Chương 4: Đừng ảo tưởng nữa cô gái

*A*n khẽ mỉm cười. Nụ cười vốn đã vụt tắt bao lâu nay lại một lần nữa xuất hiện. Sau khi chia tay Đăng, cô khá ít cười. Nếu có thì cũng chỉ là cười gượng, cười cho nó có mà thôi. Trở về phòng của mình, An vào phòng phòng tắm, dưỡng da một chút sau đó nhanh chóng leo lên giường nghịch điện thoại.Cô lén mở facebook của Đăng. Anh chia sẻ rát iều ảnh. Toàn những ảnh yêu đương này nọ. Cô tiếp tục mở facebook của chị Ánh. Ảnh chị đăng lên đều có dòng bình luận của Đăng. Anh quan tâm, hỏi han chị từng tí một. Hai người họ đang yêu nhau thật sao? Cả chiều nay, Cát đưa An lòng vòng quanh mấy của hàng mĩ phẩm trong thành phố. Cát bảo rằng: - Dạo này thấy mày buồn buồn thế An? Phải vui lên chứ!


- Tao cũng chẳng có tâm trạng mà vui.
- Thế thì để tao dẫn mày đi mua mĩ phẩm nhé? Đi shopping cùng tao. Mỗi lúc buồn tao cũng hay bung lụa lắm. đi mua sắm thả phanh luôn!!
- Nhưng tao có rành mấy cái vụ làm đệp đâu. Với cả tao mang có tí tiền, sao đủ?


- Không phải lo, tao mang đủ. Thiếu thì tao bù cho, mục định hôm nay tao lôi mày ra ngoài là để làm iệc này mà. Không trang điểm thì ít nhất mày cũng phải chăm da tí chứ "" Bà Cô""
- Ừm.. Vậy đi =.=
- Hahaha, có thế chứ!!


*B*ảo là chỉ mua ít thôi nhưng An lại xách về nhà những hai túi đồ to đùng. Xả stress bằng mua sắm cũng khá tốt nhưng hơi đau ví. Nhưng lâu lâu cũng một vài lần thôi, không sao


Sáng hôm sau, An dậy sớm hơn mọi khi. Vì còn thừa khá nhiều thời gian nên cô quyết định chạy vài vòng dưới sân khu chung cư. Sau đó mới đến trường. Vừa vào đến cổng trường, cô lại gặp Đăng. Thấy cô, anh lại nở nụ cười quen thuộc, ấm áp như ánh mặt trơi ngày hôm nay vậy.
- Hôm nay đến sớm nhỉ?!


- Ừm. Cậu cũng vậy.
- Ừ. Mà hôm nay...cậu bôi son đấy à?- Vừa nói, Đăng vừa nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ hồng
- Có một chút. Cậu thấy thế nào?
- Hmm.. Nhìn cậy xinh hơn đấy.
- Haha, cảm ơn nhé. Thôi mình vào lớp trước nhé.
- Ừ, bye!
* ========*


available on google playdownload on app store


An rảo bước trên sân trường, trong lòng thực sự rất vui. May quá! Cô và ah vẫn có thể nói chuyện như bình thường. Cô chỉ sợ rằng sau khi chia tay, cô và anh sẽ như người xa lạ, không nói với nhau mọt lời nào. Vừa lúc ấy, chị Nguyệt Ánh cũng tới. Trong tay chị cầm hai gói bánh mì ăn liền và hai cốc soda to oạch. Thấy An, chị vui vẻ vẫy tay chào:


- *NÀY!* An, hôm nay đến sớm nhỉ?!
- Chị Ánh, sao hôm any ăn nhiều thế? Tận hai suất cơ à? Muốn thành lợn vào một ngày không xa sao?
- Không, chị không ăn nhiều như cô đâu.- Chị khẽ cốc và đầu An


Noi rồi, chị tiến lại gần Đăng, đưa cho cậu một suất trong tay. Như có một dòng điện mạnh chạy qua, người An nhanh cóng tê cứng lại. Cô nhìn chằm chằm Đăng. Còn Đăng và chị Ánh vẫn đang cười đùa vui vẻ. Như không thể chịu đựng thêm nữa, cô quay người, lao nhanh về phía lớp học. Hai hàng nước mặt lại âm thầm rơi lã chã, anh làm cô mừng hụt. Nụ cười vừa len lói xuất hiện lại nhanh chóng vụt mất. Quả là "" Trăm nghe không bằng một thấy""


*[ Xin chào các bạn, vậy là sau bao nhiêu cố gắng,
*






Truyện liên quan