Chương 4: Đề nghị
Gió thổi man mác , ánh nắng tà chiếu xuống khắp con đường đi vắng lặng trên phố ... Nó và Tuấn vẫn ngồi đối diện nhau , im lặng , sự im lặng đáng kinh ngạc . 10 năm rồi mới gặp lại , nhưng sao giờ Nó muốn chạy đến ôm Tuấn nhưng Nó không thể , không thể " tự nhiên " như thời thơ ấu .Dù gì giờ Tuấn cũng là ca sĩ , cô không thể làm mất hình tượng của anh được ....Tuấn nhìn Nó , Nó có vẻ khác so với trước . Khuôn mặt sáng hồng , nước da trắng , mái tóc dài ngày nào đã ngắn lên và được búi cao .... Chợt đâu đó len lỏi trong Tuấn một cảm giác kì lạ , một cảm giác quen quen lạ lạ ...Cả căn phòng chợt yên ắng hẳn , chẳng ai biết nói câu gì , nhưng rồi Tuấn cũng lên tiếng để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này ...
- Ngọc My , lâu rồi không gặp _ Tuấn giơ tay chào theo kiểu quân đội
- Ừm , khoẻ chứ ?_ Nó
- Khoẻ như trâu ấy _ Tuấn
- Suỵt , đã là ca sĩ rồi , nói chuyện cũng nên biết cân nhắc , mắc công lại lãnh hậu quả ấy _Nó
- Ngốc ạ , chỉ ở bên bạn mình mới nói thể thôi _ Tuấn cốc đầu Nó cười
- Ui da , tên này , ..._ Nó khẽ kêu lên rồi cười ôm bụng .
Nhìn Tuấn dạo này khác quá , làn da ngâm đen lúc trước không còn nữa , thay vào là nước da trắng nõn nà , mái tóc xoăn tự nhiên ngày nào cũng được duỗi thẳng , vuốt keo .... Mái tóc đen như là chuyển thể sau 10 năm thành vàng .... Đôi mắt long lanh con nít ngày nào cũng thay vào là đôi mắt biết nhìn xa trông rộng của người trưởng thành . Mà cũng phải thôi . 10 năm chứ đâu ít , ít nhiều gì người ta cũng phải có chút thay đổi về ngoại hình lẫn tính cách chứ ... Nhìn anh bây giờ rất nổi tiếng đi đâu cũng fan hâm mộ ầm ầm ... cô làm sao có thể chạy tới ôm anh , trêu đùa anh , đánh anh được như ngày còn bé chứ ? Ước mơ làm ca sĩ của anh thành hiện thực rồi , anh vui mừng không sao tả được , cô cũng vui mừng thay anh nhưng đâu đó trong cô , cô không muốn như vậy , cô muốn anh là bạn - một người bạn bình thường của cô thôi .... Cô sợ , sợ làm mất hình tượng hào hoa phong nhã của anh trong lòng khán giả , nên cô có hơi giữ khoảng cách với anh mặc dù cô không muốn ...
- Này , sợ nổi tiếng đến thế sao ?_ Anh như đưa cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ một mình
- Ừm ... _ Nó gật gù
- Không thích mình đến chơi à ?_ Tuấn nhìn Nó nhăn nhó
- Không ... chỉ là ..._ Nó
- Là sao _ Tuấn
- À .. không có gì _ Nó
- Nè , chuẩn bị dọn nhà đi _ Tuấn nhìn Nó cười
- Nhà tớ chứ phãi nhà cậu đâu mà kêu tớ dọn _ Nó
- Nghe nói bố mẹ nuôi của cậu đã sang paris ?_ Tuấn
- Ừm , thì sao ?_ Nó ngây thơ không hiểu
- Cậu dọn sang nhà tớ ở , tớ sẽ chăm sóc cậu , theo lời ĐỀ NGHỊ của mẹ cậu _ Tuấn
- Không , không cần phiền thế đâu _ Nó lắc đầu
- Không có phiền , anh Lâm và anh Dương không ý kiến gì cã _ Tuấn
- Không , tớ ở 1 mình được chả sao đâu _ Nó từ chối
- Giờ là không còn do cậu quyết định nữa rồi , nhà này tớ đã mua lại rồi nhé _ Tuấn cười gian tà ...
- Gì _ Nó chả tin là mình đã nghe thấy gì nữa .
- không biết đâu , 2 ngày nữa có người dọn đến đấy là do tớ mua giùm cậu bạn ..._ Tuấn
- Không .... tớ chưa bán Nó mà?_ Nó như muốn khóc hét lên ...
- Dọn đến căn hộ của bọn tớ đi _ Tuấn thúc giục Nó
- NEVER _ nó buông 1 câu đằng đằng sát khí với Tuấn rồi đứng dậy chạy vào trong cầm cây chổi ra hăm hoạ
- Về ngay , tớ muốn yên tĩnh , không thì cậu ăn chổi đấy _ Nó
- Trời ạ , hung dữ quá , tớ chỉ muốn giúp cậu thôi mà .... _ Tuấn hoà hoãn
- Giúp sao ? Tớ không nghĩ thế .... _ Nó suy nghĩ gian manh một lúc rồi chỉa thẳng chổi và con mắt sát khí đăm đăm nhìn Tuấn làm Tuấn giật mình - Tự Về hay muốn ĐƯỢC MỜI
Tuấn phải chuồng thôi nếu không là tơi bời hoa lá với Nó
Tuấn nhanh chóng đứng lên tiến lại gần Nó , bất giác Nó lùi lại , Tuấn xoa đầu Nó rồi cừơi gian manh
- 2 ngày nữa phải đi đấy , bạn hiền ạ_ Tuấn chạy vụt ra ngoài không quên công việc cải trang của mình ...
Nó buông cây chổi xuống , lời Tuấn nói là thật hay giả ... Nhưng mà Nó không thể về căn hộ của The Prince được . Trong trường , Nó đã quá nổi tiếng với việc cưa cẫm hotboy của trường rồi , giờ mà còn nổi tiếng với giới báo chí nữa chắc có nước vô hòm sớm...Cô bỏ về phòng với lòng thắt lại , cô nhớ đến mẹ cô , không biết giờ này mẹ cô đang làm gì nữa .... Còn bố cô ? Ông ấy sống có tốt không ? Anh Hai của cô nữa .... giờ họ đang ở đâu ? Sao lại để cô bơ vơ lại nơi này .... Cô suy nghĩ khá nhiều về khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi ấy , mắt cô chợt cay cay , nước cũng bắt đầu chảy dài trên đôi gò má ửng hồng của cô... rồi cô thiếp đi lúc nào không hay .....
Nắng sớm mát nhẹ len lỏi khắp căn phòng nhỏ của cô ... Hôm nay là ngày đầu cô sống mà không có bố mẹ .... Tiếng chim ríu rít đua nhau hót trên những vòm cây xanh làm con người ta cảm thấy nhẹ lòng cho những chuyện đã qua .... Bây giờ cũng còn sớm , hôm nay cô dậy sớm hơn mọi khi ... Vừa thay đồ xong định đi xuống bếp nấu mì gói ăn sáng thì ....
>>
>>
- Ai vậy .... _ Nó giật mình khi thấy người đứng trước mặt là Minh Tuấn
- Hey , đi ăn sáng nhé ..._ Chưa kịp để Nó trả lời , anh đã lôi Nó ra xe của mình mặt cho Nó la hét ... Anh ngồi vào vô lăng khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt đơ người ra của Nó . Nó có chút bối rối ...
- Ngồi im , nếu không thì tớ chạy vận tốc rùa bò đấy ?_ Tuấn
Nó ngồi im ra không phát tiếng , vì Nó biết cái vận tốc " rùa bò" ấy sẽ như thế nào mà .... Cô ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ , buổi sáng con đường vắng hoe , cô cũng kịp thở phào vì chắc bọn phóng viên giờ này chưa manh động ... Nãy lúc đi cô với được cái cặp , chắc là cô tính nhờ Tuấn đưa đến trường giùm đây sao Nhưng phải vậy không
>>
Chiếc xe thắng lại tại 1 quán ăn nhỏ mới mở . Cô cũng hơi ngạc nhiên khi anh dừng lại chỗ này , lí ra một ca sĩ như anh phải vào nhà hàng ăn mới đúng chứ .... Hay là do anh ngại đi với cô Hay anh cũng như cô sợ phiền phức không đáng có nhưng mà thôi , cô dẹp luôn cái suy nghĩ đó rồi bước vào quán ăn cùng anh ...
Anh kéo ghế lịch sự mời cô ngồi xuống ghế , cô cười , nụ cười hồn nhiên buổi sớm mai ... Anh ngồi nhìn cô ăn trong lòng thấy vui vui , chả biết sao nựa ... Cô ăn từ tốn nhưng khẽ khựng lại hình như có người đang nhìn cô , chẳng lẽ bọn phóng viên Nhưng bất giác cô ngước lên , chạm phải đôi mắt của Tuấn , cô có chút bối rối nhìn anh ... rồi quay xuống ăn tiếp ...
- Này , lát tớ đưa cậu đi học nhé _ Tuấn cười lớn
- Ok...._ Nó giật mình vì biết hình như mình bị hố gì rồi , không không thể , anh không thể đưa cô đi học được mắc công cô lại bị bọn FC cho vô hòm sớm thì sao - Ơ... thôi để tự mình đi cũng được ... _ Nó
- Sao thế ? Mình cũng đang tới trường cậu mà , không thích đi cùng sao _ Tuấn
- Sao Cậu ... cậu tới trường mình làm gì ?_ Cô nhìn anh
- Ờ ... thì sắp tới đây The Prince sẽ về trường D.K trình diễn mà _ Tuấn
- Trình ... trình diễn sao ? Dịp gì vậy _ Nó hỏi
- À , có buổi quay MV mới của nhóm nhạc , và đồng thời cũng có dịp lễ 14/ và 8/ luôn nên trường mời về luôn _ Tuấn
- Eo ơi ... chắc kì này FC của cậu tăng lên gấp đôi quá hen _ Nó trêu anh
- Hìhì ... mà này , cậu học lớp mấy thế _ Tuấn
- Hỏi chi vậy _ Nó
- À , hỏi xem koj có trùng với lớp mà 2 anh ấy chọn không ?_ Tuấn
- 11A khối dành cho học sinh giỏi _ Nó
- Haha .... trùng hợp thật ... cậu như thế mà học sinh giỏi sao _ Tuấn - 1 tuần 7 ngày , cúp học hết 5 ngày @@ vậy mà vào được lớp đó sao _ Anh trêu cô
- Ê , tên kia , đó là chuyện xưa rồi , giờ việc cúp học của tớ giảm level rồi từ cúp 5 buổi chỉ còn cúp có 4 buổi thôi ( trời ạ 1 buổi tính chi vậy @@ )_ Nó cười , có lẽ Nó nghĩ sai , Nó nghĩ Tuấn sẽ xa lánh Nó vì giới báo chí nhưng không , anh vẫn như ngày nào ... Vẫn quan tâm Nó , chăm sóc Nó như một người em , toàn kím chuyện trêu chọc Nó không à .... nhất là đem cái vụ " cúp học " level siêu đẳng ra nói ... Hai người ngồi nói chuyện thoảii mái , lâu lâu còn véo má nhau nữa , không đi cốc đầu này kia ... Thật lãng mạn buổi sớm... Khoảng cách của cả hai dường như chẳng còn nữa ....
*****************
( GÓP Ý NHAZZ M.N )