Chương 75: Kết
Nguyễn Toản bước vào, bên trong vô cùng lộng lẫy.
Trước mặt là điện thờ, hai bước tượng Lạc Tổ và Mẫu Tổ đứng uy nghi. Lạc Tổ một tay đặt lên Lĩnh Nam Thần Kiếm, một tay chỉ về dải đất non sông nằm uốn mình theo bờ biển. Cả người vô tình toả ra uy áp, khiến không người dám nhìn thẳng, chực chực mà cúi đầu. Còn Mẫu Tổ cả người toát ra vẻ hiền hoà, bao dung, nụ cười toát lên như nắng mùa xuân. Nguyễn Toản khẽ khom mình kính cẩn.
Bên phải là hoạ tiết trống đồng được chạm trổ tinh tế, miêu tả chân thật sinh hoạt của con người thời kỳ dựng nước Ngôi sao nhiều cánh ở giữa mặt trống tượng trưng cho thần Mặt Trời. Ngoài ra ở phía dưới cùng khắc đầy đủ 64 đồ hình của Kinh Dịch ứng với 64 quẻ.... tất cả đều mang mầu sắc xa xưa, tồn tại cũng mấy ngàn năm. Tuy được bảo dưỡng vô cùng cẩn thận nhưng cũng khó xua tan được dấu ấn thời gian. Đưa tay sờ trên những hoạ tiết, Nguyễn Toản cũng không khỏi cảm thán.
Bên trái là những bước tượng điêu khắc chân dung của những vị vua khai triều, những anh hùng dân tộc như Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, Trần Quốc Tuấn........ đồng thời cũng nghi lại công tội của mỗi người, mỗi triều đại...... Đặc biệt hơn tất cả đều được chạm khắc bằng chữ quốc ngữ. Nguyễn Toản càng thêm tin tưởng. Tuy chữ Quốc ngữ đã xuất hiện từ những năm đầu thế kỉ 17, nhưng nét chữ ở đây đều tròn chịa và mang sự chuẩn hoá cao nhất, chúng chỉ bắt đầu sớm nhất trên Gia Định báo năm 1867.
Quan sát cảm tưởng, khi ngước lên nhìn ánh mặt trời cũng gần như chiếu vuông góc, mặt trời sắp lên đỉnh, chính ngọ tới. Nguyễn Toản chậm rãi bước đến ngồi xuống chính điện.
Không lâu, khi ánh mặt trời vuông góc, cả núi Nghĩa Lĩnh rung động, tiếng rồng ngầm liên tục. Nhất thời ánh sáng liên tục chiếu tới, Nguyễn Toản cả người như bốc hoả, một ngọn lửa âm ỉ cháy lan khắp nơi, dịch nhờn trong thân thể tiết ra. Nhưng càng lâu, Nguyễn Toản thân thể càng dễ chịu.
..........
Bên ngoài, Triệu Ý nhìn Triệu Lan nói:
" Các chủ, gần một tiếng đi qua, người thấy như thế nào."
Triệu Lan lắc đầu:
" Có vẻ ổn. Bởi từ khi bắt đầu, rung chấn vẫn ổn định. Có lẽ hắn vượt qua."
Xong đó nhìn về Nhật Liễu nói:
" Những tin tức ngươi đưa về đã điều tr.a lại chưa?"
" Bẩm các chủ, đã cho người xác nhận lại. Mọi thông tin đó đều là đúng. Có vấn đề gì sao thưa các chủ?"
Triệu Lan gật đầu rồi lại lắc đầu đáp:
" Ta cùng đời trước các chủ dựa vào Kinh Dịch đã luận quẻ vận mệnh thế kỉ này. Mọi sự việc đều đã diễn ra đúng như vậy. Từ loạn Trịnh, Nguyễn, Lê cùng khởi nghĩa nông dân của Nguyễn Huệ.......Giờ đây, Nguyễn Huệ thành lập nhà Tây Sơn ở mặt Bắc, Nguyễn Ánh cũng xưng đế phía Nam. Không thể có một người xưng đế nước Nam nữa.
Nhưng ta vừa quan sát, cách mệnh của người này ít nhất cũng của bậc đế vương, còn có thể hơn. Đồng thời sự xuất hiện vô cùng đột ngột, như bỗng dưng xuất thể, rất giống Triệu Tổ năm xưa, không thể tr.a được quê quán, năm sinh, cha mẹ...... mệnh cách bị giấu, nhảy ra khỏi dòng sông thời gian.
Giống như vậy, kể từ khi Thiên Lâu Các thành lập chỉ có ít người là Đức Thánh Trần, Thánh Mẫu Liễu Hạnh......"
Phía dưới, mọi người nghe vậy cũng trầm lặng. Cùng nhìn về một hướng trong lòng đều chờ đợi.
.........
Ba tiếng trôi qua, Nguyễn Toản toàn thân đen kịt, một mùi hôi thối bốc lên, nhưng trong lòng vô cùng khoan khoái. Đứng dậy mở cửa đi ra.
.........
Khi nhìn thấy Nguyễn Toản, mọi người đều vui mừng, nhưng bỗng chốc sợ hãi khi nhìn Nguyễn Toản ngã gục.
Trần Lan tiến đến vội vã, kiểm tr.a sau đó khẽ lau mồ hôi trên trán nói:
" Không sao. Do tác dụng phụ của long mạch. Long vốn tính ɖâʍ, thân thể không lưu thông được, khi kìm nén quá sẽ gây hoả trong người. Ngoài ra nó cũng gây tiết ra chất dịch....."
Rồi nhìn về phía những người còn lại nói:
" Đã xác nhận Nguyễn Toản đã thông qua ba tiếng. Tuy chưa đăng quang, nhưng từ giờ người sẽ là chủ nhân Thiên Lâu Các. Tất cả sau này đều phải tuân mệnh. Bây giờ, trước hết, tắm rửa đồng thời điều hoàn thân thể cho người. "
Ngập ngừng rồi tiếp:
" Vấn đề này ta cũng không cưỡng cầu. Ai muốn thực hiện thì đi theo ta, không thì lưu lại."
Nói xong, Triệu Lan tiến đến ôm lấy Nguyễn Toản bước đi, phía sau suy nghĩ lúc, mọi người cũng đồng loạt đi theo. Mọi người đều không phải người ngu, đều biết người này sau là ai, đồng thời biết tương lai, lên không chần chừ.
...........
Nguyễn Toản ngủ một giấc, tỉnh dậy, cả người khoan khoái, khẽ nhìn quan sát xung quanh, thấy bên mình nằm vô cùng lớn giai nhân, khẽ cười khổ. Sau khi lĩnh hội xong những gì long mạch ban lại, Nguyễn Toản cũng ngận ra tâc dụng phụ. Tuy đã kìm nén nhưng.....
Khẽ trườn người đứng dậy, không đánh thức mọi người. Nguyễn Toản quấn lấy khăn choàng lấy người, ra ngoài. Ngắm nhìn cả cánh rừng bạt ngạt. Nơi này đã cách xa núi Nghĩa Linh, nằm bên trong một thôn trang nhỏ..... Đang thất thần, Triệu Lan tiến lên ngồi cạnh:
" Người không trách chúng ta chứ."
Nguyễn Toản lắc đầu:
" Không. Ta còn phải cảm ơn mọi người nhiều. " rồi quay sang nhìn Triệu Lan nói:
" Mọi người yên tâm, ta sẽ không phụ bạc bất kì ai. Nhưng việc của ta cũng quá lớn, không thể lúc nào cũng quan tâm mọi người được. Sẽ khiến mọi người chịu khổ."
Triệu Lan nghiêng người, tưa lên bờ vai Nguyễn Toản:
" Chỉ cần trong tim người, có một phần nhỏ dành cho chúng ta là được rồi. Người cũng như chúng ta trước hết đều phải hoàn thành sứ mệnh, đưa đất nước sánh vai cùng cường quốc năm châu."
Nguyễn Toản gật đầu.
Tối đến, lại là một cơn cuồng hoan, dường như Nguyễn Toản bị rút sạch, những tác dụng phụ cũng biến mất.
...........
Sáng hôm sau, Nguyễn Toản cùng mọi người quây quần ăn, nhìn mọi người, nói:
" Thiên Lâu Các mọi thứ trước hết do Triệu Lan quản lí phụ trách và duy trì, đồng thời Nhật Liễu đi theo Triệu Lan........"
Nghe Nguyễn Toản phân phó xong, mọi người đáp:
" Vâng."
Nguyễn Toản hoàn thành bữa ăn cũng nhanh chóng rời đi.
P/s: Gần tết mình có thể viết không thường xuyên được ạ. Mọng mọi người thông cảm. Sau mùng 5 sẽ ổn định lại ạ.
*Cái Này Nguyền Rủa Quá Tuyệt Vời* Hài hước , văn phong mới lạ đáng để độc thay đổi khẩu vị .