Chương 3: Bắt đầu lại
Thái phu nhân không giữ nỗi bình tĩnh, đẩy mạnh Thanh Hề ra. “Sao con có thể chấp nhận một chuyện như vậy hả, lẽ nào con không biết sau này con…”
Thái phu nhân nào có biết những việc mà Thanh Hề đã phải trải qua ở kiếp trước. Chùa Từ Ân kia, đừng nói là bắt nàng đến đó, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến nàng gặp phải ác mộng, so với những nỗi khổ nhục đó, một bát thuốc vô sinh có đáng gì.
“Nhưng nếu không làm thế thì Phong Cẩm và Thương Nhược Văn chắc chắn sẽ không tha thứ cho con, Đình Trực ca ca cũng sẽ không cho con ở lại phủ.” Thanh Hề rớt nước mắt, nghẹn ngào nói. Đương nhiên nàng biết là từ lúc uống bát thuốc đó, đời nàng coi như hết hi vọng, nhưng dẫu vậy vẫn còn hơn phải đến chùa Từ Ân.
Thái phu nhân đưa tay ôm trán, lảo đảo chực ngã, Thanh Hề vội vàng sai người đi gọi Phong Lưu về, lại mời thái y đến khám. Thái phu nhân liền nắm lấy tay nàng, nói: “Chuyện này bất luận thế nào cũng không được nói với Phong Lưu.”
Thanh Hề gật đầu. Nếu Phong Lưu biết chuyện, chắc chắn sẽ bỏ nàng, hắn là người thế tập tước vị Tề Quốc công, bắt buột phải có người nối dõi, chỉ riêng chuyện nàng không có con cũng đủ để hắn bỏ nàng, sao nàng dám nói với hắn. Phong Lưu không thể không có người nối dõi, chờ thái phu nhân khỏe lại rồi, nàng sẽ bàn bạc với bà giải quyết chuyện này sau.
Thái phu nhân vừa ngã bệnh, việc nhà liền không có ai lo liệu. Trước đây, vốn là Thanh Hề lo liệu việc trong phủ, nhưng từ khi nàng bị cấm túc, việc này lại trở về tay thái phu nhân, giờ bà không khỏe, chẳng biết sẽ đến tay ai. Tuy nhiên, ai cũng đoán nếu không phải là dâu cả thì cũng là dâu út, vì nhị gia, tam gia đều là con vợ lẽ. Không ngờ thái phu nhân lại giao việc này cho phu nhân của nhị gia là Tạ thị.
Nhị gia và tam gia đều là con vợ lẽ, nếu để quyền quản gia cho phu nhân quốc công hoặc phu nhân của tứ gia thì chẳng nói làm gì, đằng này cùng là con vợ lẽ mà cờ lại đến trong tay nhị phu nhân, tam phu nhân là Đỗ thị khó tránh khỏi cảm thấy ấm ức.
Mới sáng sớm, trên đường đến thăm thái phu nhân, Thanh Hề đã “tình cờ” gặp được tam phu nhân.
“Thật là trùng hợp quá.” Đỗ thị cười, nói với nàng.
“Vâng.” Thanh Hề dừng bước, chờ tam phu nhân.
Tam phu nhân thân thiết nắm lấy tay Thanh Hề, khẽ nói: “Em cũng đừng để bụng làm gì, có ai mà không phải từ từ học hỏi, quản lý việc nhà cũng chỉ là một chuyện nhỏ, em mới là chủ nhân đích thực của phủ Tề Quốc công, sớm muộn gì mẹ cũng trao lại quyền này cho em. Nhị tẩu xuất thân bần hàn, lại chẳng có kinh nghiệm, em đừng nghiĩ ngợi nhiều, cũng đừng giận mẹ.” Đỗ thị hết sức dịu dàng khuyên Thanh Hề.
Lời của Đỗ thị, thoạt nghe thì chẳng có gì sai nhưng phải xem người nghe là ai đã. Nếu Thanh Hề vẫn còn là kẻ ngang bướng, nóng nảy như trước, bị Đỗ thị nói khích thế này, không tức giận mới là lạ. Chỉ là bây giờ vật còn người đã khác, những lời này ngược lại còn giúp Thanh Hề nhìn rõ bản chất của người chị em dâu vốn rất thân thiết này.
“Đỗ tỉ tỉ nói gì lạ vậy, em nào có giận dỗi gì mẹ đâu, nhị tẩu đứng ra cáng đáng việc nhà, em cảm kích còn không kịp nữa là. Tính em vốn lười nhác, giờ càng vui vì đã được nhàn thân.”
Mộ Thanh Hề gọi Đỗ thị là “tỉ tỉ” là việc đi ngược với quy tắc thông thường, nàng tuy là con dâu cả nhưng lại được cưới về phủ sau cùng, nguyên nhân vì Phong Lưu lãnh binh xa nhà, trì hoãn chuyện hôn sự, lại nghĩ bản thân mình chẳng biết khi nào da ngựa bọc thây, không muốn làm lỡ dở đời con gái của ai nên cứ lần lữa không chịu tính chuyện cưới xin. Mãi tới năm kia, khi đã chiến thắng trở về và người vẫn lành lặn, hắn mới thành thân cùng Thanh Hề. Chính vì vậy mà đối với nhị phu nhân hơn mình tám tuổi có lẻ, lại là người về phủ đầu tiên và tam phu nhân cũng lớn hơn nhiều tuổi, Mộ Thanh Hề luôn cảm thấy nếu gọi là em dâu thì có phần ngượng miệng nên mới gọi hai người họ là tỉ tỉ. Thái phu nhân cưng chiều nàng, cũng không quản đến chuyện xưng hô này.
Đỗ thị nghe Thanh Hề nói vậy, nụ cười trên mặt thoắt nhạt đi mấy phần, lòng thầm nghĩ phu nhân quốc công học quy củ xong, hình như đã đổi tính.
Vừa đi vừa nói chuyện nên chẳng mấy chốc đã đến chỗ của thái phu nhân. Nhị phu nhân đã đến phòng thái phu nhân hầu hạ từ sớm, giờ Thanh Hề mới tiến đến, rất tự nhiên cầm lấy cây lược gỗ trong tay a hoàn thân cận của bà là Hà Ngôn, cẩn thận chải đầu cho bà, rồi lại có phần buồn bã nói: “Mẹ có tóc bạc rồi.”
Thái phu nhân dường như chẳng bận tâm đến chuyện này, cười nói: “Ta từng này tuổi rồi, có tóc bạc cũng chẳng phải chuyện gì to tát, con hà tất phải buồn.”
Nhị phu nhân là người khô cứng vụng về, lại có chút tự ti về xuất thân nghèo khó của mình nên chưa khi nào chịu lấy lòng thái phu nhân, sợ người khác dị nghị cô ta cúi đầu trước phú quý.
Còn tam phu nhân xuất thân danh giá nhưng đã quen thói tiểu thư quyền quý, chẳng cần thiết phải nịnh ai, đã thế còn có phần đố kị và khinh thường sự hiếu thuận của Thanh Hề.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng quay mặt đi, không nói năng gì. Chỉ có Thanh Hề và thái phu nhân tỉ tê trò chuyện.
Ăn sáng xong, Thanh Hề đưa thái phu nhân đến Phật đường, nhị phu nhân và tam phu nhân thì về phòng riêng dùng bữa.
“Ta giao quyền quản lý việc nhà cho con dâu thứ, con đừng khó chịu vì việc đó.”
“Con hiểu mà mẹ. Con tính tình xốc nổi, cũng không hợp quản chuyện nhà, lần trước mẹ trao quyền cho con, con đã gây ra bao rắc rối, khiến Đình Trực ca ca cũng phải dạy bảo không ít lần.” Thanh Hề có chút ngượng ngùng, cười nói. Thật ra mọi người đều biết quyền chủ trì việc nhà sẽ chẳng bao giờ nằm trong tay Thanh Hề nữa, chỉ sợ nàng không nhịn được mà làm ầm lên thôi.
Nhắc đến Phong Lưu, thái phu nhân lại nghĩ đến chuyện hôm trước. “Phong Lưu tuy lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng cũng không đến nỗi khó gần, con phải chú ý sửa cái tính trẻ con của mình, nếu không ngộ nhỡ ngày nào đó ta nằm xuống…”
“không đâu.” Thanh Hề dậm chân ngắt lời thái phu nhân, nàng quả thực không dám nghĩ đến ngày đó. “Mẹ, mẹ không được nói như vậy, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, con sẽ cầu xin Phật tổ chia bớt tuổi thọ của con cho mẹ, mà nếu có ngày đó, con cũng sẽ không sống cô độc một mình.”
“Xem con kìa, lại nói linh tinh rồi.” Những lời này tuy không thực tế nhưng người già thường thích nghe những lời ngon ngọt, thái phu nhân cũng không phải ngoại lệ.
“Chuyện đó cũng không thể trách con, người hầu của con cũng toàn những đứa trẻ người non dạ, thế nên con muốn xin hai người hầu của mẹ, để chúng nó thường xuyên nhắc nhở, chứ những kẻ chỉ biết nịnh hót lấy lòng, con không cần nữa.”
Thái phu nhân trầm tư một hồi rồi đáp: “Cũng được. Hai đứa Hà Ngôn, Hà Ngữ là a hoàn thân cận của ta, chỉ có Lâm Lang và Thôi Xán, một đứa trầm tĩnh chín chắn, một đứa nhanh nhẹn tháo vát, là thích hợp hơn cả. Ta sẽ cho con một ma ma nữa.”
Thanh Hề vội vã lắc đầu quầy quậy. “Không, con không dám, đã xin hai người hầu của mẹ rồi, nếu thêm người ta lại nói mẹ thiên vị.”
Thái phu nhân buồn cười, chọc vào trán Thanh Hề, mắng yêu: “Con bé láu cá này, con sợ ta sai ma ma đến cằn nhằn con thì có.”
Thanh Hề cười trừ, mấy vị ma ma đó, ai cũng coi mình như chủ nhân, nàng làm sao mà hầu hạ cho nổi.
“Nói ra thì Kiêm Hà và Bạch Lộ ở chỗ con tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, con muốn xin mẹ gia ân, trả tự do hoặc gả chồng cho chúng.” Thanh Hề không muốn giữ hai đứa a hoàn không biết khuyên can chủ nhân lại còn đổ thêm dầu vào lửa kia nữa.
Thái phu nhân gật đầu. “Con đã trưởng thành thật rồi. Việc này con không cần bận tâm, ta sẽ bảo Viên ma ma lo liệu.” Thái phu nhân thấy Thanh Hề dứt khoát đuổi Kiêm Hà và Bạch Lộ đi, trong lòng mới thực sự yên tâm. Thanh Hề còn trẻ, có một số chuyện không thích hợp để làm, nhưng thái phu nhân tuyệt đối không thể tha cho đám a hoàn chỉ biết gây tai vạ cho chủ như vậy được.
Viên ma ma âm thầm mà gọn ghẽ xử lý xong việc của Kiêm Hà và Bạch Lộ, chỉ nói là gả chồng nơi xa, cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà hỏi nhiều.
“Tôi thấy phu nhân quốc công chững chạc hơn xưa rất nhiều.” Viên ma ma nói chuyện phiếm với thái phu nhân.
“Ngã một cú đau như thế, nếu còn không tỉnh ngộ thì chẳng ai giúp nổi nó.” Thái phu nhân vẫn còn thương xót Thanh Hề, nói.
“Nhưng…” Viên ma ma cũng có chút không đành lòng, tuy Thanh Hề là do thái phu nhân nuôi nấng từ nhỏ nhưng người lo lắng cho nàng từ miếng ăn giấc ngủ lại là Viên ma ma, tình cảm của bà dành cho Thanh Hề cũng sâu sắc không kém.
“Ngươi xót con bé, lẽ nào ta lại không? Trước đây quả thực đã nuông chiều nó quá nên mới gây ra tai họa này, ngươi ấy à, từ nay về sau đừng nuông chiều nó nữa.” Thái phu nhân có vẻ oán trách Viên ma ma.
“Nghe người nói kìa, chẳng lẽ người nuông chiều Thanh Hề chỉ có mình tôi?” Viên ma ma cự lại. Bà ta là a hoàn theo hầu khi xuất giá của thái phu nhân, đã ở bên bà mấy chục năm, ở phủ quốc công cũng coi như có địa vị hơn người, ngay cả Phong Lưu cũng coi bà ta là bậc trưởng bối, thế nên bà ta mới đối đáp với thái phu nhân một cách thoải mái như vậy.
Thanh Hề từ khi được cho Lâm Lang và Thôi Xán thì luôn coi hai đứa như chị em, vì dù sao chúng cũng là người hầu hạ bên cạnh thái phu nhân, thân phận phải cao hơn kẻ khác một bậc. Vừa tới Lan Huân Viện, cả hai đã gọi tất cả kẻ hầu người hạ đến giáo huấn một lượt, sau đó soạn ra một bản nội quy đưa cho Thanh Hề xem. Bên cạnh Thanh Hề quả thực thiếu người được việc như vậy cho nên nàng rất vui, vừa thưởng bạc, lại giao hết người hầu trong viện cho chúng quản lý.
Nửa năm sau, Phong Lưu đi công cán ở phương Nam trở về. Hôm hồi phủ, Thanh Hề đang ở Tây Noãn Các của thái phu nhân để chép kinh cho bà, nghe thấy tiếng a hoàn thỉnh an Phong Lưu, nàng mới ngượng ngùng bước ra khỏi phòng, cúi đầu đứng một bên.
Nhị phu nhân, tam phu nhân nghe nói Phong Lưu trở về, cũng đến vấn an, tứ phu nhân Thương Nhược Văn đang dưỡng bệnh ở Cẩm Tú Viên không đến được nhưng vẫn sai người đến vấn an thay.
“Phương Nam thời tiết ẩm ướt, con có quen không?” Thái phu nhân đã lâu không gặp Phong Lưu nên có rất nhiều điều muốn hỏi han.
“Rất tốt ạ.” Phong Lưu kể sơ qua về phong cảnh con người phương Nam, tuy hắn không thích nói nhiều nhưng thái phu nhân tỏ ra thích thú nên mới nhiều lời hơn bình thường, câu chuyện mạch lạc cuốn hút khiến người nghe ai nấy cũng say mê.
Thanh Hề len lén liếc trộm Phong Lưu, thấy hắn phong thái đĩnh đạc, thanh cao như ngọc, nhưng dù có anh tuấn thế nào thì vẫn lạnh lùng như một tảng đá.
Phong Lưu thấy thái phu nhân có vẻ mệt mỏi, cũng không tiện ở lâu, chỉ nói: “Con có mang về ít đặc sản phương Nam, đã bảo Thính Tuyển đem cho các nhà rồi.”