Chương 26: Đối Tượng Tỏ Tình

Khi hai anh em bước ra khỏi phòng, Ngạn Thất đang kể cho Ngải Tuyết và Lục Đào về thời thơ ấu của anh ta và Trình Cẩn."Khi còn nhỏ, cậu ấy cũng mỏng manh như con gái, động một tí là khóc.
Rõ ràng là bắt nạt người khác, nhưng cậu ấy so vơi người khác còn khóc to hơn.


Nhưng mà lại có một người anh thiên vị, rõ ràng biết cậu ấy phạm lỗi, sau khi tặng người ta quà xin lỗi, còn ôm cậu ấy dỗ” Khi Ngạn Thất nói đến đây một chút cũng không để ý Trình Cẩn đang ở đó, thậm chí còn không có hạ thấp giọng nói.Trình Cẩn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không có khí thế nói: “Tôi, tôi nào có như thế…”“Có hay không trong lòng cậu không biết? Dựa vào có anh trai chiều chuộng, quả thật vô pháp vô thiên.” Ngạn Thất lại cười: “ Tôi chính là không tốt số như thế, mặc dù phía trước có 6 người anh trai, nhưng không có một ai dung túng tôi, vì vậy tôi lúc đó rất hy vọng Húc ca là anh trai ruột của mình.” Anh ta nói xong liền nhìn về phía Trình Húc, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.Trình Cẩn đứng bên cạnh anh mình, căn bản không để ý đến ánh mắt của anh ta, chỉ có chút uỷ khuất, “Anh hôm này có phải hay không cố ý vạch trần khuyết điểm của tôi?”Ngạn Thất tấm tắc nói: “Đây gọi là chỉ rõ khuyết điểm của cậu? Tôi còn chưa nói cái gì quá đáng nha, ví dụ như…” Anh ta còn chưa nói ra, Trình Cẩn ngay lập tức đi qua, vô thức dùng tay che miệng anh ta lại, “Không cho phép nói, không cho phép nói! Ngạn Thất anh đừng có quá đáng! Chuyện hồi nhỏ của cậu tôi cũng biết! Cậu thậm chí còn đổ ớt bột vào cà phê của người khác, còn có! Lúc cậu 6 tuổi tỏ tình thất bại còn khóc nhè nữa!” Trình Cẩn vì không muốn hình tượng của mình bị phá huỷ trước mặt chồng, cái gì cũng không quan tâm.Tuy rằng hình tượng trước đây của mình trong lòng Lục Đào rất kém, nhưng hiện tại Lục Đào đang mất trí nhớ, cho dù chỉ là mấy tháng, cậu cũng hy vọng bản thân mình tốt trong lòng người kia.Vẻ mặt của Ngạn Thất có chút thay đổi, nhưng Ngải Tuyết lại cười thích thú, "Còn có chuyện như vậy?"Trình Cẩn nói: “Đúng ah, khóc đến thảm hại, còn ở góc tường nhà chúng tôi khóc, ngày hôm đó lại mưa rất to, nếu không phải anh tôi bảo tôi tránh xa anh ta ra một chút, tôi đã mềm lòng đưa ô cho cậu ta rồi.” Trình Cẩn tung tin xong, mới nghĩ đến đối phương là người giàu có nhất ở tinh cầu Đế chế, sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng trốn bên cạnh chồng, đối diện với anh mắt trầm mặc của Ngạn Thất, lại nói: “Ngạn Tiểu Thất, là anh bắt đầu trước, tôi, tôi không cố ý nói ra…”Ngạn Thất u ám nhìn cậu, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười, giọng điệu trở nên dịu dàng, "Trình Cẩn, có muốn biết tôi lúc đầu là tỏ tình với ai không?"Trình Cẩn trong vô thức muốn lắc đầu, những lại cảm thấy câu nói của anh ta có gì đó không ổn, im lặng một lúc, “Người đó tôi quen biết?”“Tất nhiên quen biết ah, cậu có muốn đoán xem là ai?”Trình Cẩn trong đầu bắt đầu tìm kiếm tên của những người bạn trong quá khứ của.


Bọn họ chơi cùng với một nhóm người, Trình Cẩn sắp xếp và tr.a trong số nữ nhân và “giống cái mới”, nhưng bất luận là ai, đều cảm thấy không thích hợp.
Ngạn gia lúc đó vừa có tiền vừa có quyền, còn là gia tộc bản địa, Ngạn Thất tồn tại như một nhà lãnh đạo trong nhóm người của họ.


Số người đối tốt với anh ta và số người anh ta đối tốt không có nhiều khác biệt, nhưng Trình Cẩn lúc đó thật sự không đoán ra đối với xử đặc biệt với ai.Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ, Trình Húc đột nhiên nói: "Tiểu Cẩn, anh đi trước.”Trình Cẩn đột nhiên khôi phục lại tinh thần, có chút kinh ngạc: “Anh hai, anh đi sao? Anh không muốn ở đây qua đêm sao? Hay là ăn bữa tối rồi hãy trở về."“Không cần, buổi chiều anh còn có việc” Trình Húc lại nhìn Ngạn Thất, “Ngạn Thất, có thể tiễn tôi một đoạn không?”Nam nhân nghênh đón ánh mắt của anh, ý cười nhè nhẹ, ánh mắt đầy vẻ đặc ý, “Được thôi”Trình Cẩn thấy không thể giữ người ở lại, chỉ có thể nói: “Anh, em chuẩn bị cho anh chút đồ, anh mang về.” Cậu vội vàng đi mấy cái hộp nhét vào tay anh trai, “Đều là đồ ăn, anh đem về.”Trình Húc mở miênh, lời từ chối không thốt ra, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được”Ngải Tuyết cũng muốn đi, Trình Cẩn và Lục Đào tiễn họ ra cửa, Ngạn Tuyết lại xe qua, nhưng Ngạn Thất lái một chiếc phi thuyền nhỏ, đó là mẫu mới nhất, vẻ ngoài đẹp trai như muốn nổ tung.


Trình Cẩn có chút ngưỡng mộ nhìn thêm vài lần, đợi phi thuyền rời xa rồi, mới thu hồi ánh mắt, sau lưng một giọng nói có phần khó chịu vang lên, “Làm sao vẫn luyến tiếc như vậy?”Trình Cẩn không nghe thấy sự ghen tuông trong giọng điệu của anh ta, có chút mất mát nói: "Không biết bao giờ lại có thể gặp mặt anh trai, đương nhiên không lỡ.”Lục Đào ánh mắt tối sầm lại, tiện tay ôm cậu dễ dàng đem vào nhà, sau đó đè cậu vào tường, nặng nề dựa vào, trừng lớn hai mắt, "Anh đang nói đến Ngạn Thất."Nhìn thấy ánh mắt của chồng, Trình Cẩn có chút kỳ diệu và có chút buồn cười.


"Anh cho rằng em là đang luyến tiếc Ngạn Tiểu Thất? Làm sao có thể? Trước đây em không thích anh ta nhất.”Lục Đào cũng biết mình ghen tuông vô căn cứ, nhưng cũng không kìm chế được tâm tình, lúc này nghe được lời nói của vợ nhỏ, có vẻ có phần hưởng thụ, liền hỏi: "Tại sao?""Anh ta luôn cảm thấy rằng mình có chỉ số IQ cao.


available on google playdownload on app store


Khi nhìn thấy em, anh ta dường như đang nhìn một tên ngốc.
thường xuyên vô cơ có ánh nhìn thù địch với em, nhắm vào em, em thích hắn mới là lạ".
Trình Cẩn lại nói: "Nhưng mà anh ta có người mình thích hơn nữa còn tỏ tình thất bại khiến em cảm thấy rất bất ngờ.


Em còn cho rằng anh ta ở trên cao, ai cũng không để vào mắt.
Nhưng vừa này bảo em đoán đối tượng tỏ tình, em nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết là ai, trong số những người chơi thân ngày ấy, có lẽ chỉ có em là người duy nhất từ chối nếu anh ta tỏ tình.


"Lục Đào nhìn người vợ nhỏ không hiểu gì, nghĩ lại hướng ánh mắt của nam nhân vừa này, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng gần như là đáp án chính xác nhất.


Anh đang lúc do dự có nên nói cho Trình Cẩn không, người vợ nhỏ đặt đặt vấn đề này ra sau đầu, kiễng chân hôn lên môi anh, hưng phấn nói: "Chúng ta đi bóc quà được không?"Lục Đào từ bỏ suy nghĩ cảnh tỉnh người vợ nhỏ.Một tuần sau, người đến thăm thượng tướng đại nhân cuối cùng cũng ít đi, Trình Cẩn cũng nhận được một lượng lớn quà, bên trong thường đều là thức ăn ăn và điểm tâm ngọt, Trình Cẩn sắp xếp phân loại ra một số đồ phù hợp với răng của người lớn tuổi, còn có ý gấp một tấm chăn đã dệt vào trong, sau đó đề nghị: “Ông xã, nhưng thứ này có muốn tặng cho bà nội không?”Lão phu nhân một mình sống trong nhà cũ của Trình gia, vì phúc lợi của người dân tốt, bà có rô-bốt xử lý việc nhà và nhân viên cộng đồng đến phục vụ bà mỗi ngày, vì vậy ngay từ đầu bà không muốn sống ở đây.


Chỉ là Trình Cẩn biết, nguyên nhân bà không muốn ở chung, vẫn là vì ghét mình.Kẻ đã hại mình thành phế nhân không thể đi lại được, nhất định khó thể tha thứ.Trong những năm đầu, Trình Cẩn không cảm thấy mình có lỗi, cũng cảm thấy chỉ chậm trễ vài ngày cũng không ảnh hưởng đến kết quả phẫu thuật của bà, cho dù có thể phẫu thuật trước vài ngày vẫn chỉ có kết quả như vậy.


Nhưng rồi cậu nhận ra sai lầm của mình và nhận ra rằng lúc đầu mình đã tuỳ hứng và thô lỗ đến mức nào, dù công nghệ bây giờ tiên tiến nhưng có thể dùng máy di chuyển và dùng chân đi lại, làm sao có thể giống nhau được?Cậu đã từng đến xin lỗi, nhưng dù có thành khẩn đến đâu thì lão phu nhân vẫn như cũ đối xử tệ bạc với cậu, từ tận đáy lòng mong cậu ly hôn với Lục Đào.Nghĩ đến đây, Trình Cẩn trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.Lục Đào hỏi: “Em cũng đi?”Trình Cẩn nhanh chóng lắc đầu, "Em sẽ chỉ làm cho tâm tình bà khó chịu, thôi, thôi đi..." Cậu nghĩ về điều đó, sau đó nói: "Em đã từng...!đã làm một sai lầm lớn, vì vậy bà nội không thích em, bà có thể sẽ nói với anh…nếu anh cũng ghét em…” Nói đến đây, hơi thở có chút loạn, không thể nói ra, cũng không dám nhìn vào mặt Lục Đào.Lục Đào nói: “Sẽ không”Trình Cẩn nhanh chóng ngẩng đầu lên.Dung mao anh tuấn của nam nhân mang theo sự ấm áp không hề giống với vẻ thờ ơ trước đây khiến trong lòng Trình Cẩn cảm thấy có chút an tâm.


Lục Đào bóp má cậu cười nhẹ, "Bảo bối bây giờ không phải là biết sai rồi sao? Nghe bọn họ nói trước đây em rất kiêu ngạo, bây giờ thì rất tốt, em đang cải chính.”Trình Cẩn trong lòng trong lòng, cậu thực sự thay đổi và luôn thay đổi.


Tuy nhiên, nếu nam nhân này không bị mất trí nhớ, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy sự thay đổi của cậu.


Hoặc là anh đã nhìn thấy điều đó, nhưng trong tim đã sinh ra sự chán ghét, như thế nào cũng không thể đảo ngược.Vì vậy không chán ghét, cũng chỉ là tính tạm thời.Trình Cẩn đổi chủ đề: “Anh nghĩ như vậy đủ chưa?”“Có lẽ đủ” Lục Đào xoa xoa đầu cậu, ““Thật sự không đi cùng nhau?”Trình Cẩn lắc đầu, "Không." Lại nói, "Nhân tiện, đừng nói với bà rằng cái chăn là do em làm.


Em sợ bà không muốn.
Thời tiết đang trở lạnh.
Nó được làm bằng lông cừu thượng hạng.
Đôi chân sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Lục Đào gật đầu đáp lại, không ép buộc cậu nữa.


Nhưng anh đi một mình, Trình Cẩn ở nhà cũng không yên tâm, cậu sợ Lục Đào hiện tại sẽ biết được quá khứ của hai người, vạch trần sự dối trá của mình, rồi lại trở mặt như cũ.


Cậu sợ đến cả một ngày không làm được việc gì, rõ ràng nên hoàn thành công việc rồi, nhưng khi cậu cầm vào cây kim, lại cảm thấy cây kim trở nên rất nặng.


Cố gắng lấy một lúc, ngoại trừ việc ngón trỏ bị đâm chảy máu ra, cái gì cũng không làm được.Ngậm ngón trỏ đang chảy máu vào miệng, mùi máu tanh thấm vào, nhưng tuyệt nhiên vô tri vô giác, thậm chí cũng không biết đau.


Cũng không biết qua bao lâu, Trình Cẩn mới tỉnh lại, quyết định áp dụng phương pháp trước đó.Sắc dụ.Nếu như đối phương vì biết được sự thật mà nổi giận, nhưng tất cả dù sao đều là nghe kể lại, không phải là anh ấy đích thân trải qua, vì vậy có lẽ nên dỗ dành là tốt nhất.


Kể từ khi Lục Đào mất trí nhớ, hai người nhiều lần làʍ ȶìиɦ, đoạn thời gian này so với một năm còn nhiều hơn, có mấy đêm, không phải là Trình Cẩn thật sự mệt mỏi, đối phương có thể còn muốn cậu mấy lần, còn thích bày trò, ví dụ như bắt cậu cùng xem phim khiêu ɖâʍ là minh chứng rõ nhất.Nghĩ đến đây, Trình Cẩn vội vàng vào phòng tắm, sau khi toàn thân từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, cậu lại toàn thân trần trụi cúi xuống gầm giường, cậu nhớ là bản thân trước có mua một hộp đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ để ở đây.Ngày đó vì cũng là vì muốn dụ dỗ chồng, nên mua một đống đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ trên mạng về, nhưng vì không thành công, cậu căn bản ném chúng ở đây mà không mở ra.


Trình Cẩn lôi chiếc hộp ra, sau khi mở ra, nhìn món đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ rực rỡ đủ loại, gương mặt không khỏi có chút đỏ lên.Trước đây có những đồ không hiểu, sau khi xem phim khiêu ɖâʍ liền biết công dụng, hơn nữa nghĩ đến những hình ảnh đó, cậu cảm thấy khó xử, một lúc lâu cũng không có cách nào để bắt đầu.


Cậu trái nhặt phải nhặt, lòng bàn tay động đến một thứ lông lông nào đó, thuận tiện cầm lên.Cái đuôi lông xù đáng yêu như vậy, nhưng lại nối liền với một dương v*t giả to dài.


Trình Cẩn bỗng nhiên nhìn thấy hình dạng của thứ đó, còn bị doạ sợ, lúc đang muốn vật lại vào trong, từ cửa truyền đến tiếng nói của chồng, “Em đang làm cái gì?”Trình Cẩn giật mình, toàn thân lảo đảo, vô thức lăn xuống gầm giường trốn..






Truyện liên quan