Chương 48: Tai họa máu mũi

Vừa tỉnh lại, toàn thân uể oải, tôi cố gắng lắm mới có thể đi học. Hôm nay Vũ Đạo quả nhiên mặc bộ đồ bị nhuộm đỏ kia. Trong hai tiết học, Vũ Đạo chỉ giảng bài mới mà không hề nhắc một chữ đến kỳ thi, đợi đến lúc sắp tan học mới nói: “Có bạn học hỏi tôi về đợt thi cuối kỳ này, còn nói môn của tôi hơi khó, hy vọng tôi có thể gợi ý một chút.”


Nói đến đây, hai mắt đám sinh viên sáng lên, có vài bạn học còn nghi ngờ nhìn về phía tôi, tôi liền lắc đầu phủ nhận, “bạn học" này không phải là "bạn học Vưu" nhé. Vũ Đạo lại tiếp tục nói đâu vào đấy: "Xét thấy tình cảm của tôi và các em cũng khá tốt, tôi cũng quyết định sẽ gợi ý!" Lời còn chưa dứt, mọi người đã vui mừng. Lại nghe Vũ Đạo lại bổ sung thêm: "Có điều cũng sẽ khiến nhiều người ch.ết đuối đấy!"


Trong thoáng sau đó tất cả đều im lặng. Mọi người đờ ra, nhìn chằm chằm vào bộ đồ màu đỏ Vũ Đạo đang mặc, Vũ Đạo cũng cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tôi nghe nói những cuộc thi khác đều rất dễ dàng. Triết học gia Kierkegaard có một câu danh ngôn là, khi mọi chuyện đều trở nên quá dễ dàng, thì điều duy nhất con người ta cần chính là —— khó khăn trắc trở. Cho nên, nếu như mọi người không muốn phiếu điểm của mình bị lem màu giống như cái áo này của tôi, thì hãy cố gắng nhiều hơn!" Nói xong, Vũ Đạo còn kéo kéo cái áo của mình, cố ý lẩm bẩm một câu hai ý: "Xem ra bị phai đỏ rồi thì rất khó giặt sạch!"


Vũ Đạo vừa rời khỏi phòng học, tôi đã nghe có người đang chửi bới kẻ đã làm lem màu bộ quần áo của Vũ Đạo. Thật ra ấy, mắng tôi làm gì, muốn mắng thì mắng cái kẻ khắc mọi người kia kìa, người nổi tiếng thì phải chú ý lời nói và việc làm của mình chứ, mọi người coi đi, để lại câu nói này đúng là hãm hại thế hệ sau mà!


Những ngày tiếp theo trôi qua đơn điệu mà nhàm chán, cuộc sống mỗi ngày đều chạy trên ba nơi điển hình: phòng ngủ —— căng tin —— khu tự học, nhưng tôi lại thấy có thể trải qua cuộc sống bình yên như vậy thật hạnh phúc, hy vọng mọi người trong trường nhanh chóng quên tiệt cái tên Vưu Dung này đi. Nỗ lực học tập gần một tháng này, tuy có thể thấy được kết quả học tập tăng lên nhưng tôi lại ngày càng khó nhớ được những điều đã học, nóng trong người, thậm chí còn bị tiêu chảy. Rơi vào đường cùng, tôi đành phải về nhà tìm bác sĩ Võ cố vấn. Mẹ Võ thấy tôi gầy đi so với lúc trước, liền dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe. Lúc biết được thân thể tôi có chút không khỏe, liền gọi bác sĩ Võ về ngay. Sau khi xem bệnh, bác sĩ Võ nói tôi bị hội chứng căng thẳng trước khi thi, vì để thuận tiện cho việc chăm sóc tôi, yêu cầu tôi lại phải về nhà ở.


Bác sĩ Võ rất vui khi tôi quay về nhà, anh ta ra sức truyền thụ với tôi rằng kết quả học tập không quan trọng, quan trọng là mọi người trong nhà đều khỏe mạnh tinh thần sảng khoái, cũng không biết đây có phải là phương pháp chữa trị không nữa. Anh ta còn nói để chữa bệnh, tôi cần phải ăn thức đồ chua và cay, cho nên từ hôm nay trở đi, Trương Văn sẽ thay Vũ Đạo nấu ăn. Cuối cùng dặn tôi phải nghỉ ngơi, kết hợp song song với lao động nhẹ nhàng mà hợp lý, sau đó liền đem đống quần áo bẩn tích tụ thời gian qua cho tôi như một hoạt động hợp lý. Ài, vốn tôi còn tưởng anh ta thật sự vui khi thấy tôi về nhà cơ đấy! Coi như bác sĩ Võ cũng còn lương tâm, anh ta quyết định tự mình xuống bếp nấu thuốc bổ cho tôi. Nhưng anh ta không mang tạp dề mà lại mặc áo blouse trắng, khiến tôi cứ có ảo giác như anh ta đang giải phẩu thi thể vậy. Lúc đầu tôi định ở trong bếp giám sát, nhưng anh ta cảm thấy vướng tay vướng chân, liền nói: "Tiểu Dung, mấy ngày nay em không cần phải nghĩ nhiều về chuyện học đâu, cứ xem TV, nói chuyện nhiều chút, giờ em đi nói chuyện với mẹ đi, lát nữa nấu xong, anh đem qua cho em."


available on google playdownload on app store


Không biết nói chuyện với mẹ Võ bao lâu thì bác sĩ Võ bưng một bát canh đi lên. Tôi lễ phép mời mẹ Võ uống trước, mẹ Võ nói tôi còn phải học tập quan trọng hơn, lại đẩy trả lại cho tôi, bác sĩ Võ cũng nói bệnh của mẹ Võ không cần thuốc bổ, tôi cứ uống đi.


"Canh gì vậy?" Đối với những việc bác sĩ Võ làm, tôi vẫn luôn nghi ngờ.
"Canh ngưu tiên và cẩu tiên hầm, còn có nhân sâm cẩu kỳ táo đỏ và rất nhiều thứ khác, bổ lắm đấy!"
*ngưu tiên, cẩu tiên: nó là cái đó của bạn trâu và chó á.


Mẹ Võ gật đầu nói: "Đúng đó, canh ngưu tiên hầm của anh cả con mẹ có uống qua rồi, quả thực rất tốt."


Tôi uổng thử một ngụm, quả nhiên hương vị rất ngon, vì vậy thích thú uổng hết cả bát, sau đó hỏi bác sĩ Võ: "Anh cả, nhìn không ra tay nghề của anh rất giỏi nha, nhưng mà sao lần này lại cho thêm cẩu tiên vậy?"
"Vì lần trước anh thiến con chó của em xong, bỏ đi thì tiếc quá, vừa hay lần này dùng đến!"


Tôi đờ đẫn bưng chén canh, đứng hình, cảm giác cổ họng có cái gì cuồn cuộn, rồi tôi chạy vọt vào phòng vệ sinh. Bác sĩ Võ chạy theo đến ngoài nhà vệ sinh, đứng ngoài cửa nói: "Anh nấu cả buổi đó, nhiều năm anh không xuống bếp, em cũng đừng phụ lòng tốt của anh chứ!"


"Anh cả à, em và mẹ giống nhau, gần đây đều bị bệnh, không nên dùng đồ bổ. Ngoài ra, ăn là không nên ăn một mình, thứ tốt dù ít em cũng phải chừa cho anh hai và anh ba nữa đúng không? Hơn nữa, em không đành lòng với con chó nhà mình, đưa cho anh hai và anh ba uống thì tốt hơn."


Bác sĩ Võ suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, liền buông tha tôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mấy ngày đó tinh thần của chó nhà mình lại như thế, thì ra từ nay về sau nó không còn có thể đường đường chính chính làm một con chó đực được nữa rồi!


Buổi chiều, Trương Văn vừa vào nhà, tôi liền tươi cười bưng chén canh lên, nịnh nọt nói: "Anh ba, anh cả nấu canh, anh cũng uống một chén đi."


"Đừng làm tôi ghê tởm, đem đi chỗ khác đi!" Trương Văn không chút khách khí đẩy ra. Tôi đang buồn rầu thì bác sĩ Võ đột nhiên nhảy đến trước mặt chúng tôi, xắn tay áo lên, thổi thổi nắm đấm. Ngay sau đó, Trương Văn đã cầm chén canh thuốc kia lên, một hơi uống cạn. Uống xong trả bát lại vào tay tôi, lầm bầm nói: "Ghê tởm thì có chút ghê tởm, nhưng đỡ hơn da thịt bị đày đọa! Bằng cấp càng cao, càng không thể nói đạo lý, ngược lại còn thích dùng vũ lực!"


Tại sao lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ đang nói bác sĩ Võ là tiến sĩ trong truyền thuyết? Vũ Đạo là thạc sĩ, tôi biết rồi, còn Trương Văn tốt nghiệp đại học liền đi làm. Hóa ra là vậy, cuối cùng cũng đã tìm được căn cứ cho bảng xếp hàng mức độ tư duy bình thường rồi!


Không lâu sau, Vũ Đạo về nhà, tôi cũng đem một chén cho anh, lần này tôi thông minh, không nói đó là canh thuốc bác sĩ Võ nấu, chỉ cười tủm tỉm bưng qua, mỉm cười nói: "Anh hai, anh mệt mỏi cả ngày, uống chén canh cho bổ đi!"


Cái tên Vũ Đạo này giảo hoạt không giống người thường, liếc mắt nhìn bác sĩ Võ đứng một bên, cười nhạt, nhíu mày nói: "Canh Võ đại hầm phải không."
"Sao anh biết vậy?" Tôi có chút giật mình.


"Em mang canh cho anh mà anh ấy không cướp lại, cũng không châm chọc, cho nên đây nhất định là canh anh ấy hầm." Quả là nhìn rõ mọi việc! Vũ Đạo tỉ mỉ xem xét gương mặt của tôi, sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra em vẫn còn khỏe, nhưng em vẫn nên cẩn thận! Bảo trọng!" Nói xong liền trở về phòng mình.


Tôi bưng bát canh kia, bất đắc dĩ nhìn bác sĩ Võ, bác sĩ Võ trầm giọng nói: "Từ nhỏ anh đã muốn làm bác sĩ, trước là vì muốn xem bệnh cho hai đứa nó, còn có thể chăm sóc ăn uống cho mọi người. Nhiều năm rồi, khó lắm mới có thể nấu bát canh như thế." Bác sĩ Võ càng nói càng uể oải, xoay người đi vào phòng bếp. Biểu tình đau lòng của anh ấy khiến tôi rất khó chịu nên cũng đi theo, đã thấy bác sĩ Võ đang lau mắt trong bếp, nước mắt rơi lã chã. Tôi luống cuống an ủi: "Anh cả, anh nấu canh uống rất ngon, là bọn họ không có lộc ăn!"


Bác sĩ Võ cúi đầu, rơi lệ không nói. Nhớ đến việc anh ấy nấu canh cho tôi cũng vì có ý tốt, giờ lại thành như vậy, trong lòng cũng hổ thẹn, vì vậy cắn răng một cái, cầm bát canh trong tay vốn muốn đưa cho Vũ Đạo, một hơi uống cạn đến đáy.


"Thực sự uống rất ngon ư?" Bác sĩ Võ ngẩng đầu, lúc này tôi mới nhìn rõ con mắt đã đỏ bừng của anh ấy, tôi đáp lại: "Ngon lắm! Ngon lắm!" Trong ánh mắt chờ mong của bác sĩ Võ, tôi như bị ma xui quỷ ám uống hết chén thuốc đó. Anh khôi phục dáng vẻ tươi cười, dùng ánh mắt trong như nước hồ thu, lại tự mình múc cho tôi một chén canh nữa, tôi chỉ có thể kiên trì xử lý nó lần thứ hai. Tôi đâm lao đành phải theo lao, mãi cho đến thấy đáy lúc chén canh, bác sĩ Võ mới chịu buông tha, dáng vẻ rất vui mừng.


Tôi nỗ lực nuốt xuống chỗ canh nghẹn ở cổ họng, an ủi bác sĩ Võ: "Anh cả, canh thuốc em uống hết rồi, là bọn họ không hiểu ý tốt của anh, anh... không cần khóc vì chuyện như vậy nữa."
"Khóc?" Bác sĩ Võ khó hiểu.
"Mới nãy..."
"Mới nãy anh không cẩn thận làm dính ớt vào mắt thôi." Bác sĩ Võ ra vẻ vô tội.


Hồi lâu tôi vẫn không nói gì, cảm thấy trong mũi có một dòng quen thuộc đang chảy ra. Bác sĩ Võ thuận tay đổ bã thuốc ở đáy nồi ra, sau đó dùng để đựng máu của tôi! Tôi chủ động cầm hứng, rồi đi về phía phòng mình. Bác sĩ Võ tôi xin anh, hãy để tôi yên đi, nếu còn dây dưa với anh nữa, bệnh của tôi sẽ không chỉ đơn giản là lo lắng trước kỳ thi nữa đâu! Mẹ Võ, mẹ chờ con chút thôi, đoán chừng con cũng sắp ung thư rồi đây!


--------------------------------------------


Cứ như vậy, chăn bông của bác sĩ Võ chỉ mất đi một ít, còn tôi mất đi mấy chục cc máu. Lúc Vũ Đạo nhìn thấy tôi mũi nhét bông gòn, lạnh lùng liếc tôi một cái, như đang nói "Đáng đời, anh đã sớm nhắc nhở em rồi mà" ! Xem ra sau này tôi phải dán một cái bảng trên người bác sĩ Võ "Nguy hiểm, ở đâu có người này, ở đó có máu mũi!"


Lúc ăn cơm tối, mẹ Võ thấy tôi còn dính máu mũi thì oán trách nói: "Đứa bé này, dù anh cả con nấu canh bổ ngon đến mấy, con cũng đừng uống nhiều như vậy chứ!"


Mẹ đừng nói vậy, con oan muốn ch.ết đây! Trương Văn vừa vui sướng khi người gặp họa vừa nói: "Cô thật đúng là không biết sợ! Canh thuốc anh cả nấu cũng dám uống nhiều như vậy!" Giọng điệu của Trương Văn làm tôi khó chịu, tôi đang tức đầy một bụng mà không có chỗ phát tiết, nên liền xả với anh ta, "Chẳng qua lúc nhỏ làm mấy người bị đau bụng vài lần thôi mà, sau đó anh ấy cũng ‘gác kiếm’, không phải niệm tình anh em sao! Đúng không, anh cả?"


Bác sĩ Võ mỉm cười lắc đầu, chậm rãi nói: "Cũng không phải vậy, bởi vì anh thấy so với uống thuốc thì còn có cách hiệu quả hơn, đó là dùng Không thủ đạo đánh bọn nó!"


"..." Khí huyết nhất thời phun trào, máu mũi vốn đã ngừng giờ lại thấm ướt bông gòn, tôi vội vàng nghiêng đầu đi, loại bác sĩ Võ ra khỏi tầm nhìn của mình, tiếp tục nhìn thì tôi sẽ gục mất! Tôi cứ nghĩ mình là Âu Dương Phong trong ‘Đông thành Tây tựu’*, nhưng lại không nghĩ đến mình sẽ đụng phải bác sĩ Võ - Hồng Thất Công, bác sĩ Võ, anh buông tha tôi đi! (Tham khảo cảnh Âu Dương Phong người đầy máu ôm cây, Hồng Thất Công ở phía sau kéo chân! "Huynh đệ, xin ngươi thương xót, tới giết ta đi!")


*Đông thành Tây tựu: Đông Tà Tây Độc là một bộ phim của đạo diễn Hồng Kông Vương Gia Vệ, phát hành năm 1994, Vương Gia Vệ đã mượn các nhân vật trong tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung để làm nên Đông Tà Tây Độc. Tuy nhiên, đạo diễn này không sử dụng gì khác ngoài tên và thân thế các nhân vật, Đông Tà Tây Độc có cốt truyện gần như độc lập với tiểu thuyết nguyên tác.


Bữa tối do Vũ Đạo nấu, toàn thức ăn vị nhạt, còn có cua xào nấm hương cùng thịt dê xào tương tôi thích ăn nhất, tiếc là bụng tôi đang rất đầy, cho nên chỉ ăn một chút là dừng đũa ngồi nhìn. Vũ Đạo ngồi trên ghế, sắc mặt rất xấu. Sau khi ăn xong, lúc tôi rửa chén, Vũ Đạo đến, do dự giây lát, hỏi tôi: "Anh cả nấu canh uống ngon vậy sao?"


"Ngon lắm." Tôi sảng khoái trả lời.
"Ngon đến mức làm cho em chảy máu mũi sao?" Giọng điệu Vũ Đạo ngoài tức giận dường như còn kèm theo chút đố kị.


Hành động ngu ngốc vừa rồi đúng là thất bại mà vẫn tỏ vẻ hảo hán, tôi ha ha một tiếng, cười mà không nói. Vũ Đạo bất mãn hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Quái lạ, anh dựa vào cái gì tức giận chứ?


Buổi tối sau khi giặt quần áo xong, tôiđi ra ban công thấy quần áo đợt trước vẫn treo ở đó, bọn họ cũng thật là lười! Tôi thu hết đồ, xếp gọn gàng lại. Ba anh em bọn họ đều đang ở phòng của mình, suy nghĩ một hồi, tôi quyết định đưa quần áo cho Trương Văn trước.


Gõ cửa, Trương Văn mở cửa ra, thấy là tôi liền không khách khí hỏi: "Chuyện gì?" Tôi không nói nhiều, đem quần áo đã sắp xếp đưa cho hắn, hắn liền đóng cửa lại. Trên tường phòng của Trương Văn có treo rất nhiều tranh vẽ, giống như một phòng triển lãm tranh, nhưng trên mặt đất lại đặt đầy dụng cụ thể hình rất không hợp với khung cảnh. Bức tranh treo ở đầu giường của Trương Văn vẽ hình một cô gái hồn nhiên đang ngại ngùng, không biết đó có phải là mối tình đầu kia của hắn không!


Sau đó tôi đưa quần áo cho Vũ Đạo, anh đi ra mở cửa, rồi để tôi vào phòng. Trong phòng Vũ Đạo bày đầy nhạc cụ, còn có một cái tủ sách lớn. Ở giữa giá sách để một chiếc giày nhỏ của bé gái, có vẻ không hợp lắm. A, rất nhìn quen, hình như là chiếc giày mà tôi đã lao vào trong hồ để vớt lên. Xem ra chiếc giày quan trọng đối với Vũ Đạo này chính là chiếc mà năm đó tìm được lúc tôi bị lạc.


Vũ Đạo thấy tôi vừa vào phòng, mắt liền nhìn chằm chằm đôi giày kia, liền hỏi tôi: "Nhận ra rồi à?"


"ch.ết cũng không quên được!" Tôi nghiến răng nghiến lợi. Chiếc giày này chính là ác mộng của tôi khi buổi đầu tiên bước chân vào đại học, đánh dấu bước đầu bước trên con đường trở thành người nổi tiếng!


Vũ Đạo đắc ý nói: "Cũng đúng!" rồi anh lập tức chuyển chủ đề, "Đúng rồi, em không đến mức bị hội chứng lo lắng trước kỳ thi chứ!"


"Sao lại không đến mức? Anh mặc một bộ đồ đỏ, lại nói sẽ có một núi bài cơ mà! Tôi chống lũ giải nguy quá căng thẳng nên mới bị bệnh!" Bỗng nhiên nghĩ đến có thể nhân cơ hội này để hỏi đề, hai mắt tôi đảo lia lịa, nói: "Em giúp anh vớt chiếc giày quan trọng như vậy, anh còn chưa cảm ơn em đấy, không bằng dùng một cách khác để báo đáp đi."


"Anh là một người có ân tất báo, sao lại có chuyện anh chưa báo đáp em chứ?" Vũ Đạo có chút không vui.
Tôi suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn không nhớ ra anh ta từng tặng tôi món gì, ngoại trừ chậu hoa cúc tây không được tính là quà tặng kia.


Vũ Đạo tức giận nhắc nhở ta: "Em giúp anh vớt một chiếc giầy, anh lại tặng cho em cả đôi giầy còn gì!"


Tôi giật mình hỏi: "Đôi giầy kia là anh tặng? Không phải anh cả tặng ư?" Thấy sắc mặt Vũ Đạo càng xấu đi, tôi nhẹ giọng lầm bầm: "Anh cũng không chịu nói thẳng ra, dĩ nhiên là dễ bị hiểu nhầm là anh cả tặng rồi?"
"Em dễ dàng cho đó là quà anh cả tặng mà không phải anh tặng em à?" giọng Vũ Đạo cao lên.


Thấy giọng anh cao hơn, tôi cũng đáp trả, "Sao lại không dễ dàng? Trước giờ anh cả luôn thương em, quan tâm em, nhiều năm chưa từng xuống bếp, còn cố ý nấu canh vì bệnh của em! Ngoài việc anh ấy có chút... kì quái, ( tôi do dự không dám nói ra từ Biến thái. ) thì con người anh cả rất tốt!"


Nghĩ đến chuyện chính vì mấy người Vũ Đạo không chịu uống, mới hại tôi chảy máu mũi, giọng tôi càng cao hơn, "Anh dựa vào cái gì mà không uống? Dù là độc dược em cũng vui vẻ chịu đựng!"


Tôi trút giận xong thì nhìn Vũ Đạo khiêu khích. Sắc mặt Vũ Đạo lúc này cực kỳ âm trầm, ánh mắt sắc bén lại làm cho tôi không rét mà run. Vũ Đạo một tay bắt được cổ tay tôi, ghé sát vào mặt tôi, ánh mắt lấp lánh, làm tôi hít thở không thông. Anh vừa muốn mở miệng, đúng lúc này bác sĩ Võ xuất hiện ở cửa, dựa vào cửa, vô cùng đắc ý nói: "Xem ra ấn tương của Tiểu Dung đối với anh cả như anh tốt hơn em nhiều đó, ha hả, đúng là thú vị!"


Vũ Đạo không để ý đến bác sĩ Võ, vẫn nhìn chằm chằm tôi như cũ. Lòng tôi hoảng loạn, đem đống quần áo còn lại đưa cho bác sĩ Võ, chạy nhanh ra khỏi nơi thị phi này.


Buổi tối, tôi không trằn tróc vì chuyện học hành mà tự hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Sao Trương Văn vốn là thầy dạy thể dục, nhưng lại càng thích vẽ tranh, khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Có nguyên nhân gì trong đó chứ? Mà tại sao Vũ Đạo lại tức giận vì chuyện bát canh và chiếc giầy, chẳng lẽ anh ấy ghen tị? Nếu mọi người đều có quan hệ huyết thống, sao cứ phải tranh giành như giành người yêu vậy chứ? Hẳn là không thể rồi, vậy thì tại sao chứ? Còn nữa, bác sĩ Võ đột nhiên xuất hiện chặn ngang những lời mà Võ Đạo muốn nói, lúc đó anh rốt cuộc muốn nói gì mới tôi chứ?


(Ghi chú: Cái mũi của tôi ở nhà này ngày càng yếu đi, mà tôi cũng bắt đầu hiểu được sự sáng suốt của bác sĩ Võ, đắp chăn chỉ đắp sợi bông quả thực rất tiện! Từ sau chuyện chảy máu mũi đó, mỗi lần tôi kinh ngạc liền bịt mũi thay vì che miệng. Tôi từng lo lắng, có khi nào mũi của mình biến thành bà dì thứ hai không. Nhiều năm trị liệu không có hiệu quả, tôi cứ tưởng là do oán niệm của cái cẩu tiên kia nên ngày bảo vệ động vật thế giới hàng năm, tôi kiên trì nướng xương có thịt cho chó nhà mình, vài năm sau, tình trạng cái mũi của tôi mới hoàn toàn khỏi! Máu mũi ơi… oán niệm của tôi… oán niệm của con chó…)






Truyện liên quan