Quyển 1 - Chương 14: Bóng đen bí ẩn (cao h)

“Ai?”
Đang ngồi nghĩ vơ vẩn, chợt Thiên Nhan nghe thấy tiếng động lạ từ trongrừng, nàng nhanh chóng chạy vào xem sao. Đang cảnh giác nhìn xung quanh, nàng lại thấy thân thể mình như bị quấn chặt. kinh mạch bế tắc. khôngthế sử dụng thần lực, nàng quát:
“Mau ra đây”


Thiên Nhan nhìn thấy đứng trước mặt mình là một bóng đen cao ráo. Nhìn qua thì đólà một nam nhân tuấn tú, nhưng vì trời tối nhanh, lại có cây cối che mất ánh sáng nên nàng không thể nào biết được dung mạo của hắn.


Bóng người tiến lại phía nàng, Thiên Nhan vẫn không nhìn rõ dung mạo của hắn nhưng không rõ vì sao, nàng lại thốt lên:
“Âu Dương!”
Người đó nghe nàng nói xong, thân hình chấn động mạnh mẽ, rồi cười tự diễu, giọng trầm thấp quyến rũ:


“Nàng mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ ta, nàng vẫn nhớ ta sao lại cùng người nam nhân khác có quan hệ?”
Thiên Nhan giật mình, không lẽ thân thể này quen hắn ta? Nhưng thân thể nàylà một vị thần thời viễn cổ. vậy thì, bóng đen trước mặt đây cũng là…..Nàng lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh nói:


“Ngươi là ai? Ta không hiểu vì sao ta lại biết ngươi là Âu Dương gì đó mà vô thức nói ta, nhưng mà, hiện giờ ta không nhớ ra ngươi là ai. Ngươi mau nói đi, tại sao lạidùng thần lực giam ta lại?!”


Âu Dương Thần Dật cau mày, nàngvẫn không nhớ ra hắn sao? Nếu như vậy, nàng…. Còn yêu hắn không? Phảichăng là vì nàng yêu hắn quá sâu đậm nên khi nhìn bóng hắn đã vô thứcthốt ra tên hắn? nàng vẫn yêu hắn sâu đậm sao? Nhưng chỉ cần nghĩ đếnnhững khi nàng cùng người nam nhân khác,… nàng nằm dưới thân bọn chúngmà rê rỉ,… Cơn tức giận của Âu Dương Thần Dật bùng lên trong chốc lát.Hắn cười lạnh lùng:


available on google playdownload on app store


“Nàng không nhớ ra ta? Hừ, ta sẽ làm cho nàng nhớ ra ta!! Nam Cung Thiên Nhan, nàng có nhớ hay không ngày đó nàngmuốn hiến dâng cho ta lần đầu tiên. Nhưng là, ta nói, sẽ động phòng vớinàng vào đêm tân hôn. Nhưng giờ thì sao? Hơn vạn năm sau, vào thời gianta giao đấu với Giao Long bị thương nặng ngất đi tới hơn một tháng. Takhông tỉnh lại trong một tháng ấy nàng đã nằm dưới thân của bao nhiêunam nhân mà rên rỉ?”


Thiên Nhan nhíu mày, nàng có làʍ ȶìиɦ qua 3 nam nhân là thật,… nhưng nàng cũng không hề chú ý đến thân xác này cótình cảm với ai bởi nàng nghĩ những vị thần trong trận chiến Thần Ma vạn năm trước đã biến mất hết rồi. thật không ngờ giờ lại có một nam nhânđến chất vấn nàng?!


Đang nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nàng thấylạnh lẽo, y phục của nàng đã biến mất từ lúc nào. Nàng nhìn thẳng vàongười nam nhân đang hôn lên mí mắt của hắn. nhưng là, nàng vẫn khôngnhìn rõ. Thiên Nhan lạnh lùng nói:


“Ngươi dám thất lễ với ta? Ta không biết ngươi là ai cả. đừng để ta phải chán ghét ngươi!”
Âu Dương Thần Dật cười to:


“Ha ha, nàng hận ta? Chán ghét ta? Đừng nói điều nực cười như thế. Ngày đólà người nào bỏ mặc chức Mẫu thần chạy đến bên ta mà nói không có ta sẽkhông thể sống được?”


Nàng nhắm mắt lại, run lên nhè nhẹ khiđôi môi hắn di chuyển xuống đôi gò bồng đảo của nàng. Thiên Nhan lạ lùng nghĩ, nàng không có bao giờ có cảm giác kích thích như vậy khi làmchuyện này,… không lẽ là thân thể này chính là yêu thương người nam nhân này thật sự?
“A!!”


Thiên Nhan kêu nhẹ, Âu Dương ThầnDật không hiểu sao lại cắn nhẹ vào nơi mẫn cảm của mình. Dịch từ nơi tưmật ồ ạt chảy ra, nàng thất kinh, làm sao vậy? thân thể của nàng dướibàn tay ma quỷ của hắn tại sao lại trở nên mẫn cảm như thế. Nàng rên rỉ:


“Ngươi… đừng cắn vào đó, đừng chạm vào nơi đó a~~”
“Nhan Nhi, nàng có biết vì sao ta lại biết rõ nơi mẫn cảm của nàng như thếkhông? chính vì, ngày trước, ta cùng nàng đã làm tất cả các bước rồi,chỉ còn thiếu bước cuối cùng mà thôi!”


Thiên Nhan rùng mình,nàng trước đây rất phóng đãng trong chuyện này, nhưng là, với mỗi ngườinam nhân nàng chỉ làm một lần duy nhất. tới nay vẫn vậy, trừ Sênh TiêuMặc ra,… như thế này,… nàng không phải sẽ bị hắn bỡn đến ch.ết sao?


“Âu Dương, ngươi mau bỏ cấm chú đi, làm như thế này thật là không thoải mái.”
“Nhan Nhi, nàng lại tinh ranh hơn rồi, nhưng được thôi, ta sẽ thả nàng ra,trước hết, ta phải làm cho nàng không thể dời đi cái đã!”


Nói xong, Âu Dương Thần Dật nhanh chóng đưa hai ngón tay vào nơi tư mật đã ướt át hoa dịch của nàng, khuấy đảo.
“A,… ngươi đừng làm như thế,… a~~ ta”


Cảm thấy thân thể đã có thể cử động, Thiên Nhan muốn đẩy hắn ra và chạy đinhưng lí trí không thể thắng được phản xạ của thân thể. Mà trí óc củanàng cũng bị thứ gì đó điều khiển, nửa người dưới còn đong đưa kết hợp,làm cho tay của hắn đi vào sâu hơn.


Vòng tay ngọc ngà đưa lêncuốn lấy cổ của Âu Dương Thần Dật, nửa người dưới đung đưa dữ dội. không lâu, Âu Dương Thần Dật còn tiếp tục đưa thêm một ngón tay nữa vào.Giọng nói của hắn vang lên, khan khan nhuốm màu ȶìиɦ ɖu͙ƈ:


“Nhan nhi, nàng xem đi, nơi đó của nàng thật lớn, có khi ta đưa cả bàn tay vào cũng vừa ấy chứ?”


Thiên Nhan trong vô thức nghe theo lời hắn cúi xuống nhìn, rất rõ ràng hiệntrước mắt nàng là hoa huyệt của nàng căng đến tận cùng, cắn nuốt tới bốn ngón tay thô to của hắn. Khoái cảm cùng đau đớn dâng tràn, nàng rên rỉ:
“Âu Dương, a~~ thoải mái quá!! Thêm nữa đi, cho ta nhiều hơn nữa, thoải mái quá a~~”


Âu Dương Thần Dật thây nàng vô cùng sảng khoái dưới thân mình thì cười :
“Nhan nhi, nói xem, nàng có muốn ta hay không?”
“Có!!! Nhan nhi muốn, Âu Dương, mau cho ta~~”
Thần Dật cười cười, rút mấy ngón tay ra, cười đến mê hoặc, nói vào tai nàng:
“Nhan nhi muốn ư? Nhưng mà ta không muốn cho thì sao?”


Ham muốn đến tột đỉnh lại bị hắn đi ra khỏi cơ thể, nàng cau mày, nhìnxuống hạ thân thô to bằng cả cổ tay đang sưng tím của hắn. Quá thô torồi! nếu hắn đi vào có thể nơi đó của nàng sẽ rách mất. Nhưng mà thânthể trống rỗng làm nàng vô cùng khó chịu, nàng rướn người, đưa hoa huyệt của nàng lại gần ƈôи ȶhịȶ của hắn.


Chưa đưa vào đến một nửa,thân thể của nàng đã đau đến căng rách, nàng dừng lại ở đó mà tự luậtđộng. Âu Dương Thần Dật thấy nàng như vậy thì cúi xuống, thì thầm vàotai nàng:
“Nhan nhi, mau cho hết vào đi! Sẽ rất sảng khoái đó!!”
Thiên Nhan ngay lập tức lắc đầu, cắn môi:


“Không được, quá to, của ta quá căng rồi, sẽ rách mất!”
Thấy không dụ dỗ được nàng, hắn đưa hai tay bắt lấy bờ mông căng tròn của nàng, nhanh chóng đẩy mạnh:
“AAAAAAAAAA!”


Thiên Nhan hét to, nơi đó đau đớn kịch liệt truyền đến làm nàng đau đớn không dứt. Nhưng mà lạ là, nó không có rách ra, cũng không sướt sát mà trởnên căng ra đón nhận, hơn nữa khi ƈôи ȶhịȶ thô to của Âu Dương Thần Dậtluật động bên trong, Thiên Nhan còn cảm nhận được khoái cảm tột đỉnhđánh úp.


“Nàng biết vì sao nơi đó của nàng không rách không? haha, nàng làm sao có thể rách ra được? thân thể nàng càng nhiều lại nhậncàng nhiều. ngày đó còn có thể nhận được trước sau hai tay ta cơ mà! Ha! Nàng lại cũng không rõ vì sao thân thể nàng lại chảy ra hoa dịch kíchtình như vậy?”


Hắn cố tình không nói ra. Nàng vốn đâu có biết gì về thân thể này chứ? Nàng lắc đầu, ánh mắt mờ mịt:
“Không phải ta là hoa thần sao?”
“Đúng vậy, nhưng nàng không chỉ là Hoa thần, nàng còn là Mị Thần nữa! rất sảng khoái phải không? nói cho ta nghe?”


“Ưm, đúng vậy, Âu Dương, thật sảng khoái!!”


Như một đứa trẻ, hắn nói gì nàng lặp lại y như vậy. Nhưng mà, hắn đúnglà ác ma. Hết một lần lại đến một lần, nàng bị hắn làm cho tới khi mệtmỏi mà ngất đi, thần lực cũng cạn kiệt vì chữa trị thân thể. Này đã là 3 ngày sau. Tên Âu Dương Thần Dật này cũng quá là khỏe mạnh rồi, nàngcũng coi như là một vị thần, dùng thần lực chống đỡ mà hắn cũng hành cho nàng ngất đi được






Truyện liên quan