Quyển 2 - Chương 6-1: Trăm năm man hoang (p1)
Thiên Nhan lấy một tấm áo choàng đi ra bên ngoài để tránh ánh nắng và gió cát. Nắng Man hoang trải dài khắp trốn, cát Man Hoang theo gió bay khắp bốn bề. Thiên Nhan thực chịu đựng những gì có, bước đi mong tìm đến được Đấu Lan Can nghe chuyện xưa.
Nói thực, nàng là kẻ hay hóng chuyện. Mọi chuyện như thế nào thì thế ấy. Mỗi tội, khi nàng còn chưa tới được nơi Đấu Lan Can ở thì đã bị change váng ngất đi.
******
Trời xanh, mây trắng, cồn cát bao la rộng lớn, nơi này là đâu? Thiên Nhan mịt mùng nhìn lên trần nhà, này là một căn nhà trúc kết cấu rất xinh đẹp. Căn nhà có hai tầng, đầy đủ mọi vật dụng bằng tre nứa hoặc gỗ.
Nàng nhíu mày một chập, rõ ràng nàng vừa bị Tiểu Mị đẩy xuống từ vách núi cao, đáng ra nàng phải thịt nát xương tan ra mới đúng chứ? Lẽ nào có người đã cứu nàng?
Đúng lúc này, tử ngoài cửa có một thân ảnh đi vào. Người này khí chất như trúc, tươi mát trong lành, làm người ta rất có thiện cảm, Thiên Nhan nhìn người này một lát, thấy có cảm giác rất đỗi quen thuộc, nhưng đầu nàng không đau mà rất mơ hồ, mọi kí ức đều dừng lại ở gương mặt ác độc của Hoa Mị.
“Đây là đâu?”
Mạc Băng tiên nhàn nhạt cười, vô cùng ôn nhu nói:
“Nàng vì mệt mỏi nên ngất đi, ta đưa nàng về. Nơi này rất gần nơi ở của Trúc Nhiễm và Lưu Hạ.”
Thiên Nhan nhìn lại gương mặt tuyệt đẹp của Mạc Băng tiên, nhíu mày một lát, người này có mái tóc dài, buộc hờ hững sau gáy. Còn trang phục của hắn lại là một màu trắng thuần. Nhìn hắn như một bức tranh thủy mặc đẹp nhất thế gian.
Nàng nhíu mày, nặng nhọc nói:
“Ta là ai?”
Mạc Băng tiên tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ, vội vàng đi đến bên nàng, nói:
“Nàng không nhớ ra ta là ai ư?”
Thiên Nhan lắc đầu, nàng thật không nhớ được kí ức về người này. Mạc Băng tiên thở ra, nói:
“Nàng là Nam Cung Thiên Nhan, chủ mẫu của Nam Cung gia, ta là một trong những phu quân của nàng!”
Thiên Nhan nhíu mày, đương gia chủ mẫu? Một trong những phu quân của nàng? Tại sao lại có chuyện này? Đây là nơi nào, không phải xã hội pháp quyền một vợ một chồng sao?
Nàng đang ở đâu vậy? Thiên Nhan nhíu mày:
“Cho ta cái gương, ta muốn gương!”
Mạc Băng gật đầu, đi tới lấy gương cho nàng. Thiên Nhan nhìn vào gương, đây hoàn toàn không phải gương mặt của nàng! Đây là dung nhân của người khác, nàng đây là,.... Xuyên không sao?
Thiên Nhan nhíu mày, quay sang Mạc Băng, nói:
“Ta không nhớ gì cả!”
Mạc Băng không nói gì, chỉ cười dịu dàng, lát sau, hắn mới nói:
“Chúng ta là những tộc nhân cuối cùng của Thần tộc. Tiên giới hỗn loạn, muốn tiêu diệt chúng ta nên cả nhà chúng ta mới lẩn trốn tới nơi này. Hơi thanh vắng một chút nhưng rất an toàn!”
Thiên Nhan gật đầu, nói với Mạc Băng:
“Ta muốn ra ngoài xem một chút!”
“Được rồi!”
Mạc Băng dìu Thiên Nhan đi ra ngoài. Ngôi nhà này được dựng ở giữa khu rừng trúc, xung quanh không còn cát vàng mà là vạt rừng trúc xanh thẳm, ngút ngàn một màu xanh tươi đẹp.
Thiên Nhan phóng mắt nhìn ra xa, một vườn hoa vô cùng xinh đẹp đập vào mắt nàng. Trên đó còn có một chiếc tán vô cùng cầu kì, đang có người nằm dưới chiếc tán đó sưởi nắng. Bóng người một thân áo tím, dàng người uyển chuyển, chính là một mỹ nhân.
Bất giác bước tới đó. Nhìn thấy dung nhân người nằm dưới tán ô, nàng than thở không thôi, xinh đẹp, quả là xinh đẹp đệ nhất. Dung nhân diễm lệ như không phải người của cõi trần tục. Thiên Nhan ngơ ngẩn nhìn.
Sát Thiên Mạch nằm trên trường kỉ, nhìn thấy nàng đi ra thì cười vô cùng quyế rũ:
“Thê quân, ngài tỉnh lại rồi sao? Lại đây với ta!”
Thiên Nhan đứng yên nhưng Sát Thiên Mạch lại dụng đầu ngón tay, thân thể nàng bất giác bay tới, ngồi trên trường kỉ cùng Sát Thiên Mạch. Sát Thiên Mạch ôm nàng, cười mê hoặc, nhẹ giọng thổi khí vào tai nàng:
“Thê quân, ngài ngủ say như thế, để nô chờ đợi bấy lâu, ngài xem, nên đền bù gì cho ta đây?”
Thiên Nhan rung mình một trận, quay sang nhìn Mạc Băng. Mạc Băng cười, nhưng nụ cười không lan được tới đáy mắt:
“Ta là quân chủ, Mạc Băng tiên. Còn hắn là nhị phòng, Hỏa Thần Sát Thiên Mạch!”
Thiên Nhan gật gù, không để ý tới gương mặt tối sầm của Sát Thiên Mạch. Nàng nhìn hắn một lần nữa, thốt lên:
“Ngươi thật đẹp!”
Sát Thiên Mạch cười kiều mị, ghé sát gương mặt của mình vào nàng, nói:
“Tất nhiên rồi! thê quân, chi bằng nàng đảo chính thê thiếp, cho ta làm chính thê, đẩy hắn xuống làm nha hoàn thông phòng?”
Thiên Nhan nghe xong, cơ hồ khóe miệng biến dạng, nàng lảng đi:
“Chiếc ô này nhìn rất đặc biệt nha!”
Gương mặt Sát Thiên Mạch tràn đầy vẻ tự hào, nói:
“Chuyện, đây là ta dùng thần lực phỏng chế lại Trích Tiên Tán mà lị. Còn cái này nữa, nàng xem. Làm gương trang điểm rất tốt!”
“Ồ!”
“Chính là kính Côn Luân đó, nàng xem, tuyệt biết bao!”
“Nhan, nàng tỉnh lại rồi sao?”
Lúc này, từ đàng xa chạy tới một nam tử thân vận đồ màu vàng rực rỡ chạy tới. Nhìn hắn, đúng thật là một thân tiểu loli nha. Mạc Băng Tiên ẵm lấy nàng, cười nói:
“Thê quân, người vừa tỉnh, để lão tứ đưa ngươi vào nhà nghỉ ngơi. Chắc lão Tam cũng lo lắng lắm. Ta có chuyện muốn nói với Nhị Phòng một lát.”
Thiên Nhan thấy cũng hơi mệt mỏi nên gật đầu nói:
“Được!”
********
Khi Thiên Nhan được Hiên Viên Lãng đưa đi, Sát Thiên Mạch liền nhảy dựng:
“Tại sao ta lại là nhị phòng? Ta phải là chính phu mới đúng”
(Khuynh: *Toát mồ hôi*, Sát tỷ, trọng điểm không phải ở chỗ đó!)
Mạc Băng nhàn nhạt nhìn Sát Thiên Mạch, dáng cho hắn một đòn chí mạng:
“Chỉ dựa vào ta là nam nhân đầu tiên của nàng. Là các ngươi thò tay vào. Ta đã nhân nhượng lắm rồi, đừng đòi hỏi quá!”
Sát Thiên Mạch nghe xong cơ hồ máu nóng lên não, nhanh chóng phân bua:
“Rõ ràng là ta lấy Bốc Nguyên Đỉnh, Đông Phương kia cho đơn thuốc, Lãng tiểu tử kiếm thuốc. Mỗi người một việc, chỉ có ta là làm nhiều nhất! ta phải là Chính phu nha~! Nếu không có ta lấy Bốc Nguyên Đỉnh, có khéo giờ này Nhan Nhi đã chạy đến Trường Lưu bị nhốt trong tỏa Thần Động rồi!”
Sắc mặt Mạc Băng tiên xấu đi, lạnh mặt nói:
“Ngươi không được nói tới chuyện này nữa. Chúng ta đã vào Man Hoang, chuyện của ngoại giới, ngươi còn nhắc tới, để nàng biết tộc nhân của nàng đang bị bắt nhốt, hành hạ xem nàng có rời đi không?”
Sát Thiên Mạch bĩu môi, gương mặt càng thêm phần gợi cảm. Hắn phe phẩy chiếc quạt xing đẹp, nói:
“Là tên nào nghĩ ra kế hoạch bỉ ổi này chứ?”
Mạc Băng Tiên trực tiếp lạnh mặt, nói:
“Chẳng phải nói ngươi có công đầu trong kế hoạch sao? Được ngày nào hay ngày đó, giờ nàng ấy mà nhớ ra rồi đi khỏi đây thì tính mạng nàng ấy sẽ vô cùng nguy hiểm!”
43���MĂ