp đỡ của hai vợ chồng họ dành cho mình trong những năm qua, dù Thịnh Hạ không mở lời thì Trình Đẳng cũng sẽ chủ động hỗ trợ phim mới của cô ấy.


“Vậy để chị cho người bàn hợp đồng với anh Đinh.” Dứt lời, hình như Thịnh Hạ nghe được tiếng nước chảy ở chỗ anh rồi nghĩ ngợi gì đó, bèn cười một tiếng, trêu: “Trình Tiểu Đẳng, em kiềm chế chút đấy!”
Trình Đẳng lập tức hiểu ngay:…
Nhưng anh nghĩ lại thấy buồn cười.


Thật ra anh cũng không muốn làm gì cả.
Thứ nhất chuyện này cần thuận theo tự nhiên.
Thứ hai anh không muốn bắt nạt Nhậm Kha.
Thứ ba, anh chưa chuẩn bị kỹ càng, ăn cái gì mà ăn!
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Trình Đẳng hơi khô nóng, tay anh dùng sức một chút đã mở dây nịt da ở thắt lưng ra.


Giây tiếp theo, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, cửa từ từ bị kéo ra, Nhậm Kha vừa lau tóc vừa đi chân trần ra ngoài.
Cô mặc một chiếc váy ngủ có dây buộc, chất liệu sa tanh kết hợp tơ lụa. Chiếc váy trơn bóng óng ánh phản chiếu lại ánh sáng theo bóng dáng của cô.


Vạt váy dài đến đầu gối, để lộ ra hai cẳng chân thon dài mảnh khảnh, trắng nõn nà. Nhìn xuống chút nữa là cổ chân tựa như ngọc trắng, từng bước từng bước đi trên sàn để lại một chuỗi dấu chân ướt.
Khiến lòng người đàn ông đang nhìn cô như bị ngâm nước, ngưa ngứa, lành lạnh.


Anh chưa kịp hoàn hồn lại đã nghe Nhậm Kha đang quay lưng về phía mình, nhẹ giọng hỏi: “Đẳng Đẳng, em mang dép của anh được không? Lúc đến quên mang theo.”


Trình Đẳng theo bản năng đáp một tiếng, cúi đầu nhìn dép dưới chân mình lại ngẩn ngơ, một hồi mới sực nhớ ra đi đến bên cạnh cô, cởi dép cho cô mang.
Nhậm Kha xỏ chân trần vào đôi dép số lớn của anh, vừa ngẩng đầu trông thấy khóa kéo quần mở toang của Trình Đẳng thì ngơ ngác.


“Quần… Anh… Kiểu gì vậy?”
Trình Đẳng theo ánh mắt của cô nhìn lại mình, mặt lập tức đỏ bừng lên. Anh vội vàng xoay người lại lần nữa định kéo k,hóa quần lên, nhưng vừa đụng vào khóa kéo mới chợt nhớ ra ban nãy mình muốn thay quần.


“Anh đang định thay quần! Không phải thích trần tru.ồng đâu!”
Ai quan tâm anh có thích trần t.ruồng không, dù sao trong phòng cũng chỉ có mình cô.
Nhậm Kha cười híp mắt dựa vào cạnh bàn, nhìn Trình Đẳng luống cuống tay chân tìm quần dài trong vali.


Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh mà cô đã thấy một phút trước, q.uần lót đen lộ ra bên ngoài quần của anh.
Thương hiệu CK, kiểu dáng…


Nhậm Kha đang ngây người, thấy Trình Đẳng cầm quần sạch chuẩn bị vào phòng tắm thay. Lúc đi ngang qua huyền quan, anh không chú ý nên bất cẩn kéo đổ túi xách cô để trên tủ giày.
Đồ đạc trong túi chớp mắt rơi vãi đầy sàn.


Cả một đống đồ linh tinh, có chìa khóa, có bao tay, có đồ trang điểm, và còn có… Hai lọ nhỏ màu trắng.
Thời gian như bị ai đó bấm nút tạm dừng.
Trước mắt Nhậm Kha như một thước phim đang tua chậm.


Trong bộ phim ấy, Trình Đẳng từ từ cầm hai lọ nhỏ màu trắng rơi dưới sàn ấy lên, chậm rãi giơ lên rồi tò mò quay đầu nhìn cô.
Giây tiếp theo, giọng anh thấp thoáng vang lên từ nơi xa, có chút mơ hồ không chân thực, có chút xa xăm.
“A Kha, đây là cái gì?”
__
Lời tác giả:


Trình Tiểu Đẳng: Bác sĩ Nhậm, kiểu dáng có hài lòng không?
Nhậm Tiểu Kha: Cũng được.
Trình Tiểu Đẳng:…
__
Sẽ có bánh mì, xe cũng có luôn!
Nhưng thịt phải hầm từ từ, đừng gấp đừng gấp! Dù sao cũng ở bên nhau rồi, hầm thịt không phải là chuyện sớm hay muộn mà? Có đúng không! Đúng!






Truyện liên quan