Chương 60: 60: Chương 52
Đêm mưa trôi qua, sáng sớm trong rừng có vẻ rực rỡ hơn, giống như trời quang mây tạnh.
Đã nếm trải cảm giác cắm trại bằng RV trong khu rừng yên tĩnh, Trì Tuyết Diễm quyết định điểm dừng tiếp theo là đến thành phố.
Đi đến một thành phố nhộn nhịp với phong cảnh hoàn toàn trái ngược.
Các thành phố khác nhau có vẻ ngoài khác nhau, RV cứ chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng dừng lại để lựa chọn, cuối cùng chọn một thành phố quốc tế lớn có cả giàu có và nghèo đói.
Những tòa nhà cao tầng lộng lẫy trải dài thành từng cụm, những ánh đèn đầy màu sắc dường như không bao giờ tắt vào ban đêm, những con người ưu tú mặc âu phục đi giày da mang theo cặp tài liệu đi vào các tòa nhà tấc đất tấc vàng, giày da phát ra âm thanh giòn giã.
Nhưng cách một con phố, là không gian vô cùng chật chội của những tòa nhà chuồng chim bồ câu, trên đó bao phủ bởi những ô cửa sổ chi chít, những người có cuộc sống nghèo túng vội vã đi qua những con hẻm nhỏ, những sợi dây điện màu đen quấn thành nùi như đám mây đen ở trên đầu.
Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều trước đó đều đã từng đến đây, lần này lại có góc nhìn khác.
Không phải góc nhìn của người có tiền thoải mái hưởng thụ bằng mọi giác quan, cũng không phải là góc nhìn của người bình thường trợn mắt kinh ngạc khi đi tham quan khắp nơi.
Mà là một góc nhìn trước đây hoàn toàn không nghĩ tới.
Quảng trường nằm bên bờ biển có diện tích rộng lớn, gió mùa xuân lồ ng lộng, bờ kè dài và lối đi bộ đông đúc, đâu đâu cũng là người dân thành phố, khách du lịch và người bán hàng.
Tại nơi có những chiếc xe đậu tập trung, trong đó có một chiếc xe RV hình chữ nhật màu be, thỉnh thoảng bị quan sát bởi người qua đường.
Một bé gái được gia đình đưa ra ngoài chơi đi một bước lại ngoái nhìn nó ba lần, cuối cùng dừng lại sau khi đã suy nghĩ thông suốt.
"Là xe kem tỷ phú đúng không!" Cô bé reo lên, "Con muốn ăn kem!"
Đó là một loại xe bán kem di động rất phổ biến trong những năm đầu tại địa phương đó.
Nghe vậy, người mẹ bên cạnh nhìn kỹ: "Không phải đâu, không có biển hiệu, cũng không phải màu đỏ, đây là một chiếc xe RV bình thường."
"Có màu đỏ!" Cô bé chỉ vào hình nhân bơm hơi mini bay qua bay lại trong cửa sổ, khẳng định, "Hơn nữa, có cái này thì chắc chắn là một quầy bán hàng, không bán kem cũng sẽ bán thứ khác!"
Bất chấp sự ngăn cản của mẹ, cô bé tò mò chạy đến, kiễng chân gõ vào cửa sổ trên thân xe.
Ngay sau khi cửa sổ mở ra, cô bé ngay lập tức ỏn ẻn cất tiếng hỏi: "Xin chào, ở đây có bán kem không ạ? Khi nào thì mở cửa vậy?"
Dứt lời, cô bé mới phát hiện anh trai trước mắt có diện mạo cực kỳ đẹp trai.
Không giống bất kỳ chú bán kem nào khác.
Chỉ là vẻ mặt trông hơi phức tạp.
Trì Tuyết Diễm:......
Đây là người thứ ba đến hỏi kem vào trưa nay.
Sớm biết thế đã không đậu xe ở đây rồi.
Buổi sáng cậu và Hạ Kiều đi dạo gần đó, sau khi ăn trưa dự định trở về xe nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đi đến các điểm tham quan khác.
Kết quả hai người còn chưa ngủ, đã liên tiếp đứng dậy mở cửa sổ mấy lần.
Lúc cậu và Hạ Kiều chọn xe, đều không nghĩ tới sẽ có chuyện này, chỉ chọn ra một chiếc xe có bề ngoài đơn giản sáng sủa.
Ai biết đánh bậy đánh bạ, chiếc xe này lại có bề ngoài đặc sắc như chiếc xe kem lưu động.
Chờ Trì Tuyết Diễm đẩy được bạn nhỏ đi, nghe tiếng xin lỗi xong đóng cửa sổ lại, lúc nhìn lại, thì thấy Hạ Kiều ngồi ở bên cạnh bàn, cúi đầu viết cái gì đó.
Cậu tiến lại gần nhìn, là một tờ giấy.
Trên đó được viết bằng phông chữ rắn rỏi: KHÔNG BÁN KEM.
Trước khi Hạ Kiều chuẩn bị đi dán tờ giấy bên cửa sổ, Trì Tuyết Diễm cầm lấy cây bút của anh, thêm một dấu chấm than vô cùng bắt mắt ở cuối cùng.
Hạ Kiều nhìn dấu chấm than mười phần thể hiện tâm trạng kia, cười khẽ một tiếng, khom lưng xuống xe.
Anh dán tờ giấy lên vuốt phẳng, nhắc nhở người yêu vẫn còn ngồi bên cửa sổ: "Bây giờ em có thể nghỉ trưa rồi."
Thói quen hình thành từ những ngày đi làm, khiến Trì Tuyết Diễm mỗi ngày ăn cơm trưa xong đều sẽ buồn ngủ, cần một giấc nghỉ trưa cố định.
Người trong cửa sổ lười biếng nâng má, ánh mắt lướt qua bả vai anh, nhìn về phía xa hơn.
"Ngủ không được, để xem tờ giấy này có tác dụng gì không."
Hạ Kiều bèn quay lại trong xe, ngồi bên cạnh cậu.
Anh vốn không có thói quen nghỉ trưa, chỉ là bầu bạn với Trì Tuyết Diễm mà thôi.
Hiện giờ, anh lại cùng Trì Tuyết Diễm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Các tòa nhà cao tầng bên kia quảng trường được trang bị màn hình LED lớn, đang phát sóng những tin tức lớn ở địa phương trong những ngày gần đây.
Khi cửa sổ mở ra, nhiều người nhìn vào RV.
Nhất là còn có hai người canh giữ bên cửa sổ, thoạt nhìn chính là đang buôn bán.
Trì Tuyết Diễm nhìn bọn họ hưng phấn đi tới, đang định mở miệng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ chữ viết trên tờ giấy bên cửa sổ, thì mạnh mẽ rút lại lời vốn định nói, đổi hướng lặng lẽ rời đi.
Thật thú vị.
Cậu thưởng thức những phản ứng vừa giống vừa khác của người qua đường một lát, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Kiều.
Hạ Kiều cũng không có thú vui xấu này, mà là đang xem tin tức trên màn hình lớn của tòa nhà cao tầng đằng xa.
Hình như xem rất tập trung.
Vì vậy cậu cũng tập trung nhìn người đang xem tin tức.
Cho đến khi tin tức thời sự phát sóng trước mắt kết thúc, Hạ Kiều mới chú ý tới ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Trì Tuyết Diễm hào hứng hỏi anh: "Tin tức ấn tượng nhất trong trí nhớ của anh là gì?"
Hạ Kiều suy nghĩ một chút: "Toàn bộ trí nhớ sao?"
Anh nhớ một vài tin tức trong thế giới của cuốn sách, sau khi "Hạ Kiều" ch.ết mới xảy ra.
Mặc dù anh không rõ tại sao mình biết những mảnh vỡ rời rạc này.
Trì Tuyết Diễm gật gật đầu: "Bao gồm cả tin tức tương lai, chỉ cần không phải tin tức về ngày tận thế là được."
"Không có tận thế." Hạ Kiều liền nở nụ cười, "Tin tức ấn tượng nhất của anh là một câu chuyện tình yêu.
"
Trì Tuyết Diễm im lặng chờ anh nói tiếp.
"Có hai tin tức trước và sau, đều xảy ra ở cùng một nơi, nơi đó cách xa đất liền, mấy hòn đảo xa xôi nằm rải rác ở những vị trí hẻo lánh, điều kiện khó khăn."
"Tin tức đầu tiên là tình cờ có người đến thăm, phát hiện trên hòn đảo nhỏ nhất trong số đó, có một cây cầu đơn giản do con người xây dựng, kết nối với một hòn đảo lớn hơn một chút."
"Chỗ đặc biệt là, người xây dựng cây cầu này là một ông già hơn bảy mươi tuổi, bởi vì khi lớn tuổi, vợ của ông ấy càng lúc đi lại càng bất tiện, thân thể cũng không tốt, không thể đi thuyền được nữa, cho nên ông ấy mất vài năm, một mình xây xong một cây cầu."
Nói đến đây, Hạ Kiều dừng lại trong chốc lát, mới tiếp tục nói tiếp.
Cái trước là trí nhớ của "Hạ Kiều", cái sau thì không biết rõ nguồn gốc.
"Tin tức thứ hai xảy ra một năm sau, một hòn đảo hẻo lánh vốn ít người nghe nói tới, vì cây cầu nổi tiếng này, mỗi ngày đều có khách du lịch hâm mộ tiếng tăm mà đến, kinh tế địa phương nhờ vậy phát triển, có công ty muốn đầu tư xây dựng một cây cầu lớn vượt biển."
"Không chỉ là cây cầu nối giữa đảo này đến đảo kia, mà còn để cho tất cả các hòn đảo cùng nhau dẫn đến một vùng đất giàu có và thịnh vượng hơn."
Một tương lai tốt đẹp hơn và rộng mở hơn.
Hạ Kiều nói xong tin tức trong trí nhớ, giọng điệu có chút không xác định: "Hẳn là xem như một câu chuyện tình yêu nhỉ?"
Điểm quan tâm của Trì Tuyết Diễm lại khác với anh.
Tin tức ấn tượng nhất là tin tức về cây cầu (Kiều có nghĩa là cầu).
Cho nên Trì Tuyết Diễm hơi nhướng mày: "Hạ Kiều, cầu, có phải là có chút tự luyến không?"
Hạ Kiều hậu tri hậu giác nhận ra điểm này, không khỏi bật cười.
"Cũng tạm, một chút xíu."
Giọng nói dần dần tan biến trong không khí.
Trên màn hình của tòa nhà cao tầng đằng xa, đã phát những tin tức tiếp theo.
Người qua đường bị thu hút bởi bề ngoài và khung cửa sổ mở của chiếc RV cứ đến rồi lại đi.
Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi mà cả hai đều biết rõ nguyên nhân, Trì Tuyết Diễm mở miệng trước: "Trong thế giới này sẽ có cây cầu đơn giản kia không?"
"Căn cứ theo thời gian đã đề cập trong tin tức, hiện tại chắc là đã xây gần xong rồi."
Hạ Kiều trả lời xong, hỏi cậu: "Em có muốn đi xem không?"
Trong cuốn tiểu thuyết kể về những vướng mắc yêu hận của mấy nhân vật chính, đáng lẽ không có tin tức xa xôi chẳng liên quan gì đến nhân vật chính như vậy, đáng lẽ không có quá nhiều chi tiết vụn vặt và không cần thiết.
Đây là điểm mà cho tới giờ Hạ Kiều đều vô thức xem nhẹ, trước khi chợt nhớ tới cây xương rồng đầy gai.
Bây giờ nghĩ lại, những ký ức sơ sài khác nhau này không giống như cuốn tiểu thuyết được hư cấu tuỳ ý, ngược lại giống như một cuộc sống chân thật từng xảy ra.
Nếu cây cầu này thực sự tồn tại.
Bởi vì cuộc sống không có Thượng đế nào có thể tiết lộ sự thật duy nhất, sự nghi ngờ chỉ có thể tích lũy càng lúc càng nhiều trong tâm trí.
Cho đến một thời điểm bình thường nào đó, có lẽ là bởi vì xem được một bộ phim hài tình cảm có cười có khóc, có lẽ là bởi vì nhìn thấy một cây cầu đơn giản khiêm tốn, mà đáp án bị mình âm thầm hoài nghi kia, sẽ hoàn toàn đè bẹp sự cân bằng vốn đang chao đảo, quyết định sự thật duy nhất mình muốn tin tưởng.
Trì Tuyết Diễm trả lời vẫn rất dứt khoát: "Không muốn đi."
Ngay sau đó, cậu hỏi ý kiến của Hạ Kiều: "Anh có muốn đi không?"
Một lát sau, Hạ Kiều đáp: "Không muốn."
Nhưng lúc anh nói lại không nhìn thẳng Trì Tuyết Diễm, ánh mắt bình tĩnh nhìn hình nhân bơm hơi bay phất phơ ở cửa sổ.
Trì Tuyết Diễm nhìn anh một lát, bỗng nhiên hỏi: "Vậy anh có muốn học làm kem không?"
Dưới sự thay đổi đề tài đột ngột, Hạ Kiều lộ ra vẻ ngạc nhiên lại nhìn cậu một lần nữa.
Hôm sau, trong thành phố phồn hoa chiếc xe RV màu trắng chạy lắc lư, sau đó đậu lại cùng một vị trí.
Trên tờ giấy bên cửa sổ thân xe, bên trái là khoảng trống bị xé rất tùy ý, tương phản rõ rệt với nét chữ xinh đẹp ngay ngắn.
Ba chữ biến thành hai chữ, cộng thêm một dấu chấm than bắt mắt.
[BÁN KEM!]
Chiếc xe bán kem không có bảng hiệu nhanh chóng chào đón vị khách đầu tiên.
Tối thứ hai sau giờ học, một cậu bé đi ngang qua đây khi được cha đón về nhà.
Người cha đứng bên đường tạm thời trả lời điện thoại, đưa tiền lẻ cho đứa con trai, để nó tự đi mua.
Cậu học sinh tiểu học đeo cặp sách đi đến bên cạnh xe RV, nhìn thoáng qua tờ giấy bên cửa sổ, xác nhận đó là xe kem, nhìn xung quanh một vòng, mới nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi có kem vị gì?"
Anh trai với mái tóc đen trong cửa sổ trả lời cậu bé: "Mỗi ngày chỉ có một vị."
"Vậy hôm nay là vị gì?"
Một anh trai khác với mái tóc đỏ dựa vào mặt bàn đặt cái máy làm kem, nghiêm túc nói: "Hôm nay là vị cây xương rồng."
Cậu bé ngẩn người, xác định mình không nghe nhầm, lập tức khiếp sợ mở to hai mắt: "Hả?"
Thanh niên tóc đỏ mỉm cười: "Lừa em thôi, là mùi vani."
Người ở bên cạnh cũng mỉm cười, cầm lấy bánh ốc quế giòn để hứng kem.
Một phút sau, cậu bé trở về với cha mình cùng cây kem ốc quế ngọt ngào đầy vun.
Người cha vừa cúp máy thuận miệng hỏi cậu bé: "Mua vị gì?"
"Vị cây xương rồng."
Người cha cũng ngẩn người, trợn to hai mắt: "Hả? Vị gì?"
Cậu bé bật cười ngây ngô, bắt chước nói: "Lừa ba thôi, là vị vani."
Kết quả cậu bé vui vẻ lắc lư, cục kem rơi độp xuống đất.
Một phút sau, cửa sổ của xe bán kem lại chào đón hai vị khách một lớn một nhỏ.
"Muốn hai cây kem vị cây xương rồng....!Không đúng, kem vị vani."
Trên đường về nhà, hai cha con mỗi người một cây kem ốc quế trên tay không hẹn mà cùng nghĩ, kem này rất ngon.
Hơn nữa không biết vì sao, luôn cảm thấy không giống với kem vị vani thông thường.
Loáng thoáng giống như ăn vào có mùi vị của cây xương rồng.
Mặc dù không ai biết cây xương rồng có mùi vị gì.
Giờ tan học ngày thứ ba, cậu bé đeo túi xách và người cha thường xuyên phải trả lời điện thoại công việc, một lần nữa đi ngang qua đây.
Hình nhân bơm hơi tiếp tục bay loạn theo gió, tờ giấy bên cửa sổ ngắn hơn một chút, chữ BÁN không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một chữ cộng thêm một dấu chấm câu.
[KEM!]
Họ cũng mua hai cây kem.
Lần này xếp hàng một lúc, cậu bé thấy có những khách hàng khác đang âm thầm chụp ảnh.
Có lẽ bởi vì hai anh trai đều rất đẹp trai, chữ KEM cũng quá đặc biệt đi.
Kem hôm nay có vị matcha.
Mặc dù anh trai có mái tóc đỏ nói rằng đó là vị cây Giáng sinh.
......!Vị cây Giáng sinh là vị gì?
Thôi kệ đi, cứ coi như nó có vị matcha vậy.
Vào buổi tối thứ sáu, cậu bé cuối cùng cũng được chào đón ngày cuối tuần lại đến đây một lần nữa, bước chân đặc biệt nhanh nhẹn.
Tờ giấy dán ở cửa sổ kia, đã bị xé đến mức chỉ còn lại một dấu chấm than thật lớn.
"Hôm nay là loại kem gì?"
"Vị hoa hồng." Anh trai có màu tóc cũng giống hoa hồng nói, "Ngày cuối cùng mở cửa, mời em ăn miễn phí."
Cậu bé lễ phép nói cảm ơn, kiễng chân cầm lấy cây kem ốc quế màu hồng kia, nghiêm túc nếm thử một miếng.
Hóa ra là mùi dâu tây.
Mùi vị ngọt ngào.
Nhưng cậu bé không hiểu sao lại cảm thấy một tia mất mát.
"Ngày mai bắt đầu phải đi đến nơi khác sao?" Cậu bé hỏi, "Có xa nơi này không?"
Nếu không xa lắm, cậu bé muốn cha mình tiếp tục đưa mình qua đó để mua.
Anh trai có mái tóc đen cẩn thận đưa cho cậu khăn giấy, giọng điệu nói chuyện rất nhẹ nhàng: "Ở một thành phố khác, rất xa nơi này."
Người bên cạnh thuận miệng hỏi anh ta: "Bao xa?"
"Một ngàn bốn trăm km."
"Phải chạy liên tục nguyên cả ngày." Anh ấy tính toán, "Rất mệt, giữa đường còn tìm thêm hai chỗ nghỉ ngơi.
"
"Ừ." Đối phương đáp, "Lát nữa anh đi kiểm tr.a xe một chút."
"Nhớ kiểm tr.a động cơ cẩn thận, buổi sáng hình như em nghe thấy tiếng ồn bất thường..."
Cậu bé vừa ăn kem dâu tây vừa nghe họ trò chuyện.
Là những thứ đối với cậu bé mà nói vừa xa lạ lại vừa mới mẻ, thuộc về thế giới của người lớn.
Cậu bé còn cách người lớn có thể thi bằng lái xe tới mười năm.
Nghe có vẻ xa xôi như 1.400 km.
Rất muốn lớn nhanh lên.
Trì Tuyết Diễm nói chuyện với Hạ Kiều xong, lúc quay đầu lại, nhìn ra niềm khao khát trong vẻ mặt của cậu bé.
Cậu thích thần thái tràn đầy hy vọng này.
Vì vậy, cậu chủ động trò chuyện với người bên ngoài cửa sổ: "Anh sẽ đến thành phố đó để ngắm hoa cẩm tú cầu."
Cậu bé biết loài hoa này, tò mò hỏi: "Có làm kem vị cẩm tú cầu không?"
Trì Tuyết Diễm nghiêm túc trả lời cậu bé: "Không làm, trên mạng không có hướng dẫn làm loại này."
Hóa ra là kem được làm theo hướng dẫn trên mạng.
Hèn chi không có bán kem vị xương rồng và vị cây Giáng sinh thực sự.
Vì vậy, cậu bé gật đầu, nhiệt tình đưa ra lời khuyên: "Có thể làm vị việt quất, sau đó gọi nó là vị cẩm tú cầu."
Những bông hoa cẩm tú cầu mà cậu bé đã nhìn thấy hình như tất cả đều có màu tím.
Cậu bé đã nhìn ra phong cách đặt tên của chiếc xe bán kem có hình nhân bơm hơi, hai chủ nhân của chiếc xe kem đồng thời cười rộ lên.
Tiếng cười tản ra trong gió, dường như ngay cả hình nhân bơm hơi không ngừng nhảy múa cũng đang cười với cậu bé.
Anh trai có khí chất trầm ổn nói với cậu bé: "Hoa cẩm tú cầu có rất nhiều màu sắc, không chỉ có màu tím."
Anh trai có ngoại hình chói mắt hỏi cậu bé: "Có một loại hoa cẩm tú cầu có thể nở từ mùa xuân đến mùa thu, em đoán xem tên nó là gì?"
Đây đều là những kiến thức mới mà cậu bé không biết, nó lắc đầu một cách trung thực: "Đoán không được, tên là gì?"
"Nó tên là Vô Tận Hạ (Mùa hè bất tận)."
Trì Tuyết Diễm nói xong, lấy một xấp gì đó từ chiếc bàn bên cạnh đưa qua: "Cái này tặng cho em, là món quà cho vị khách đầu tiên và cuối cùng."
Cậu bé có chút ngạc nhiên nhận lấy.
Là ba mảnh giấy nhỏ xé xiêu xiêu vẹo vẹo, trên mỗi mảnh đều viết chữ.
Tương ứng là: KHÔNG, BÁN, KEM.
Cậu bé nhớ ngày đầu tiên khi đến đây, những chữ nhìn thấy là "BÁN KEM!".
Giờ phút này, chữ bị xé nằm trong lòng bàn tay nó, dấu chấm than vẫn treo bên cửa sổ có hình nhân bơm hơi đang bay bay.
Không ngờ trước đó còn có chữ "KHÔNG".
Đây không phải là một chiếc xe bán kem sao?
Cậu bé kinh ngạc nhìn bọn họ sóng vai đứng trong cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tràn ngập một loại cảm giác khó diễn tả thành lời.
Như thể nhìn thấy một chiếc máy bay giấy bay xa tít trên bầu trời, gần như chạm tới những đám mây trên cao, nhẹ nhàng bay lượn trong gió, trước sau chưa từng rơi xuống.
Cậu bé vô thức siết chặt sợi dây đeo vai của cặp sách, còn chưa làm rõ loại cảm xúc hiện vẫn quá mức phức tạp đối với nó này, thì lại nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh trai.
"Tạm biệt, tuy rằng chắc là sẽ không gặp lại đâu."
Chủ nhân của chiếc xe kem nói lời tạm biệt với vị khách nhỏ lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, sau đó nhìn về phía người bạn đồng hành bên cạnh, trong giọng nói mang theo ý cười trong veo.
"Sau này lớn lên, nhớ đi ngắm hoa Vô Tận Hạ vào một ngày mùa xuân.".