Chương 55: Buổi biểu diễn hợp xướng

Học viện nơi tụi nó theo học có khá nhiều câu lạc bộ, như câu lạc bộ bóng rổ mà Kim Ngưu tham gia, câu lạc bộ mĩ thuật của Cự Giải, câu lạc bộ văn học nơi Thiên Yết đăng kí, vân vân và mây mây. Trong số đó có câu lạc bộ hợp xướng, nơi Thiên Bình là thành viên.


Cứ mỗi tháng một lần, câu lạc bộ hợp xướng sẽ có một buổi biểu diễn ở hội trường 2 của học viện, cũng là hội trường toàn quyền dành cho câu lạc bộ, một phần cũng là để xem thành tích luyện tập. Hoạt động của câu lạc bộ hợp xướng không nhiều, tuỳ theo mỗi thành viên và số lượng khá đông, được chia thành từng đội sẽ thay phiên nhau mà biểu diễn trong mỗi tháng.


Chẳng biết vì Thiên Bình vốn là ca sĩ, hay thực do chất giọng cô tốt như quản lí câu lạc bộ nói, chỉ vừa đăng kí khi mới thi xong, vậy mà chẳng mấy chốc Thiên Bình đã được chọn biểu diễn, trong khi người khác ít nhất phải ba đến năm tháng. Đã vậy, vị trí của cô còn là trung tâm, là nơi hưởng nhiều ánh đèn sân khấu nhất. Thiên Bình vốn yêu ca hát, nhưng cô thực không muốn trở thành đề tài bàn tán đáng được chú ý, cũng như tham gia vào nghệ thuật tất cả cũng chỉ là ngẫu nhiên.


Thiên Bình dù năng động và vui vẻ, cô lại khó tiếp chuyện với người lạ. Đối với câu lạc bộ, Thiên Bình khá ít nói và thường khó gần, cốt chỉ là cô thiếu kinh nghiệm giao tiếp. Thành ra trong mắt họ, Thiên Bình tự nhiên thành một cô gái lạnh lùng mà chính cô còn không hay biết. Và hơn cả, bọn họ hầu như không ưa cô dù cho họ thật hâm mộ cô đi chăng nữa.


Lúc này, Thiên Bình đang ngồi bên trong cánh gà, tay cầm lại bản lời nhạc. Cô dẫu sao vẫn là trung tâm, nếu cô không hoàn toàn tốt vai trò của mình, cả dàn hợp xướng sẽ thất bại. Dù bản thân là một ca sĩ, Thiên Bình thực không cảm thấy tự tin một chút nào.


Trong chiếc đầm màu hồng nhạt xinh xắn và kiểu tóc xoã khiến cô trông như một con búp bê đáng yêu, Thiên Bình đưa tay kéo lại chiếc mũ đi kèm trong khi đôi mắt đen vẫn dán chặt vào bản lời nhạc, cô hít sâu một cái. Cô phải làm tốt phần mình, dù sao đó cũng chưa phải tất cả mục đích chính mà cô hướng tới, nhưng sao cũng được. Đối với Thiên Bình, khi cô muốn làm, nhất định phải hoàn thành mọi thứ một cách tốt nhất mà cô có thể.


available on google playdownload on app store


Đột nhiên, bản lời nhạc trong tay Thiên Bình đang cầm bỗng rơi xuống đất. Trong khi cô còn chưa để ý chuyện gì vừa xảy ra, một bàn chân chẳng biết từ đâu đạp lên tờ giấy kia.
"Ôi, mình hậu đậu quá! Nè, cho tôi xin lỗi nhé Thiên-Bình!"


Giọng nói này, Thiên Bình có thể nhận ra ngay. Đanh đá và chảnh choẹ.


Khi cô ngẩng đầu lên, trước mắt Thiên Bình là một đứa con gái đầu nhuộm vàng hoe, đôi mắt nheo lại vẻ thách thức trong khi khuôn mặt cứ hất cao như muốn ra vẻ ta đây. Đứng cạnh nhỏ là một đứa con gái khác, đang cười như muốn phụ hoạ thêm cho nhỏ.
Là Hạ Mai và Mỹ Oanh!


Thực, nếu biết cả Hạ Mai và Mỹ Oanh cũng tham gia câu lạc bộ hợp xướng, Thiên Bình chẳng dại gì mà đưa cái đầu của mình vào. Cô vốn cũng có ưa gì bọn nó đâu chứ, đặc biệt là Mỹ Oanh, ấn tượng đầu tiên về cái tát.à nhỏ cho cô thật khiến cô luôn muốn trả thù cho hả giận. Tuy nhiên, Thiên Bình lại bị kiềm lại bởi hai chữ "hình tượng". Như cách quản lí riêng của cô từng nói, vì Thiên Bình là một người hoạt động nghệ thuật, cô cần phải cẩn thận trong mọi thứ để không tạo scandal. Cảm ơn đi, Thiên Bình không hiền như vẻ bề ngoài đâu!


"Nhìn gì đấy? Bọn tôi đã xin lỗi rồi nhé!!"
Thiên Bình dám chắc, Hạ Mai đã biết chân nhỏ đang giẫm lên cái gì, và câu nói của Mỹ Oanh như muốn trêu tức cô vì điều đó. Chúng không ưa cô, đừng có chọc cười Thiên Bình chứ!


"Nếu tôi quên lời, đội hợp xướng số 3 sẽ gặp rắc rối đấy!"


Có cả thảy bảy đội hợp xướng được chia ra trong câu lạc bộ gồm các thành viên chính thức, cùng rất nhiều thành viên thực tập khác. Và Thiên Bình được xem là người dẫn đầu đội hợp xướng số 3. Trừ thành viên của đội, đa phần mọi người đều không ưa cô, một đứa con gái mà trong mắt họ chỉ vừa mới vào đã trở thành trung tâm đội hợp xướng giỏi thứ ba trong câu lạc bộ.


Hạ Mai thuộc đội hợp xướng số 4, đúng hơn thì nhỏ là người dẫn đầu. Đương nhiên, đó là chuyện hiển nhiên. Ghét Thiên Bình, nhỏ rất ghét. Nếu không có cô, vị trí trung tâm số 3 là của nhỏ chứ không phải cô. Và cũng vì Thiên Bình, đội 4 mất đi quyền biểu diễn vào ngày hôm nay. Với cương vị người đứng đầu và cái lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của Hạ Mai, nhỏ chỉ muốn cho Thiên Bình một bài học, vì dám chọc tức nhỏ, và cả qua mặt nhỏ.


"Hứ!"
Bỏ chân của mình ra, Hạ Mai trút giận bằng cách đá mạnh nó đi và đủng đỉnh rời khỏi, không quên lườm Thiên Bình một cái sắc lẹm. Nhìn Mỹ Oanh vội vàng chạy theo nhỏ, cô cảm thấy đáng khinh thường.


Thiên Bình cũng không để ý lắm về đứa con gái còn lại thường theo Hạ Mai cùng Mỹ Oanh, gì nhỉ, hình như là Yến Ly. Cô chỉ biết nhỏ không phải là thành viên câu lạc bộ này mà thôi.


Lúc Thiên Bình nhặt tờ giấy lên cũng là lúc một cô bạn từ đâu bước đến. Hai tay chống hông, khuôn mặt thanh tú khẽ nhíu lại một cách khó chịu.
"Con nhỏ đó nghĩ mình là ai cơ chứ?!"
Nhìn Thu Hà, Thiên Bình không khỏi phì cười. Cô bạn này thực sự khiến tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn nha!


Cùng câu lạc bộ, nhưng Thu Hà là thành viên đội hợp xướng số 2. Dù Thiên Bình rất quý thành viên đội mình, nhưng chỉ mỗi Thu Hà cô mới có thể nói chuyện thoải mái như vậy, ít nhất thì khi không có tụi nó ở cạnh.
Mà, tụi nó sẽ tới, đúng không nhỉ?


"Thiên Bình, chuẩn bị tới tụi mình kìa!"
Cô bạn thuộc đội hợp xướng số 3 từ đâu chạy vào, mỉm cười tươi rói gọi với Thiên Bình ngồi bên trong.


Vẫy tay chào Thu Hà, Thiên Bình đi đến bên cạnh cái màn đỏ, khẽ vén lên và nhìn ra bên ngoài. Dưới khán đài, mọi ghế hầu như kín hết cả. Nói là hội trường 2, nhưng vẫn đủ khả năng chứa hết gần ngàn học sinh của học viện. Khi nhận ra mấy đứa tụi nó cùng lớp Toán đang ngồi ngay trung tâm khán đài, Thiên Bình cảm thấy vui hẳn lên.


Cô chợt nghĩ đến một chuyện, đôi mày hơi chùng xuống. Thiên Bình không hiểu sao lại mời cả Sư Tử. Không phải cô ghét gì nó, nhưng liệu ý định của cô có phù hợp khi con nhỏ ở đây? Thiên Bình đang muốn làm gì, chứng tỏ cho Sư Tử biết, chính cô còn không rõ.


Dù sao, Thiên Bình cần phải tập trung cho buổi biểu diễn đã.
***
Bên dưới khán đài, dù không khí khá ồn ào, có lẽ cũng chả bằng được khu vực của lớp Toán mà điển hình là tụi nó. Chồm lên chồm xuống, mấy cái miệng dường như không thể ngừng hoạt động.


Xử Nữ thật muốn đeo tai phone để át đi cái tiếng ồn mà cậu cực kì ghét, nhưng như vậy lại không thể nói chuyện được với Thiên Yết, nên đành thôi.
"Ê mấy đứa! Không biết Thiên Bình sẽ mặc gì ha?!"


Cái giọng oang oang kia xuất phát từ cái con nhỏ vừa bệnh dậy, và hơn cả điều khiến tụi nó chú ý hơn cả là cái từ "mấy đứa" kia. Thử hỏi, cái từ đó vừa nói ra từ cái đứa lùn nhất lớp và nhỏ hơn tụi nó tận một tuổi, thử hỏi làm sao không khó chịu.
"Bé con mà làm như lớn lắm!"


Không có tiếng cãi lại, Sư Tử chỉ quắc mắt liếc sang Song Ngư. Bằng cái vi diệu nào đó, cậu ngồi cạnh nó, và điều này không khiến nó cảm thấy dễ chịu chút nào, với cái lí do là hết-chỗ.
"Nhân Mã! Nhân Mã! Anh nghĩ sao, nghĩ sao?"


Nhân Mã ngồi bên cạnh phía khác của Sư Tử, vốn đang đọc sách thì ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nó bằng đôi mắt màu hổ phách ngạc nhiên. Thật khiến nó cụt hứng mà!
"Haha! Tao nói rồi, lời nói của mày cóc có giá trị đâu con!!"


Ngồi ngay phía trên nó, Bạch Dương vừa cười lớn vừa vỗ đét vào đùi như muốn chọc tức Sư Tử thêm. Con nhỏ kia thì thẹn quá hoá giận, đột nhiên nhoài người lên ghế đuổi đánh Bạch Dương, mỗi tội lùn lay qua cả tay. Tay quá ngắn.
"Haha! Dã man! Dã man!! Tới đây nè con!! Ngoan, lại đây!!"


Sư Tử muốn giết người, nó muốn giết người!!
Song Tử ngồi cạnh Bạch Dương, hai tay chống cằm tỏ vẻ bình thản. Cậu đang nhìn vào điện thoại, và hầu như chỉ tập trung vào cái gì đó thay vì chú ý đến xung quanh.


Bảo Bình đâm ra cảm thấy ồn ào, nhưng sự khó chịu đó không đủ để làm im miệng hai con nhỏ lắm mồm kia. Chưa kể còn hai tên điên ngồi cạnh con nhỏ mèo nữa chứ, chọc tới nó thì chắc gì toàn mạng với hai thằng đó. Để mặc thằng bạn thân đang đeo tai phone một cách thản nhiên, Bảo Bình quay sang Ma Kết, định bụng mách cho cô xử, thế mà...


"Cậu xem tức không? Nếu không có hắn thì nhất định không hoà đâu! Rõ là chơi xấu mà!"
"Cậu quan tâm bọn họ làm gì, dù sao cũng chỉ là đấu giao hữu."


Khoé miệng Bảo Bình giật giật. Cậu thực không để ý là từ bao giờ mà Ma Kết và Kim Ngưu thân thiết đến lạ luôn. Rõ ràng mới vài ngày trước còn cãi nhau um tỏi, hoặc ít nhất là cạch mặt nhau vì mấy cái chuyện gì đó mà tụi nó không tiện hỏi, thế mà giờ thế đấy! Cái giọng nhẹ nhàng của Ma Kết, nụ cười kia sao cứ khiến Bảo Bình thấy ớn ớn!


Bảo Bình chợt cảm thấy có ai đó đang khều mình. Khi cậu quay sang, khuôn mặt dịu dàng của Cự Giải đặt gần sát cậu, cô mỉm cười vui vẻ và không hề để ý đến chuyện đó.
"Cậu xem, sắp đến Thiên Bình rồi! Mình nghĩ cậu ấy sẽ rất đáng yêu cho coi!"


Cự Giải quay đi, hai tay ôm lấy mặt mà cười tươi rói. Cô hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt thoáng đỏ của Bảo Bình lúc này.
Tim ơi, đừng có đập nhanh nữa mà.


Bảo Bình vốn đâu có hi vọng, bởi vì Cự Giải đã hướng lòng mình về Song Ngư rồi còn gì. Đôi lúc cậu thấy mình thật ngốc.


Đèn khán đài đột nhiên tắt đi, khiến cho Nhân Mã vốn đang dán mắt vào trang sách thoáng ngạc nhiên. Cậu đóng quyển sách lại và để sang một bên, quay sang khều khều Sư Tử vẫn còn chí choé với Bạch Dương, mỉm cười ý bảo nó ổn định chỗ ngồi. Và đương nhiên, con bé luôn răm rắp nghe theo.
***


Trên sân khấu với hai tấm màn đỏ vừa mở ra, khán giả lập tức nhìn thấy những cô gái trong những chiếc đầm hồng đáng yêu. Nổi bật hơn cả trong số đó là người dẫn đầu, với chiếc đầm màu nhạt hơn, hoạ tiết hơn, và chiếc mũ tô điểm thêm cho gương mặt xinh xắn. Người ta lập tức có thể nhận ra, đó là Thiên Bình.


Đứng từ sân khấu, Thiên Bình có thể nghe thấy rõ tiếng hò hét từ bên dưới. Nhưng giữa âm thanh đó, có lẽ sẽ không có tiếng hò reo từ người mà cô mong đợi nhất. Khi nhận ra điều đó, đôi mắt Thiên Bình thoáng cụp xuống buồn bã, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười.


Là một người dẫn đầu đội, nhiệm vụ giới thiệu thuộc về Thiên Bình. Sửa lại chiếc micro mini, cô nói bằng giọng nhẹ nhàng.
"Cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian để đến đây! Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của đội hợp xướng số 3, xin mời mọi người thưởng thức!"


Tràng pháo tay kia như tiếp thêm sức mạnh. Nhìn sang những người bạn cùng đội, Thiên Bình mỉm cười.
"Hắc.. hắc.. hắc xì!!"
Trong khi khán phòng đang im lặng chờ nhạc nổi lên, cái âm thanh hắt hơi thật khiến người ta tụt hứng.


Khu vực lớp Toán im thin thít, và nhân vật chính của chúng ta đang ngồi co rúm trên ghế với cái thân hình bé tẻo teo, hai tay che miệng và hai mắt mở to hết cỡ. Sao mọi người cứ nhìn nó mà cười..
Nhân Mã bụm miệng cố nhịn cười, Song Ngư lại nhắm tịt mắt cố kiềm chế không đánh nó một cái.


Mình không quen con nhỏ đó, mình không quen con nhỏ đó, mình không quen con nhỏ đó..
Tuy nhiên, điều này thực lại khiến Thiên Bình cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Không chỉ cô, mà cả đội đều như vậy, khi tiếng cười khẽ vang lên. Bằng cách nào đó, sự căng thẳng trong họ hoàn toàn mất tiêu cả.


Khi âm nhạc nổi lên cũng là lúc bài biểu diễn của đội số 3 thuộc câu lạc bộ hợp xướng bắt đầu. Mọi người ngồi bên dưới khán đài đều im lặng lắng nghe, im lặng thưởng thức những thanh âm nhẹ nhàng.


Cùng với cái âm nhạc và bài ca tuyệt vời, giọng hát của đội hợp xướng dịu dàng và đồng đều đến tạo thành một thứ âm thanh trầm ấm. Giọng hát của Thiên Bình trong trẻo mà đầy truyền cảm, hoà vào giọng hát của dàn hợp xướng, tất cả hoà quyện thành một bản nhạc tuyệt diệu.


Sư Tử và Bạch Dương là hai con nhỏ chúa mù âm nhạc, nhưng vẫn cảm nhận được cái hay dịu êm trong từng lời hát. Hai đứa nó cười toe, đung đưa người qua lại trên ghế một cách vui vẻ trong khi người ta lại nhắm hờ mắt mà thưởng thức. Bởi ta nói nó khác người!


Bản nhạc kết thúc cũng là lúc tràng pháo vang lên một cách nồng nhiệt, mà trong đó lớn nhất là thuộc về lớp Toán. Mười mấy cô gái của dàn hợp xướng quay sang nhìn nhau, cười tươi. Thành công rồi, công sức của họ.


Buổi biểu diễn hoàn thành, khi mọi người định kết thúc và dàn hợp xướng định đi vào, Thiên Bình đột nhiên tháo chiếc micro mini đang đeo và chạy lại chỗ điều chỉnh âm thanh gần đó, giật lấy chiếc micro thường. Trong lúc mọi người dừng hoạt động của mình lại và xem thử cô định làm gì, mặc kệ sự nhắc nhở của mấy thầy cô gần đó, cô gái nhỏ chợt đứng ra ngay trung tâm sân khấu. Vẫn bộ đồ đáng yêu đó, hai tay siết chặt chiếc micro, Thiên Bình hít một hơi.


"Xin lỗi nếu mình làm phiền mọi người, nhưng mình có chuyện muốn nói!"
Cả tụi nó cũng khựng lại, quay sang nhìn nhau thắc mắc, trong khi Nhân Mã khẽ nhíu mày. Cô nàng định làm gì?


Đôi mắt màu đen của Thiên Bình đảo một vòng quanh khán đài cho đến khi dừng lại ở vị trí của lớp 10 Toán. Chạm phải đôi mắt màu hổ phách, cô chợt mím chặt lấy môi, như để lấy thêm sự bình tĩnh cho bản thân. Không ngần ngại hay sợ hãi, không chần chừ hay ngập ngừng, cô nhìn thẳng vào mắt cậu không rời, đôi mắt thuộc về người con trai ấy.


"Nguyễn Nhân Mã!!"
Mặc kệ mấy đôi mắt đột nhiên nhìn mình chằm chằm, đôi mắt của Nhân Mã chỉ thoáng sự ngạc nhiên trong vài giây, thay vào đó nó hơi nheo lại. Không lẽ cô nàng định..
"Tôi, Hạ Thiên Bình, thích cậu, Nhân Mã! Rất thích cậu!!"


Trong khi mọi thứ dần trở nên ồn ào, tụi nó vẫn còn chưa theo kịp. Tuy nhiên, đến tận lần này khi mấy đứa nó nhìn sang Nhân Mã, đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, một tia kinh ngạc cũng không có. Hoặc là do cậu đã biết, hoặc là do chuyện này không đáng ngạc nhiên, mà theo tụi nó đối với Nhân Mã, là cả hai.


Thiên Bình vẫn đứng trên sân khấu, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Vậy mà sự thản nhiên kia, Thiên Bình cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, nhưng cô vẫn nói tiếp.


"Dù cậu không thích tôi, dù cậu có người mình thích, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn thích cậu! Nhân Mã, tôi nhất định theo đuổi cậu đến cùng!!!"
Một Thiên Bình ngại ngùng tuyên bố với toàn trường, và một Nhân Mã thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Đột nhiên, trong đầu Nhân Mã có một suy nghĩ, và điều này mang theo trong cậu sự khó chịu kì lạ.
Thật phiền...


Nhìn sang Sư Tử đang ngồi cạnh nhìn đôi mắt ngơ ngác nhìn mình, Nhân Mã nhíu mày nhìn Thiên Bình vẫn đứng trên sân khấu. Bất chợt, Nhân Mã đứng dậy khỏi ghế, và rời khỏi hội trường ngay sau đó mà chẳng nói một lời nào, mặc kệ sự chú ý hoàn toàn hướng về cậu.


Sư Tử tự nhiên lúng túng, nó nhìn theo nơi Nhân Mã vừa rời đi, rồi lại nhìn lên chỗ Thiên Bình. Anh ấy làm gì vậy, nó thật không hiểu! Và rồi, Sư Tử cũng đứng dậy, chạy theo Nhân Mã. Nó không hề biết đôi mắt màu nâu cafe ngạc nhiên nhìn nó, và bất lực không thể đuổi theo.


Thiên Bình cảm thấy hụt hẫng, hai bàn tay siết chặt lấy chiếc micro. Đã biết, vậy mà vẫn đau. Cô nhắm hờ mắt một cái, môi mím chặt chợt nở nụ cười, như đang cười cho sự ngốc nghếch của chính mình. Ai bảo cô lỡ yêu cậu làm gì...






Truyện liên quan