Chương 61: Vị của tình yêu
Chát!!
Trong khi Thiên Yết nhắm tịt chờ đợi, cô lại chẳng thấy đau đớn dù cho âm thanh lạnh lẽo ấy đã vang lên. Chậm rãi mở mắt, Thiên Yết nhận ra, một tấm lưng đang đứng chắn ngay trước mặt cô, cũng chính là người hưởng trọn cái tát vừa rồi thay cô.
"Xử... Xử Nữ!!"
Ông Minh ban đầu có chút kinh ngạc, kinh ngạc về hành động vô thức của mình và kinh ngạc về cả đứa con trai đang đứng trước mặt. Tuy nhiên, ông lấy lại sự bình tĩnh ngay sau đó, đôi mắt trở nên lãnh cảm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Tại.. Tại sao..?"
Thiên Yết không ngăn được mình chạy đến bên người con trai ấy, mặc cho ánh mắt lạnh lùng của ông. Bám vào Xử Nữ, cô chạm nhẹ lên bên má hằn sâu năm ngón tay khiến Xử Nữ khẽ nhíu mày vì đau, nhưng lại cười khì.
Lẽ ra người nhận cái tát đó là Thiên Yết mới phải, cô hoàn toàn không hiểu tại sao cậu lại ở đây. Làm chuyện này, lồng ngực Thiên Yết không khỏi nhói đau. Lại vì cô.
"Thực thì mình đứng ngoài nghe trộm nãy giờ, nên.. Không sao đâu, cậu đừng lo!"
Dù cho Xử Nữ cười xoà nói thế, bảo Thiên Yết không lo thật sự là điều không thể. Không chỉ lo, cô còn cảm thấy tội lỗi. Chợt, Thiên Yết nhận ra một điều. Bắt kịp câu nói của cậu, rằng Xử Nữ đã đứng ngoài nãy giờ.
"Con yêu Xử Nữ, và con muốn ở bên cậu ấy, dù thế nào đi nữa, con xin ngài!"
Xử Nữ đã nghe, cô dám chắc cậu đã nghe.
Nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt Thiên Yết, sự thú vị khiến cậu không khỏi phì cười. Dẫu cho bên má đau rát vì cái tát ban nãy, cậu lại cảm thấy vui trong lòng. Là Thiên Yết nói yêu cậu, là cô bảo rằng muốn ở bên cậu dù chuyện gì xảy ra, điều này khiến Xử Nữ cảm thấy lồng ngực mình dâng lên sự hạnh phúc.
"Cảm ơn cậu, Thiên Yết! Giờ hãy để mình!"
Trong khi Thiên Yết còn chưa theo kịp được lời Xử Nữ, cô đột ngột bị cậu kéo ra phía sau lưng mình, bàn tay siết chặt lấy bàn tay cô.
Nhìn người đàn ông không ai khác là ba mình, đôi mắt nâu đen của Xử Nữ bỗng chốc trở nên nghiêm nghị và đầy lạnh nhạt, như thể chính cậu đang nén cái sự tức giận không bộc phát.
Ông Minh không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt con trai, một chút cản giác khó xử cũng không có. Đối với ông, ông không nghĩ việc mình làm là sai.
"Ta đã từng dạy con không được phép nghe trộm chuyện không liên quan đến mình!"
Vẫn là cái giọng đó, cái giọng cao ngạo trầm thấp thể hiện quyền uy của một người đứng đầu, một người lãnh đạo. Đó không phải lời dịu dàng của một người ba, Xử Nữ đôi khi nghĩ rằng, ông Minh đã quên mất thứ gọi là tình phụ tử, thay vào đó là những gia giáo định kiến mà ông bắt người khác phải tuân theo mình.
"Là ba muốn mang Thiên Yết khỏi con?"
Đứng phía sau, Thiên Yết vẫn ngần ngại xem cuộc đối thoại giữa hai ba con nhà họ, và cô cảm thấy bàn tay của mình được siết chặt hơn.
"Ta làm mọi chuyện vì con, Xử Nữ! Ta không muốn người như con bé đó ảnh hưởng đến tương lai của con biết!!"
Nói như thể mình là một người cha tốt, trong khi ông còn chẳng bao giờ quan tâm điều Xử Nữ thực sự mong muốn là gì. Khi cậu còn nhỏ, chính ông là người tách cậu khỏi đống đồ chơi mà ông cho là vô bổ, chính ông là người cho nhổ hết toàn bộ hoa cậu trồng vì cho đó là phí thời gian, cũng chính ông là người thả đi con chim mà Xử Nữ yêu quý nhất. Bởi vì ông muốn con trai mình là người giỏi nhất, chính ông đặt nặng lên vai cậu trách nhiệm thừa kế từ khi còn bé tí. Tuổi thơ của Xử Nữ là những bài học không cùng lứa tuổi, thay vì là hằng đêm được nghe ba mình kể chuyện. Dù cho mẹ cậu mất sớm, ông chưa bao giờ đối với cậu thực là một người cha đúng nghĩa.
Khoé môi Xử Nữ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng, tay siết lấy bàn tay bé nhỏ đang run rẩy vì lời nói của ông.
"Vì con? Tương lai của con? Chẳng phải ba luôn cố cướp đi những thứ quan trọng đối với con sao? Kể cả Thiên Yết, dù cho ba biết cô ấy với con là không thể thay thế!!"
Xử Nữ không nhận ra bản thân vừa hơi lớn tiếng. Nhưng dù nhận ra, cậu có lẽ cũng không để tâm tới. Đối với Xử Nữ lúc này, cậu chỉ muốn nói với người đàn ông kia những gì mà cậu nghĩ.
"Ba đã bao giờ cho con một gia đình thực sự chưa hả ba? Ba luôn vắng nhà, và cho gia sư kèm cặp con không ngừng nghỉ. Ba mang về cho con một người bạn, nhưng lại đối xử với cậu ấy không bằng một người hầu trong nhà!!"
Bàn tay còn lại của Thiên Yết vô thức nắm chặt như không muốn để cậu nhận ra. Đôi mắt run run ngấn nước, hơi thở gấp dần theo từng giây. Trong lòng cô lúc này, chính là cái cảm xúc mà chính cô còn không biết là gì. Hụt hẫng, thất vọng hay vui vẻ, hạnh phúc, Thiên Yết thực không biết. Cô chỉ biết, bản thân không thể ngừng run rẩy theo từng lời nói của Xử Nữ.
"Ta chỉ cho con bé đi du học, giúp nó đến với một môi trường tốt hơn!"
"Và mang cô ấy rời khỏi con, thẳng ra là tống khứ cô ấy khỏi mắt ba chứ gì?"
Ông Minh hơi nhướng mày, khó chịu nhìn cậu con trai. Xử Nữ bắt đầu mất phép tắc, và không ngần ngại cãi tay đôi với ông - một điều mà ông không hề dạy và cậu cũng chưa bao giờ làm. Điều này khiến ông có cảm giác bực bội.
Xử Nữ đương nhiên có thể nhận ra sự tức giận của ba mình hiện giờ qua đôi mắt kia, nhưng không có nghĩa cậu dừng lại. Xử Nữ không thấy mình sai, cậu chỉ đang nói cho ông biết điều mà ông đã và đang làm.
"Có thể hôm nay là con vô lễ với ba, nhưng con vẫn sẽ nói. Con yêu Thiên Yết, dù cho có thế nào, con nhất định không để cậu ấy rời khỏi con! Con nhất định không buông tay Thiên Yết!!"
"To gan!!!"
Chát!!
Một lần nữa, Xử Nữ cảm thấy má mình nóng ran cả lên, đè lên cái tát cũ trở nên đau điếng. Cậu đột nhiên mất thăng bằng, không tự chủ được mà ngã ngửa ra sau, đụng phải chiếc tủ nhỏ gần đó.
"Xử Nữ à!!"
Thiên Yết không chút hề hà lập tức chạy đến, ngồi xuống bên mà ghì chặt lấy cậu. Đôi mắt đen láy đầy lo lắng và sợ sệt như sắp khóc đến nơi.
Ngồi bệt dưới sàn lạnh ngắt, Xử Nữ đưa tay chạm vào khoé môi, lau đi vết máu nhỏ. Cái tát này rõ ràng mạnh hơn cái tát ban nãy, khiến Xử Nữ thậm chí không đứng vững còn gì. Cậu chợt cười, ba cậu thực sự tức giận rồi.
Ông Minh vẫn đứng yên đó, đưa đôi mắt cao ngạo nhìn đứa con trai ngồi bệt dưới sàn, không chút nao núng hay dao động. Ông hoàn toàn bị cơn giận xâm chiếm.
"Nếu vẫn còn cố chấp, đừng bao giờ vác mặt về nhà nữa!!"
Đôi mắt Xử Nữ hơi mở to, rồi lại bật cười. Ông đang đuổi cậu, hay đang từ cậu?
Thiên Yết cảm thấy mình vô dụng và cản trở, chỉ vì cô nên mọi thứ mới rắc rối thế này, là cô liên luỵ đến Xử Nữ. Khoé mắt Thiên Yết cay cay, cứ cúi gầm mặt xuống đất với mớ hỗn độn cảm xúc của chính cô.
Là Xử Nữ vì cô mà cãi nhau với ba mình, Thiên Yết sao có thể vui được?
Nhưng, cô còn nhớ rất rõ, là cậu nói yêu cô. Điều đó khiến cô thấy hạnh phúc.
Một tay chống xuống đấ cùng với sự giúp đỡ của Thiên Yết, Xử Nữ chậm rãi đứng lên. Dù cho bên mặt đau rát, cậu vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt vốn có. Không chút ngần ngại, đối mặt với ông Minh.
"Con xin lỗi, nhưng dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, khó khăn bao nhiêu, con cũng sẽ bảo vệ Thiên Yết đến cùng!!"
Xử Nữ cúi gập người trước phong thái lạnh nhạt của ba mình.
"Xin phép ba!"
Dứt lời, Thiên Yết cảm thấy tay mình bị nắm lấy và kéo đi. Ái ngại và lo lắng nhìn ông Minh, cô không thể rút tay mình khỏi cậu. Cứ như vậy, Thiên Yết để mặc Xử Nữ kéo cô rời khỏi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Thiên Yết không còn nhìn thấy ông qua khe hở cửa nữa.
***
Rời khỏi nhà họ Minh, ban đầu Xử Nữ và Thiên Yết lập tức bị đám gia nhân chặn lại. Nhưng khi thấy sự tức giận của cậu chủ, bọn họ đều sợ hãi mà dạt sang một bên.
Thiên Yết có thể cảm thấy những ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào cô. Tuy nhiên, khi nhìn vào bàn tay được Xử Nữ nắm chặt, Thiên Yết dường như chẳng còn sợ hãi gì nữa.
Chỉ cần cô được ở bên cậu.
Nhưng, cô không sai phải không, khi là nguồn cơn sự mâu thuẫn của cha con nhà họ Minh?
Hai người họ cứ chạy như vậy, chậm dần rồi bước đi đều đều. Xử Nữ vẫn không buông tay Thiên Yết dù chỉ là nới lỏng một chút.
Thiên Yết chợt nhận ra, đã muộn rồi. Cô có thể nhìn thấy rõ ánh sao trên bầu trời và sự im lặng nơi con đường vắng người.
Xử Nữ chợt buông tay Thiên Yết. Trong hình ảnh đang phản chiếu ở đôi mắt màu đen láy của cô, cậu từng bước chầm chậm và dừng lại hẳn. Đưa bàn tay ra trước mặt, như để hứng lấy cánh hoa vừa rơi xuống. Xử Nữ bỗng quay sang Thiên Yết, và nở một nụ cười dịu dàng.
"Chúng đẹp quá! Giống như Thiên Yết vậy!"
Thiên Yết có thể cảm thấy đôi đồng tử của mình đang mở to, trong khi lồng ngực cứ dâng lên sự hạnh phúc lâng lâng. Nụ cười ấy, dịu dàng và ấm áp, như chưa bao giờ phải trải qua những điều đau khổ, luôn luôn sưởi ấm trái tim cô. Là nụ cười mà Thiên Yết luôn ích kỷ muốn giữ cho riêng mình.
Xử Nữ không biết đây là loài hoa gì, nhưng cậu không còn tức giận như ban nãy khi nhìn vào màu trắng tinh khôi kia. Mềm mại và dễ chịu, cậu nhận ra cả con đường này, dưới ánh trời buổi tối được bao phủ bởi những cây hoa to lớn. Một cơn mưa của những cánh hoa, Xử Nữ cảm thấy lòng mình yên ổn hẳn đi. Cả hai vết thương chồng lên nơi bên má, cậu dường như chẳng thấy đau nữa.
"Có giận mình không? Hận mình, chỉ tại mình nên mọi chuyện mới ra nông nỗi như thế này.."
Thiên Yết nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới. Lòng cô trĩu nặng cảm giác tội lỗi, khiến Thiên Yết không thể ngừng cúi gầm mặt xuống. Cô có thể luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt khó gần, cô có thể kiệm lời và khá nghiêm khắc, nhưng tất cả chỉ là để che giấu đi một cô gái yếu đuối và thường khóc một mình. Ngẩng mặt đối diện với cậu, Thiên Yết thấy mình không đủ tư cách.
Bất chợt, Thiên Yết cảm thấy một vòng tay quàng ra ôm lấy thân hình bé nhỏ khiến cô không khỏi run lên. Hai tay cứ buông thõng trong khi mắt mở to, cô chỉ còn biết để mặc đầu cậu ngả vào vai mình.
"Nếu phải giận, phải hận cậu, mình thà hận chính mình.."
Chỉ một câu nói thôi, nhẹ bẫng như có thể theo gió mà cuốn đi mất, chẳng hiểu sao lại để lại trong Thiên Yết sự rung động mãnh liệt. Khoé mắt khẽ run, chính cô còn không nhận ra, trên gương mặt xinh xắn chợt xuất hiện hai hàng lệ lăn dài.
"Mình đã nói rồi mà, dù chuyện gì xảy ra mình cũng sẽ bảo vệ cậu! Ở cạnh Thiên Yết, mãi mãi không bao giờ buông tay cậu ra!"
Từ khi Xử Nữ được sinh ra, cậu đã chẳng nhận được bất kì tình thương thực sự nào. Người mẹ vì sinh khó mà mất, người cha vì công việc suốt ngày bỏ bê cậu. Người làm trong nhà chỉ đến vì đồng lương của họ, hoàn toàn không chút để tâm đến những việc khác. Cuộc sống của Xử Nữ xoay quanh toà dinh thự lỗng lẫy và cô đơn một cách nhàm chán. Đôi lúc, Xử Nữ còn nghĩ, liệu ba có hận cậu, vì cậu mà ông mất đi người phụ nữ mình yêu nhất?
Sẽ không bao giờ, Xử Nữ buông tay Thiên Yết. Cậu đã luôn nghĩ, nếu một ngày phải hận cô, cậu thà hận bản thân mình trước. Ai bảo cô quá quan trọng với cậu làm gì!
Thiên Yết đã luôn không ngừng thắc mắc lí do cô có mặt trên cõi đời này. Ba mẹ ruột vì cảm thấy sự cản trở của cô trong cuộc đời của họ mà thẳng thừng bỏ lại trước cô nhi viện một đứa bé mới sinh. Khi được nhận nuôi, Thiên Yết vẫn không thể biết được tình cảm gia đình là gì. Nhưng, thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô, soi rọi cho cô một ý nghĩa sống chính là Xử Nữ. Cô yêu cậu, yêu cậu hơn bất cứ ai. Là cậu cứu rỗi cô, là cậu cho cô nụ cười, đều là cậu.
"Mình.. một đứa như mình.. mình biết sẽ chỉ cản trở cậu... nhưng... mình... mình yêu..."
"Mình yêu cậu!"
Trước khi Thiên Yết kịp nói ra lòng mình, giọng nói trầm ấm ấy đã ngắt lời cô, lại như nói tiếp cho câu nói bỏ dở của cô. Đôi mắt đen láy không ngăn được ngây ngốc nhìn vào đôi đồng tử màu nâu đen kia. Nheo lại rồi lại mở ra, cả người Thiên Yết run lên vì hạnh phúc.
"Mình... mình..."
Như bị nghẹn ở cổ, Thiên Yết cứ ấp úng không nên lời. Cô chẳng khác nào một đứa trẻ.
Nếu Thiên Yết nghĩ đời mình được cứu rỗi bởi Xử Nữ, thì chính Xử Nữ cũng được cứu bởi Thiên Yết. Cô xuất hiện, bước vào cuộc đời cậu, cho cậu một người bạn, một gia đình, và hơn cả là một người để yêu thương, để bảo vệ.
Xử Nữ đưa tay, một cách dịu dàng vén phần tóc của Thiên Yết ra sau mang tai. Đôi mắt cậu nhìn cô đầy ôn nhu và yêu thương, như nhìn một điều quan trọng mà cậu muốn bảo vệ. Những giọt nước mắt vẫn cứ chảy xuống không ngừng từ khoé mắt, Xử Nữ nhẹ nhàng đặt đó một nụ hôn.
Khi Xử Nữ bỗng cúi xuống, Thiên Yết cảm thấy lồng ngực mình dâng tràn yêu thương.
"Mình cũng yêu cậu.. Xử Nữ!!"
Tuy nhiên, trước khi Xử Nữ kịp hôn cô, Thiên Yết đột nhiên nhảy lên, chủ động áp môi mình vào môi cậu. Từ ngạc nhiên, Xử Nữ cảm thấy như có gì đang lan toả trong cậu. Hạnh phúc? Vui mừng? Xử Nữ nghĩ là tất cả, dù sao thì đó cũng chẳng phải chuyện quan trọng.
Dưới cơn mưa của những đoá hoa sắc trắng rơi chầm chậm, đôi nam nữ trao nhau nụ hôn đầu của họ. Dịu dàng và trẻ con, nhưng đầy ngọt ngào và yêu thương.
Vị mặn của nước mắt, cũng là vị ngọt của tình yêu.