Chương 8: Uống Ngon

Ngải Tuyết nghe cậu nói biểu cảm không hề ngạc nhiên, ngược lại cười nhẹ nói: “Tôi vừa nãy đã đoán ra rồi.” Anh ta quay đầu nhìn Lục Đào đang ngồi trên giường, “Lão bạn của tôi hình như bởi vì chúng ta nói chuyện quá lâu nên sốt ruột rồi.”Trình Cẩn nhìn vẻ mặt của Lục Đào, chồng cậu quả thực có chút không kiên nhẫn, sau khi mất trí nhớ, khuôn mặt luôn nghiêm nghị của anh giờ đã lộ ra rất nhiều biểu cảm, cả người cũng tươi tắn hơn rất nhiều.Nhưng Trình Cẩn không quen lắm.Lúc bước đến giường bệnh, Trình Cẩn trước ánh mắt bất mãn của Lục Đào vô thức xin lỗi, “Xin lỗi, anh đợi lâu chưa?”Nhưng khi hỏi câu này, anh lại cảm thấy không thích hợp, dù sao từ trước tới nay đục đào chưa bao giờ đợi cậu.Trước giờ đều là cậu theo đuổi đối phương, dùng đủ mọi phương pháp, ngược lại đẩy đối phương ngày càng xa.Ngoài dự tính của cậu, thượng tướng Lục Đào lại dùng giọng điểu có chút uỷ khuất nói: “Là đợi rất lâu rồi”.


Anh vươn tay nắm lấy vạt áo của Trình Cẩn, còn lắc lắc: “Không phải nói là sớm đến thăm anh sao? Kết quả người vào đầu tiên không phải là em, con có canh đâu?”Phản ứng của anh khiến người khác không nói nên lời, Trình Cẩn tròn mắt ngạc nhiên, ngược lại Ngải Tuyết nhìn một màn này rất buồn cười, trên mặt nở một nụ cười nghiền ngẫm.


Trình Cẩn lại bị lắc lắc, mặt cũng đỏ lên, tay bận chân loạn lấy đồ mình đem đến: “Em mang canh tới, bây giờ có thể ăn.” Cậu mở lắp, bởi vì có thể cảm nhận ánh nhìn nóng bỏng của Lục Đào, cậu còn căng thẳng hơn cái lúc lừa dối Lục Đào bằng cách sử dụng thành quả của người khác như sức lao động của chính mình.Sau khi mở nắp, mùi thơm của canh cá tràn ra, màu trắng đục đặc sệt khiến người ta thèm ăn.


Trình Cẩn đưa một thìa qua, “Anh nếm thử đi, có thể không ngon, còn hơi nóng, phải thổi trước khi uống.” Anh chợt nghĩ đến Ngải Tuyết đang đứng bên cạnh, vội hỏi: "Ngải Tuyết tiên sinh, anh, anh có muốn không?"Ngải Tuyết ban đầu không muốn thử, những nhìn dáng vẻ bảo vệ đồ ăn của lão bạn hữu cấp trên của mình, trong lòng liền nảy ý xấu, “Thật sự có thể nếm thử sao? Vậy thì tôi thực sự rất vinh hạnh! Cảm ơn, Trình tiên sinh "Trình Cẩn hơi ngạc nhiên, cậu nói: "Không, không có gì đâu".


Cậu thực sự chỉ là mời xã giao, nghĩ Ngải Tuyết sẽ không ăn đồ linh tinh, không ngờ lại thực sự muốn nếm thử.


Nhưng lời đã nói ra, cậu cũng không thể rút lại được, chỉ may là có đủ canh.Nhưng cậu vui lòng, thượng tướng Lục Đào lại không quá vui lòng như vậy, anh nhìn chằm chằm vào động tác múc canh cho Ngải Tuyết của Trình Cẩn, đôi mắt đầy vẻ lên án, còn đem theo một chút đau lòng, mỗi lần cậu xúc một thìa, ánh mắt lại nhìn theo.


available on google playdownload on app store


Trình Cẩn vốn dĩ muốn xúc thêm, nhưng khi bị anh nhìn chằm chằm như thế vậy, cậu cảm thấy như đang cướp đồ ăn của trẻ con, không làm được, cuối cùng chỉ đưa cho Ngải Tuyết một nửa bát.Người đàn ông tóc vàng khẽ cười, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hứng thú.


Trình Cẩn có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Hai người, hai người thử xem..."Súp trắng đặc sệt được đưa vào miệng hai người gần như cùng một lúc, một lúc sau, hai người nam nhân cũng gần như nói hai chữ “uống ngon” cùng một lúc.


Trình Cẩn không thể tin được, khi nhìn Lục Đào, tim hơi kích động, "Thật sao...! ngon không?"Cậu còn nhớ lúc đó cậu muốn học nấu ăn, chỉ muốn được nghe những lời khen ngợi của chồng.


Chỉ là lúc đó tâm tư không đúng, cũng không có kiên nhẫn, cuối cùng tự chuốc lấy thất bại.Lục Đào gật đầu, uống một ngụm canh thứ hai, "Thật sự ngon!"Ngải Tuyết cũng cười nói: "Là rất ngon, tài nấu nướng của Trình tiên sinh thật tuyệt!"Anh ta nếm xong canh, thấy Lục Đào đang nhìn chằm chằm vào mình một cách phòng bị, trong lòng bật cười nói: "Được rồi, tôi cũng sắp đi rồi.


Dù sao thì tôi ở lại đây.


Có vẻ như ngài thượng tướng không muốn."Trình Cẩn vội vàng nói: "Làm sao, làm sao có thể..."“Tôi có thể cảm nhận được.” Ngải Tuyết vui vẻ cười, “Mặc dù bây giờ thượn tướng không nhớ tới tôi, nhưng tôi nghĩ anh ấy so với trước kia còn đáng yêu hơn.”Trình Cẩn sững sờ, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh bảo; “Đáng, đáng yêu?”’“Đúng vậy, đáng yêu.” Ngải Tuyết vẫy tay với Lục Đào, “Tôi đi trước, lão bạn hữu, hẹn gặp lại lần sau.”Lục Đào biểu tình vô cảm nhìn anh.


Ngải Tuyết cũng không để ý, vừa bước ra ngoài vài bước, chợt nghĩ đến điều gì đó liền dừng lại, “Đúng rồi, Trình tiên sinh, nếu thượng tướng xuất viện, lúc đó tôi sẽ đến thăm nhà, được không?”Trình Cẩn vội vàng gật đầu, "Đương nhiên là được!"Ngay sau người rời đi, Lục Đào dường như cảm thấy được khủng hoảng được giải tỏa, động tác uống canh cũng chậm lại, vừa nhẹ nhàng vừa nhã nhặn.


Lục gia cũng là “bản địa” của tinh cầu Đế quốc, nhưng không lâu đời như Rigel, cũng không có quyền cư trú vĩnh viễn.


Hàm tước cuối cùng trong dòng họ biến mất sau khi ông nội qua đời, con cháu sau này sẽ trở thành người thường và nếu số dư không đủ sẽ bị trục xuất, mãi cho đến sau này Lục Đào trở thành một quan sĩ, mới không bị hạn chế số dư.Vì vậy, Lục Đào đã học phép xã giao rất tốt từ khi còn nhỏ, cho dù ngồi trên giường uống canh, người anh vẫn có khí chất bất phàm.


Sau khi uống xong, lại khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát sau khi bị mất trí nhớ: “Tại sao lại đồng ý cho cậu ta đến nhà?” Anh đột nhiên nhíu chặt lông mày và trông rất cảnh giác, “Em có phải hay không muốn vượt tường?”Trình Cẩn đang đóng gói hộp giữ nhiệt, nghe câu này, ngay cả thìa cũng bị vang ra, vội vàng cầm lên, mặt đỏ bừng, “Em không có!” lại nói: “Trung tướng Rigel nói rằng là muốn thăm anh, không liên quan đến em.”“Nhưng anh không đồng ý”“Nhưng người ta chủ động nhắc đến việc từ chối là hành vi xấu đúng không?” Trình Cẩn cuối cùng cũng thu xếp xong đồ đạc, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, “Nhưng mà anh làm sao biết cái từ “vượt tường”?” cậu nghĩ thầm trong lòng, nếu một trong hai người vượt tường thì đó sẽ là Lục Đào đúng không?Rốt cuộc cậu mới là người yêu chồng minh đến không còn thuốc để cứu chữa, không bao giờ nghĩ đến việc có bất kỳ mối quan hệ nào với những người đàn ông khác, ngay cả khi “cô đơn trống rỗng” trong thời gian dài.Lục Đào đem quang hình của mình bật lên, trong màn hình lớn, có thể nhìn thấy những vẫn đề mà anh đã tìm kiếm.


Trình Cẩn liếc nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy khó tin, bởi vì Lục Đào tìm kiếm vấn đề hôn nhân và tình yêu.__Luật hôn nhân của tinh cầu Đế quốc.__Lý do tại sao bảy năm kết hôn không có con?__Ngoại tình là gì?__Vượt tường có biểu hiện gì?__Hành vi như thế nào khiến cho bạn đời thoả mãn?Các mục tiếp theo có lẽ là được tạo tự động, càng ngày càng trở lên đồi truỵ, chẳng hạn như “cách thức làʍ ȶìиɦ thoả mãn nhẩt”, “điểm nhạy cảm của giống cái mới ở đâu”, có có các lại như “giống cái mới là gì”.


Trình Cẩn đỏ mặt nhìn, cuối cùng anh quay mặt đi vì xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Anh làm sao lại xem cái này…”“Bác sĩ nói, hiện tại anh đang bị bệnh, những thứ lưu lại trong đầu không có nhiều, vì vậy phải học.” Từ ngữ chính đáng, anh cầm một vật bên cạnh làm ví dụ, hỏi Trình Cẩn, “Cái này gọi là gì? "Trình Cẩn sửng sốt, “quả vô thuỷ” Đó là một loại quả mọng, nói là vô thuỷ, quả thật rất nhiều nước và ngọt, là loại quả mà hầu hết mọi người đều thích ăn.Lục Đào nói: “Nhìn đi, em biết cái này gọi là gì, nhưng anh không biết.” Anh bấm vào quang hình của mình, “Phải thông qua tìm hiểu mới biết được.


Mặc dù thời kỳ này chỉ trong vòng 6 đến 8 tháng, nhưng anh không muốn sông những ngày mà đầu óc trống rỗng, anh phải học.


Nhưng thư kí của anh__nghe nói là thư kí của anh, Ferry nói bây giờ anh không cần ra chiến trường, bên trên đã cho anh 8 tháng nghỉ phép có lương, vì vậy cuộc sống sau này của anh sẽ cùng em trải qua, vì vậy anh phải tập trung vào việc học tập nên sống với em như thế nào.” Anh còn bổ sung thêm câu, “Ý nghĩa của kỳ nghỉ có lương cũng đã được Ferry giải thích cho anh, nếu không anh không có cách nào hiểu được, mặc dù anh có thể nói ra.”Trình Cẩn mở to hai mắt, Lục Đào đưa ra kết luận, "Cho nên, bây giờ em vẫn cảm thấy anh không nên xem những cái này sao?"Trình Cẩn hoàn toàn bị anh thuyết phục, nam nhân lại nhướng mày, "Hoặc là có những thứ em có thể dạy anh?"Giọng của anh trầm thấp và mơ hồ, bởi vị chất giọng quá từ tình, đến tai Trình Cẩn, quả thật có hiệu quả ma sát, khiến cậu rất nhanh lại đỏ mặt.Vì vậy, Trình Cẩn đã dành gần như cả ngày để "giải đáp nghi vấn" cho Lục Đào.


Sau khi trải qua nụ hôn chia tay đỏ mặt và thót tim một lần nữa, Trình Cẩn lên xe buýt về nhà và bắt đầu may chiếc váy đắt tiền đó vào buổi tối.Thể chất của thượng tướng Lục Đào rất tốt, sau một tuần nữa nằm trong bệnh viện, ngoài việc anh không còn trí nhớ, thì không có vấn đề gì khác về thể chất và được thông báo rằnganh có thể xuất viện.


Vào ngày anh xuất viện, bà nội cũng đến, bà rất muốn đưa anh về nhà cũ nhưng Lục Đào từ chối, bà không còn cách nào khác đành phải nhìn cháu mình đi cùng Trình Cẩn.Trình Cẩn đã bán những thứ có giá trị của mình, và không có phương tiện di chuyển, nhưng may mắn thay, Ferry cũng đến, và anh ấy lái xe tới.


Cất hết hành lý vào trong cốp xe, Trình Cẩn bày tỏ sự cảm kích, "Cảm ơn, không phải là anh đặc biệt đến đây, chúng tôi thật sự phiền não khi trở về."Ferry liếc nhìn người đàn ông cao lớn đã an vị ở băng ghế sau, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chuyện này không là gì, vốn là nhiệm vụ của tôi."Trình Cẩn có chút tò mò, "Anh ấy đang nghỉ phép, anh vẫn cần đi làm sao?"Ferry dường như vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, không nhịn được cười, “Đương nhiên là cần, Trình tiên sinh.” Anh ta dừng lại, đột nhiên nói: “Trên thực tế, ba tháng trước, thượng tướng đại nhân nhờ tôi mua một cái xe.”Trình Cẩn không hiểu nhìn anh.Ferry nói: "Đó là một chiếc xe tư gia."Xe của tinh cầu Đế quốc chia làm 3 loại, một loại dùng cho phương tiện giao thông công cộng, một loại dùng cho quân sự và loại còn lại dùng cho mục đích cá nhân.


Lục Đào có chức tước và cấp thượng tướng, anh có xe và phi thuyền nhỏ, nhưng chúng đều là biển số quân sự, nói đúng ra, chúng chỉ có thể sử dụng cho anh và không thể sử dụng cho người khác.


Tương ứng, cá nhân anh không thể sở hữu một chiếc xe tư gia.Sau khi nghe lời giải thích, Trình Cẩn đã vô cùng sửng sốt.Ferry hình như cảm thấy có chút khó mở lời, chần chừ một lúc rồi nói: "Xe mua được 10 ngày rồi, bởi vì thượng tướng không có nói sẽ tặng cho ai, tôi cũng không biết xử lý làm sao.


Bây giờ Trình tiên sinh có chút bất tiện, tôi nghĩ, có lẽ trước tiên nên đặt xe tại nhà của cậu và thượng tướng?”Thư kí là hoàn toàn tốt bụng, nhưng Trình Cẩn chỉ cảm thấy khó chịu.Với sự ác cảm của Lục Đào với cậu trước đây, cậu chắc chắn sẽ không tự đa tình khi nghĩ rằng chiếc xe này là Lục Đào đặt tặng cho mình.Nhưng nó dành cho ai?“Vâng, cảm ơn.” Trình Cẩn hồn bay phách lạc mím môi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh Ferry, anh cũng không biết anh ấy tặng cho ai sao? Trong lòng anh…có hay không…người nào?” Lục Đào không yêu cậu, nhưng có thể yêu người khác, Trình Cẩn đã tưởng tượng ra điều này rất nhiều lần.


Nhưng khi thực sự phải đối mặt, trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.Ferry ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, giọng điệu cũng bình tĩnh, nói: "Tôi không biết, xin lỗi, Trình tiên sinh.".






Truyện liên quan