Chương 57: Đề nghị của ngài hiệu trưởng
Đúng một tuần sau cái đêm Dumbledore bị trúng độc, Severus lại ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, thả người trong chiếc ghế bành, chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện giữa Regulus Black và ngài hiệu trưởng.
Tình trạng của Dumbledore đã khá khẩm lên nhiều nhờ những ly độc dược đều đặn mà Severus pha chế cho – những ly độc dược mà không dưới hai lần khi Dumbledore uống, cụ đều gật gù, tỏ ra rất vui vẻ gợi ý anh.
- Chà! Tay nghề của anh quả thật rất tuyệt. Giáo sư Slughorn đã đánh tiếng với tôi rằng hết năm nay ông ta sẽ về hưu. Tôi nghĩ là anh rất thích hợp để thay thế vị trí của ông ta đấy. Anh có nghĩ vậy không? Dù sao, anh cũng đã làm việc đó mười bốn năm ở cuộc đời kia rồi còn gì?
Có ch.ết tôi cũng không làm cái việc ấy nữa. Giá mà cụ biết được tôi là một giáo viên tệ đến mức nào! Severus thầm nghĩ. Tuy vậy, chính anh cũng nhận thấy nếu theo cái dự định lại trở thành gián điệp thì chẳng có công việc nào lý tưởng hơn là cái công việc đó.
Trong cuộc nói chuyện vào đêm hôm đó, Severus đã cho Dumbledore xem một số kí ức có chọn lọc của mình, đủ để Dumbledore biết được phần nào về mối quan hệ giữa họ, đủ để cụ trở nên tin tưởng anh bây giờ. Tất nhiên là Severus giấu nhẹm mọi thứ liên quan đến Lily, và cả việc Dumbledore yêu cầu anh giết cụ nữa.
- Tuổi trẻ thường dễ mắc sai lầm. Điều quan trọng là trò đã biết quay về con đường đúng đắn, trò Black ạ.
Giọng nói ôn hòa, trầm tĩnh và êm ái của Dumbledore vang lên sau một chuỗi buồn tẻ của cái giọng đều đều thoát ra từ đôi môi của Regulus. Đôi mắt sau hai mắt kính nửa vầng trăng mang một hỗn hợp của sự nghiêm khắc, sự thông cảm, sự thương hại… Có lẽ?
- Gia đình trò đã biết chuyện này chưa? – Cụ hỏi tiếp.
- Bố mẹ em và Sirius chưa biết. – Regulus trả lời, với một vẻ như định nói thêm gì nữa nhưng dừng lại, chỉ nói đơn giản. - Họ sẽ không biết.
Thực ra ở cuộc chiến lần thứ hai sau lần trở về từ cõi ch.ết của Chúa tể Hắc ám năm 1994, danh tính của các Tử Thần Thực Tử vốn cũng đã rất kín đáo, chỉ vì Harry Potter thoát khỏi tay Chúa tể Hắc ám trong cuộc họp ngoài nghĩa địa nên mới vạch mặt được các Tử Thần Thực Tử cộm cán. Nhưng ở chiến tranh lần một này, danh tính của các Tử Thần Thực Tử còn bí mật hơn nhiều. Thậm chí cả Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay trái vừa là dấu hiệu nhận biết cũng như phương thức để Chúa tể Hắc ám liên lạc với các Tử Thần Thực Tử cũng là một điều chỉ trong nội bộ các Tử Thần Thực Tử biết.
Severus đồ rằng chắc hẳn ông bà Black chẳng hề biết rõ trong gia tộc nhà Black có những ai đã gia nhập vào đội quân hắc ám này, và chắc chắn cũng chẳng thể ngờ đến cậu con trai mới mười bảy tuổi của mình, mặc dù có lẽ nếu biết hẳn hai người đó hài lòng lắm.
- Ta e rằng trò sẽ phải cho họ biết. Có khả năng Voldemort sẽ làm phiền họ nếu trò bỏ trốn một mình.
Mặt Regulus tái đi nhưng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên trước thông tin mà Dumbledore đưa ra. Phải, đó là điều dự đoán được trước.
- Đó mới là vấn đề. Họ sẽ không đi. – Giọng cậu ta run run. – Bố mẹ sẽ ép em không được bỏ trốn. Họ sẽ muốn em phục vụ Chúa tể Hắc ám. Còn Sirius, anh ta sẽ không đời nào bỏ trốn theo em. Nhưng em không nghĩ Chúa tể Hắc ám sẽ bận lòng đến Sirius.
Với việc Sirius Black bị bố mẹ từ mặt và phải cuốn gói ngoài ở từ năm mười sáu tuổi, và mối quan hệ giữa hắn ta với cậu em trai của mình chẳng có gì êm đẹp cả, Severus cũng tin rằng hắn ta sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì nếu Chúa tể Hắc ám muốn trừng phạt Regulus. Ông bà Black thì có thể khác một chút, nhưng theo như những gì Severus hiểu về Chúa tể Hắc ám, anh cũng tin rằng họ sẽ chẳng làm sao cả, trừ khi Regulus là một Tử Thần Thực Tử cấp cao, cỡ như Bellatrix chẳng hạn.
- Tôi không nghĩ là điều đó đáng lo lắm đâu. Cậu không đủ quan trọng đến mức Chúa tể Hắc ám thấy cần phải đe dọa người thân của cậu khi cậu phản bội hắn ta. Hắn ta thậm chí cũng sẽ chẳng hơi đâu tự tay giết cậu mà sẽ phái tay chân nào đó truy đuổi cậu. Có thể hắn sẽ trừng phạt Bellatrix hoặc Lucius tí chút vì đã đề cử một kẻ hèn nhát như cậu, nhưng cậu chớ nên lo lắng gì về hai người đó.
Severus nói và bất chợt cảm thấy mình đã hơi nhiều lời khi bắt gặp thoáng lạ lùng trong ánh mắt của Regulus.
Cậu ta cũng đã tỏ ra ngạc nhiên khi Severus gợi ý muốn đi cùng với mình đến văn phòng hiệu trưởng, nhưng không hề căn vặn gì mà chỉ dò xét và suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý. Severus hiểu sự tin tưởng của Regulus đối với anh đã tiến thêm một bước nữa.
Khuôn mặt ngờ vực của Regulus giãn ra ngay sau đó, cơ thể trở nên thoải mái và nhẹ nhõm hơn khi thấy vẻ mặt đồng tình của Dumbledore.
- Vậy thì trò có thể an tâm bỏ trốn một mình. Ta có một số mối quan hệ, có thể giúp trò bỏ trốn ra nước ngoài mà không bị ai để ý. Nhưng trò luôn luôn phải ý thức rằng tay chân của Voldemort luôn săn đuổi trò, vì thế chớ có lơ là cảnh giác. Trò có thể sẽ phải lẩn trốn cả đời.
Regulus gật đầu, hai bàn tay trên mặt bàn nắm chặt lấy nhau. Dumbledore nheo mắt, khẽ hắng giọng rồi nói tiếp.
- Thực ra, ta có một gợi ý khác cho trò. Trò có thể đồng ý hoặc không. Điều này sẽ giúp trò không phải sống một cuộc đời lẩn trốn…
Lão già đang định gợi ý điều gì vậy? Một linh cảm mơ hồ dợn lên trong lòng Severus. Anh thấy Regulus hơi chồm người về phía trước, khuôn mặt sáng lên với một niềm hi vọng.
- Xin thầy nói tiếp. – Cậu ta nói.
- Chắc hẳn Voldemort sẽ chẳng đòi hỏi gì ở trò cho đến khi trò ra trường, vì thế cho đến hết năm học sau trò vẫn được an toàn. Nếu cần, ta có thể lệnh cho thầy Slughorn hoặc thầy Flitwick giao cho trò một đồ án môn học lớn trong mùa hè, có thể là để dự thi cuộc thi Tài Năng Pháp Thuật Học Đường mà Bộ sắp phát động chẳng hạn. – Cụ nháy mắt hóm hỉnh khi nói về cái cuộc thi mà cụ vừa nghĩ ra. – Nhờ đó, trò có thể ở trường trong cả ba tháng hè. Sau khi trò ra khỏi trường, trò hãy cứ tiếp tục gia nhập các hoạt động của Tử Thần Thực Tử, và chuyển các thông tin thu thập được về cho ta. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho…
- Không.
Câu trả lời không phải bật ra từ miệng Regulus mà là từ miệng Severus. Dumbledore quay lại, nhướng lông mày, một tia sáng nhá lên trong mắt.
- Cụ không thể làm thế. Nó mới mười bảy tuổi.
- Trò ấy sẽ chỉ bắt đầu công việc khi đã ra trường. Hơn nữa, ta e rằng điều này không phải là quyết định của trò, trò Snape ạ. – Dumbledore nhẹ nhàng nói.
Quai hàm Severus như muốn cứng đơ lại. Anh quay sang Regulus – lúc này đang nhìn trân trân vào anh như muốn thắc mắc.
- Cậu không thể chấp nhận điều này. Cậu không biết làm gián điệp trước mũi Chúa tể Hắc ám kinh khủng như thế nào đâu. Đó là một chuyên gia về Chiết Tâm Trí Thuật. Hắn có thể đọc tâm trí cậu, cậu hiểu không? Hắn có thể tr.a tấn cậu vì bất kì lí do vớ vẩn nào. Và có thể giết cậu ngay tức khắc nếu phát hiện ra chân tướng của cậu. Tệ hơn nữa, hắn có thể bắt cậu giết và tr.a tấn người khác. Cậu có muốn điều đó không?
- Nhưng… nhưng… - Regulus lắp bắp. Mặt cậu ta lúc này cắt không còn một giọt máu. – Cũng… phải có ai làm… làm việc đó, đúng không?
- Đúng. Nhưng không nhất thiết phải là cậu. – Severus nói, tự dưng thấy đầu óc mình váng vất.
- Trò không cần thiết phải quyết định ngay, trò Black ạ. Hãy suy nghĩ cho kĩ. Trò sẽ vẫn an toàn khi còn ở trong trường này, ta hứa với trò như vậy.
Dumbledore đứng lên, làm một cử chỉ tỏ rõ là muốn kết thúc câu chuyện với Regulus.
Khi bóng dáng Regulus khuất sau cánh cửa vào cửa phòng đã đóng lại, Severus gần như quát lên với ông già trước mặt mình.
- Tại sao cụ lại làm như vậy?
- Tại sao tôi lại không được làm như vậy? – Dumbledore hỏi, giọng điềm tĩnh.
Máu nóng bốc lên trong người Severus. Đến chính anh cũng ngạc nhiên bởi cơn giận của chính mình.
- Nó mới chỉ là một đứa trẻ. Nó sẽ bị phát hiện và giết ch.ết. Mẹ kiếp! Khi cụ làm điều đó với tôi, tôi đã hai mươi tuổi và đã là một Tử Thần Thực Tử thực sự. Còn thằng bé này… Mẹ kiếp! Tôi đã tin tưởng và đưa nó đến cho cụ! Tôi không ngờ là cụ lại có thể đưa ra lời đề nghị đó với một học sinh!
- Ồ… - Một bên lông mày của Dumbledore khẽ nhấc lên, khuôn mặt vẫn bình thản như thường, cụ ta nói. – Anh đã không kể cho tôi nghe chuyện này. Tôi tò mò rồi đấy. Còn về việc của Regulus Black, tôi không bắt ép cậu ta. Hơn nữa cậu ta chỉ thực sự bắt đầu công việc khi đã không còn là học sinh nữa.
- Thế nếu như Chúa tể Hắc ám giao cho nó nhiệm vụ gì khi còn trong trường thì sao? Giống như với Drac… - Severus kịp kìm lại trước khi Dumbledore nhướng mày.
- Drac?
- Bỏ đi.
Draco Malfoy đã bị ép trở thành Tử Thần Thực Tử và bị giao nhiệm vụ giết Dumbledore khi mới bắt đầu vào năm thứ sáu, tức là còn sớm hơn Regulus Black bây giờ. Giờ thằng nhóc này còn chưa được sinh ra trên đời.
- Anh biết là điều đó có rất ít khả năng xảy ra. – Dumbledore nhìn Severus một cách nghiêm khắc và nói.
Severus không nói gì. Việc Chúa tể Hắc ám đã làm với Draco Malfoy chỉ để trừng phạt Lucius Malfoy vì đã thất bại trong việc lấy lời tiên tri ở Sở Bảo Mật, chứ thực tế rằng hắn không hề tin Draco có thể làm nên cái trò trống gì hết. Hắn trông chờ Draco thất bại để làm nhục Lucius. Và Severus cũng tin rằng hắn cũng chẳng trông đợi gì ở Regulus Black khi nó vẫn còn là một học sinh trong trường, sống ngay dưới mũi Dumbledore.
Dẫu vậy việc Dumbledore làm vẫn làm anh giận dữ. Anh từng biết ở cuộc đời kia, cụ ta đã dùng Harry Potter như một quân cờ, nuôi nó như một con lợn béo để có thể ch.ết vào đúng lúc cần thiết, nhưng bởi đó là giải pháp duy nhất cho thế giới phù thủy. (Có lần, Severus cũng tự hỏi, không biết việc Potter sống sót được – nếu Narcissa không nói dối anh - có nằm trong dự tính của cụ không. Anh không biết. Còn rất nhiều điều anh không biết về lão già này.) Nhưng chuyện với Regulus thì…
Anh nhìn Dumbledore – lúc này đang đứng chắp tay sau lưng, với dáng vẻ đạo mạo và ung dung thường thấy như không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi cơn giận của anh – với ánh mắt tóe lửa.
- Anh cũng biết rằng chúng ta thực sự cần một gián điệp. – Dumbledore nói tiếp.
- Đúng vậy. Nhưng không nhất thiết phải là nó. – Severus nói.
- Vậy thì là ai?
Dumbledore nhìn xoáy vào gương mặt Severus, sự thích thú bừng lên trong đôi mắt xanh biếc của cụ.