Chương 59: "em rất nhớ anh!"
"Ai mà biết! Tại bị trễ chuyến nên đành vậy thôi."
Một tay chống cằm, Song Ngư lơ đễnh đưa mắt nhìn đâu đâu, hoàn toàn mặc kệ vài ánh mắt đang lén nhìn mình của mấy cô gái đang che miệng cười khúc khích. Cậu nhìn sang cả Kim Ngưu đang đứng ở quầy bán hàng đằng kia.
Chỗ cậu hiện đang ở là một quán cà phê trong trung tâm thành phố, và lúc này đã là chiều. Cốt là vì sự lười biếng không muốn đi của Song Ngư khiến hai anh em bị trễ chuyến bay vài tiếng trước, kết quả là phải ngồi đây đợi chuyến lúc chín giờ tối. Cũng định về kí túc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.
Thực thì ngoài chán nản, Song Ngư chẳng còn cảm thấy gì khác, một chút tội lỗi cũng không.
Tay cầm điện thoại áp vào tai, người mà Song Ngư nói chuyện không ai khác ngoài cậu bạn thân Bảo Bình.
Nhà Bảo Bình nằm trong nội thành thành phố, cách học viện khoảng hai mấy ba mấy cây số gì đó. Và đương nhiên, Bảo Bình giờ đã nằm thoải mái trên giường trong phòng mình rồi, sau khi bị bà chị Lý Bảo Ngân của mình dần cho một trận bằng mấy trò sai vặt cũ rích. Nhưng điều đó vẫn khiến Song Ngư thấy ganh tỵ, cậu muốn về nhà, nhưng là kí túc xá chứ không phải nơi cậu sinh ra.
Mà, giờ nó đang làm gì nhỉ?
"Ê thằng khốn, nghe không đó?"
Giọng của Bảo Bình từ đầu dây bên kia khiến Song Ngư sực tỉnh.
"Vậy định về thật?"
"Cứ làm như tao còn cách nào khác! Thật thì tao không sợ nội lắm, nhưng không về thì cũng không ổn chút nào."
Bảo Bình ậm ừ cho có. Nghe Song Ngư nói, cậu lại nhớ đến ông nội của thằng nhóc. Ôi mẹ ơi, nói thật trên đời này chắc chỉ có mỗi Song Ngư không sợ ông mình. Không nghiêm khắc hay hung tợn, nhưng sự yêu thương của ông luôn diễn đạt bằng sự lạnh lùng. Nếu Kim Ngưu sợ ba mình một, thì cậu sợ ông nội đến mười. Mà suy cho cùng, người ông nội dịu dàng nhất, chăm sóc ân cần nhất, chắc ngoài Song Ngư thì cũng chẳng còn ai khác.
Nghĩ đến đây, Bảo Bình lén thở dài, cố không để Song Ngư bên đầu dây nghe thấy. Tính ra thì đối với Song Ngư, sự yêu thương của họ dù lớn thế nào, chẳng khác nào họ chỉ đang cố chuộc lỗi với cậu, bù đắp với Song Ngư. Bù đắp, Bảo Bình tự dưng thấy bực bội.
"Có gì vui nhớ kể bố mày nghe! Mà Kim Ngưu có ở đó không?"
"Vui khỉ mốc! Anh ta đang rề rà ở chỗ quầy bán, mày biết anh ta chuyên chọn đồ lâu còn gì!"
Ơ, hình như...
Bất chợt, trong đôi mắt nâu cafe lơ đễnh nhìn ra bên ngoài của Song Ngư chợt mở to, vô thức nhìn theo hình bóng đang phản chiếu trong mắt. Song Ngư hơi nghiêng đầu, không khỏi thắc mắc.
"Thôi, có gì nói sau đi!"
Trước khi Bảo Bình kịp phản ứng, Song Ngư đã giập máy ngay. Cậu đột nhiên đứng dậy khỏi ghế mình, để mặc đống hành lí để đó và toan chạy đi, nhưng lại bị Kim Ngưu đang đi tới giữ lại.
"Tôi đi đây một lát, không trốn đâu!"
Chẳng để Kim Ngưu ú ớ gì, Song Ngư đã vội chạy đi ngay, để lại người anh họ ngẩn tò te không hiểu gì. Vì đồ vẫn để đây, thực thì Kim Ngưu không quan tâm lắm. Về ghế ngồi, cậu mở điện thoại ra gọi cho ai đó, miệng vô thức mỉm cười.
***
"Lạc mất rồi..!"
Nhân Mã dừng lại sau khi lách khỏi đám đông trên đường, thở dốc vì mệt trong khi mắt không ngừng nhìn xung quanh. Cậu đang tìm kiếm nó, một cách vô vọng trong số hàng trăm con người trên khắp đường phố. Nhân Mã chợt cắn chặt môi.
Đám đông khiến cậu lạc nó. ch.ết tiệt!
***
Giữa con đường nhộn nhịp nhuộm sắc tối chiều tà, người ta không khỏi chú ý đến cô gái đang chạy thục mạng trên đường. Nó chạy, cứ chạy không ngừng. Dường như trong tâm trí nó lúc này, chẳng còn bất kì ai xung quanh nữa. Đến cả chuyện lạc Nhân Mã, Sư Tử cũng không quan tâm, nó thậm chí còn không nhận ra là cậu chạy theo.
"Anh thật muốn gặp em.."
Tử Thiên..!
Từ kí túc Sư Tử chạy đã được một đoạn đường xa, cả người dần thấm mệt. Nhưng lo lắng và hi vọng nhỏ nhoi làm nó chỉ biết chạy và chạy.
Nó muốn gặp cậu!
Bất ngờ, bàn tay Sư Tử bị ai đó nắm lấy và giữ lại, khiến bước chân của nó khựng lại và mém ngã ra sau. Tức giận và kinh ngạc, nó quay phắt lại, đôi mắt lườm người kia.
Trong đôi mắt màu khói của Sư Tử chính là người con trai mà nó cực kì ghét!
"Mau buông ra!!"
Phản ứng kịch liệt của Sư Tử khiến Song Ngư không khỏi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường. Những giọt mồ hôi lấm tấm, hơi thở gấp gáp không đều đặn, cậu biết nó đang vội. Đôi mắt nâu khói nheo lại nhìn cậu, Song Ngư rất không thích.
Vẫn nắm lấy tay Sư Tử, mặc cho nó tức giận muốn cấu xé cậu, Song Ngư chợt đưa tay vẫy một chiếc taxi. Trong khi Sư Tử vẫn còn thắc mắc mà nghi hoặc nhìn cậu, Song Ngư đẩy nó vào trong, đồng thời cả cậu cũng bước vào.
"Làm ơn đưa cháu đến bệnh viện thành phố!! Xin bác nhanh lên!!!"
Sư Tử không còn quan tâm lí do việc làm của Song Ngư nữa, nhanh tới đó là tất cả những gì nó muốn hiện giờ, đến cả bàn tay vẫn còn bị cậu nắm chặt, nó cũng không bận tâm tới.
Song Ngư không quá thắc mắc về địa điểm mà nó nói, và cậu cũng không muốn hỏi gì thêm. Chợt dời đôi mắt đang nhìn ra ngoài của mình, cậu vô thức nhìn nó. Đôi mắt nâu khói phản chiếu trong mắt cậu tràn ngập sự lo lắng thấp thoáng tia hi vọng.
Lúc này, Song Ngư mới nhận ra, cậu vẫn nắm lấy bàn tay Sư Tử. Khi cậu định buông ra, sự run rẩy của bàn tay ấy lại khiến cậu bất giác siết chặt. Nó cũng không để ý dù chỉ một chút, như thể điều nó đang nghĩ còn quan trọng hơn gấp bội.
***
Chiếc xe taxi dừng lại ngay trước cổng chính của bệnh viện thành phố. Chẳng để ai kịp nói gì, Sư Tử lập tức mở cửa và chạy ra ngoài.
Cảm giác khi bàn tay nó rút khỏi cậu khiến Song Ngư dâng lên một gì đó rất lạ. Cậu nhanh chóng gạt bỏ điều đó đi, trả tiền cho bác tài và chạy theo nó. Lí do? Chính cậu còn không biết.
Đứng trước cái thang máy còn đang ở tuốt trên tầng mười mấy, Sư Tử cảm thấy nó chẳng còn đủ kiên nhẫn nữa. Nó vội chạy sang cầu thang bộ, mặc kệ Song Ngư đang đuổi theo sau.
Nhìn cái cầu thang, Song Ngư chợt cảm thấy nản. Nhưng chẳng hiểu sao, cậu vẫn chạy theo nó trong vô thức.
Hết cầu thang bộ, Song Ngư có thể nhìn thấy Sư Tử đang đứng trước cửa một căn phòng bệnh nào đó. Nó thở dốc, mặc kệ mồ hôi thấm ướt cả trán, đôi vai cứ run bần bật.
Hai bàn tay Sư Tử bất giác đan chặt vào nhau, đưa lên trước ngực. Căn phòng dường như đã quá quen thuộc với nó, nay lại chẳng dám mở cánh cửa. Đằng sau cánh cửa kia, liệu có phải điều nó chờ đợi? Sẽ được, đúng không, nó sẽ lại nhìn thấy được nụ cười ấm áp mà nó không còn nhìn thấy từ hơn một năm trước? Sư Tử cảm thấy chân nó mềm nhũn.
Khi Song Ngư định đặt tay mình vai nó, Sư Tử bỗng dưng bước thêm một bước. Cậu nắm chặt bàn tay, môi mím chặt trong khi trong lòng cứ dâng lên thứ cảm xúc rất lạ.
Một cách ngập ngừng và thoáng sợ sệt, Sư Tử đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, khó khăn vặn nhẹ. Nó đẩy cửa, thu hết sức và chạy vội vào trong.
Người con trai với đôi mắt nâu khói rời mắt khỏi quyển sách của mình và nhìn về phía cánh cửa mở. Hình ảnh cô gái bé nhỏ thở hồng hộc, mắt cứ trân trân nhìn cậu phản chiếu trong đôi mắt. Cậu chợt mỉm cười, một nụ cười vừa tinh nghịch vừa ấm áp.
"Cuối cùng cũng được nhìn thấy em, Mao Mao!"
Sư Tử mở to mắt, nó không thể tin vào những gì mà nó đang nhìn thấy lúc này. Chỉ có hai người duy nhất gọi nó là "Mao Mao". Nó không nhầm, đúng không..?
Để mặc những giọt nước mắt cứ chảy xuống hai bên má và chảy cả xuống đất, để mặc sự run rẩy của hai bàn tay, Sư Tử cảm thấy sự hạnh phúc dâng lên trong lồng ngực nó lúc này.
Trước mắt Song Ngư là một người con trai với khuôn mặt điển trai nhưng nhợt nhạt và xanh xao, nhưng đôi mắt màu nâu khói kia lại tràn ngập sự yêu thương khiến cậu không thể rời mắt.
Và cậu nhận ra, nó đang khóc.
"Anh..."
Sư Tử như cố gắng ngăn tiếng nấc của mình, cả câu không tài nào bật thành lời hoàn chỉnh.
"Anh... Anh Thiên!!!!!"
Giây phút khi người con gái vốn đang đứng cạnh cậu đột nhiên hét lên rồi chạy đến ôm chầm lấy cậu con trai kia, Song Ngư cảm thấy như thứ gì đó bên trong cậu như vừa sụp đổ. Cậu muốn đưa tay ra giữ nó lại, nhưng tất cả những gì cậu làm chỉ là đứng nhìn. Lấy tư cách gì cậu giữ nó lại, vô ích.
Hoàn toàn không để ý đến Song Ngư hay bất kì điều gì khác, trong tâm trí Sư Tử lúc này chỉ có mỗi người con trai kia. Nó đột ngột chạy đến và ôm lấy cậu, vùi mặt mình vào ngực cậu mà khóc nấc lên, khóc đến không thở được. Trong lòng Sư Tử, chưa bao giờ nó có thể hạnh phúc như thế này! Ánh sáng duy nhất tưởng chừng đã mãi vụt tắt trong cô gái nhỏ, lần nữa toả sáng tâm hồn tối tăm của Sư Tử.
Sư Tử chưa bao giờ ngừng nằm mơ, nhưng bản thân nó đến lúc này vẫn không thể tin. Người mà nó ôm lấy là Tử Thiên, nó không tin được cậu có thể tỉnh lại và mỉm cười với nó. Tử Thiên của nó...
Ghì chặt lấy chiếc áo bệnh nhân của cậu, Sư Tử không ngừng run rẩy.
"Em xin anh, nếu đã tỉnh... xin anh... đừng rời khỏi em...! Em sợ mình không chịu được, Tử Thiên đã hứa mà đúng không... Em rất nhớ anh, thực rất nhớ!!"
Tử Thiên nhìn cô gái nhỏ không khỏi xót xa. Trong suốt thời gian cậu hôn mê, nó đã phải chịu khổ như thế nào, cậu biết chứ. Khẽ mỉm cười, Tử Thiên xoa đầu rồi đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ.
Trong khi tiếng khóc của Sư Tử không ngừng vang vọng trong căn phòng bệnh yên tĩnh, Song Ngư vẫn đứng đó, hai bàn tay siết chặt đến chẳng còn chút máu. Cậu nhận ra, thì ra đó là Tử Thiên mà Sư Tử đã từng nhắc đến, người quan trọng nhất đối với Sư Tử.
Tất cả những gì Song Ngư cảm thấy lúc này là sự hụt hẫng và trống rỗng. Cậu cảm thấy bản thân thừa thải, như cậu hoàn toàn không cần thiết phải ở đây. Nhìn đứa con gái vẫn đang khóc nấc lên trong lòng Tử Thiên, Song Ngư thấy lồng ngực mình đau nhói. Cậu quay lưng rời khỏi, như để xoá đi sự tồn tại của mình ở đó một cách im lặng.
Sư Tử không hề nhận ra, là nó quá vô tâm hay nó quá vui mừng vì sự tỉnh lại của Tử Thiên?
Nhưng chính điều đó đã làm tổn thương người con trai mà bản thân nó chưa nhận ra rằng, cậu quan trọng với nó như thế nào..
Tử Thiên chợt đưa mắt nhìn ra cửa, không khỏi thắc mắc khi chẳng còn nhìn thấy cậu con trai kia. Người đó đã đi cùng Mao Mao, cậu thực muốn biết đó là ai.
***
Bảy giờ ba mươi, Kim Ngưu cứ nhìn ra cửa quán một cách sốt ruột. Dù chín giờ mới bay, thời gian chuẩn bị thủ tục còn nhiều hơn. Vẫn chưa thấy Song Ngư đâu, cậu bắt đầu có chút lo lắng.
Khi nhìn thấy cậu em họ của mình bước vào, Kim Ngưu tươi tỉnh hẳn lên. Cậu vui vẻ hỏi mà hoàn toàn không biết tâm trạng Song Ngư đang xấu như thế nào.
"Mày đi đâu nãy giờ đấy?"
Kim Ngưu tự nhiên lạnh sống lưng khi đôi mắt màu nâu cafe không ngần ngại nhìn thẳng cậu. Là Kim Ngưu tưởng tượng, hay thực trong đôi mắt cao ngạo của Song Ngư thấp thoáng sự buồn bã.
"Một nơi không cần có sự có mặt của tôi."
Trước khi Kim Ngưu kịp hiểu ra, Song Ngư đã lấy đồ đạc của mình gồm đơn giản một cái balo nhỏ và đi trước. Cậu muốn sang đó ngay lập tức, một phần có lẽ là để xoá đi cái tâm trạng khó chịu lúc này.
Hà cớ gì, cảnh tượng đó cứ hiện lên trong đầu Song Ngư?
Hà cớ gì, tim cậu lại thấy đau khi nó ôm lấy một người con trai khác?
Hà cớ gì, lòng cậu lại nặng trĩu cảm giác ganh tỵ?
Tình cảm của cậu.. lẽ nào...