Chương 15
Nhân ngày thành lập trường, cả trường cho học sinh nghỉ học 1 tuần. Tụi nó và bọn hắn đang chán nản trong quán cafe nổi tiếng ở thành phố.
-Sao nghỉ 1 tuần ko đi nước ngoài chơi?_Tùng lên ý kiến
-Tốn kiếm lắm!!!_đồng thanh cả đám
Rồi tiếp tục thưởng thức thức uống. Vẻ mặt tên nào cũng ngu hết sức cho đến khi Linh lên tiếng
-Đi cấm trại đi?
-Mệt lắm_nó thở dài
-Z chẳng nhẽ phải như z suốt 1 tuần?_Linh đang bảo vệ ý kiến của mk
-Ờ_nó
-M điên à, này bây giờ Tùng vs Bảo đồng ý đi!
-OK_hắn, Tùng
-Đấy, hai người kia đồng ý rồi kìa, m phải đi!
-Được rồi nhưng m có biết về chuyện cấm trại..._nó ngước lên nhìn Linh thì thấy mắt Linh sáng rực. Linh kéo hết vào cửa hàng mua đồ dùng cằm trại một cách hăng say
-Về nhà soạn đồ đi, 10" tập trung tại nhà Minh nha!
-M chở t đi, t ko biết nhà Minh_Tùng
-M lấy xe đi theo, t ko chở!
Rồi ai về nhà nấy. Nó mặc chiếc áo có cổ sát nách màu xanh dương cùng vs sợi dây nịch kết hợp vs chiếc váy trắng có đính chiếc nơ và vài hạt kim cương, đôi giày bata cùng màu vs chiếc áo. Để xem nó đem áo lạnh, tiền, vài bộ đồ, chai nước, cuốn truyện mà nó hay đọc. Linh thì mặc chiếc áo lệch vai để nguyên cái hình cái hinh trại, chiếc quần dài tới đầu gối cùng vs chiếc nón lưỡi trai, Linh đem đồ ăn đầy cả túi, đồ dùng cắm trại, Linh chấp nhận đem hết đồ dùng cần thiết. Tùng và hắn...(làm biếng quá, z nha tự tưởng tượng). Tập trung đông đủ tại nhà nó, 4 chiếc xe hiện đại rời khỏi đó làm ai cũng phải nhìn ngưỡng mộ (xe moto nha!). Nó chọn một nơi gần suối rồi cùng dựng trại, dựng một cái lều đủ cho 4 người nên cũng khá mệt.
-Ai biết nấu ăn ko, tuj có đem thức ăn nek!_Tùng
-Tuj!_nó và hắn
-Woa!_Linh
-Linh ko pít nấu ăn hả?_Tùng
-Mik biết 1 ít nhưng ko dám nhận._Linh ngại ngùng nói
-Z hai người nấu đi, tụi tui đi kiếm củi
Thức ăn đang trong quá trình nấu chín thì tụi nó và hắn xúm lại gọt trái cây rồi làm nước uống. Bữa tối kết thúc cùng lúc vs việc trăng đã lên cao. Chui vào lều ns chuyện rồi ngủ lun. Nó cứ trằn trọc mãi ko ngủ dc, chắc là do chỗ lạ, nó bước ra lều lại gần gốc cây gần suối ngồi ngước lên trời ngắm sao. Nó mém khóc thì nghe tiếng hắn bước ra.
-A ra đây làm j, tuj làm a thức giấc à?
-Ko, tuj ko ngủ dc. Cô cg z à?
-Ừ.
-Cô có thể ns cho tuj nghe về mẹ cô ko, tuy lời đề nghị....
-Dc
Hắn ngồi xuống nghe nó kể, lúc kể nó ko thể cầm dc nước mắt nữa, nó vừa kể, vừa khóc mà lại nở nụ cười. Nó khóc bởi vì nó nhớ mẹ, nó thấy có lỗi vs mẹ nó, nó cười vì bây giờ nó ms thấy dc nó đã có một người mẹ tuyệt vời đến như z
-Lúc đó, trong gia đình ai cũng chê bai tuj nhưng mẹ tuj ko hề hối hận khi sinh ra tuj vì z mà...vì z mà_nó khóc nhìu hơn, nó ko thể ns thêm dc nữa. Hắn hiểu được, vòng qua vai nó, hắn để nó dựa vào lưng mk
-Vì z mà ba cô đã đổ lỗi cho mẹ cô, đuổi mẹ cô ra khỏi nhà rồi khiến mẹ cô mất?_hắn ôm chặt lên chiếc vai đang run vì khóc.
-Cứ khóc đi, khóc đến khi nào cô cảm thấy thoải mái, tuj cho cô mượn chiếc vai này!
Rồi tiếng khóc cứ vang lên như z mãi, hắn cảm thấy buồn và ngạc nhiên khi một cô gái cứng cỏi, lạnh lùng lại như z. Nó thiếp đi từ lúc nào ko hay và hắn cũng z. Linh và Tùng tỉnh dậy ko thấy nó và hắn đâu liền đi kiếm. Vừa bước ra đã thấy cảnh tượng: Nó dựa vào gốc cây, hắn thì lấy chân nó gối đầu, tay nó thì trên ngực hắn, tay còn lại thì dặt lên má hắn, gương mặt hắn bây giờ ms cute làm sao còn nó thì như thiên thần. Tùng liền đưa máy ảnh lên chụp và Linh cũng z, chụp đã rồi lay tụi nó dây. Nó và hắn cũng ko ngạc nhiên lắm vì còn nhớ chuyện tối qua.
-A làm chân tuj nhức rồi đây này, xoa bóp cho tuj!
-Cô ko muốn tuj ns về vụ...._nó nhanh tay chụp miệng hắn lại thì té
-Thật là..._nó
-Đưa chân đây, trả công cho việc cho tuj mượn làm gối đấy!
Nó nhìn hắn xoa bóp muốn đổ mồ hôi rồi cười
-Thuj chân tuj đỡ rùi, cảm ơn a!