Chương 41
Các học sinh giỏi tập trung đầy đủ ở sân trường, nó ngồi ở gốc nào đó đợi xe nhưng không một ai thấy được nó cả. Cầm tờ báo sáng nay trên tay, người luôn tỏa sát khí tuy gương mặt ko để bất cứ cảm xúc nào. Nó muốn bóp nát tờ báo nhưng chưa làm, và một việc khiến nó khó chịu nữa. Xe đến, nó bước lên ghế ngồi và không một ai dám ngồi bên cạnh kể cả hắn và Linh. Tuy khó hiểu nhưng không ai dám hỏi nó cả. Đợi 15" chuyến bay sẽ bắt đầu, Hân, Nhi, Kelvin, Lenka đã đứng đợi nó từ sáng. Không cần gọi nó kêu những người đó ra nói chuyện
-Có chuyện gì cần dặn dò à chị?_Lenka
-Chuyện người bị công ty Vương Bảo mua chuộc chị nói là kêu hắn đến gặp chị sau khi ra tù mà tại sao lại chưa thấy hả?
-Dạ chuyện đó.....khi chị về em nhất định sẽ đưa hắn tới ạ!_Lenka cúi đầu, nó quăng tờ báo xuống đất, Kelvin nhặt lên đọc thì cả 4 đều giật mình: Một sản phẩm mĩ nghệ của công ty JH đã được kiểm tr.a là đồ giả, theo được biết đây là sản phẩm của công ty chi nhánh bên Anh và Hàn. Và một công xưởng nhỏ ở Nhật đã bị đốt bởi một nhân viên công ty. Cảnh sát đã bắt được tội phạm và chờ quyết định của ban lãnh đạo công ty chi nhánh.
-Nói đi, giải thích tại sao lại có chuyện này xảy ra mau!
-Sao lại có chuyện này được....._Hân
-Không lẽ nhân viên bị mua chuộc và tung ra sản phẩm giả...._Kelvin
-Các người đi về và giải quyết những chuyện này cho tôi, bắt những nhân viên đó nộp mạng....còn công xưởng lo mà tính đi...phải phạt kẻ đó bán sống bán ch.ết cho tôi...NGHE RÕ CHƯA?
-Vâng thưa chủ tịch!_đồng thanh
-Còn nữa, dạo này tôi thấy các người lơ là công việc lắm đó! Lo mà tập trung đi, sắp tới đích rồi mà...!_nó lấy tay chạm trán tỏ vẻ khó chịu, còn 4 ng đó thì đang cúi đầu...
Ngay khi chuyến bay của nó khởi hành, 4 người nhanh chóng mua vé máy bay về nước không chờ 1 giây.
-Tớ sẽ bắt những kẻ đó sẽ phải hối hận vì chuyện này!_Kelvin giơ nắm đấm
-Đúng vậy, đã như thế còn dám phản bội chúng ta. Chúng sẽ trả giá cho việc này gấp n lần! (n lần là ko có số miêu tả)
Đầu tiên tất cả sẽ đến trường tham quan rồi đến kí túc xá (KTX) cất đồ chuẩn bị đi ăn. nÓ, Linh, hắn và Tùng chung 1 phòng, Nguyệt, Vy, Ân, Trang chung một phòng, Hoàng, Lâm, Tuấn chung 1 phòng (à Hoàng và Lâm cũng nằm trong top học sinh giỏi nhất trường).
-Sao 2 đứa nó lại có thể vào cùng phòng với Tùng và Bảo chứ?_Trang tức giận quăng đồ xuống
-Bình tĩnh đi, rồi chúng sẽ trả giá cho việc này!_Nguyệt nói một cách chắc chắn
Vừa cất đồ thì có điện thoại
-Tỉ à em biết chuyện sáng nay rồi, tỉ có sao không?_Bee
-Ở đâu?
-Chúng em qua Mĩ phỏng vấn mới dám điện đâu dám dùng điện thoại quốc tế đâu ạ!
-Chị ko sao nhưng ông ta đang rất vui và chính ngày hum nay ông ta sẽ thông báo cho chị việc đó!
-Ý tì là ba tỉ?
-Ừ!
-Ông ta...thui em cúp đây ạ!
-Em là Ngọc Minh?_giám thị bước vào
-Sao?
-Ba em tới gặp!
Nó thở dài rồi bước xuống gặp ba. Hai cha con gặp nhau mà nhìn như thể không quen biết, đặc biệt là nó.
-Ta có chuyện vui nên con dẹp khuôn mặt đó đi._ba nó cau mày lại
-Vậy con xin lỗi...thế chuyện vui mà muốn nói là gì?
-Đến công ty với ta!
Nó bước theo ba nó ra xe đang chờ ngoài cổng, Linh nhìn theo nó nãy giờ và hiểu được nó khó chịu đến mức nào. Tới công ty nó và ông ta lên thẳng vào phòng, ông ta thì ngồi trên ghế nó thì đứng nhìn thẳng vào mặt ông ta với cái suy nghĩ: "Ông chỉ có thể ngồi ở đó vài tháng nữa thôi ông già à, vì vậy mà ráng tận hưởng chứ đừng mà gây oán với tôi!"
-Vậy có nói chuyện vui ấy hay không?
-Con làm j mà hấp tấp thế, lại đây và ngồi uống trà tận hưởng niềm vui của ta đi!_ông ta rót li trà mà nó nhìn ko mún uống tí nào, trông nó quá ô uế khi mà một người như nó phải uống thứ ghê tởm đó. Miễn cưỡng nhìn li trà
-Được rồi, ta sẽ kể cho con nghe!
-Rất hứng thú!
-Bỗng nhiên có một công ty mở chi nhánh ở Singapore cho ta, khá lớn đây, như vậy ta cũng ko cần đụng tay chân gì. Chỉ cần xem cty đó làm giùm thui há há. Như vậy vài tháng nữa ta sẽ thắng cty JH.
-Chúc mừng!
-Còn nữa, có một số nhân viên ta mua chuộc, nhưng tiếc thay có một người bị phát hiện. Dù gì cũng giảm được một số khoản tin tưởng lớn của công ty JH há há!
-Chắc sẽ tạo cho chủ tịch cty đó một điều khủng khiếp...
-Con nói quả không sai!
Trò chuyện xong nó rời khỏi đó và ngay lập tức không suy nghĩ dùng điện thoại quốc tế điện cho 3 giám đốc
-Nếu như lượng khách hàng giảm xuống và có nhiều tin tức xấu thì đừng trách tôi!
-Vâng thưa chủ tịch!
"Ông đã khiến tôi vừa vui vừa bực đây!"