Chương 2: Phỏng vấn
Ngồi trước của phòngphỏng vấn, tôi vừa hồi hợp vừa lo lắng. Tự dặn dò mình, chỉ cần hôm naytôi biểu hiện tốt, liền có thể được nhận vào làm trong phòng pháp chứngnày.
Hôm nay tôi mặt một cái quần tây đen ống thẳng, áosơ mi trắng dài tay được tôi săn lên phân nữa. Mang giày san – dan đen,tóc buộc cao. Trang phục này chính là tôi đem hết tiền dành dụm ra màmua về đấy. Đây là loại trang phục tôi rất thích, kiếp trước thân thểcủa tôi khá phì phiêu, cho nên không thể diện được loại trang phục này.Mỗi lần mặt nó tôi lại khó thở vì chật hẹp.
Hiện tại cóđược thân hình trẻ trung năng động thế này, tôi cảm thấy là lúc nên ăndiện theo style của mình thích. Cũng là nói, khi đi phỏng vấn mà ăn bậnthế này là chuẩn nhất rồi.
Làm phápchứng, công việc cần phải cẩn thận và tỉ mỉ, phải linh hoạt, nhạy cảm và giỏi quan sát. Cái này tôi tự tin có đủ. Đời trước sống gần ba mươi lăm năm, làm công việc kia, kỳ thực mỗi ngày đều trôi qua trong căng thẳng. Phải luôn nâng cao tinh thần, quan sát nét mặt của ông chủ, còn phải tỉ mỉ sắp xếp…
Ngồi chờ một hồi, liền có một chị gái kêu tên tôi, đến lượt tôi vào phỏng vấn.
“Đông Hạ Anh sinh năm 1989!”
“Có!”
Nghe gọi tới tên mình, tôi vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng đứng lên, sửasang lại quần áo một lần nữa rồi thẳng lưng bước vào phòng.
Trong phòng không có nhiều người như tôi tưởng tượng, mà chỉ có một người đàn ông, tuổi khoãn ba mươi. Đặc trưng của người đàn ông này là thân hìnhhơi mập mạp, cái trán dồ bóng loáng như phi trường, ánh mắt thâm thuýcùng với nụ cười mỉm trên môi. Tuy rằng là cười, nhưng trong nụ cườichứa đầy uy nghiêm làm người nhát gan phải rùng mình không dám nhìnthẳng. Bất quá người nhát gan đó không phải là tôi.
“Chào cô, mời cô ngồi!”
Người đàn ông mở miệng, giọng nói thầm thấp, rõ ràng, rất là hấp dẫn ngườinghe. Anh vươn ngón tay tay chỉ vào cái ghế trước bàn ý kêu tôi ngồi vào đấy. Tôi vội cúi đầu chào anh một cái, sau đó ngoan ngoản kéo ghế rangồi. Lưng vẫn giữ nguyên trạng thái thẳng tắp.
Người đàn ông nhìn liếc qua tôi một cái, tôi thề, hắn chỉ liếc một cái rấtnhạt, nhưng tôi cảm thấy tâm can của mình bị hắn nhìn thấu hết rồi vậy,thật sự là doạ người.
Kế tiếp hắn liền tậptrung nhìn vào hồ sơ của tôi, trên mặt giống như nghiền ngẫm. Tôi thấyhắn cứ đảo mắt lên xuống ở phần học lực của mình thì chột dạ, hơi cúiđầu cười gượng nói.
“Sếp à, thật ra học lựccủa tôi không được tốt, nhưng mà… xin sếp hãy cho tôi cơ hội, tôi tin,tôi sẽ không làm sếp thất vọng. Tôi hiện tại rất có niềm tin vào bảnthân mình!”
Người đàn ông kia vẫn im lặnggiống như không nghe tôi nói, qua một hồi, đang lúc tôi nghĩ bản thân đã không được nhận rồi thì hắn ta lại lấy trong hộc tủ ra một tấm ảnh rồiđưa cho tôi:
“Coi tấm hình này đi, nói cho tôi biết cô nhìn thấy cái gì?”
Tôi nghi hoặc cầm tấm ảnh lên nhìn, đấy ảnh chụp những cô gái đang đứng tập thể dục nhịp điệu ở ngoại cảnh. Tôi cau mày lại, chuyên chú nhìn mộtlát, sau đó mới thong thả nói:
“Trong tấm ảnh này tôi nhìn thấy được…. các cô gái này ngoài mặt như là thân thiết với nhau, nhưng thật chất họ không mấy hợp tính. Tôi cảm thấy ánh mắt củahọ không mấy thân cận khi nhìn nhau. Còn có… cô gái hồng đứng chính giữa hình như tâm trạng không được tốt, giống như đang lo lắng hoảng sợ cáigì. Tuy cô ấy cười, nhưng ánh mắt và cơ mặt lại không phải vậy.
Và… cô gái áo xanh đứng thứ hai từ bên phải, hình như cô ấy rất không thích bộ trang phục của mình, còn….”
Tôi đem một số thứ mà bản thân thấy được từ tấm ảnh nói ra, tuy rằng chỉ là giả tưởng của tôi, nhưng nhìn biểu cảm hài lòng của vị trước mặt, có lẽ những gì tôi suy luận là không sai.
Chờ tôi nói xong, liền thấy vị ngồi trước mặt nhìn tôi mỉm cười, sau đó vỗ tay hai cái nói:
“Tốt lắm! Bắt đầu từ ngày mai cô có thể đến phòng giám chứng của chúng tôinhận việc. Sao hả? ngày mai có thể đi làm luôn được chứ?”
Tôi hơi ngẩn người, không ngờ lại dễ dàng thông qua như vậy, bất quá trúngtuyển là chuyện đáng mừng, tôi vội vàng cúi đầu cảm ơn vị sếp trước mặt, cũng hứa ngày mai sẽ đến trình diện.