Chương 109: Món quà tạm biệt

Sư Tử đưa mắt nhìn ra ngoài cánh cửa sổ kia, nhìn lên bầu trời dần bị nhuộm màu sắc của buổi tối. Bầu trời kia, chẳng hề có lấy dù chỉ một ngôi sao.
Một lúc, Sư Tử chợt quay đi. Nó nhìn sang ngăn kéo tủ ngay bên cạnh, tay kéo ra một cách chậm rãi. Trong đó, chỉ có duy nhất một hộp quà nhỏ.


Cầm lấy hộp quà trong tay, Sư Tử mân mê lấy nó nhẹ nhàng. Bàn tay ấy, trong phút chốc siết chặt.
"Em lấy đâu ra thế?"
Đôi mắt nâu khói hơi ngước lên nhìn người con trai đang soạn đồ của nó bỏ vào túi đằng kia. Sư Tử đảo mắt một vòng, nó cười tươi.
"Là quà đó anh hai!"


Hàn Thiên Thành ngẩng đầu nhìn sang đứa em gái của mình, đôi mắt hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của con bé.
Sư Tử không nói không rằng tự nhiên cúi gầm mặt xuống, hai tay theo đó ôm chặt lấy hộp quà vào lòng. Nó mím chặt lấy môi, cuối cùng cười khẽ.
"Là.. quà sinh nhật cho Mỹ nhân Ngư."


Biểu hiện của con bé khiến Thiên Thành đã ngạc nhiên càng thêm khó hiểu. Là cậu nhìn nhầm, hay đứa em gái của cậu có gì rất lạ. Dịu dàng hơn, và buồn hơn. Một món quà cho sinh nhật của ai đó sao..
"Em đã định đưa cho cậu ta ban nãy.. nhưng, không được..."


Nói rằng Sư Tử vì lưỡng lự mà không kịp đưa, hay nên bảo nó là không đủ can đảm? Sư Tử cũng không biết nữa. Có lẽ, nó đã nghĩ sẽ đưa cậu muộn vào ngày mai, cho đến khi nó nhớ ra rằng,
Ngày mai nó chẳng còn ở đây nữa.
Thật nực cười.


Thiên Thành chỉ là không hiểu, bọn họ thật sự có thể khiến em gái cậu luyến tiếc đến mức đó. Một Bạch Dương từ nhỏ đã làm bạn và thân thiết với Sư Tử, một Nhân Mã là anh trai kết nghĩa hết sức thương chiều, một anh họ Song Tử hay làm quá nhưng cũng rất biết quan tâm. Tuy đó không phải cách Thiên Thành nhận xét, nhưng chẳng phải nhiêu đó đã đủ rồi ư.


available on google playdownload on app store


"Tôi không cần biết cậu là ai hay điều cậu làm là vì cái gì, tôi sẽ không để yên cho bất kì ai làm nó phải khóc."
Trong vài giây, Thiên Thành chợt nhớ đến câu nói của cậu con trai lúc đó. Là cậu ta chăng?
Đúng lúc này, phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ cửa.
"Hạ Mai?"


Khi cánh cửa mở ra, đôi mắt nâu khói của Sư Tử không tránh khỏi kinh ngạc khi nhận ra ai là người gõ cửa. Mái tóc nhuộm vàng và gương mặt kiêu kì, là cô nàng lớp trưởng đỏng đảnh của lớp Văn.


Hạ Mai có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Thành. Đôi mắt đồng màu với đôi mắt của Hàn Sư Tử, nhưng lại lạnh lùng và vô cảm hơn. Nhỏ tự nhiên cảm thấy sợ cái con người đang toả ra khí chất ngạo nghễ kia. Đẹp đến phi thực, nhưng chắc chắn không phải một người dễ động đến.


Thiên Thành bước ra ngoài, cậu đủ lịch sự để hai cô gái kia nói chuyện. Dù sao, Hạ Mai kia chắc chắn không thể làm gì em cậu cả.


Nhìn theo người con trai kia khi cậu rời khỏi phòng, Hạ Mai quay sang Sư Tử đang ngồi trên giường bệnh. Nhỏ đã nghe Yến Ly - với tư cách là người mà nhỏ tin tưởng nhất - kể lại, nhưng thấy tận mắt vẫn khiến nó hơi khựng lại. Hạ Mai cắn chặt môi, chợt nhớ lại lúc ở giờ thể dục khi Sư Tử đột nhiên té ngã.


"Sao cậu đến đây?"
Đôi mắt Sư Tử không phải là sự chán ghét trước Hạ Mai, đó chỉ đơn thuần là ánh mắt ngạc nhiên rất bình thường.


Ngón tay xoe xoe lọn tóc theo thói quen, Hạ Mai tự nhiên đâm ra lúng túng chẳng biết nên nói gì. Sao có thể nói là nhỏ đến thăm Sư Tử chứ, nhục lắm! Mà nói gì đó cay độc lại càng không được!!
"Hay cậu đến khoa thần kinh khám bệnh?"
"Con nhỏ kia!!"


Trước mắt Hạ Mai, Sư Tử che miệng cười vui vẻ. Nhỏ tự nhiên cảm thấy xấu hổ không thôi.
Nhìn sang bên cạnh, một túi đồ lọt vào tầm mắt Hạ Mai.
"Cậu sẽ đi sao?"


Sư Tử không hề tỏ ra ngạc nhiên thậm chí khi Hạ Mai đã đoán ra, nó chỉ cười hề hề như cách nó luôn làm để chọc tức nhỏ. Và như mọi khi, Hạ Mai lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Cười! Cười cái đầu cậu!!"


Chuyện Sư Tử sẽ đi khỏi, chẳng hiểu sao khiến Hạ Mai thấy bực bội. Khi nghĩ đến viễn cảnh lớp Toán không còn cái con nhỏ là đối thủ không đội trời chung, nhỏ đã cảm thấy không thích rồi.
"Hạ Mai nè, chúng ta có thể làm bạn không?"


Đáp lại ánh nhìn ngạc nhiên kia, Sư Tử chỉ đơn giản cười khì. Nó chỉ là, không muốn đến tận khi nó chẳng còn ở đây, hai lớp học ấy vẫn cứ là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Và, một cô nàng như Hạ Mai không phải quá tệ để kết bạn.


Dù sao, nó nghĩ bản thân đối với nhỏ cũng có chút quý mến.
Tay Hạ Mai búng trán Sư Tử một cái. Nhỏ cười khẩy.
"Chịu thua rồi hả?"
"Cậu mơ đi!!"
Thua, còn lâu mới nằm trong từ điển của Hàn Sư Tử nó.
Hạ Mai nhìn con nhỏ đang nổi sùng ngồi trước mặt mình, lòng dâng lên sự hài lòng.


"Cậu là đối thủ của tôi, vì vậy nhất định không được có chuyện gì!"
Sư Tử hơi ngạc nhiên trước cả câu nói lẫn thái độ của Hạ Mai. Nó có nên xem đó là sự quan tâm của nhỏ không nhỉ.
Hạ Mai đôi lúc cũng thật đáng yêu quá.
"Tôi về trước đây!"


Chẳng để Sư Tử kịp nói gì, Hạ Mai đã rời đi ngay. Khi bước qua Thiên Thành, nhỏ gật đầu chào một cái.
Nhìn sang em gái đang ngồi yên đó với ánh mắt nhìn xa xăm, Thiên Thành đi đến, tay dịu dàng xoa đầu nó.
"Ai cũng bảo em phải khoẻ lại hết! Vui phết!!"


Thiên Thành chẳng biết sao lại không thể nói bất kì điều gì, cậu chỉ im lặng đưa cho nó một ly nước. Nhận lấy từ tay anh trai, Sư Tử như đang suy nghĩ điều gì đó.


Khi Thiên Thành quay đi tiếp tục soạn đồ của nó bỏ vào túi, tiếng vỡ tan chợt vang lên phía sau lưng cậu. Hốt hoảng và sợ sệt, đó là cách mà cậu ngay tức khắc chạy đến chỗ nó.
"Mao Mao! Em sao vậy?! Mao Mao!!! Nghe anh nói không?! Mao Mao!!!!"


Sư Tử trong vòng tay anh trai thở một cách khó khăn. Cả người đau đến đầu óc trở trống rỗng.
Không chỉ cái ly thuỷ tinh đã trượt ra khỏi tay và rơi xuống vỡ tan, còn một thứ cũng theo đó rơi khỏi tay nó.
Cái hộp quà..
"Em sao rồi, Mao Mao?!! Bác sĩ!!!!"


Sư Tử chẳng còn nghe rõ gì nữa. Cả người nó đau đớn khó chịu.
Chỉ còn mỗi khuôn mặt sốt sắng của Thiên Thành và bác sĩ Tuấn vì chạy lại.
Mọi thứ tối sầm đi ngay sau đó.
***


Một người con trai đang ngồi trên hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Đôi mắt màu nâu khói vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt vốn có, cùng với gương mặt chẳng có lấy một tia cảm xúc. Tuy nhiên, ở đâu đó vẫn thấp thoáng sự lo lắng, và sợ hãi. Cậu cắn chặt môi mình đến sắp bật máu.


Những tiếng bước chân đang hối hả chạy đến. Nhận ra, nhưng không hề khiến cậu để tâm.


Song Ngư là người đầu tiên dừng lại. Đôi mắt nâu cafe nhìn lên bảng đèn sáng của phòng cấp cứu chứa đâu đó sự kinh ngạc. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu nhìn thấy người con trai đang ngồi gần đó. Bàn tay Song Ngư vô thức siết chặt, cả tâm trí bị sự tức giận chiếm lấy.
Hàn Thiên Thành!!


Trong khi tụi nó còn chưa hiểu tại sao Thiên Thành lại ở đây, Song Ngư vốn đứng cạnh Kim Ngưu đột nhiên chạy đến. Trước mắt tụi nó, cậu không ngần ngại xốc ngược cổ áo cậu ta.
"Song Ngư, mày bình tĩnh đã!"


Song Ngư dường như chẳng còn nghe thấy tiếng của Xử Nữ nữa, tay cậu siết chặt cổ áo Thiên Thành. Đôi mắt màu nâu cafe đối diện với đôi mắt màu nâu khói lạnh nhạt vừa thản nhiên vừa giận dữ.


Thiên Thành chẳng hề nao núng trước thái độ của Song Ngư. Kể cả khi lúc này, cậu vì cú đấm của Song Ngư mà mất thăng bằng ngã xuống đất.
"Song Ngư! Dừng lại!!"
"Đây là bệnh viện đấy! Cậu thôi đi!!"


Một Song Ngư lúc nào cũng xem thường mọi chuyện xảy ra xung quanh mình. Một Song Ngư lúc nào cũng lếu láo với gương mặt bình thản chọc tức người khác. Một Song Ngư luôn hiền lành và dịu dàng vì ghét bị dính vào rắc rối. Tụi nó đã từng thấy cậu tức giận với Song Tử lần đó, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Song Ngư đánh bất kì ai.


Cự Giải dù đã chôn sâu cái tình cảm đã từng rất sâu sắc dành cho Song Ngư, cô vẫn thoáng thất vọng. Một chút thôi. Cô nhận ra, Song Ngư trân trọng Sư Tử như thế nào, rằng cậu yêu nó nhiều như thế nào. Cô mừng vì bản thân đã rút lui.


Chẳng còn cách nào khác, Nhân Mã và Xử Nữ đành phải chạy vào giữ lấy Song Ngư đang tức giận lại. Cậu không hề vùng ra hay phản kháng, kể cả gương mặt vẫn giữ nguyên không thay đổi, nhưng vẫn đầy sự khó chịu trong đôi mắt nâu cafe đặc trưng kia.
"Tại sao mày lại ở đây?"


Song Tử lúc này đứng ngay trước mặt Thiên Thành, ánh mắt vừa bực bội vừa tức giận nhìn chòng chọc vào cậu em họ vẫn đang ngồi dưới sàn. Cậu biết rất rõ, thời điểm hiện tại đối với các tập đoàn kinh tế quan trọng thế nào. Và cậu cũng biết, Thiên Thành vì lí do gì mà quẳng tất cả cho bà Ellen để quay về đây. Cậu chỉ là, muốn tự miệng thằng nhóc đó phải nói ra.


Thiên Thành chẳng hề dao động dù chỉ một chút, hay đúng hơn cậu chẳng còn xíu gì rảnh rỗi mà bận tâm đến những điều này. Bàn tay chống xuống sàn mà đứng dậy, Thiên Thành đưa đôi mắt ngạo nghễ xen lẫn chút bất kì nhìn khắp một lượt.
"Tôi đến để đón Mao Mao về."


"Vậy tại sao nó lại ở trong đó hả?!"


Song Ngư không phải người duy nhất tức giận, kể cả Bạch Dương cũng không thể kiểm soát được mình nếu không có Thiên Yết hay Ma Kết kiềm lại. Kể cả đó là Thiên Thành, kể cả đó là màu mắt nâu khói lạnh lẽo luôn khiến nó sợ sệt, nó không thể không giận dữ. Bạch Dương chẳng còn để tâm nữa, khi cậu ta đến nó còn không nói ra.


Chẳng một ai nói cho biết, về chuyện đưa Sư Tử đi!!
Giờ thì sao chứ, người ở trong đó, trong căn phòng cấp cứu đó.. chẳng phải đứa bạn thân mà nó xem như ruột thịt đó hay sao?!
"Con bé đang phẫu thuật."


Tụi nó không hiểu. Ma Kết không hiểu. Thiên Bình không hiểu. Cậu ta là anh của Sư Tử mà phải không, tại sao một chút lo lắng sợ hãi cũng không biểu lộ trên gương mặt lạnh tanh kia. Tại sao, cậu ta có thể bình thản như không đến thế..
Bình thản đến sợ.


Nhìn Thiên Thành, Cự Giải chẳng hiểu sao lại nhớ đến anh trai Vương Cự Triết. Sự lãnh cảm của cậu ta so với anh trai cô, là bằng hay hơn nhỉ. Và nếu chính cô cũng bị như vậy, Vương Cự Triết sẽ lo chứ, cái gia đình kia của cô sẽ lo chứ? Thật khó mà biết được.
"Khốn kiếp!"


Người vừa tức giận nói ra câu đó là người mà tụi nó hoàn toàn không ngờ tới. Là Thiên Yết.
"Tôi không cần biết cậu đã trải qua những gì hay ngay từ lúc bé đã có cái tính lạnh lùng đó, tôi không quan tâm! Nhưng nếu đó là cách mà cậu dùng để quan tâm con nhỏ kia, tôi khinh!!!"


Một đứa không cha không mẹ không gia đình như Thiên Yết, một đứa dù được nhận nuôi nhưng lại bị hắt hủi lạnh nhạt như Thiên Yết, cô không thể hiểu làm sao sự lạnh lùng kia vẫn túc trực trên gương mặt cậu ta. Cảm xúc thì có gì phải giấu chứ, khi đó còn là em của cậu ta!!


Thiên Thành có suy nghĩ về điều Thiên Yết nói, nhưng không lấy đó làm điều để bận tâm. Đối với bọn họ, cách lo lắng của cậu không phải cứ khóc lóc cầu xin này nọ, không phải cứ phải chảy ra thứ chất lỏng nóng hổi đó. Kể cả là tang của ba mẹ, kể cả mất đi em trai, Hàn Thiên Thành từ khi nhận thức chưa hề rơi dù chỉ một giọt lệ.


Kim Ngưu bỏ tay khỏi Song Ngư sau khi chắc chắn cậu em họ của mình đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Đúng như cậu nghĩ, thằng bé chẳng còn mang trong đôi mắt sự tức giận đến điên cuồng như ban nãy nữa.
"Cậu là Lãnh Song Ngư?"


Cái giọng lãnh cảm không chút ngân vang của cảm xúc, Song Ngư đưa mắt nhìn sang Thiên Thành đang thản nhiên ngồi trên hàng ghế chờ. Ánh mắt bất cần pha lẫn chút chán ghét.


Môt lúc lâu, Thiên Thành nhắm hờ mắt mình trong vài giây, rồi thò tay vào túi áo khoác. Lấy ra một cái gì đó, cậu đưa nó ra trước mặt Song Ngư.
Thiên Thành cũng khá băn khoăn về việc đưa nó cho cậu ta, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, đó vẫn là thứ thuộc về Song Ngư không phải sao.


Song Ngư ban đầu có chút nghi hoặc trước hành động của Thiên Thành, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy món đồ kia. Lúc này, cậu mới nhận ra. Một hộp quà nhỏ.
"Tôi chỉ là đưa thứ Mao Mao đã không kịp đưa cho cậu!"
Thứ con nhỏ đó chưa kịp đưa cho mình?


Không chỉ mỗi Song Ngư, mà kể cả tụi nó cũng bận tâm đến món quà kia. Tuy nhiên, ngoài chú ý đến thì hoàn toàn không có ý định tiến đến hay tò mò quá mức như cách tụi nó thường xuyên làm.


Khi Song Ngư mở hộp quà, cậu lại nhìn thấy một cái hộp nhỏ khác chỉ cỡ lòng bàn tay. Có chút thắc mắc, cậu mở ra thử.
Pang!


Trước mắt Song Ngư, một con cá với bộ mặt méo mó vừa dị hợm vừa kì lạ bật tung ra theo cái lò xò. Rung rung lắc lắc trước mặt cậu và thè cái lưỡi ra, Song Ngư không biết có nên bật cười hay không nữa.
Song Ngư chợt nhận ra, ngoài cái hộp rối kia, trong hộp quà còn có một lá thư nữa.
...


"Quà sinh nhật thứ mười bảy, chúc mừng Mỹ nhân Ngư nè!
Tôi biết sinh nhật của cậu luôn, giỏi chưa?! Giỏi chưa!!
Này nha, cái món quà đó là tự tay Sư Tử tôi làm lấy đó! Đẹp ghê ha! Thấy chưa, giống cậu quá trời luôn!! Cơ mà, cậu có giật mình không đấy?!!!


Mà nói thiệt, tôi cũng không biết nó có đến được tay cậu không nữa (Tặng quà cho cậu nhục ch.ết đi được!!!) Tại có khi, tôi không kịp đưa nó cho cậu nữa á!
À quên mất, tôi sẽ rời khỏi đây a.


Bệnh của tôi á, nó chỉ toàn đến lúc tôi không mong muốn nhất thôi~ Thật sự, tôi thấy có lỗi lắm luôn, căm ghét cả căn bệnh này lẫn chính mình! Là nó mang anh trai tôi đi, giờ thì muốn mang cả tôi đi nữa..


Thật ra, tôi từ nhỏ đã chẳng còn quan tâ chuyện sống ch.ết nữa rồi. Bởi đằng nào tôi cũng ch.ết mà!
Nhưng mà,
Cậu biết không, gặp được cậu rất là vui! Thật lòng đấy!! Gặp được tụi nó nữa, vui lắm luôn!!
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sợ. Tôi muốn mình chỉ là một đứa bình thường,


Tôi sợ phải ch.ết.
Mà này, khi tôi không ở đây, kể cả khi tôi không còn ở đây nữa, cậu phải hứa rằng sẽ chăm sóc Leo thật tốt! Người tìm ra nó là tôi, nhưng đặt tên là cậu còn gì! (Mặc dù tôi ghét cái tên đó lắm, nhưng mà thấy cũng hay hay!) Bởi vậy, cậu cũng phải có trách nhiệm nghe chưa!!!


A!! Tôi còn chưa ăn bánh rán cùng cậu nữa.. Chúng thật sự rất ngon luôn đấy!
Cũng hơi buồn, không biết nữa, nhưng mà đâu còn cách nào khác đâu ha.
Cảm ơn cậu về mọi thứ, vì đã ở bên tôi.
Và,
Tạm biệt nhé!


Tái bút 1: Tôi muốn được cùng cậu xem pháo hoa lần nữa.. Chúng đẹp lắm!
Tái bút 2: Sinh nhật vui vẻ nha! Mà hình như, tôi có một chút xíu thích cậu đấy!
Mèo con Sư Tử đáng yêu"
...
Bức thư trong tay Song Ngư run lên vì đôi bàn tay của cậu. Trên bức thư, chợt rơi xuống vài giọt nước.


"ch.ết tiệt! Có mà vui cái đầu của cậu.."
Bàn tay Song Ngư, đột nhiên đấm mạnh vào tường đến bật cả máu. Cả người cậu, thoáng chốc đổ sụp xuống sàn.
Bánh rán cậu vẫn còn chưa kịp mua cho nó nữa mà..
Pháo hoa cũng chưa xem..
Nó từng bảo, nó không muốn bất kì ai rời bỏ mình,


Vậy thì tại sao,
Nó lại muốn rời bỏ cậu..
Kể cả Sư Tử bảo rằng nó thích cậu, hà cớ gì tim Song Ngư lại đau đến thế này...
"Tạm biệt nhé!"
Đừng..
Xin cậu, đừng để tôi lại một mình mà...
Làm ơn...
Đúng lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt đi.
***
"Tỉnh lại đi!!"


"Nè, mày nghe thấy mà phải không? Mày là đang nghe thấy mà!!!"
"Bạch Dương, cậu bình tĩnh lại đi..!
"Song Tử tại sao vậy? Không thể đâu.. Chẳng lẽ một Tử Thiên vì căn bệnh này.. vẫn chưa đủ?!!!"
"Xử Nữ, cậu ấy thật sự.."
"Thiên Yết à!!"
"Không.. đừng đùa mà!!"
"Cự Giải, cậu ổn chứ!?"


"Nó thật sự-- "
"Thiên Bình!"
"Này!! Đừng ngủ nữa mà!!!... Tôi cầu xin cậu..."






Truyện liên quan