Chương 15: Không thèm chơi với mấy người nữa đâu!
Edit: Mun Sana
Beta: Lã Thiên Di
Tới cảng đã là lúc chạng vạng.
Hai người được tiếp đón lên thuyền. Lucy đưa cô đến một gian phòng để thay quần áo và trang điểm, Lạc Lan chưa kịp làm gì đã bị lôi đến cửa, trên giường đã để sẵn rất nhiều váy áo.
“Thế nào? Lạc Lan cũng chọn một bộ đi!” Lucy nói xong, tay chống cằm buồn rầu: “Haizzz…… Em cũng muốn ăn mặc thật đẹp.”
Lạc Lan tùy tay cầm lấy một bộ, nhìn nhìn – Chậc…… Ngực lớn thật……
Cô lén nhìn xem bộ ngực của Lucy đang ngồi buồn rầu kia, đập vào mắt cô là… Má ơi, nói không chừng là cúp E luôn đó?!
Lạc Lan cảm thấy chính mình cũng không nhẫn tâm cúi đầu xem, cô để lại bộ váy trên giường, thì bất chợt nghe Lucy hô một tiếng “Có”, sau đó lao đi lấy một bộ váy nhét vào trong lòng cô.
“Lạc Lan- chan! Chị thử cái này đi — cái này hẳn là rất hợp với chị !”
Cái gì gọi là ‘hẳn là’……?
Trong lòng Lạc Lan có chút nghi ngờ, khi đi thay quần áo thì tâm tình mất sạch không dấu vết. Cô có chút không quen kéo kéo bộ váy dạ hội màu đen — đây là bộ váy dạ hội duy nhất Lucy mang theo bên người, nhưng kiểu cúp ngực lại là điểm nhấn của bộ váy.
Chỗ đó…… Giỡn hả trời?
Lạc Lan đứng trong phòng tắm, mặt không chút thay đổi nhìn vào gương nhéo nhéo bộ ngực của mình, đột nhiên cảm giác như bị ngược vậy.
**
“Lucy-chan, Lạc Lan-san, không cần khách sáo!”
Mặc một cái áo choàng màu tím, áo trong màu trắng hồng, quần màu xanh dương, người đàn ông vừa nói vừa vuốt vuốt tóc — nghe nói anh ta là pháp sư của Fairy Tail.
Bởi vì buổi chiều không có đi theo Lucy vào giúp vui, Lạc Lan lần đầu tiên thấy Hỏa Long thần trong truyền thuyết lớn lên trông thế nào. Nói thật, anh chàng pháp sư này cũng không đẹp trai đến nỗi có thể làm tất cả phụ nữ điên đảo đâu – hắn chưa có cửa đâu?!
Này đỏ tía ……
“Mọi người cứ trò chuyện, tôi……” Ra ngoài kiếm cái gì ăn đã……
Những lời này Lạc Lan còn chưa nói xong thì tay đã bị anh chàng pháp sư kia kéo lại: “Ái chà, đừng vội, đi thôi Lạc Lan-san, đến, ngồi xuống đây đi.”
Lạc Lan chỉ cảm thấy bị người đàn ông này nắm tay cảm thấy ghê tởm như bị ốc sên bò lên vậy, cả người đều nổi da gà, cũng không muốn tự mình hủy hoại hình tượng nên tên “Hỏa Long” kia liền buông tay cô ra — cô bị dẫn tới bên cạnh Lucy ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng cau mày, không dấu vết đưa tay ra sau lưng cọ cọ, lại cọ cọ.
…… Cảm giác vô cùng khác biệt so với được Zeref nắm tay.
Lạc Lan cũng không ý thức được chính mình giờ phút này đang so sánh Zeref tốt hơn gấp trăm ngàn lần tên “Hỏa Long” kia, cô nhìn về Lucy cũng đang cố gắng nhẫn nại tên đó.
Tên pháp sư kia dùng ma pháp khiến rượu Cocktail trôi giữa không trung, cũng khiến Lucy há mồm, muốn lấy cách thức ảo diệu này mời cô uống rượu sao?!
Trời ơi là trời, để cô yên ổn ở trong này làm ‘bóng đèn’ thôi không được sao? Đây là tán tỉnh hả?!
Mặt Lạc Lan hiện đầy vạch đen, cô ra bên ngoài xem xét một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp – hồi nãy bên ngoài còn có vài cô gái nói chuyện với nhau rất ồn ào, nhưng bây giờ lại hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đâu rồi?
Thừa dịp hai người kia chuyên đang không để ý, Lạc Lan cũng muốn chuồn ra ngoài nhưng lại bị động tác kế tiếp của Lucy làm bay mất ý nghĩ trong đầu — cô gái tóc vàng vung tay lên, đánh một lực vào phần rượu Cocktail kia.
“Ngươi muốn gì? Đây là thuật thôi miên à?” Lucy lòng đầy căm phẫn: “Ta đúng là muốn thong qua ngươi gia nhập vào Fairy Tail, nhưng ta cũng không có ý muốn làm người phụ nữ của ngươi!”
Cái gì? ‘Quy tắc ngầm’ trong truyền thuyết!
Lạc Lan lập tức cảm thấy ngứa tay — cô tưởng tượng giờ đem giấy bút ra ghi lại một chút: Đây chính là tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết! Dựa theo việc này, cô có thể viết ra một cô gái bị dùng ‘quy tắc ngầm’…như vậy…như vậy… còn như vậy… như vậy!
Thật là quá kích thích mà!
Về phương diện khác, Lạc Lan rất rõ ràng, chiếc du thuyền này xem ra cũng có vấn đề — có điều việc ấy đối với Lạc Lan mà nói tuyệt đối không thành vấn đề.
Làm Sách ma pháp của Zeref, cô chỉ cần ngoan ngoãn ngủ một giấc, bảo đảm vừa mở mắt ra là có thể thấy Zeref.
Hai người kia đã đến hồi gay cấn,“Hỏa Long thần” vung tay lên:
“Hừ, cũng khó nói.” Hắn vừa dứt lời, căn phòng nhỏ thoạt nhìn như bức tường chợt động, hơn mười tên đàn ông lực lưỡng hoặc ôm hoặc vác các cô gái vẫn còn đang mặc lễ phục kia, Lạc Lan nhìn qua – ngoại trừ hai cô thì các cô gái lên thuyền đều đã bị bắt.
Má ơi, tên này… làm thật hả trời? Không những làm thật mà còn làm quá nữa!!!
“…… Phía trước là Ba Tư rồi, tới lúc đó phải ngoan ngoãn! Hai vị tiểu thư.” Gã đàn ông cười khà khà phóng khoáng, tiếp tục nói với Lucy.
Nghe được đoạn đối thoại của hai người, Lạc Lan lúc này mới ý thức được chân tướng – Lucy – cô ấy… rõ ràng bị lừa rồi.
Đều là do Lucy nói cái gì là ăn uống thỏa thích, cô còn chưa ăn được một miếng, lại còn hại thanh danh của cô bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Xét thấy thân phận đặc thù của chính mình, Lạc Lan không chút sợ hãi ngơ ngác hai phút, khi cô tỉnh lại, nóc thuyền đã có 1 lỗ lớn, trước mặt còn tự nhiên xuất hiện thêm người.
Một thiếu niên với mái tóc màu đỏ nhạt cùng với một con… mèo màu xanh?
Đợi chút, mèo có cánh? Con mèo còn có thể dùng cái đuôi cuốn một thiếu nữ bay lên không trung?!
“A, Happy! Còn có Lạc Lan-chan nữa, không thể bỏ quên chị ấy được.” Lucy hô.
Con mèo màu xanh kia chỉ kêu một tiếng “Aizzz”, vẫn như cũ cuốn Lucy càng bay càng xa: “Yên tâm, Natsu sẽ để ý đến cô ấy!”
Con mèo đó còn có thể nói chuyện?!
Lạc Lan cảm thấy chính mình cũng rối theo luôn.
Lạc Lan không chút sợ hãi muốn tìm một góc tiếp tục xem, ai mà ngờ cái tên thiếu niên “Natsu” kia lại dựa vào tường ói — say tàu sao? (-_-) Vậy nhà ngươi còn lên đây làm gì!
Lạc Lan yên lặng lui một bước, đang định tìm một góc trốn, tốt nhất còn có thể ngủ một giấc, cô không biết từ khi nào sau lưng cô xuất hiện hai tên một trái một phải bắt được tay cô.
“Vị tiểu thư này, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đến bên kia nghỉ một lát đi, chúng ta giải quyết xong nên nít ranh kia rồi sẽ cùng ngươi chơi đùa !” Dứt lời còn sờ soạng lưng cô một phen.
Lạc Lan sửng sốt, nháy mắt trong lòng như có lửa thiêu đốt – má nó chứ! Trên lưng truyền đến cảm giác khiến cả người cô run lên, cô tràn ngập phẫn nộ “Tử”, trên người cô bỗng nhiên có một luồng khí đen vây quanh, giam cầm hai tay của hai tên kia.
Hai tên đó bị hạ gục trong nháy mắt.
Hả? Sao lại thế này nhỉ?
Lạc Lan hoàn toàn không biết là do mình gây ra, chính là đang mờ mịt hết sức, một cơn sóng to nháy mắt xuất hiện, bất thình lình đẩy nhanh tốc độ chiếc thuyền càng ngày càng ra xa!
Bởi vì thình lình xảy ra sóng to nên lực đẩy quá mạnh, mọi người trên thuyền hoàn toàn không thể đứng vững, đều ngã đập vào bàn, đương nhiên cũng bao gồm Lạc Lan.
Cô lảo đảo chuẩn bị ngã lên người hai tên kia, sau đó sóng lại ập đến thuận thế khiến cô lăn ra phía sau.
Đầu Lạc Lan bị đập mạnh vào cạnh bàn. Không sao! Trước kia cô còn bị ghê hơn!
Cuối cùng, cô chìm trong bóng tối.
**
“Lạc Lan…… Lạc Lan?”
Ý thức dần dần thanh tỉnh, Lạc Lan cảm giác được có người vỗ nhẹ lên mặt cô vài cái, bên tai là một giọng nam quen thuộc – vừa dịu dàng vừa lo lắng.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì……” Tiếng nói kia vang lên cùng với động tác vỗ nhẹ mặt cô hai cái, lại hơi dồn dập: “Lạc Lan? Tỉnh, tỉnh……”