Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
Hai ngày sau, Khương Gia Di cùng Chu Tự Thâm đến Đan Thành.
Lần này không vội vàng như lần trước, không cần phải bay về luôn vào ngày hôm sau. Vì vậy, bọn nghỉ trưa ở khách sạn một lúc sau đó mới lái xe ra ngoài trước khi đã đặt nhà hàng.
Sau bữa tối, bọn họ đi dạo lang thang trong thành phố hết nửa thời gian còn lại trong ngày.
Thay đổi hoàn cảnh, cảm xúc chua xót nức nở trong lễ tốt nghiệp lập tức biến thành hư không, cũng khiến cho Khương Gia Di tạm thời bỏ qua những vấn đề nghiêm trọng nói với Trần Thiện tối qua.
Gió gần bờ sông rất thoải mái, cô hít sâu, ngửi được mùi pháo hoa và hương thơm thanh mát của cây xanh cùng hơi nước. Chu Tự Thâm nắm tay cô dạo bước trên lối đi bộ, thỉnh thoảng sẽ nhắc cô cẩn thận nhìn đường. Cô không ngừng gật đầu nhưng vẫn nhìn màn hình di động như cũ.
Cô bé khóa dưới đã chỉnh ảnh xong mới gửi cho cô, bao gồm cả tấm ảnh hai người bọn họ chụp chung ở bên hồ.
Cô vui vẻ quay người đưa cho anh xem: “Tấm ảnh này chụp thật là đẹp. Em ấy nói cũng không chỉnh sửa gì nhiều, ánh sáng đều vừa đủ”.
“Ừm”. Anh rũ mắt nhìn rất nghiêm túc, đuôi mắt cong hiện lên ý cười: “Đúng là chụp rất đẹp”.
“Đợi trở về em sẽ rửa nó ra, sau đó đóng khung đặt trong phòng ngủ”.
“Anh cho rằng em sẽ đặt ở thư phòng”.
“Không cần, lỡ bị anh cất trên kệ sách phải làm sao?” Khương Gia Di lắc đầu: “Hơn nữa, em không thường đến thư phòng của anh, mang lên đó em ít khi nhìn thấy”.
“Sẽ không cất đâu”.
“Vì sao?” Thật ra cô hoàn toàn có thể đoán được nguyên nhân nhưng vẫn cố ý hỏi một câu.
Chu Tự Thâm nghiêng đầu nhìn cô, dễ dàng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé ở nụ cười vương trong đáy mắt.
“Nếu cất trên kệ sách, em không nhìn thấy, anh cũng rất khó thấy”.
“Vậy…”. Khóe môi Khương Gia Di chợt nhếch lên trên: “Đặt trong thư phòng cũng được, nhưng em muốn đặt nó cùng với tấm ảnh cũ của anh”.
Anh nhéo tay cô: “Đương nhiên có thể”.
Trước đây anh cũng không có thói quen trưng bày ảnh chụp, cũng không thấy tấm ảnh cũ kia có gì đặc biệt. Nhưng nếu đặt hai bức ảnh này ở cạnh nhau thì ý nghĩa đối với anh sẽ hoàn toàn thay đổi, trở nên cực kỳ quan trọng và đặc biệt.
“Quyết như vậy nhé. Chọn tấm ảnh khác cho phòng ngủ là được”.
Chu Tự Thâm cười “Ừ” một tiếng.
…
Chiều hôm sau, hai người lại đến công viên giải trí đã tới trong đêm Giáng sinh trước.
Lúc đó, toàn bộ công viên đều trang trí theo chủ đề Giáng sinh, tất cả hoạt động cũng đều liên quan đến lễ Giáng sinh. Nhưng lúc này, công viên đã thay đổi sang chủ đề cổ tích, mỗi khu vực đều có câu chuyện riêng tương ứng. Bối cảnh rất có tính đặc sắc, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đó là câu chuyện cổ tích nổi tiếng nào.
Nhân viên mặc bộ đồ thú bông đang giao lưu với du khách, một bên tặng cho những cô cậu bé những thứ liên quan đến câu chuyện.
Khương Gia Di hơi tò mò những thứ đó là gì, thoáng chốc không nhịn được mà nhìn chăm chú.
“Muốn sao?” Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Cô nhất thời không phản ứng kịp: “Dạ?”
Có lẽ ngữ điệu của cô không quá rõ ràng cho nên lọt vào tai anh lại như câu trả lời khẳng định. Đợi cô lấy lại được tinh thần thì Chu Tự Thâm đã chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng đến phía trước.
“Đợi đã đợi đã!” Khương Gia Di cuống quýt giữ chặt anh lại: “Anh làm gì thế!”
Phụ huynh lẫn các bạn nhỏ xung quanh háo hức nhìn sang bên này, từng ánh mắt nhìn chòng chọc vào cô khiến khuôn mặt cô ửng đỏ ngượng ngùng.
“Không phải muốn hử?” Chu Tự Thâm thản nhiên nói.
“Những cái đó đều cho con nít mà, em làm sao lại không biết xấu hổ đi lấy được”.
“Anh lấy giúp em”.
“Thế cũng không được… chắc chắn người khác sẽ biết là anh lấy cho em. Không đúng, đây cũng không phải trọng điểm, em thật sự không muốn mà, vừa rồi chỉ là tò mò nên mới nhìn nhiều hơn thôi”. Khương Gia Di vội vàng đẩy anh sang bên cạnh: “Đi thôi, đi thôi”.
Chu Tự Thâm nhướng mày, giọng điệu nghiêm trang: “Có lẽ anh nên hỏi nhân viên phục vụ xem phạm vi “con nít” có bao gồm khía cạnh tâm lý không”. Dứt lời, cánh tay anh đã bị cô bất mãn chọc một cái.
Anh cười nhẹ, nắm lấy tay cô, dường như lơ đãng nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa, ánh mắt tạm dừng một lúc sau đó mới chậm rãi rời đi.
Hiện giờ cô không chịu đeo chiếc nhẫn kim cương kia, nói gì mà phải kiên trì đeo chiếc giống như của anh.
Tham quan xong khu vực thứ nhất, bọn họ men theo con đường chính đến đài phun nước ở quảng trường. Có không ít du khách đang tụ tập ở đó, quang cảnh đằng trước bị dòng người đông đúc chặn lại, Khương Gia Di không thể thấy rõ.
Nhưng cô có thể thấy rõ ràng hai NPC trang phục kiểu vệ binh đang lặng yên đứng đó giữ gìn trật tự.
Họ đang làm gì vậy?
Yếu tố trang trí bên cạnh như bí đỏ, giày thủy tinh vô cùng bắt mắt. Cô thu ánh mắt lại, sau khi đến gần mới nhìn vào vị trí trung tâm của đám người.
Nơi đó có một chiếc ghế tựa và một chiếc rương gỗ chế tác rất tinh xảo. Hai người hầu làm động tác đang mở rương, lộ ra “giày thủy tinh” nằm trên vải nhung.
Sau khi rương gỗ mở ra, người hầu trang điểm cầu kỳ lóa mắt đứng dậy, người đó hơi khom người làm ra tư thế “mời”.
Mỗi một NPC đều rất đáng tin cậy, chìm đắm trong nhân vật mọi lúc mọi nơi.
“Mẹ, con muốn đến thử xem…”.
Trong đám người có một bé gái mặc váy công chúa màu xanh lam, thấy vậy thì gấp không chờ nổi mà quay người kéo áo của mẹ. Đôi mắt cô bé mở to, con ngươi giống trái nho đen nhúng nước, dáng vẻ đáng yêu nôn nóng lẫn khát vọng khiến ai cũng phải chiều lòng.
Bố mẹ cổ vũ cô bé tiến lên: “Có thể mà, mau đi đi”.
Bé gái lập tức hưng phấn quay người chạy đến. Người hầu bế cô bé lên ghế, tiếp theo quỳ một gối xuống đất, cầm lấy chiếc giày thủy tinh bên cạnh.
Chất liệu chế tạo giày rất giống thủy tinh, rất nhỏ và tinh xảo, không hề có sự mềm mại hay co giãn. Người trưởng thành rất khó đi vừa, nhưng trẻ con lại rất dễ dàng.
Khương Gia Di cảm thấy rất hứng thú nên kéo Chu Tự Thâm đến xem, nhỏ giọng thì thầm với anh: “Bạn nhỏ kia thật đáng yêu”.
Bỗng nhiên, cô nhớ lại chiếc “giày thủy tinh” mình từng nhận được kia.
Sau lần đó, cô có hỏi Chu Tự Thâm về chiếc còn lại. Lúc ấy, anh đảm bảo sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Cô nghi ngờ có khi nào anh quên mất rồi không, hoặc là chỉ lấy nó làm cái cớ để dỗ dành mình. Đúng lúc cô nghĩ lát nữa sẽ hỏi anh thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười vui sướng cực kỳ. Dòng suy nghĩ bị đứt đoạn, cô nhìn thấy bé gái kia đã xỏ chân vừa vào chiếc giày.
Hai người hầu kia ôm ngực cực kỳ kích động, phối hợp với nhau phản ứng đồng đều, nói cho bé gái biết cô bé chính là “công chúa thần bí” mà họ muốn tìm. Tiếp theo, bọn họ lại lấy một chiếc vương miện nhỏ xinh bên cạnh đặt lên đầu cô bé.
Du khách đứng xem xung quanh nổi lên tiếng cười thân thiện, có có người vỗ tay hoan hô.
Cô bé thẹn thùng giơ tay che kín mặt.
Hình ảnh trước mặt quá thú vị, quá xoa dịu tâm hồn, Khương Gia Di cười, vỗ tay cùng với mọi người, trong lúc đó cũng vô tình thốt lên: “Nếu như em có con gái, nhất định sẽ muốn đưa nó đến đây thử một lần”.
Câu chuyện cổ tích đều lãng mạn và viên mãn, người lớn còn có quyền mơ ước, huống chi là con nít ngây thơ.
Mặc dù không khí xung quanh hơi ồn ào nhưng từng câu từng chữ của những lời này đều lọt vào tai anh.
Nói xong, chớp mắt cô đã ý thức được điều gì, bàn tay đang cổ vũ bỗng dừng lại, lòng bàn tay nóng hầm hập, nhiệt độ nhanh chóng lan đến khuôn mặt và vành tai.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy Chu Tự Thâm cười nói: “Ừm, anh cũng thích con gái”.
Gương mặt đỏ ửng toàn bộ như gấc chín, Khương Gia Di co rúm người nuốt khan, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch rõ ràng trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt.
“… Em cũng đâu hỏi anh”. Cô thì thầm lấp ɭϊếʍƈ, cúi đầu xoay người ôm lấy cánh tay anh rồi đi sang chỗ khác: “Đi nào”.
Chu Tự Thâm lại giữ chặt bàn tay cô, trầm mắt nhìn cô.
Trái tim khẽ treo lơ lửng, cô cảm nhận được ánh mắt anh, nhiệt độ trên má càng thêm rõ ràng.
Bỗng nhiên anh bật cười, ngước mắt bình tĩnh nhìn xung quanh một lượt, rướn cằm ý nói: “Bên kia còn chưa tham quan, muốn đi xem không?”
“Được ạ”. Khương Gia Di thả lỏng cánh môi mím chặt, vội vàng gật đầu.
Không khí cô đọng có phần kỳ quặc.
Bình thường, nếu đến nước này thì anh sẽ khéo léo chuyển đề tài nhưng bây giờ lại không có. Còn cô cũng ma xui quỷ khiến giữ im lặng, không nhắc đến chuyện khác.
…
Hai người chơi ở đó cả một buổi chiều. Đến tối, họ không về khách sạn mà ở tại một khu nghỉ dưỡng cạnh công viên giải trí.
Khu nghỉ dưỡng có khách sạn theo chủ đề, nhân viên đưa đón đặc biệt lái xe đi qua từng tòa nhà theo phong cách retro, cực kỳ có cảm giác cổ tích, cuối cùng dừng xe ở một tòa nhà phong cách phương Tây màu vàng nhạt.
Nơi này cũng được mở ra để phục vụ du khách, chẳng qua là số lượng quá ít và chi phí quá cao nên giá cũng cao ngất ngưởng. Giá một đêm gấp mấy lần so với các phòng khác trong khách sạn.
Khương Gia Di từng nghe bạn bè kể một năm bốn mùa đều có du khách xếp hàng đặt phòng chỉ vì ở một đêm ở chỗ này. Nếu Chu Tự Thâm có thể đặt được, đồng nghĩa với việc anh đã chuẩn bị chuyện này ít nhất hai tháng trước.
Rõ ràng lúc ấy cô còn chưa nói với anh muốn đến Đan Thành một lần nữa.
“Chẳng lẽ chúng ta tâm linh tương thông?” Cô đứng dưới bậc thang, ngẩng mặt đánh giá căn nhà này, hai mắt sáng lấp lánh: “Hơn nữa thời gian anh chọn cũng vừa đẹp”.
Chu Tự Thâm lẳng lặng nhìn cô chăm chú, không nói thật ra anh đã đặt một tuần.
Mọi sự trùng hợp hoàn hảo từ khi hai người quen biết nhau đến nay thực ra đều để lại dấu vết.
“Không đi vào sao?” Hầu kết của anh chuyển động, Khương Gia Di cười khanh khách đáp lại một câu “Muốn” rồi cất bước lên cầu thang.
Quản gia mở cửa cho bọn họ bình tĩnh chu đáo, thuyết minh vài câu đơn giản rồi rời đi. Đến trước mặt Chu Tự Thâm, ông nhỏ giọng nhắc nhở: “Chu tiên sinh, mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngài có yêu cầu gì có thể liên hệ với chúng tôi”.
Chu Tự Thâm khẽ gật đầu: “Vất vả rồi”.
“Ngài đừng khách sáo. Rất vui vì được phục vụ cho ngài và Khương tiểu thư, chúc hai vị có buổi tối tốt lành”.
Nói xong, quản gia quay người đi mất.
Khương Gia Di đã đổi xong dép lê trước thềm nhà, gấp gáp không đợi được muốn tham quan bên trong, từng tiếng cảm thán kinh ngạc bay ra từ cửa sổ: “Thầy Chu, mau đến đây!”
Cô cười hì hì thúc giục anh, muốn chia sẻ với anh mọi thứ tươi đẹp trước mắt.
Nghe vậy, Chu Tự Thâm đi lên bậc thang, bước chân vững vàng thong thả, rất giống đang chờ đợi điều gì đó.
Chớp mắt, tiếng bước chân trong phòng dừng lại, tất cả đột nhiên im bặt.
Bước chân anh cũng khựng lại, sau đó tiếp tục bình tĩnh đi vào bên trong, cho tới khi đến phòng khách bên trái cầu thang.
Sàn nhà trải thảm, các bức tranh tường, đèn chùm, nội thất chạm khắc tinh xảo mang vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy hoài cổ. Cửa sổ hình vòm được vẽ hoa hồng đỏ trên nền lá xanh. Ánh sáng từ đèn đường rọi vào qua cửa sổ, tấm thảm trên mặt đất và lò sưởi âm tường hắt ra quầng sáng xa hoa rực rỡ.
Một chiếc giày cao gót lặng lẽ nằm một bên, bề mặt kim cương và thủy tinh khúc xạ quầng sáng thành ánh sáng lộng lẫy chói mắt.
Tất cả những thứ đó như đóng băng trong một khung hình tuyệt đẹp trước mắt, cũng như một bức tranh sơn dầu rực rỡ đầy màu sắc.
Khương Gia Di ngẩn ngơ tại chỗ.
Chiếc giày này…
Giống hệt chiếc giày trước kia Chu Tự Thâm đã tặng cho cô, hoặc nói đúng hơn là kiểu dáng giống nhau, vì một chiếc là chân phải, một chiếc là chân trái. Không rõ vì nguyên nhân gì nhưng trái tim cô đập rất nhanh, vầng hào quang chói lọi đã biến bức tranh này thành ánh sáng êm dịu như mơ.
Cô nhớ đến tình cảnh trên đài phun nước ở quảng trường chiều nay, nhưng không thể đánh đồng cả hai làm một.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Khương Gia Di quay đầu lại nhìn anh theo bản năng. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chu Tự Thâm giờ phút này sâu thẳm lẫn bình thản, còn mang theo sự trịnh trọng thường ngày không có.
Có lẽ vì không muốn không khí quá nặng nề nên sắc mặt anh trở nên hiền hòa tươi cười, sau đó mới chậm rãi đến gần, dừng lại trước mặt cô.
“Ngồi xuống trước đã”. Anh đặt tay lên vai cô, ý nói cô ngồi xuống ghế sô pha.
Khương Gia Di đờ đẫn ngồi xuống.
Trong lúc lơ đãng, một lọn tóc lơ thơ bên tai buông xuống, Chu Tự Thâm vén lại giúp cô, đồng thời từ từ lên tiếng: “Em có còn nhớ trước kia đã từng kể cho anh một câu chuyện không?”
“Câu chuyện?” Cô ɭϊếʍƈ môi: “… Câu chuyện nào?”.
Anh chưa nói là chuyện gì mà chỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa lặp lại tình cảnh lúc đó: “Khi ấy anh tặng em một đĩa nhạc, chúng ta khiêu vũ trong phòng, em bị rơi giày lúc nhảy, phản ứng của em khi đó rất đáng yêu, lập tức liên tưởng đến một câu chuyện cổ tích”.
Cuối cùng Khương Gia Di cũng phản ứng lại.
Thật ra, cho dù anh không giải thích thì chỉ nhìn chiếc giày kia cô cũng đoán được.
Là câu chuyện cổ tích liên quan đến giày thủy tinh.
Chu Tự Thâm không nói tiếp, vòng đến trước mặt cô nửa quỳ trên mặt đất. Anh cầm lấy chiếc giày đặt trên vải nhung, rũ mắt trầm ngâm quan sát một lúc lâu.
Anh chống khuỷu tay lên chân, ngước mắt nhìn cô, đáy mắt toát ra sự thâm tình và dịu dàng chỉ khi nhìn cô mới xuất hiện.
Mỗi lần bị anh nhìn chăm chú như vậy, cả người cô luôn cảm thấy như vừa được tắm nước nóng, vừa ấm lại vừa mềm.
“Tiểu Di”.
“Dạ?”
“Có thể kể kết thúc của câu chuyện đó cho anh không?”
“Kết thúc?”
Khương Gia Di chưa kịp nghĩ, nói theo lời anh: “Lọ Lem đi chiếc giày kia, hoàng tử cũng nhận ra cô ấy, cuối cùng bọn họ kết hôn… hạnh phúc bên nhau đến trọn đời”.
Chu Tự Thâm tinh ý phát hiện sắc mặt của cô thay đổi, biết cô đã dự cảm được chuyện gì đang đến.
Ánh mắt anh càng thêm sâu sắc trầm tĩnh, không hề chần chừ, thuận miệng lên tiếng hỏi: “Nếu chiếc giày này vừa chân, em có bằng lòng cho anh một kết thúc viên mãn giống như vậy không?”.
Khương Gia Di nín thở, ngây dại nhìn anh.
“Nói một cách khác”. Hầu kết của anh khẽ giật: “Em bằng lòng gả cho anh không?”
Nhịp tim đập mạnh dữ dội, mạch đập dồn dập trong huyết quản khiến ý thức của cô như sóng triều nhẹ nhàng lay động. Đầu óc trống rỗng, những cảm xúc và dự cảm ban nãy còn mông lung giờ đây đã trở nên rõ ràng. Đầu tiên là lên lịch trình, đặt phòng, còn có chiếc giày cao gót nằm ở đây… tất cả đều là sự sắp xếp và chuẩn bị tỉ mỉ của anh.
Đều là để cầu hôn cô.
Khương Gia Di ngơ ngác đến nỗi quên cả hô hấp, nhìn lại thì không biết anh đã lấy hộp nhẫn ra từ khi nào.
Thường chỉ cần nháy mắt để đưa ra quyết định, còn mỗi giây trước khi anh mở miệng nói ra quyết định này đều khiến ý niệm của anh ngày một kiên định.
Chu Tự Thâm yên lặng nhìn cô, không hề chuẩn bị đường lui như những lần ân cần săn sóc cô trước đây.
Vốn dĩ anh muốn nói, nếu cô còn chưa chuẩn bị tốt, anh có thể chờ. Nhưng không, dục vọng tham lam và mất lý trí đã chiếm thế thượng phong vào lúc này.
“Thử ở bên anh lâu dài hơn nữa, được không?”
Bọn họ còn có thể cùng nhau đi qua nhiều lần hai năm nữa.
Khương Gia Di há miệng thở dốc, hô hấp run rẩy. Cô bừng tỉnh phát hiện suy nghĩ của mình hai năm qua vẫn chưa hề thay đổi: không thể tưởng tượng một tương lai không có Chu Tự Thâm, không thể tưởng tượng anh sẽ đối tốt với người khác, càng không thể hình dung được tương lai bên cạnh mình sẽ có một người khác còn tốt hơn Chu Tự Thâm.
Vậy thì còn do dự gì nữa?
Nếu không thể tưởng tượng được, vậy thì cứ nắm bắt người khiến cô cảm thấy viên mãn và hạnh phúc trước mắt này đi.
Quyết định thường chỉ trong chớp mắt.
“Câu chuyện là hoàng tử dùng chiếc giày Lọ Lem đánh rơi để tìm được cô ấy”. Khương Gia Di nắm chặt tay, hốc mắt không kiềm chế được mà dần dần ửng đỏ: “Nhưng đôi giày này là anh tặng cho em, đâu có giống nhau?”
Rõ ràng giọng điệu lọt vào tai mang theo nghi ngờ và phản bác nhưng Chu Tự Thâm lại bỗng nhiên cười, đường cong trên đuôi mắt và khóe môi khắc sâu mê người, tựa như trút được gánh nặng.
“Đúng là không giống”. Anh nghiêm túc nhìn cô: “Anh không cần em chứng minh em đi vừa đôi giày này, bởi vì anh đã chuẩn bị đôi giày vừa chân em”.
Giả sử cô bằng lòng, anh đã đi được chín mươi chín bước, đi thêm một bước nữa cũng không hề gì.
Đối diện một lát, Chu Tự Thâm giương mắt nhìn đôi mắt cô ngày càng ậng nước, cuối cùng nước mắt rơi xuống bất chấp sự kìm nén của cô.
“Tiểu Di…”.
“Không cần thử”. Khương Gia Di bất ngờ vươn tay ôm cổ anh, mặc kệ nước mắt thấm lên cổ: “Em đã thử chiếc lần trước anh tặng rồi”.
Chu Tự Thâm ôm lấy cô, lúc khóe môi cong lên, tựa như trái tim kia đã mềm nhũn, ý cười dồn dập nở rộ khiến cổ họng anh căng cứng: “Vừa không?”.
“Vừa, rất vừa”.
“Vậy chúng ta cũng có thể có kết thúc viên mãn, đúng không?”
Cô gật đầu lia lịa, “Vâng” một tiếng.
Trái tim dưới lồng ngực cuối cùng cũng về lại chỗ cũ, kéo theo sự thỏa mãn và cảm thán khó mô tả. Giống như tảng đá rơi xuống, va chạm mặt nước làm tung lên những bọt nước lan tràn.
Chu Tự Thâm bỗng bật cười, xoa đầu cô.
“… Anh cười gì”.
“Ít nhất em cũng phải cho anh một cơ hội đeo nhẫn cho em chứ”.
Khương Gia Di nín khóc, mỉm cười. Lau nước mắt xong, cô lùi lại duỗi tay đến trước mặt anh.
Chiếc nhẫn trơn đơn giản được tháo xuống, thay thế bởi chiếc nhẫn kim cương cao cấp cực kỳ quý giá, khác biệt chính là lần này nó được đeo trên ngón áp út.
“Sao anh lại tặng chiếc cao cấp hơn nữa vậy?” Cô thoáng nghẹn lời khi nhìn thấy viên kim cương trên chiếc nhẫn.
“Cao cấp lắm hả?” Chu Tự Thâm nhướng mày: “Vậy em có thể nói với những người khác nó là giả, vì bạn trai em rất keo kiệt, tiếc của không tặng em nhẫn kim cương”.
“Chuyện đã bao lâu rồi mà anh còn ghi thù!”.
Anh cười như không cười nhìn cô chằm chằm.
“Dù sao thì tội danh này vẫn đổ lên đầu anh, còn anh lại không có cơ hội rửa tội”.
Khương Gia Di căn bản không thể giấu được ý cười trên mặt, lông mi còn vương nước mắt. Một đôi mắt đẹp động lòng khiến người ta không thể rời mắt.
“Chuyện này chẳng phải dễ lắm sao… Đợi về Hoài Thành, em đeo chiếc nhẫn này đến công ty tìm anh là được rồi”.
“Có thể. Ý kiến này rất tốt”.
“Anh nghiêm túc chứ?”
“Chẳng lẽ em nói đùa anh cho có lệ?”
“Em cũng không có ý đó… Chỉ là cảm thấy như vậy có khoa trương quá không? Em hơi xấu hổ”.
Đến công ty tìm anh thì không sao, nhưng đeo chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy đi thì chưa chắc?
“Một ngày nào đó em sẽ quen thôi, coi như là thích ứng trước đi”. Nói xong, anh dừng lại một chút, ung dung nhìn cô: “Em cảm thấy thế nào, bà Chu?”
Khuôn mặt Khương Gia Di lập tức đỏ như cà chua chín, nhịp tim mới giảm tốc độ lại trở nên rối loạn.
Bà Chu…
“Em cảm thấy… vẫn nên thử lại chiếc giày này đi, không thể thiếu nghi thức được”.
Cô ngước mặt nhìn người đàn ông trước mặt, mím môi nói: “Anh cảm thấy sao, Chu tiên sinh”.
Trước đây cô đã dùng ba chữ này để gọi anh rất nhiều lần, Trần Thiện cũng hay dùng “Chu tiên sinh nhà cậu” để chế nhạo cô, nhưng khoảnh khắc này, cách xưng hô khách sáo thông thường lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.
Sự thân mật và cả hàm nghĩa sâu xa trong đó, giờ phút này chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Đôi mắt Chu Tự Thâm ngập ý cười, cuối cùng lắc đầu cười, giúp cô đi chiếc “giày thủy tinh”.
Không rộng không chật, vừa đẹp.
Anh nắm mắt cá nhân mảnh mai của cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái thật sâu, sau đó khó kìm được cảm xúc trong lòng, cúi người nâng cằm cô, trầm mắt hôn sâu.
Làn váy như thủy triều dâng cao đến đầu ngón tay, đôi chân đi giày thủy tinh nạm kim cương kề sát bên chân anh, mỗi cử động rất nhỏ đều khúc xạ ra vô số quầng sáng lấp lánh.
Cách đó không xa, cửa sổ màu hoa hồng khoe vẻ rực rỡ quyến rũ.
Không khí ngày càng nóng, lý trí lung lay sắp đổ.
Anh giữ chân cô, bế bổng cả người, lập tức ôm lên tầng hai.
Ánh sáng lộng lẫy và làn váy mờ ảo dần biến mất ở lối rẽ cầu thang.