Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
Kết thúc năm ba đại học sẽ là kỳ nghỉ hè, đây sẽ là kỳ nghỉ cuối cùng trước khi tốt nghiệp.
Tuy hiếm có cơ hội nghỉ ngơi nhưng Khương Gia Di lại chỉ dành ra một tuần ngắn ngủi để xả hơi trước khi bắt đầu bận rộn. Ngoài việc tham gia một số hoạt động học thuật và đoàn thể, cô còn đến công ty của Lương Hà để học hỏi, vị trí tương đương với thư ký thực tập.
Điều duy nhất không hoàn hảo chính là công ty NS của Lương Hà thực sự quá xa Bạch Thủy Loan.
Ban đầu, để tiện sắp xếp thời gian làm việc nên Khương Gia Di ở cùng Lương Hà. Sau đó, cô chuyển vào một biệt thự nhỏ gần NS. Đây là món quà sinh nhật mà trước đây Khương Ngôn Đông đã tặng cô.
Căn biệt thự nhỏ ở Lãng Viên thường xuyên có người chăm nom quét dọn, đáp ứng đủ nhu cầu thường ngày, chỉ cần mang theo ít đồ dùng cá nhân là có thể chuyển vào. Sau khi cô chuyển về đây, Chu Tự Thâm cũng rất ít khi trở về Bạch Thủy Loan mà coi nơi này là ngôi nhà thứ hai.
Cứ như vậy, cơ hội hai người gặp nhau càng nhiều hơn.
Thực tập đến tháng thứ hai, NS tình cờ có hợp tác với Duy Sâm. Để thể hiện thành ý, Lương Hà dự định đích thân đến tìm hiểu và đàm phán.
Là thư ký thực tập, Khương Gia Di dường như là người đầu tiên biết tin tức này.
Dựa theo thói quen của Lương Hà, bình thường những vụ hợp tác thế này chỉ cần nhân viên phụ trách và một thư ký đi theo hỗ trợ, một thư ký thực tập nhỏ nhoi như Khương Gia Di chắc chắn không được đi theo. Để cho công tư phân minh, thật sư cô đã phải nhịn cả ngày vẫn không dám mở lời.
Sau giờ làm việc, hai mẹ con cùng ngồi trên một chiếc xe hơi rời khỏi công ty.
Trên đường về, hai người cũng không nói chuyện phiếm. Khi thấy xe sắp đến Lãng Viên, cuối cùng đề tài mới chuyển sang chuyện ngày mai sẽ đi Duy Sâm.
“Mẹ, ngày mai mẹ đi qua đó lúc 4 giờ, chắc sẽ tiện thể ăn bữa cơm chứ ạ?” Khương Gia Di làm bộ lơ đãng hỏi: “Vậy mẹ có trở lại công ty không?”
“Quả thật mẹ sẽ không trở lại công ty nữa, nhưng cũng không phải vì có tiệc”.
“Vậy sau khi tan làm con tự lái xe về nhà nhé?”
“Tự về nhà? Con không đi Duy Sâm với mẹ hả?”
Khương Gia Di giật mình, sau khi phản ứng lại, đôi mắt sáng lên. Cô vô thức quay đầu sang, rồi lại vội vàng che giấu, ra vẻ ngây thơ khó hiểu hỏi: “Con? Con phải đi cùng sao ạ?”.
Thực sự muốn dẫn cô đi cùng à?
“Con không muốn đi hả?” Lương Hà cố ý nói: “Vậy thì thôi”.
Cô vội vàng thốt lên: “Con muốn đi!”
Nghe vậy, Lương Hà rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, trêu chọc nói: “Con thật sự cũng có thể kiềm chế đấy, mẹ còn tưởng con sẽ hỏi ngay lúc ở công ty cơ”.
Ai ngờ cô phải đợi đến sau khi tan làm mới quanh co lòng vòng hỏi dò.
“Đây là công việc mà…”. Giọng nói của Khương Gia Di nhất thời trầm xuống, ngượng ngùng nở nụ cười, yên lặng dựa vào chỗ ngồi: “Làm sao con có thể để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc chứ”.
“Chuyện này không quan trọng, mượn việc công làm chuyện riêng cũng được”.
“Biết trước thì con đã hỏi sớm hơn rồi, nhịn cả ngày ở công ty thật vất vả”.
Nếu là bình thường cô cũng không đến mức khẩn thiết như vậy, nhưng gần đây Chu Tự Thâm đi công tác nước ngoài, bọn họ đã nhiều ngày không gặp nhau, cố gắng lắm anh mới có thể kết thúc chuyến công tác. Mặc dù ngày mai anh bay chuyến sớm nhất nhưng cũng phải 2 giờ chiều mới hạ cánh xuống Hoài Thành, sau khi hạ cánh anh còn bận nhiều việc khác.
Đương nhiên, nếu như không phải vì hai bên công ty cần đàm phán thì cô cũng không có cách nào gặp anh vào thời điểm này, dù gì cả hai cũng còn nhiều việc phải giải quyết.
Lương Hà hết cách: “Ngốc ạ, còn muốn giấu cả mẹ hả? Ngoại trừ Vương Quý ở Bộ phận Marketing, mẹ dự định dẫn con và Tiểu Đào đi. Như vậy thì con không chỉ có thể học hỏi thêm mà còn có thể sớm gặp Tự Thâm”.
Khương Gia Di vội vàng gật đầu, cười ngoan ngoãn: “Thật ra, có thể gặp mặt anh ấy hay không không quan trọng, chủ yếu là con muốn học hỏi kiến thức nhiều hơn một chút”.
“Bớt đi, mẹ còn không biết con hả?”.
“Đừng bóc mẽ con mà”.
Lương Hà cười nhéo mặt cô: “Đúng rồi, chú Cố của con cũng về Hoài Thành, lát nữa có muốn ăn cơm cùng nhau không?”
“Hai người ăn đi, dì giúp việc ở nhà chắc là sắp nấu cơm xong rồi”. Khương Gia Di nháy mắt cười khúc khích: “Con sẽ không quấy rầy thế giới hai người của mẹ nữa.”
“Được rồi, vậy con về ăn cơm nghỉ ngơi đi”.
Dứt lời, xe dừng lại ngay trước cửa Lãng Viên.
Khương Gia Di gật đầu đồng ý, cầm túi xách xuống xe rồi quay người đóng cửa xe, sau đó khom lưng vẫy tay với Lương Hà.
Chờ xe đi xa, cô mới xoay người đi vào trong; vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Cô nghĩ đến Khương Ngôn Đông.
Ông vẫn qua lại với nữ họa sĩ kia hơn nửa năm nay, tình cảm của bọn họ chậm rãi, bình ổn. Tháng trước, họ còn cùng nhau đi khắp nơi xem triển lãm. Nhưng cô nhìn ra được ông không biết nên mở lời chuyện này thế nào với cô, vì thế cô đã chủ động nhắc đến trước.
Lúc ấy, Khương Ngôn Đông có chút bối rối cùng áy náy, cô dở khóc dở cười giải thích cả nửa ngày.
Thật ra, cô thật sự cảm thấy bố không có gì phải áy náy. Mỗi người đều phải nhìn về phía trước, đều có cuộc sống riêng. Bố mẹ đã tuổi lớn, có người mới bầu bạn bên cạnh là chuyện tốt, không cần thiết phải kiêng kị cảm nhận của cô như vậy.
Nhưng làm thế nào để bớt kiêng kị đây?
Đó dường như là một câu hỏi không thể giải quyết.
Cho nên, đây cũng là một trong những nguyên nhân vừa rồi cô từ chối Lương Hà. Cố Hằng Sinh đối với cô rất tốt, nhưng gặp mặt vẫn cảm thấy không tự nhiên.
Cô bước lên bậc thang vài bước, đi vào hiên đổi giày, bỗng nhiên lại nhớ tới Chu Tự Thâm.
…
Sáng hôm sau, tài xế đến đón Khương Gia Di đúng giờ như thường lệ.
Lương Hà liếc mắt một cái, lập tức đã chú ý đến sự khác biệt trên người cô. Mặc dù chút tâm tư của cô chỉ giấu ở đôi khuyên tai lẫn cổ áo tinh tế nhưng chúng lại phối hợp và bổ sung cho nhau, làm nổi bật dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu.
“Mang đủ đồ chưa?”
“Con mang theo đủ rồi”.
Lương Hà cười gật đầu, dặn dò tài xế lái xe.
Khương Gia Di mở điện thoại ra xem Wechat.
Buổi sáng khi thức dậy, cô vừa mở mắt ra đã thấy Chu Tự Thâm nhắn tin nói chuyến bay cất cánh đúng giờ. Cô trả lời “Được” cùng một biểu tượng cảm xúc, cũng không tiết lộ chuyện hôm nay mình sẽ đến Duy Sâm.
Nhưng cô luôn cảm thấy anh có thể đoán được.
Đoán được cũng không sao, nếu như anh đoán không ra thì coi như là cho anh niềm vui bất ngờ.
…
Bận rộn hơn nửa ngày, chớp mắt đã đến buổi chiều, mấy người cùng Lương Hà lái xe tới Duy Sâm.
Khương Gia Di tận tâm sắm vai của mình, toàn bộ hành trình đều ngoan ngoãn đi theo phía sau Lương Hà, che giấu sự chờ mong lẫn căng thẳng.
Dù vậy, cô cũng không biết vì sao mình lại căng thẳng.
Có lẽ là giờ đây cô đã trở thành nhân viên của công ty khác, sau đó trở lại nơi này nên mới cảm thấy có chút kỳ diệu chăng?
Cũng có thể là bởi vì đã lâu không giả vờ không quen biết với Chu Tự Thâm như hôm nay.
Tóm lại, trong thoáng chốc khi bước vào cửa công ty, nghe thấy tiếng “Lương tổng” khách khí mà trầm ổn kia, vành tai và sau lưng Khương Gia Di đều nổi lên một luồng điện nhỏ, thoáng chốc trở nên run rẩy.
Dù sao cô cũng không thể cảm nhận được sự ấm áp trong giọng nói của anh nếu chỉ thông qua điện thoại, nhớ nhung ngày một chồng chất. Xa cách chục ngày, cô thực sự rất nhớ anh.
Cô mím chặt môi, cố gắng thản nhiên nhướng mắt lên.
Người đàn ông thân hình cao lớn đứng cách đó vài bước, trang phục chỉnh tề chững chạc từ đầu đến chân. Dưới ánh sáng chiếu rọi, con người anh lại như phát ra quầng sáng mê người, anh tuấn vô cùng.
Dựa vào trực giác và hiểu biết của bản thân mình về anh, Khương Gia Di chắc chắn anh đã thay một bộ quần áo mới sau khi hạ cánh.
Giây tiếp theo, Chu Tự Thâm dường như lơ đãng nhìn lại, chuẩn xác bắt được ánh mắt của cô.
Ánh mắt của bọn họ chỉ giao nhau hai giây giữa không trung… Không, có lẽ chỉ một giây, nhưng cứ như có ai đó đã đổ thừa chất xúc tác quá mức khiến cho phản ứng giữa họ nháy mắt đã tăng tốc dồn dập.
Cô gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trong ánh mắt anh, nóng đến nỗi tim cô đập thình thịch, cũng có thể cảm nhận được anh đang đè nén và kiềm chế bản thân.
Rất nhanh, đáy mắt Chu Tự Thâm bình tĩnh và ôn hòa, miễn cưỡng rời khỏi cô. Sau đó, anh bắt tay Lương Hà, khuôn cằm khẽ thu lại, nhìn thoáng qua khiêm tốn mà khách sáo, đặc biệt rất có phong độ.
Lương Hà đáp lại: “Chu tổng”.
Hai bên nói chuyện lịch sự, những nhân viên khác ở Duy Sâm ra nghênh đón đều đứng phía sau anh, bao gồm các lãnh đạo cao cấp khác và cả nhóm thư ký Đoàn Thụy.
Trái tim đập thình thịch, hít thở sâu vài hơi, Khương Gia Di bắt đầu lấy lại được chút bình tĩnh.
Vừa mới kiềm chế ý cười ngẩng đầu lên, cô liếc mắt một cái nhận ra mấy gương mặt quen thuộc, cũng nhận ra trong đó có lễ tân lúc trước đã đưa mình lên lầu phỏng vấn, khi ấy người này rất thân thiết với Hà An.
Xuất phát từ lịch sự, cô mỉm cười gật đầu với đối phương.
Lễ tân không trả lời, ánh mắt trở nên kỳ lạ, không ngờ thực tập sinh này lại có được cơ hội đến NS thực tập, hơn nữa còn có thể đi theo tham dự cuộc đàm phán quan trọng này.
Cô ta không nhịn được đánh giá thêm vài lần, ngay sau đó nhanh chóng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Khương Gia Di. Không thấy viên kim cương tự nhiên đâu nữa mà thay vào đó là một chiếc nhẫn tròn giản dị, hơn nữa cũng không phải mẫu mã của thương hiệu nổi tiếng nào.
Trong đầu cô ta bỗng dưng hiện ra nội dung bàn tán giữa các đồng nghiệp nửa năm trước.
Lúc đó, có người suy đoán viên kim cương hồng trên nhẫn là thật, nhưng đa số mọi người đều cảm thấy không có khả năng. Dù sao cũng chỉ là một sinh viên đại học, bình thường đi lại đều dùng xe buýt, tàu điện ngầm hay taxi, quần áo giày dép túi xách cũng là kiểu dáng bình thường, thậm chí còn không có thương hiệu…
Bởi vậy, có thể thấy gia cảnh của Khương Gia Di rất bình thường, có lẽ bạn trai cũng không phải con nhà giàu.
Cô ta còn từng xác nhận với Hà An, mặc dù đối phương trả lời không rõ ràng nhưng đại khái cũng ngầm xác nhận suy đoán này.
Có lẽ là đã chia tay với bạn trai trước nên mới đổi chiếc nhẫn khác, nhưng hình như lại yêu phải người đàn ông keo kiệt hơn chăng?
Sau khi nói chuyện, mọi người chuẩn bị lên lầu.
Để tránh chen chúc, đoàn người cố ý chia làm hai nhóm, nhân vật quan trọng đi thang máy chuyên dụng, những người khác đi thang máy bên cạnh.
Lễ tân kinh ngạc nhìn thư ký Đào của NS lui về phía sau nhường đường, đẩy Khương Gia Di đi lên, ngược lại để mình đi thang máy bên cạnh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Điều này quá không thích hợp, không phải sao? Lý nào lại để cho một tập sinh lơ ngơ không biết gì đi cùng được?
Vấn đề mà cô ta chú ý, những người bên cạnh cũng phát hiện ra.
Có một người quen biết với thư ký Đào trong đoàn đón tiếp bên Duy Sâm, thấy vậy bèn thuận miệng hỏi: “Đào Tử này, người ban nãy là thực tập sinh bên các cô hả?”
“Đúng vậy”.
“Sao cô lại để cho cô ấy lên, còn mình lại ở đây? Không sợ cô ấy làm hỏng chuyện hả?”
Thư ký Đào nở nụ cười sâu xa: “Cho dù tôi có làm hỏng chuyện thật đi nữa nhưng cô ấy thì không đâu”.
“Có ý gì?” Người hỏi lời này suy nghĩ mãi không ra: “Cô ấy thần thông quảng đại như vậy sao?”
Đó là điều tất nhiên. Hai người quan trọng nhất trong thang máy, một là mẹ ruột, một người là bạn trai của cô ấy mà.
Nhưng thư ký Đào không nói ra lời này, chỉ im lặng cười thần bí. Đúng lúc thang máy đến, thư ký Đào bèn vẫy tay đi vào.
…
Khương Gia Di ôm tài liệu, ngoan ngoãn đứng trong thang máy.
Trong này ngoài Lương Hà và Chu Tự Thâm, còn có một nhân viên của NS và quản lý của Duy Sâm, vì vậy cô phải tiếp tục đóng vai trò của mình: thư ký thực tập không có cảm giác tồn tại.
Nhưng cô vui vẻ với nhiệm vụ này, trong lòng còn lặng lẽ lên kế hoạch đợi lát nữa có cơ hội ở một mình sẽ phải trao cho anh một cái ôm để thể hiện nhớ nhung.
Một lát sau, thang máy dừng lại, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Cô theo sau mọi người đi ra ngoài.
Bởi vì họp trong phòng họp chính nên lúc này ở đây có khá nhiều người đi lại, chẳng qua họ đều tự động tránh xa một hai mét, đi đến gần mới thấp giọng cung kính một câu: “Chu tổng”, “Lương tổng”.
Cô vẫn đi theo phía sau, bất thình lình nghe thấy anh muốn đến văn phòng nói chuyện một chút, bước chân bắt đầu chần chừ.
Một người có vẻ giống trợ lý bỗng nhiên có lòng tốt nhỏ giọng nhắc nhở: “Bên này”.
Nói xong, người đó lại đi về phía bên cạnh mấy bước.
Khương Gia Di ngập ngừng nhìn bóng lưng Chu Tự Thâm và Lương Hà, không nghĩ nhiều, gật gù đuổi theo đối phương về hướng ngược lại, kéo dài khoảng cách với anh.
Cô đang suy nghĩ có nên đi thẳng đến chỗ thang máy chờ thư ký Đào hay không, vì thế không hề phát hiện người đàn ông đi tới cửa văn phòng dường như có linh cảm chợt dừng bước, xoay người nhìn bóng lưng cô rời đi.
Bước chân anh khựng lại một nhịp, thản nhiên cất tiếng gọi cô như chỗ không người:
“Tiểu Di”.
“Dạ?”.
Khương Gia Di tự nhiên đáp, quay đầu lại phía tiếng gọi truyền đến theo bản năng.
Ánh mắt đóng băng trong khoảnh khắc quay đầu lại. Cô và Chu Tự Thâm bốn mắt nhìn nhau ngoài văn phòng. Có thể nhìn ra chút giật mình trong đáy mắt anh. Rất rõ ràng, vừa nói ra, chính anh cũng ngây ngẩn cả người.
Toàn bộ khu vực văn phòng nhất thời yên tĩnh. Vào giây phút này, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khiếp sợ xen lẫn biểu cảm khó mà tin được.
Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, cô dần dần ngây ngốc.
… Thôi xong!