Chương 6
Lâu lâu cuối tuần mới rảnh rỗi được một lần, Lâm Hạo ung dung thong thả lái xe về nhà ăn cơm. Đương nhiên không quên nhắn tin cho Trần Quân Bình kêu hắn cùng về.
“Tôi về rồi...đây.........” Vừa ngâm nga mở cửa ra, Lâm Hạo đã sững sờ ở đại sảnh, hộp bánh ngọt trong tay cũng rơi xuống đất. Hắn không thể lý giải được khung cảnh đang hiện ra trước mắt...... Thật khó mà miêu tả.
“...... Mọi người...... Đang làm gì vậy?” Khương Hi Vũ đang ngồi ở cạnh cửa chính, lặng lẽ đến bên cạnh Lâm Hạo kéo kéo quần hắn, gặp Lâm Hạo ngồi xổm xuống cạnh mình thực tự nhiên sà vào lòng hắn dụi dụi.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy Hi Vũ ca?” Lâm Hạo vươn tay ôm lấy Khương Hi Vũ, dùng cằm chỉ chỉ cả đám người đang đánh nhau phía trước.
Khương Hi Vũ ngẩng đầu chớp chớp mắt, rồi nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “...... Ca mặc quần áo của đại ca......?”
“...... Sau đó thì sao?”
Nửa tiếng trước.
Huynh đệ ba người nấu cơm trong bếp, Khương Hi Vũ không cẩn thận trượt chân, bị thau nước rửa rau đổ lên người ướt nhẹp.
Khương Hi Vũ cả người ướt đẫm, mắt chớp chớp mấy cái. Nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, Đồ Tô cùng Ninh Trí Viễn đều nhịn không được cười ra tiếng.
“...... Hình như quần áo của Hi Vũ hôm nay giặt hết rồi thì phải.” Đồ Tô cầm khăn lau quần áo cho Khương Hi Vũ, sau đó cau mày nhìn trời mưa ngoài cửa sổ.
“Thế sao? Vậy thì mặc đỡ quần áo của đại ca đi.” Ninh Trí Viễn buông dao làm bếp, lau tay, dắt Khương Hi Vũ đến phòng mình.
Bên này hai người vừa lên lầu, bên kia Trần Tam lục liền vọt vào nhà, cả người cũng ướt nhẹp.
“...... Ca không đem theo ô sao?” Đồ Tô đưa khăn cho Trần Tam Lục, nghi hoặc hỏi. Trần Tam Lục bất đắc dĩ nhìn hắn: “...... Đương nhiên là có, trên đường về gặp được cô bé không có ô nên đã tặng cho nhóc đó rồi......” Hắn vừa nói vừa vươn tay đem đồ mới mua trong siêu thị đưa cho Đồ Tô.
Nhìn Trần Tam Lục lên lầu, Đồ Tô mới nhớ tới, hô: “A, quần áo của ca cũng giặt hết rồi, đến phòng đệ lấy quần áo đệ mặc đỡ đi.” Trần Tam Lục vội vàng ừ một tiếng, liền đẩy cửa vào phòng.
Đồ Tô xách đồ trở về nhà bếp.
“Hi Vũ đệ xuống lầu trước đi, ca đi thu dọn quần áo rồi xuống sau.” Ninh Trí Viễn vỗ vỗ đầu Khương Hi Vũ, nhìn hắn xoay người ra khỏi phòng rồi mới cúi đầu tập trung thu xếp lại mấy bộ quần áo vừa mới đem ra lúc nãy.
Khương Hi Vũ cúi đầu nhìn nhìn quần áo của Ninh Trí Viễn trên người mình, rất hứng thú đi tới cầu thang, vừa lúc đụng vào An Dật Trần từ thư phòng đi ra.
An Dật Trần nhìn quần áo trên người Khương Hi Vũ cũng không nghĩ nhiều, giơ tay liền đem người ôm vào lòng: “Trí Viễn sao đột nhiên ngươi lại thay quần áo vậy?”
Khương Hi Vũ ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với An Dật Trần, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
“...... Oa a, ánh mắt vô tội thế này thật giống Khương Hi Vũ nha......” An Dật Trần nhìn ánh mắt thơ ngây của Khương Hi Vũ liền nhịn không được cười, sau đó cúi đầu muốn hôn hắn.
Khương Hi Vũ hoảng sợ, ngả đầu ra sau né tránh An Dật Trần, làm người nào đó ngẩn người, tay thêm siết chặt eo Khương Hi Vũ, muốn cho người lại gần mình.
Khương Hi Vũ khí lực không bằng An Dật Trần, mắt thấy hắn sắp hôn mình, vội xoay đầu kêu to: “...... A Đình......! Cứu mạng!”
Cửa thư phòng “cạch” một tiếng mở ra, sau đó An Dật Trần liền bị người kéo áo.
Ninh Trí Viễn nghe Khương Hi Vũ kêu cứu mạng cũng vội mở cửa phòng chạy ra xem chuyện gì thế này.
Sau đó liền thấy An Dật Trần ôm eo Khương Hi Vũ thực thân mật, mà bảo bối đệ đệ Khương Hi Vũ của hắn sắc mặt trắng bệch như đã bị kinh hách.
Đại não Ninh Trí Viễn còn chưa kịp phát xung phản ứng, thân thể cũng đã hành động trước. Hắn xông lên trước liền tặng An Dật Trần một quyền: “An Dật Trần ngươi muốn làm gì Hi Vũ?!”
An Dật Trần nhẹ buông tay, Khương Hi Vũ liền vội chạy tới sau lưng Ninh Trí Viễn, dè dặt nghiên đầu xem An Dật Trần bị A Đình kéo áo.
“Đại ca đệ là ta đây cũng muốn biết đệ định làm gì đây.” Nghe thanh âm lạnh như băng của A Đình từ phía sau truyền đến, An Dật Trần cười gượng hai tiếng: “...... Hiểu lầm rồi đại ca...... Đệ thấy quần áo của Trí Viễn...... Không tưởng được lại là Hi Vũ a......”
“Có quỷ mới tin! Hình dáng biểu cảm của ta với Hi Vũ có chỗ nào giống nhau?” Ninh Trí Viễn tỏ vẻ An Dật Trần chỉ nói hưu nói vượn, rõ ràng là hắn muốn ăn đậu hủ đệ đệ âu yếm của mình.
Bất đắc dĩ quay đầu nhìn A Đình, An Dật Trần đã chẳng muốn giải thích nữa. Kết quả liền thấy cái nhìn lạnh lùng của đại ca hắn.
“...... Đại ca ngươi cũng không tin đệ sao......”
“...... Tin.”
“Vậy là tốt rồi......”
“Nhưng sự thực là đệ đã làm Hi Vũ bị kinh hách cũng không thể tha thứ được.”
An Dật Trần nghe A Đình cười lạnh một tiếng, cảm giác không ổn. Hắn dứt khoát quyết đoán một cái, vung tay đẩy tay A Đình đang nắm hắn, xoay người muốn chạy.
Lăng Việt cùng Thôi Lược Thương nghe đến tranh cãi ầm ĩ bên ngoài hành lang, đi ra ngoài tựa vào cửa thư phòng yên lặng đứng xem.
“...... Lại ồn ào gì nữa vậy?”
Trần Tam Lục thay xong quần áo mở cửa đi ra, vừa lúc đụng vào An Dật Trần đang quay đầu muốn trốn. Phòng của Đồ Tô Lăng Việt lại nằm ngoài cùng, gần cầu thang nhất, cú va chạm lịch liệt của hai người làm cả hai đều té xuống lầu.
“Đồ Tô!” Lăng Việt mặc dù đứng ở cửa thư phòng nằm cuối hành, nhưng vừa liếc mắt đã thấy người bị đụng đi ra từ phòng mình, hơn nữa quần áo cũng thực quen thuộc. Nhìn người bị An Dật Trần đâm vào té xuống lầu cũng hoảng lên, đẩy những người đang ở phía trước ra vọt đi xuống.
Hắn vọt xuống lầu liền nhấc An Dật Trần lên ném qua một bên, ôm lấy Trần Tam Lục ở phía dưới: “Đồ Tô, ngươi không sao chứ?”
Mọi người trên lầu vội chạy xuống lầu xem tình tình của hai người. Ninh Trí Viễn còn chưa kịp nhào tới kiểm tr.a tình hình của đệ đệ đã bị Thôi Lược Thương ở phía sau đẩy qua bên cạnh.
“Lăng Việt ca buông Tam Lục nhà đệ ra!”
Thôi Lược Thương vốn định đến xem náo nhiệt, nhưng nhìn người Lăng Việt đang ôm trong lòng cảm thấy không thích hợp lắm, vừa lúc này thấy Đồ Tô nghe Lăng Việt gọi tên của mình từ phòng bếp đi ra, hắn lúc này mới xù lông lên, chạy lên kéo Lăng Việt ra, đem Trần Tam lục ôm vào lòng.
Đồ Tô đỡ lấy Lăng Việt bị Thôi Lược Thương kéo ra suýt nữa ngã sấp xuống: “Sư huynh, có sao không?”
Lăng Việt ngẩn người, quay đầu nhìn nhìn Đồ Tô mặt đầy lo lắng.
“...... Chuyện gì thế này?” Đồ Tô nhíu mày hỏi Lăng Việt, người bị hỏi hiện tại cũng không hiểu mô tê gì......
“An Dật Trần đều tại ngươi cả!”
Không đợi Đồ Tô mở miệng hỏi sự việc đã xảy ra thế nào, Ninh Trí Viễn ở bên kia đã nhào qua đẩy An Dật Trần xuống đất, hai người bắt đầu xoay quanh đánh nhau. A Đình yên lặng kéo Khương Hi Vũ ra khỏi khu vưa nguy hiểm, sau đó chính mình cũng xoắn tay áo gia nhập cuộc chiến.
Thôi Lược Thương nhìn Trần Tam Lục rõ ràng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được sau khi té từ trên lầu xuống, đau lòng một trận. Ôm người đem tới sô pha, hắn cũng xoay người đi tìm An Dật Trần đã đẩy Tam Lục nhà hắn xuống lầu tính sổ.
“...... Cuối cùng, Dật Trần ca không cẩn thận va vào làm ngã Đồ Tô, đổ máu, Lăng Việt ca liền vào tham gia......” Khương Hi Vũ xòe tay kể lại sự tình với Lâm Hạo, vừa kể vừa chỉ chỉ Trần Tam Lục dựa lưng ngồi trên sô pha, lo lắng nhìn bên kia loạn đánh thành một đoàn, lại không có dũng khí đi can ngăn cùng Đồ Tô ngồi cạnh hắn ngước đầu, lặng lẽ đổi khăn lau máu mũi.
Lâm Hạo nghe xong mặt co giật một trận, cuối cùng yên lặng lấy di động gọi điện thoại cho Trần Quân Bình.
“Alô, nghe này, A Hạo”
“Ừm, khi nào về ngươi sẵn tiện đem hộp cứu thương của ta về luôn.”
“Có chuyện gì sao? Ai bị thương?”
“...... Haizzz...... Một lời khó nói hết, chỉ cần biết có nhiều người bị thương là được.”
“À......”
Cúp điệp thoại, Lâm Hạo đứng dậy nâng Khương Hi Vũ lên, dẫn hắn tới sô pha ngồi, sau đó cười ha hả nói: “Hi Vũ ca...... Mau giả khóc đi.”
Khương Hi Vũ không hiểu ý Lâm Hạo là sao, yên lặng nghiêng đầu nhìn hắn.
Đồ Tô ngồi bên cạnh giống như hiểu ra gì đó, tạch một cái chạy đến phòng bếp cầm cái gì đó, lại tạch tạch tạch chạy trở về. Sau đó đưa Lâm Hạo miếng hành tây.
Lâm Hạo nhận hành tây, giơ ngón cái tặng Đồ Tô.
Khương Hi Vũ nhìn Lâm Hạo đưa hành tây qua, liền phản xạ có điều kiện nhận lấy.
“...... Hi Vũ ca, ca nói mọi người đừng đánh nữa đi......”
Khương Hi Vũ tựa hồ đặc biệt mẫn cảm hành tây, cầm trong tay không được vài giây, liền bị cay. Hốc mắt hơi hơi hồng, nước mắt cũng ở trong hốc mắt lưu chuyển. Phát hiện chính mình muốn khóc, Khương Hi Vũ ủy khuất đem hành tây trong tay đưa lại Lâm Hạo, ôm chân cuộn tròn: “...... A Đình...... Hi Vũ muốn A Đình......”
Chỉ cần là liên quan tới Khương Hi Vũ, năm giác quan của A Đình tự nhiên sẽ mở rộng ra gấp nhiều lần. Nghe được Hi Vũ ủy khuất mang theo tiếng khóc gọi hắn, lập tức sửng sốt, từ trong đám người chạy ra tới cạnh sô pha.
Đồng dạng mẫn cảm với tiếng khóc của Khương Hi Vũ, Ninh Trí Viễn cũng thoát ly vòng chiến chạy vội tới sô pha.
“Hi Vũ, làm sao vậy? Ta ở chỗ này đâu.” A Đình nhẹ nhàng ôm chặt vai Khương Hi Vũ, ôn nhu nhìn hắn. Cúi đầu thấy A Đình lại tới, Khương Hi Vũ hồng mắt nhào tới: “Hi Vũ, không thích đánh nhau...... A Đình...... Không cần đánh......”
“Được được, A Đình không đánh, mọi người đều không đánh nhau. Hi Vũ ngoan, không có việc gì.” A Đình ôm lấy bảo bối bổ nhào vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Ba người còn lại cũng đánh mệt, bùm một tiếng đều nằm ở trên sàn thật lâu còn không muốn đứng lên.
Ninh Trí Viễn gặp Khương Hi Vũ cảm xúc tựa hồ ổn định cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống sô pha, sau đó nâng tay nhìn cánh tay mình không biết bị ai cào trầy, thở dài.
Trần Quân Bình trên đường gặp kẹt xe, tới lúc hắn về tới, vừa mở cửa liền thấy được xác ch.ết nằm la liệt...... Ngay cả người gọi điện bảo hắn đem hộp cứu thương về cứu người cũng nằm sắp lớp trên mặt đất. Trần Quân Bình vội đem hộp cứu thương tới bên Lâm Hạo.
“A Hạo, làm sao vậy?”
Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn Trần Quân Bình, ánh mắt khóc hồng hồng, dọa Trần Quân Bình thót tim vì sợ.
“......” Lâm Hạo không nói một lời quay đầu nhìn ba người nằm trên mặt đất cạnh hắn, Đồ Tô cùng Tam Lục mệt mỏi ngủ trên sô pha, còn có Hi Vũ đang tựa vào lòng A Đình ngủ, ngay cả Ninh Trí Viễn cũng ngồi dưới đất dựa vào bàn trà yên lặng, nhịn không được cười.
“...... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“...... Chậc...... Ngươi cũng tham gia luôn đi!” Lâm Hạo cười hắc hắc, cầm hành tây quẹt lên mặt Trần Quân Bình một cái, sau đó đem người đẩy xuống đất.
Trần Quân Bình bị hành tây làm cay ánh mắt không mở ra được, vẫn gắt gao ôm Lâm Hạo vào lòng. Tuy rằng thực thắc mắc nhưng vẫn không hỏi gì, chỉ cười cười dựa vào cảm giác hôn hôn Lâm Hạo.
Nhân tiện chuyện sau đó là thế này:
Ngày đó buổi tối cả nhà đều ngủ lại phòng khách, cuối cùng Đồ Tô ngửi thấy một trận mùi khét mà thức giấc. Thức ăn trong nồi bị bọn họ hoàn toàn quên đi, khét lẹt, cả đáy nồi đều bị khét lủng một lỗ lớn, một mặt tường trong phòng bếp bị cháy đen như mực...... Nói tóm lại là nhà bếp xem như hỏng, nếu không phải Đồ Tô bị sặc khói mà tỉnh, đúng lúc đánh thức cả nhà, phỏng chừng nếu không cháy nhà thì cũng là bọn họ bị ngộ độc khói than.
Xét thấy phòng bếp đã cháy hỏng phải sửa chữa lại, một đám người trong nhà nhất trí quyết định, trước khi phòng bếp sửa xong, tới nhà Lâm Hạo ở nhờ.
“Đừng đùa chứ?! Đệ không đồng ý! Mọi người lại không thiếu tiền! Sao không đi mà ở khách sạn!! Này này! Đại ca! Thả ta ra—— Trần Quân Bình ngươi đừng có mà đứng ở một bên nhìn, phải hỗ trợ đi chứ! Nhà chúng ta làm sao mà chứa được nhiều người như vậy! ”
Ồ...... Ra là hai người các ngươi đã sớm ở chung a.
Cả nhà đều đồng nhất biểu tình nguyên lai là như vậy, nhìn Lâm Hạo bị Ninh Trí Viễn kéo lên xe, lại quay đầu nhìn Trần Quân Bình vẫn còn sững sờ ở tại chỗ.
Đi thôi đi thôi đi thôi, xuất phát!
“Đệ không đồng ý!!”
~ TBC ~
Ps: Cái nhà này đã loạn lại còn xớn xa xớn xác. Nhà chưa sập đúng là chất lượng xây dựng tốt -_-!