Chương 16: Gặp gỡ
Type: chuot tery
Nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của Thanh Hề, Phong Lưu liền chột dạ, chẳng rõ là do cấm dục quá lâu, do khí nóng ở sơn trang vẫn còn trên người hắn, hay do tác dụng của mấy ly rượu tiết hươu tối qua mà dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của Thanh Hề trong mắt hắn lại trở nên xinh tươi, quyến rũ hơn, mà chỗ nàng vừa mới chạm vào không hiểu sao lại như có lửa nóng, đang kêu gào đòi được giải phóng. Phong Lưu không nhịn được đưa ngón tay khẽ chạm vào môi Thanh Hề.
Thanh Hề sợ hãi mím chặt môi lại, nhưng động tác này lại giống như ngậm lấy ngón tay Phong Lưu. Mắt Phong Lưu chợt mở to, sau đó khép hờ, cuối cùng hắn cũng không cầm lòng được đè nàng xuống.
Thanh Hề hồi hộp nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy, nàng không dám nhìn Phong Lưu, cơ thể mềm mại tự giác phục tùng hắn, không dám kháng cự. Chẳng biết đây có phải là di chứng từ khiếp trước hay dù là kiếp nào thì nàng cũng không dám phản kháng lại Phong Lưu.
Phong Lưu cúi nhìn khuôn mặt mịn màng, trơn láng của Thanh Hề, nhìn hàng lông mi lay động như cánh bướm dập dờn, rõ ràng là đang rất sợ hãi, vậy mà nàng vẫn nép sát vào người hắn, tưởng như không muốn kháng cự, thế là hắn thầm thở phào trong lòng, vì hắn luôn sợ Thanh Hề sẽ giận hắn, hận hắn.
Phong Lưu đặt tay lên ngực Thanh Hề, mạnh mẽ xoa nắn, cảm giác từ bàn tay truyền tới khiến hắn ngạc nhiên, không ngờ Thanh Hề đã trở thành một thiếu nữ rồi. Vì ngày thường ăn uống đầy đủ, lại hoạt bát năng động nên thân hình nàng rất đầy đặn, hấp dẫn, dù không nhìn rõ nhưng có lẽ phải vượt quá bàn tay hắn.
Bị Phong Lưu ôm chặt, toàn thân Thanh Hề không khỏi run rẩy, nàng không dám mở mắt ra nhìn hắn, nhưng hơi thở đứt quãng càng giống như lời cổ vũ, mời gọi.
Phong Lưu bị dáng vẻ của Thanh Hề kích thích đến mức toàn thân như bị châm lửa, chỉ bằng vài ba động tác đã gỡ bỏ hết sự trói buộc, ngón tay lần xuống tìm kiếm.
Ngón tay của Phong Lưu như ong tìm mật, như bướm vờn hoa, không ngừng khiêu khích khiến cả người Thanh Hề mềm nhũn, nép chặt vào lòng hắn. Vì kiếp trước đã phạm phải sai lầm nên kiếp này Thanh Hề không khỏi có chút khúc mắc đối với chuyện đó, nàng sợ hãi lùi lại. Phong Lưu thấy biểu hiện của nàng thì cũng không vội vã, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nói: “Thanh Hề, đừng sợ.” Nói rồi, hắn khẽ hôn lên môi nàng, nụ hôn kéo dài đến nỗi Thanh Hề tưởng rằng hắn đã qua cơn rung động. Đợi Thanh Hề đã bình tĩnh và có chút thả lỏng, Phong Lưu liền tấn công nhanh như chớp.
Thanh Hề hét lên một tiếng, nàng đành phải ôm chặt lấy Phong Lưu. Phong Lưu lại đặt một nụ hôn mang hơi hướm xót xa, thương tiếc lên môi Thanh Hề, nhưng quả thực hắn đã phải chịu sự hành hạ quá lâu, không thể kìm nén được nữa. Động tác của hắn lúc đầu còn chậm rãi, càng về sau thì càng mạnh mẽ, gấp gáp.
Ngay khi chiếm hữu được Thanh Hề, Phong Lưu liền có một cảm giác tuyệt vời khó diễn tả thành lời. Cơ thể trẻ trung, căng tràn sức sống của nàng run rẩy mãnh liệt trước từng sự tiếp xúc của hắn, khiến hắn cảm thấy từng tấc da thịt trên người mình đều như có lửa đốt.
Ôm nàng trong lòng, Phong Lưu có cảm giác như ngã vào một đám mây bồng bềnh, êm ái, thân thể nàng như cục bột mì mềm mại mặc tay hắn nhào nặn. Hắn chỉ hận không thể đem nàng hòa vào máu thịt của mình, vĩnh viễn không rời.
Sau cơn mây mưa, Phong Lưu ngồi thẳng dậy, nhìn Thanh Hề cuộn mình nằm trên ghế, cặp đùi trắng nõn, thon dài lộ ra khỏi lớp xiêm y xộc xệch, chiếc yếm hững hờ tuột xuống, lộ ra nửa vầng ngực căng đầy mơn mởn. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra Thanh Hề đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người tự lúc nào rồi.
Thanh Hề bĩu môi, có chút bất mãn. Nàng thực không thể hiểu nổi Phong Lưu, trên giường, ở suối nước nóng, có chỗ nào không êm ái lãng mạn, sao cứ nhất thiết phải ở trên xe ngựa, khiến toàn thân nàng không khỏi đau nhức, chưa kể vì sợ phu xe nghe thấy, nàng phải gắng hết sức hạ thấp âm lượng, cũng không dám vùng vẫy.
Phong Lưu nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của Thanh Hề dẩu lên, trong mắt ngập tràn vẻ bất mãn thì cũng áy náy trong lòng, tự trách mình sao lại kích động chẳng khác gì những thiếu niên mới lớn, quần áo vẫn còn nguyên trên người mà đã nôn nóng muốn có nàng. Không biết nàng có bị thương không.
Nghĩ vậy, hắn liền cầm chiếc khăn tay của nàng nhúng vào nước ấm, khẽ tách hai chân của nàng ra. Thanh Hề hoảng hốt lùi lại, khẽ kêu lên một tiếng.
“Để ta xem nàng có bị thương không.”
Thanh Hề thấy Phong Lưu nói rất nghiêm túc thì lại tự thấy mình không nên hờn giận hắn, chuyện vợ chồng vốn dĩ chẳng có gì xấu xa, thế là nàng kìm nén sự ngượng ngùng để cho hắn chăm sóc. Thật không ngờ nàng chỉ yên lặng nằm một chỗ thôi mà cũng có dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần như thế.
Phong Lưu khẽ khàng vuốt ve, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Mặt Thanh Hề thoắt đỏ như gấc chín, nàng đáp: “Có một chút.”
Vừa nói xong đã thấy Phong Lưu cúi đầu xuống, lại bắt đầu khơi gợi những cơn sóng trong nàng. Thanh Hề co rúm người, lùi lại nhưng ngay sau nàng đã là thành xe cứng nhắc. Về phía Phong Lưu, cấm kị một khi đã phá vỡ thì cứ như cá gặp nước, như ngựa mất cương, có được lần thứ nhất thì lần thứ hai đâu khó gì.
Lần này, Phong Lưu muốn làm Thanh Hề vừa ý nên không vội vàng xâm chiếm mà chỉ chậm rãi trên chọc nàng, tìm kiếm tất cả những vị trí mẫn cảm trên cơ thể nàng. Sau khi đã đùa giỡn đủ, hắn ngắm nhìn dáng vẻ kiều diễm, gương mặt ửng hồng, đôi mắt khép hờ của nàng, đến khi thấy toàn thân nàng khe khẽ run rẩy rồi hắn mới dụ dỗ nàng.
Làm chuyện đó trên xe ngựa cũng có điểm riêng khiến người ta thần hồn điên đảo, đó là không thể biết được giây tiếp theo, xe ngựa sẽ lắc lư sang bên nào, chính vì thế lại càng kích thích. Ngay lúc này đây, Thanh Hề thấy mình giống như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương mênh mang, chỉ còn cách bám chặt vào Phong Lưu mới có thể vượt qua sóng gió.
Lần này, Phong Lưu đã quyết tâm thể hiện bản lĩnh nên vô cùng cẩn thận, chừng mực, tránh làm tổn thương đến Thanh Hề. Mãi đến khi đoàn người ngựa dừng lại trước cổng phủ quốc công thì trong xe sóng gió mới tan.