Chương 53: Bị bệnh
"Em không cần lo quá đâu, em ấy chỉ bị suy nhược dẫn đến sốt cao thôi."
Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Sư Tử đang nằm trên giường, Song Ngư nhìn sang người phụ nữ mặc áo blouse trắng là người phụ trách phòng y tế, chớp một cái rồi lại thôi.
Cô phụ trách rời khỏi cô học sinh đang nằm trên giường, để lại mấy dụng cụ y tế của mình trên bàn. Ngồi xuống chiếc ghế và viết gì đó vào sổ, cô chợt lên tiếng hỏi.
"Lại nữa rồi... Dạo gần đây em ấy ổn chứ?"
Song Ngư không hề để ý câu hỏi trước, cậu có lẽ quá mải mê nghĩ ngợi.
"Dạ?"
Song Ngư có chút khó hiểu.
"Cô bé ăn không đầy đủ, ngủ không đủ giấc, gần như là luôn thức. Có thể nói chung là cô bé ấy hoàn toàn không hề chăm lo cho bản thân mình. Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Đôi mắt màu nâu cafe mở trân, chớp chớp như còn chưa theo kịp. Cậu nhìn sang đứa con gái vẫn còn nằm li bì trên giường, trong lòng bỗng dạt lên cảm giác khó chịu trong sự lo lắng. Cậu chợt nghĩ đến người con trai ấy, và khi Sư Tử vẫn thường xuyên đến bệnh viện. Trong vô thức, bàn tay Song Ngư siết chặt, nhưng đôi mắt lại đầy sự quan tâm dịu dàng dù có gì đó rất khó chịu trong lòng.
Cô phụ trách nhắm hờ đôi mắt trong vài giây, nhìn hai đứa trẻ mà không khỏi mỉm cười. Cô chợt đứng dậy, hai tay thò vào túi và bước đi. Trước khi cánh cửa phòng y tế đóng lại, cô dừng lại hỏi Song Ngư.
"Em sẽ về lớp chứ? Tiết một cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ?"
Song Ngư vẫn không hề có ý định rời khỏi chỗ ngồi ngay cạnh giường Sư Tử chứ đừng nói đến việc quay ra nhìn cô phụ trách. Làm như không hề nghe câu hỏi kia, mắt cậu vẫn chăm chú nhìn nó. Cô khẽ cười, rồi đóng cửa rời khỏi, để lại hai đứa trẻ trong căn phòng y tế.
Có lẽ, cô không nên nói ra cho cậu bé đó, và cô cũng đã hứa sẽ giữ bí mật với cô nhóc đó rồi.
Khi không còn một ai trong phòng ngoài cậu và cô nhóc đang nằm trên giường kia, dù không để ý đến chuyện đó đi chăng nữa, Song Ngư chợt nắm lấy bàn tay Sư Tử trong vô thức. Đôi tay ôm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó như muốn truyền hơi ấm, Song Ngư cắn chặt môi, dẫu cho cậu còn không nhận ra điều đó đang len lỏi trong tim mình.
Ở cạnh nó, nhưng bầu không khí quá im lặng khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Dù cho là một người trầm lặng và kiệm lời, Song Ngư lại tự dưng trở nên ồn ào khi ở cùng nó, điều này khiến cậu vừa cảm thấy bực bội lại vừa vui vẻ đến lạ. Chưa từng một ai thực cho cậu cảm giác vui tươi từ ngày đó, chưa từng, với cậu, con bé này là người đầu tiên. Rất đáng ghét, rất khó ưa, rất kiêu căng và cũng rất trẻ con, nhưng lại luôn cho cậu cảm giác đặc biệt hơn hẳn. Im lặng thế này, Song Ngư thấy không quen một chút nào.
Bất giác, hai bàn tay cậu siết chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của nó.
"Tử.. Thiên..."
Đôi mắt nâu cafe mở to hết sức, chẳng hiểu sao trong Song Ngư dâng lên cảm giác hụt hẫng mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây. Dù cho cậu mới là người ở cạnh nó lúc này, dù cho người lo lắng nhất cho nó lúc này là cậu, Sư Tử lại gọi tên một người nào đó, không phải cậu. Song Ngư không biết hắn ta là ai, nhưng cậu vẫn thấy rất khó chịu.
Gì mà Tử Thiên chứ? Chẳng phải tôi mới kẻ đang ở cạnh cậu sao?!
Sự bực dọc dâng lên trong cậu. Rồi Song Ngư chợt nhận ra, điều gì đang khiến cậu khó chịu? Ghen tị? Vì điều gì?
Chợt, Song Ngư nhận ra chiếc khăn đắp trên trán Sư Tử bắt đầu nóng lên, lại còn thấm đầy mồ hôi tươm ra không ngừng, cậu lập tức lấy nó ra. Xả nước ở cái bồn rửa gần đó, Song Ngư nhẹ nhàng đắp lại lên trán con nhỏ. Nhìn khuôn mặt nhăn nhúm lại của nó, cậu bất giác đưa tay áp lên bên má Sư Tử. Khi mặt nó giãn ra, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu vô thức cười nhẹ, quên cả đi sự bực bội nãy giờ.
Song Ngư nào nhận ra, sự dịu dàng của cậu khi chăm sóc Sư Tử. Và nó có lẽ cũng sẽ không nhận ra, không bao giờ.
Vì sợ quấy rầy con nhỏ đang ngủ say, Song Ngư để điện thoại ở chế độ im lặng, và mặc kệ lí do mà cậu luôn hỏi tại sao. Vì điều này, cậu gần như không nhận ra những cuộc gọi. Mà tính ra, Song Ngư vốn đâu có quan tâm đến những thứ vặt vãnh như vậy.
***
"Aha, cái thằng ôn con khốn kiếp này, dám không nghe máy cơ đấy!!"
Cái điện thoại trong tay Xử Nữ gần như sắp bị bóp nát đến nơi vì sự tức giận của chủ nhân nó. Năm lần bảy lượt, mười lần thì hết mười một lần Song Ngư không chịu nghe máy, Sư Tử lại chẳng thấy đâu dù Song Tử lại nói nó về cùng với cậu. Hai đứa này bỏ trốn cùng nhau chắc, thực muốn chọc điên cậu mà!
Nhân Mã có hơi khó chịu, lẽ nào hai người họ ở cùng nhau? Cậu không khỏi bực dọc khi nghĩ đến điều này.
"Ê tụi bây!!"
Từ bên ngoài hành lang Bảo Bình chợt chạy vào, hớt ha hớt hải như sắp ch.ết nơi. Mặc kệ ánh nhìn ngạc nhiên của bọn con gái và ánh nhìn khinh bỉ của mấy thằng con trai, Bảo Bình điều hoà nhịp thở của mình rồi nói.
"Ban nãy lúc đi tao nghe thấy có đám con gái bàn tán gì đó..."
"Đồ bà tám nghe lỏm!"
"Nghe cậu ấy nói hết đi, Bạch Dương!"
Bảo Bình lườm con cừu ch.ết tiệt kia, lòng thầm cảm ơn Ma Kết vừa nói đỡ cho cậu.
"Bọn họ nói gì mà đầu giờ lên lớp có một cô gái ngất xỉu, và một anh chàng bế cô gái ấy đến phòng y tế. Anh chàng ấy là Song Ngư, và một đứa con gái lớp 10 Toán!"
Giọng điệu của bọn họ lúc đó Bảo Bình vẫn còn nhớ như in, và khiến cậu đến giờ vẫn còn tức giận. Cách bọn họ nói về con gái lớp Toán một cách hạ bệ dường như tầm thường đáng căm ghét lắm, cậu phục mình đủ kiên nhẫn để đứng yên nghe bọn họ nói. Chẳng phải đều do Hạ Mai mà ra, là cô ta truyền vào đầu bọn họ những định kiến như vậy còn gì.
"Khoan!! Đừng có nói đó là Sư Tử!? Vậy bọn họ đang ở phòng y tế á?!!"
"Nhưng.. là ngất hả?!!"
Tụi nó nhìn nhau ngạc nhiên, con mèo điên đó mà ngất được thì tụi nó thực sự sợ mình nhầm người nha.
Song Tử vẫn đứng yên một chỗ, đôi mắt tĩnh lặng dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cậu đâu phải không biết, hơn ai hết tại sao nhỏ em họ của cậu lại ngất. Nó cố quá nhiều, đến cả sức khoẻ của mình còn không thèm quan tâm tới còn gì. Không biết con bé có ổn hay không.
Nghĩ đến đây, Song Tử lại nhớ đến cuộc gọi với nhóc ta, thực càng nhắc càng thêm bực mà!!
***
Đến tận khi mở mắt, Sư Tử vẫn còn cảm thấy đầu mình cứ quay vòng vòng không dừng, khiến nó cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt. Trước mắt nó là cái trần nhà màu trắng và vài thứ mùi thuốc sát trùng thỉnh thoảng cứ xộc vào mũi. Nó biết đây là đâu, không quá lạ lẫm đối với nó.
"Để tôi giúp!"
Khi Sư Tử vừa bỏ cái khăn trên trán xuống và định ngồi dậy, cái tiếng nói chẳng biết từ đâu vang lên khiến Sư Tử không khỏi giật mình, kết quả là bị trượt tay nằm phịch một cái mạnh xuống giường. Lưng đụng phải thành giường đau điếng, thật làm Sư Tử khóc không ra nước mắt mà!
Đóng cánh cửa phòng y tế lại, Song Ngư không thể dùng ánh mắt không khinh thường mà nhìn nó. Nhăn lại, khó chịu, bực mình, nhưng lại ẩn chứa sự cưng chiều dịu dàng xen lẫn lo lắng, cậu thở dài một cái. Đi tới bên giường nó, đặt ly nước xuống đầu tủ bên cạnh, cậu toan đỡ nó dậy thì lập tức bị hất đi.
"Biến biến! Ai mượn ai mượn!! Không cần!!"
Khoé mắt Song Ngư giật giật. Khó khăn lắm cậu mới nhượng bộ lo cho nó, vậy mà thế đấy! Thử hỏi nếu không có cậu ở đó, ai sẽ bế nó lên phòng y tế hay lại để mặc nó như cách họ tưởng nó "diễn kịch"? Song Ngư bực, nhưng không giận, và cậu chẳng còn buồn để tâm đến câu hỏi tại sao nữa.
Nhìn Sư Tử khổ sở lồm cồm bò dậy, khoé môi Song Ngư nhếch lên một cách kiêu ngạo. Này thì ra vẻ ta đây biết tuốt, tôi chống mắt xem thử cậu làm được gì!
Trong khi Sư Tử còn đang cố nén cơn đau đầu mà ngồi dậy, thì Song Ngư đã tự tiện đi tới giúp đỡ nó dựa vào thành giường. Tự dưng lại bị bệnh, nó không muốn mắc nợ cậu ta một chút nào đâu nha!!
"Nước?"
Thay vì cầm lấy ly nước mà Song Ngư đưa cho, Sư Tử lại cứ nhìn chằm chằm, hết nhìn cái ly lại nhìn cậu, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Con nhỏ muốn chọc tức cậu thì phải. Dám chắc là nó nghĩ cậu bỏ độc hại ch.ết nó.
"Giờ có uống hay là không?!!"
Sư Tử khẽ thở hắt ra, cứ làm như nó sợ không bằng. Cầm lấy ly nước từ tay Song Ngư, nó đột nhiên nhoài người tới cắn một phát vào ngón tay cậu, mãi không chịu nhả ra, thật khiến Song Ngư đau đến muốn khóc.
"Cái con nhỏ này!! Nhả ra!! Mau!!"
Hất mặt một cái, Sư Tử hừ lạnh rồi tu một hơi hết cả ly nước đầy. Đặt mạnh chiếc ly rỗng lên đầu tủ, Sư Tử thoả mãn nhìn Song Ngư đang vẫy vẫy cái ngón tay đáng thương của mình và không ngừng lườm nó.
Thì ra đây là cách mà nó trả ơn cậu? Hay! Rất hay! Con nhỏ này giỏi lắm!!
Chợt, cơn đau đầu khiến Sư Tử bất giác nhắm tịt mắt lại, cả người như xém mất thăng bằng. Khi nó mở mắt ra, Sư Tử thoáng ngạc nhiên khi nhận ra khuôn mặt của Song Ngư đang gần sát mặt nó. Một tay vén phần tóc mái của Sư Tử lên, Song Ngư áp trán cậu vào trán nó. Một hồi lâu mới rời khỏi, cậu sửa lại tóc tai của mình, đồng thời đưa tay xoa đầu nó trong khi nhoẻn miệng cười.
"Còn nóng! Không ngờ mèo trâu mà cũng bệnh được.."
Dù cho câu sau là Song Ngư nói rất nhỏ, Sư Tử vẫn có thể nghe rõ mồn một bằng cái thính giác có thể nói là cực kì nhạy của mình, và lập tức không thương tiếc đánh vào đầu cậu một cái. Tuy nhiên, còn chưa kịp làm gì thì bàn tay ấy đã bị Song Ngư túm chặt lại, cùng với một nụ cười nửa miệng cao ngạo.
"Mệt, không đùa với cậu nữa!"
"Bày đặt giận lẫy, tôi-khinh!"
Đúng là Sư Tử không ngủ thì thôi, nó tỉnh dậy là lại cứ chí choé với Song Ngư không ngừng.
Mà nhắc mới nhớ, tự dưng Sư Tử cảm thấy đói ch.ết đi được, bụng nó bắt đầu "biểu tình" rồi.
Chẳng biết có phải Song Ngư vốn tinh ý, nhưng cậu có thể nhận ra khuôn mặt nhăn nhúm lại của nó. Nhìn mà không khỏi phì cười.
"Ở yên đây nghe chưa hả?"
"Đi đâu?"
Chẳng để Sư Tử kịp hỏi gì, Song Ngư đã chạy phóng đi mất. Cả căn phòng y tế lúc này chỉ còn mỗi mình nó ở lại, tự nhiên cảm thấy trống trải sao sao.
Sư Tử chợt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, rồi lại dời mắt ra ngoài cửa sổ đằng kia. Đã là giờ ra chơi rồi còn gì, nó mệt đến vậy sao. Nhưng điều đó không có nghĩa Sư Tử sẽ bỏ cuộc, nó nhất định phải thật chăm. Sư Tử luôn nghĩ, chỉ cần nó chăm sóc người đó thật tốt, anh ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Đặt một tay lên đỉnh đầu, Sư Tử bất giác mỉm cười. Nhất định sẽ không như bác sĩ Tuấn nói, Tử Thiên nhất định sẽ tỉnh lại, và anh ấy sẽ lại xoa đầu nó thật dịu dàng.
Trong lúc Sư Tử còn đang nghĩ mung lung đủ thứ chuyện, cánh cửa phòng y tế chợt bật mở. Ban đầu, vì nghĩ là Song Ngư, nên nó cũng chẳng thèm để ý gì. Cho đến khi, Sư Tử nhận ra sự khác lạ trong sự im lặng không hề giống cậu, nó mới quay lại xem thử.
Phản chiếu trong đôi mắt màu nâu khói của Sư Tử lúc này là người con trai cao lớn với khuôn mặt điển trau và đôi mắt sâu kiêu ngạo như nhìn thẳng vào tâm can người khác. Nó nhận ra anh ta. Tỏ vẻ không quan tâm, nó chán nản quay đi.
"Này, đừng có lạnh nhạt với anh như vậy chứ bé! Thôi nào!"
"Có gì nói mau!"
Giọng nói trong trẻo chán chường vang lên, đôi mắt Sư Tử khó khăn lắm mới nhìn sang Phi Long. Vẫn đứng và không hề có ý định ngồi xuống, và đương nhiên nó không rảnh mà mời anh ta ngồi. Nó vốn từ lâu có bao giờ ưa được Phi Long đâu! Sự kiêu căng ngạo mạn và nụ cười như đang chọc tức người khác của anh ta khiến nó rất khó chịu.
Nhìn cô bé cứ như đang giận dỗi, Phi Long không nói gì ngoài nhếch môi cười. Vuốt ngược mái tóc của mình ra sau, anh dùng lưỡi ɭϊếʍƈ môi một cái, rồi lại nhoẻn miệng cười. Chợt, bàn tay Phi Long đặt lên đầu Sư Tử, khiến nó có chút ngạc nhiên.
"Sớm khỏi bệnh nhé bé!"
Sư Tử chưa bao giờ bị sự dịu dàng ít ỏi của Phi Long làm cảm kích, và bây giờ cũng không ngoại lệ. Phi Long thường không tốt bụng, dù anh thường tốt với nó từ khi nó còn nhỏ xíu, Sư Ử đối với Phi Long vẫn không chút cảm tình.
Hất mạnh tay Phi Long ra khỏi, đôi mắt Sư Tử lạnh nhạt nhìn anh, không có lấy một tia cảm xúc vui buồn, chỉ có mỗi sự chán nản. Dù cho cái đầu cứ quay mồng mồng, Sư Tử không bao giờ cho phép mình yếu đuối trước bất kì ai mà nó không thích.
"Nếu đó là lời anh ấy thì gửi lời cảm ơn của tôi đến, còn anh, thì miễn đi!"
Phi Long có chút nản nha! Dù nó biết anh thực lo cho nó, con bé này luôn phũ phàng như vậy.
"Nhắn cả điều này, nói anh ấy đừng làm việc quá sức, và không cần phải quá lo lắng cho tôi đâu! Còn nữa, tôi.. chúng tôi không thể sang đó như anh ấy muốn được!"
Khoé miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười bán nguyệt hoàn hảo. Điều này anh đã đoán được từ trước rồi còn gì, nhưng vẫn không khỏi thấy khó chịu. Đứa trẻ này tính ra cũng thật ngang bướng, và chẳng phải tất cả sẽ lại đổ lên đầu Phi Long nữa sao. Cơn giận của tên nhóc luôn rất đáng sợ, nhưng anh cũng hiểu tại sao hắn ta luôn quy phục trước cô nhóc này.