Chương 55: Tai họa bắt đầu
Type: Luong holly
Thái phu nhân nhìn Thanh Hề, lại nhìn sang Thương Nhược Văn, hỏi: “Nhược Văn đã khỏe hơn chưa?”
Dạo này, Thương Nhược Văn có vẻ hồng hào hơn, hình như còn béo lên, càng có vẻ hoạt bát nhanh nhẹn, so với một năm rưỡi trước như thể hai người khác nhau. “Khỏe hơn nhiều rồi ạ, ngày nào Nhược Lan cũng kéo con ra vườn đi dạo, muốn lười cũng không được, như vây sao có thể không khỏe lên.”
Thái phu nhân trầm tư một lát rồi nói: “Vậy vợ Phong Dương cứ nghỉ ngơi đi, việc trong phủ sẽ do Nhược Văn tạm thời quản lí.” Sau đó bà lại nói với Thương Nhược Văn: “Nhưng cũng không thể bắt con lao lực quá, vườn tược giao cho Thanh Hề quản lí đi.”
So với việc quản lí ăn uống mặc ở, khách khứa thăm hỏi của cả phủ thì quản lí vườn hoa vẫn được coi là nhẹ nhàng nhất, vừa không có áp lực lại có thể tranh thủ kiếm chút tiền tiêu vặt.
Thanh Hề cũng không thoái thác, khó khăn lắm thái phu nhân mới cho nàng cơ hội này, nàng không thể để nó vuột mất.
Thương Nhược Văn nói: “Cảm ơn mẹ đã thông cảm, nhưng con còn con mọn, sức khỏe không đủ, có một số việc không biết có thể nhờ Nhược Lan giúp con trông nom không?”
“Chuyện này thì có gì mà không được. Hai con tự bàn bạc với nhau là được rồi, nếu có người hầu nào không phục thì bảo nó tự trói mình đến gặp ta.” Thái phu nhân lên tiếng bênh vực Thương Nhược Lan và Thương Nhược Văn.
“Cuối cùng vẫn là mẹ thương chúng con nhất.” Thương Nhược Văn cười nói.
Thái phu nhân thở dài một tiếng, keo tay Thương Nhược Văn, khẽ nói: “Con cũng đừng gắng sức quá, mau chóng sinh thêm một đứa cháu trai cho ta.”
Lời này khiến cho hai mắt Thương Nhược Văn bỗng nhiên đỏ hoe, cô ta cúi đầu không đáp.
Nhị phu nhân vội vã an ủi Thương Nhược Văn, nói cô ta hẵng còn trẻ, vợ chồng tình cảm mặn nồng, sớm muộn gì cũng sẽ lại mang thai.
Cả đám người, chỉ có Thanh Hề là có nỗi khổ khó nói, muốn khóc cũng phải nuốt nước mắt vào trong, cuối cùng Thương Nhược Văn còn quay đầu nhìn Thanh Hề chằm chằm, khiến những người không biết chân tướng đều thấy khó hiểu.
Chuyện Thương Nhược Văn sinh ra một đứa bé đã ch.ết ngạt, nhị phu nhân đương nhiên cũng biết, lúc đó Thanh Hề vẫn đang quản lí phủ. Tuy sau đó không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng nhìn thái độ hôm nay của Thương Nhược Văn, hình như bên trong còn có uẩn khúc nào mà nhị phu nhân không biết.
Đợi đến khi mọi người đều về rồi, thái phu nhân giữ Thanh Hề lại, ôm nàng vào lòng, không nói câu nào. Nước mắt Thanh Hề thấm ướt nửa bờ vai của thái phu nhân, đến khi bình tĩnh trở lại, nàng vội sai Hà Ngôn, Hà Ngữ thay áo cho bà.
Thấy Thanh Hề đau khổ như vậy, thái phu nhân sao có thể không đau lòng, nhưng bà cũng chỉ có thể bó tay thở dài, nói: “Tháng nào cũng mời thái y đến bắt mạch cho con, thái y vẫn nói bát thuốc đó không mạnh lắm, nếu con chịu khó điều dưỡng cho tốt, chưa chắc đã không thể…”
Thanh Hề biết thái phu nhân nói thế để an ủi mình, nàng và Phong Lưu chẳng phải đã gần gũi nhau đấy thôi, vậy mà chẳng có động tĩnh gì, chưa kể nàng lại ghét uống thuốc, thường xuyên bữa đực bữa cái, lúc nào nản lòng thì lại lén đổ thuốc đi.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Lương Thần, Mỹ Cảnh ở chỗ Phong Lưu lại có chuyện gì vậy?”
“Đem đó, Đình Trực ca ca uống say, nói là hai đứa chúng nó không biết xấu hổ, dám dụ dỗ chủ nhân.” Đình Trực ca ca định đuổi chúng nó đi, con sợ mẹ giận…” Thanh Hề thành thật kể lại.
“Haizz… Đúng là nghiệp chướng, không có ai lọt được vào mắt nó.” Thái phu nhân kêu lên. “Nếu Phong Lưu chuyển về Lan Huân Viện mà con lại chẳng có động tĩnh thì biết ăn nói với nó thế nào?”
“Chỉ mong chuyến đi tới Giang Nam lần này, Đình Trực ca ca có thể kiếm được một người thiếp ưng ý.” Tuy không biết Phong Lưu làm quan thế nào nhưng hắn có thân phận cao quý, lại được thánh thượng coi trọng, các quan viên ở Giang Nam chắc chắn sẽ muốn nịnh bợ hắn. Biện pháp nịnh bợ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai loại, một là tiền, hai là sắc. Con gái Giang Nam thì khỏi phải nói, dịu dàng yêu kiều nức tiếng thiên hạ.
Thanh Hề từng nghe các phu nhân nhà khác kể rằng trong nha môn tuần phủ và tổng đốc hai tỉnh Tô, Hàng có nuôi rất nhiều mỹ nữ tài mạo song toàn, chuyên để tặng cho thượng cấp.
1. Tô Châu và Hàng Châu.
Thái phu nhân cũng hết cách, con nhà người ta háo sắc ɖâʍ dật, cha mẹ lo lắng đã đành, đây con trai bà không ham nữ sắc, lại khiến bà mất ăn mất ngủ hơn.
Từ sau khi Thương Nhược Văn quản lí nhà cửa, rất nhiều chuyện lại do Thương Nhược Lan ra mặt xử lí, vì cô ta mềm mỏng hào phóng, làm việc linh hoạt, không bao giờ tùy tiện đưa ra quyết định, một khi đã ra tay thì đều khiến cho kẻ trên người dưới trong phủ không ai không tâm phục khẩu phục, thầm khen Lan cô nương giỏi giang tháo vát, ngay cả nhóm ma ma khó tính nhất cũng khen cô ta không tiếc lời.
Chỉ có một việc khiến Thương Nhược Lan không hài lòng, đó là chuyện hôn nhân của cô ta.
Thái phu nhân từng dò hỏi mấy phu nhân có con cháu đến tuổi thành thân, ai cũng nói là đã có mối sẵn để từ chối khéo thái phu nhân.
Một hôm, mới sáng ra, Thương Nhược Lan đã hai mắt đỏ hoe, quỳ trước thái phu nhân, nói: “Xin thái phu nhân đừng vì Nhược Lan mà chịu ấm ức nữa, việc này thực sự khiến con không đành lòng. Nhược Lan đã nghĩ kĩ rồi, chờ vụ án của cha con kết thúc, con sẽ xuống tóc làm ni cô, ngày ngày cầu phúc cho thái phu nhân.” Nói rồi Thương Nhược Lan đập đầu ba cái thật mạnh.
“Con bé này, con đang làm cái gì thế, mau đứng dậy đi!” Thái phu nhân vội vàng bảo Viên ma ma đỡ Thương Nhược Lan dậy.
“Nhược Lan bất tài vô phúc, không xứng với thế gia công tử chốn kinh kì, con cũng chẳng có mong muốn gì hơn là vụ án của cha con được làm rõ, thái phu nhân sống lâu trăm tuổi.” Thương Nhược Lan vừa khóc vừa nói, không chịu đứng dậy.
Thái phu nhân ngẩng đầu nhìn Thương Nhược Văn. Thương Nhược Văn tiến tới thì thầm gì đó vào tai bà, hóa ra là hôm qua, cô ta dẫn Thương Nhược Lan đến phủ tướng quân làm khách. Thiên kim nhà Lý tướng quân nói nhiều câu khó nghe, khiến Thương Nhược Lan vừa tức vừa thẹn, đến nỗi chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ trốn.
“Haizz... cái con bé này, kẻ nào coi thường con là nhà đó vô phúc, nếu biết rõ nhân phẩm của con, chỉ sợ tranh cướp còn không kịp.”
Thương Nhược Lan hết khóc lại cười, một trong những ưu điểm của cô ta đó chính là tính cách lạc quan, không than thân trách phận, đây cũng là điều khiến thái phu nhân yêu thích cô ta nhất.
Thái phu nhân thấy cô ta cười, liền nói: “Sau này không được nói muốn làm ni cô nữa.”
Thương Nhược Lan cuối đầu không nói.
Thương Nhược Văn ở bên cạnh lại bảo: “Con cũng nói với cô ấy là không được phép nói những lời cả giận mất khôn như thế. Con cũng từng hỏi, cô ấy nói là chỉ muốn gả cho một người có nhân cách tốt, có chí tiến thủ, dù nhà nghèo cũng không sao, quan trọng nhất là có một người mẹ chồng hiền từ như mẹ.”
Nhị phu nhân cũng ở đó, liền tiếp lời: “Quá đúng còn gì, tuy nói là thuyền theo lái, gái theo chồng, nhưng phụ nữ chúng ta cả ngày chỉ ở trong nhà, tiếp xúc với mẹ chồng còn nhiều hơn với chồng, chính vì thế có hợp với mẹ chồng hay không là điều quan trọng nhất.”
Thái phu nhân cười, hỏi: “Có phải con cũng kén chồng cho Hân Thư Nhi theo tiêu chuần ấy không?”
Nhị phu nhân đáp: “Đúng vậy ạ, Lan muội muội nói rất chí lí, nhà nghèo cũng không sao, chỉ cần mẹ chồng tốt.”
Thương Nhược Lan đỏ mặt ngượng ngùng, có chút tủi thân nói: “Một người con gái từng bị từ hôn, có cha vướng vào vòng lao lí như con, chỉ sợ ngay đến những người nhà nghèo nhưng gia thế trong sạch cũng chẳng coi ra gì.”
“Chẳng coi ra gì là thế nào! Một người xinh đẹp tốt bụng như em, chị còn không nỡ gả cho nhà nghèo để chịu khổ kìa.” Thương Nhược Văn nói một cách cứng rắn.
Thái phu nhân nghĩ thấy cũng phải, Thương Nhược Lan xinh đẹp như hoa, nếu thực bị gả cho một nhà nghèo thì chưa chắc đã được chăm sóc chu đáo, chỉ có điều với hoàn cảnh cô ta, gả vào một nhà quyền quý đúng là rất khó.
“Nhược Lan, em cũng đừng cả nghĩ, cho dù em có ở lại phủ này cả đời thì cũng chẳng có kẻ nào dám nói ra nói vào.” Nhị phu nhân góp lời.
Thương Nhược Lan ngẩng đầu, bất ngờ nhìn về phía Thanh Hề nãy giờ chỉ ngồi một bên mà không nói gì.
Đến lúc này, Thanh Hề buộc phải bày tỏ thái độ. Cuộc chuyện trò ban nãy, lúc đầu thì không sao, nhưng càng nghe Thanh Hề càng có cảm giác họ đang nhắm vào mình. Chuyện nàng không thể sinh con, Thương Nhược Văn chắc chắn rõ như lòng bàn tay, đến giờ Thương Nhược Lan thấp không vừa cao chưa tới chẳng phải là ứng viên sáng giá để nạp thiếp cho Phong Lưu sao, nàng cũng phục cô ta không biết xấu hổ, tự nhận thấp hèn.
Thanh Hề dịu dàng nói: “Lan cô nương không cần phải tự làm khổ mình, kinh thành chẳng thiếu tiểu thư nhà giàu không tìm được đối tượng thích hợp, ở vậy cả đời. Cô cứ yên tâm ở lại phủ, nếu có kẻ hầu người hạ nào gièm pha, cô cứ nói với thái phu nhân hoặc tôi là được.”
“Đa tạ phu nhân quốc công.” Thương Nhược Lan nói.
Từ đó, Thương Nhược Lan hầu hạ thái phu nhân càng tận tâm hơn, ngày nào cũng đến từ rất sớm, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả các con dâu, mà cô ta thực sự cũng có chút bản lĩnh, ngày nào cũng nấu mấy món bổ dưỡng cho thái phu nhân, khiến chứng mất ngủ của bà đỡ được bốn năm phần. Vì thế, thái phu nhân lại càng coi trọng cô ta, sau đó hễ gặp chuyện gì khó giải quyết, người hầu trong phủ lại đến tìm cô ta xin ý kiến.
Rồi Hướng thị, tiểu thiếp của tam gia sinh con, ngôi thai bị lệch, suýt nữa mất mạng, cũng nhờ Thương Nhược Văn tới đỡ đẻ, mới có thể vượt qua nguy hiểm, sinh ra một ca nhi khỏe mạnh. Thái phu nhân sai người báo tin mừng cho tam gia, bảo hắn đặt tên cho con. Sinh con xong, Hướng thị bị băng huyết, Thương Nhược Lan bất kể ngày đêm chăm sóc cô ta liền ba ngày, thế mới đưa được Hướng thị từ quỷ môn quan trở về. Cuối cùng, lại đến lượt Thương Nhược Lan mệt quá ngã bệnh.
Thương Nhược Lan ngã bệnh khiến cả phủ náo loạn, rất nhiều việc bị đình trệ, phải chờ cô ta phân công mới có thể tiến hành. Người đến thăm bệnh ra vào không ngớt, từ sáng sớm cho tới lúc khóa cửa, không ngừng nghỉ phút nào. Ai cũng nói chưa thấy nhân vật nào được lòng người như vậy, nhắc đến Thương Nhược Lan, không ai không giơ ngón cái khen ngợi.
So với sự bận rộn của Thương Nhược Lan, Thanh Hề lại nhàn nhã hơn rất nhiều, vì nàng chỉ có việc trông coi vườn hoa. Trước kia, Thanh Hề mù mà mù mờ, chưa từng nghỉ đến chuyện quản lí nhà cửa như thế nào, nhưng bây giờ tình cảm giữa nàng và Phong Lưu ngày càng sâu sắc, dần dần đã có ý thức của một nữ chủ nhân chứ không còn như cô tiểu thư vô lo vô nghĩ nữa.
Thanh Hề nhận nhiệm vụ trông coi vườn hoa, thế nên ngày nào cũng đến đó dạo một vòng, tìm hiểu mọi việc rồi tự mình cân nhắc. Nàng chia người hầu làm vườn thành bốn nhóm, nhóm quét dọn, nhóm canh cửa, nhóm trồng hoa và nhóm trông nom vườn hoa, mỗi nhóm có một ma ma quản sự, phân trách nhiệm rõ ràng để tránh đùn đẩy cho nhau.
Thanh Hề lại cho quây góc vườn lộn xộn ở phía tây nam lại bằng hàng rào tre, trồng lục đằng cho leo lên hàng rào, đặt tên là Điền Viên Cư, dựng một ngôi nhà tranh để cất giữ nông cụ. Nàng đã biến góc vườn thành một mảnh ruộng, trồng các loại rau xanh hoa quả, tự cung tự cấp nguồn thực phẩm.
Thái phu nhân khen nàng làm rất tốt, thỉnh thoảng còn đích thân đến tưới nước, coi như vận động gân cốt, bà còn nói chờ quả chin sẽ dẫn các con dâu đi hái, hoa quả tự mình trồng mới thật là thơm ngọt.
Thanh Hề lại dính lấy thái phu nhân, nói muốn làm mấy căn nhà kính trồng hoa, ai cũng nói thợ mộc của phủ Tề Quốc công tay nghề giỏi, đương nhiên không thể lãng phí nhân tài, mà mang hoa đẹp tặng người ta cũng được mát mặt, đôi khi một chậu hoa quý còn khiến người khác cảm động hơn cả ngàn lượng bạc.
Có việc để làm, thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã tới trung tuần tháng tám, ngày Phong Lưu về phủ đã gần kề.
Về đến phủ, Phong Lưu đi thẳng tới chỗ thái phu nhân, trong phòng có nhị phu nhân, tứ phu nhân và cả Thương Nhược Lan, chỉ không thấy bóng dáng Thanh Hề. Thư báo tin của hắn chắc chắn đã về đến phủ trước mấy ngày.
“Thanh Hề đến phủ Mậu Quốc công rồi, hôm nay nhà họ gả chồng cho con gái, nhưng con bé nói sẽ về sớm.” Thái phu nhân nói rồi hỏi chuyện đi đường của Phong Lưu. Phong Lưu nhẫn nại trả lời, sau đó nói có mang về ít đặc sản làm quà, đã sai Thính Tuyền đưa đến các nhà.
Đang nói chợt nghe tiếng ngọc bội leng keng và tiếng bước chân đi tới, Phong Lưu liền nhếch khóe miệng.
Người bước vào không ai khác ngoài Thanh Hề.