Chương 63: Tát tai & Chiyo thi thuật
**Edit+Beta: Lã Thiên Di**
*——Haruhisa cười nói: “Bà bà, đây chính là thứ tốt nghìn vàng khó mua được, không nên lãng phí.”*
**************************************
*Naruto đứng ở cửa bệnh viện Làng Cát, không ngừng đi qua đi lại, miệng còn càng không ngừng than thở:*
*“Kakashi-Sensei lại bị lạc ở trên đường, lại bị lạc đường… bị lạc ở Làng Cát…”*
*Một bên Sakura thì lại đang ôm cánh tay, khóe miệng run rẩy, ở trong não điên cuồng rít gào:*
*“Kakashi-Sensei khốn khiếp đần độn! Giờ phút quan trọng này lại chạy đi đâu nữa rồi! Lại bị lạc nữa à! Lại dám để cô bổn cô nương đây chờ đợi!!!”*
*Mà tạo thành cảnh tượng như vậy, nhân vật chính giờ phút này mới không nhanh không chậm, thảnh thơi thoáng đi ra, theo thói quen nâng tay cười:
*
*“A ~ thầy lại lạc đường…”*
*“Câm miệng!”*
*Naruto cùng Sakura trăm miệng một lời nói, thuận tiện còn tặng kèm theo ánh mắt vặn vẹo, vô cùng xem thường.*
*Kakashi thấy thế cũng không giận, mà là hướng về phía Sakura vẫy vẫy tay:*
*“Sakura, em đi lại một chút.”*
*Naruto nhìn hai người bọn họ ở một bên bắt đầu kề tai nói nhỏ, sửng sốt một chút, lúc này mới tựa đầu uốn éo, “dứt khoát” nói một tiếng:*
*“Lặng lẽ nói gì đó, em mới cảm thấy không có việc gì lạ!”*
*…*
*“Nhớ kỹ không có?”*
*Kakashi nhíu mày, hỏi lần thứ ba.*
*Có thể làm cho Kakashi-Sensei cũng phải nổi gân xanh đầy mặt, lặp lại đến lần thứ ba, nhất định là chuyện vô cùng quan trọng.*
*Sakura vô cùng nghiêm túc gật đầu. Kakashi lại đem gì đó cho cô bé cẩn thận giữ lấy, có thế này quay đầu đối với Naruto hô:*
*“Naruto, đi thôi!”*
*Vừa nghe đến phải xuất phát, tinh thần Naruto nhất thời tỉnh táo, hai ba bước chạy tới, nhìn trái nhìn phải một trận, nghi hoặc nói:*
*“Chỉ có ba người chúng ta? Làng Cát đâu? Bọn họ…”*
*“Làng Cát chỉ cần mình ta là đủ rồi.”*
*Đột nhiên xuất hiện một âm thanh đánh gãy câu hỏi của Naruto, ba người theo âm thanh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên mái nhà cao cao, một lão bà bà mặc trường bào đứng ngược gió, nói rõ ràng. Ngay sau đó, giây tiếp theo bà thả người xuống, từ trên mái nhà nhảy xuống!*
*“A a a a a a a!”*
*Cùng với tiếng la liên tiếp kinh hoàng của Naruto, Chiyo vững vàng đáp trên mặt đất.*
*Bà liếc mắt nhìn Naruto cằm rơi hết xuống đất, lạnh giọng hỏi:*
*“Thế nào còn không mau xuất phát?”*
**************************************
*Sinh thời lại một lần nữa nhìn thấy cháu trai, Chiyo không cảm thấy chút mất hứng nào.*
*Chẳng qua kết cục trọn vẹn vốn nên là người thân đoàn tụ với nhau, sớm đã diễn biến thành ‘hôm nay nếu ngươi không ch.ết thì ta ch.ết’…*
*Sự tình không thể nói như vậy, cho dù đặt ở trên người ai, cũng đều cười không nổi.*
*Chiyo nhìn chăm chú vào trên thân Sasori, người thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng kiêu căng. A, không, phải nói là người dạng con rối, trong lòng thế nhưng lại trở thành bất đắc dĩ.*
*Sakura sớm cả người đều là thương tích, nhưng vẫn như cũ duy trì kiên định hướng bà nói: “Cháu sẽ chiến đấu đến cùng, cháu muốn chiến đấu cho đến cùng.”*
*Chiyo hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong lúc đó xẹt qua một tia màu sắc của đau buồn.*
*Chỉ thấy tay trái bà khẽ nhúc nhích, hiện ra tuyến Charka trong suốt màu xanh linh hoạt như điệu múa ra, kéo một ít đá vụn đè ở dưới cánh tay. Linh hoạt di chuyển cổ tay, Chiyo từ balô mang theo bên người, chậm rãi lấy một quyển trục ra:*
*“Đây là thuật mà ta cấm mình không được sử dụng nó, cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ lại dùng tới, xem ra không còn cách nào khác…”*
*Lời còn chưa dứt, quyển trục kia liền bị ném cao lên không trung, chấn động rớt xuống mở ra, trên quyển trục có hình chú niêm phong theo trình tự từng chút một bong ra từng mảng. Sau hơi khí màu tím nhàn nhạt, mười phong chú hình thoi dĩ nhiên biến ảo thành mười búp bê các loại không giống nhau, mang theo mùi máu tanh mơ hồ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ đợi chủ nhân đưa ra mệnh lệnh.*
*“Ôi, không hổ danh là Chiyo bà bà, đây là thuật khối lũy của ông tổ nghề rối, mười kiệt tác của Monzaemon: ‘Bạch bí kĩ – mười cỗ máy Chikamatsu’…”*
*Sasori có chút cứng ngắc nghiêng đầu méo lệch, biểu cảm trên mặt vô cùng vặn vẹo và quỷ.*
*“Người ta nói rằng muốn đánh giá năng lực của một kẻ dùng rối thì phải dựa vào số lượng con rối mà người đó sử dụng được. Tuyệt kĩ bí mật của bà Chiyo “số lượng ngón tay”. Tôi có nghe đồn về nó… các cỗ máy này, mỗi con có thể hạ được cả một tòa lâu đài.”*
*Sakura trợn tròn ánh mắt: “Nhiều… số lượng nhiều quá.. mười cơ à!”*
*“Nhưng mà… “*
*Ngữ khí của Sasori nháy mắt vừa chuyển, đột nhiên từ sau lưng lấy ra một loạt quyển trục xấp xỉ lớn nhỏ, ném lên không trung, tay phải thì lại mở khoang ngực phải ra, bên trong phát ra vô số tuyến Charka rõ ràng, lạnh như băng.*
*“Của tôi thì lại phá hủy được cả một quốc gia. ‘Xích bí kĩ – 100 cỗ máy’!”*
*Hình nhân màu đen với số lượng lớn dần dần tụ tập lại phía sau, đều tự giơ lên những vũ khí sắc bén, ngơ ngác nhìn chăm chú và Chiyo cùng Sakura đứng cách đó không xa.*
*…*
*Lúc bắt đầu hỗn chiến, toàn bộ trong khe núi chỉ nghe thấy được tiếng gió vù vù không ngừng thổi, không phân biệt rõ được lưỡi liềm của ai cắt đứt cổ ai, hay là lưỡi dao sắc bén vạch đứt ngực người nào đó..*
*Vô số mảnh nhỏ thảm thiết bùng nổ ở trong không trung, mà sau đó lại lã chả bay xuống…*
*Tuyến Charka màu xanh nhạt tự do bay lượn, độ cong hoàn mỹ hòa nhã quấn lấy, lôi kéo cắt qua bên thân người của chủ nhân điều khiển kia, chiết xạ ra từng ánh sáng đẹp mắt.*
*Đây là một trận đấu không có máu tươi, không có tiếng quát to, nhưng lại hết sức tàn nhẫn giết hại nhau. Sự yên tĩnh làm cho người ta nhịn không được từng đợt sợ run, ngay cả trái tim cũng nảy mạnh, co quắp lại thành từng đợt…*
*Cho đến khi thứ khát máu tươi cười đắc ý kia từ trên khuôn mặt nở rộ ra, trong lòng Chiyo cả kinh, hậu tri bất giác quay đầu lại, lại như cũ không tránh né được lưỡi dao lạnh lẽo bất thình lình xuất hiện ——*
*“A…”*
*Màu đỏ của máu giống như một loài hoa tối tăm ở trên thân áo màu xám tro nở rộ ra.*
*Sakura ngay lập tức dừng động tác trên tay, sốt ruột hô:*
*“Chiyo bà bà, không có việc gì đi?!”*
*Căn bản ngay cả mồ hôi ở trên trán Chiyo cũng không lấy tay lau đi, chính là vẫn đang linh hoạt thao túng tuyến Charka trên tay:*
*“Sakura, mau nhắm vào Sasori, ta sẽ lo mấy tên còn lại!”*
*Sakura lập tức xoay người ngay tại chỗ, xem xét chắc chắn ở tận sâu trong tầng tầng lớp lớp búp bê kia, lại nhận lấy máy phong ấn mà con rối đưa qua, cấp tốc chạy về hướng Sasori ——*
*Đột phá vòng vây số lượng con rối quá nhiều, Haruhisa canh đúng thời cơ, đem gì đó ở trong tay quăng đi ra ngoài!*
*“Chính là chỗ này!”*
*Đầu của ác quỷ màu trắng trong nháy mắt biến lớn ra, một ngụm răng sắc bén mạnh như vũ bão cắn ở trên người Sasori, hung hăng đưa hắn đóng ở trên vách núi đá!*
*Trong khoảng thời gian ngắn, một ngày trời đất dao động, làn sóng màu xanh cuộn trào ngoài khe núi dần hiện ra!*
*Mà ngay sau đó, toàn bộ tất cả mọi thứ, lại chậm rãi trở nên yên ả…*
*“Kết thúc rồi, Sasori…”*
*Chiyo nhìn dưới đất đầy hài cốt, nhàn nhạt nói…*
*Tiêu hao Charka vượt má mức cho phép của cơ thể, hơn nữa trước đó đã trúng độc. Chiyo – vị lão nhân sâu không lường được rốt cuộc mềm nhũn quỳ hai gối xuống.*
*Sakura cũng cố không lên xem kẻ địch đang bị đóng dính chặt ở trên vách đá, lập tức xoay người chạy về hướng Chiyo…*
*Nhưng đúng lúc này, đã có điều khác lạ, nửa đường bắt đầu đau xót!*
*Búp bê bị tàn phá từ phía sau lưng Chiyo thoáng lung lay đứng lên, giơ đao dính máu ở trong tay lên, hướng phía Chiyo, hung hăng đâm xuống!*
*Ánh mắt Sakura ngay lập tức đỏ lên, không đuổi tới kịp, cô lại không thể đuổi tới kịp… Chẳng qua khoảng cách chỉ có hai bước, hiện tại lại trở thành ranh giới không thể vượt qua!*
*“Sakura, nếu như thật sự… xuất hiện tình huống em không thể cứu kịp người mà em muốn cứu, thì liền đem quyển trục này ném về hướng người đó, sau đó kết giải phong ấn.”*
*Lời nói của Kakashi-Sensei trong nháy mắt vang lên ở trong đầu cô, bất chấp cho phép, Sakura lấy quyển trục trước khi đi, Kakashi-Sensei đã đưa cho cô, ném qua bên Chiyo, hai tay nhanh chóng kết ấn ——*
*“Phong ấn, giải!”*
*“Phập…”*
*Đó là âm thanh của tiếng lưỡi sắc bén xuyên qua da thịt.*
*Sakura nhịn không được nhắm chặt mắt ——*
*Ngay cả biện pháp của Kakashi-Sensei cũng không kịp sao…*
*“… Sao lại là ngươi!”*
*Bên trong sương mù dày đặt, Sakura bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vô cùng kinh ngạc của Chiyo, cô nhịn không được tiến lên hai bước, đợi sương mù dày đặc từ từ tan đi, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, cả người Chiyo còn đang ngồi quỳ ở dưới đất, mà ở phía sau bà ấy, một cô gái tóc đen chính là đang ngăn cản Sasori ở ngay trong lúc đó, một thanh trường đao xuyên vai mà qua.*
*“Hi ~ “*
*Cô gái tóc chậm rãi quay đầu lại, một đôi mắt màu hải đường hơi hơi có chút sốt ruột, nhưng khóe môi cũng hơi hơi giơ lên.*
*“Chiyo bà bà, Sakura, thật lâu không thấy.”*
*“… Haruhisa?!”*
*Đối mặt với cô gái này đột nhiên nhảy ra giúp đỡ. Đầu tiên Sasori hơi sửng sốt một chút, sau đó liền khôi phục bộ dáng khuôn mặt tàn nhẫn:*
*“Hừ, lại thêm một người lại đi tới tìm đường ch.ết.”*
*Nói xong, hắn hơi chuyển động chuôi đao trong tay, đem trường đao từng chút từng chút một rút đi ra.*
*Dường như là đồng thời, Haruhisa từ trong lòng lấy ra quyển trục đã được vẽ phù trận từ trước, trở tay chụp dấu ấn ở ngay trước ngực Sasori, kết dạng ấn mà cả đời này cô luôn quen thuộc nhất:*
*“Phong!”*
*…*
*Cứ coi như trong đầu đã mô phỏng qua cảnh tượng vô số lần, nhưng nếu cảnh ‘gươm thật súng thật’ xuất hiện mà chiêu thức này không có hiệu quả… Trong lòng Haruhisa, ngay cả một chút ngọn nguồn cũng không hề quan tâm.*
*Vì thế, khi Sasori cứ như vậy, theo một trận “nhỏ bé” như vậy biến mất ở trước mặt cô. Haruhisa đều ngây ngẩn cả người.*
*Chiyo cùng Sakura ở phía sau cũng đều ngây ngẩn cả người.*
*Cứ như vậy… đã được giải quyết?*
*Như vậy trước đó cuộc chiến của các cô cũng rất… khổ… đi?*
*“Cái kia…” Haruhisa xoay người lại, lắc lắc quyển trục trên tay. “Hình như cháu bị trúng độc…”*
*Vừa dứt lời, cả người cô giống như một khúc gỗ, “Bùm” một tiếng, ngã trên mặt đất.*
**************************************
*Haruhisa là bị một trận âm thanh cãi lộn đánh thức.*
*Cô có chút khó khăn từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn Naruto cách đó không xa một mặt đầy nước mắt nước mũi rống to lên, còn có trên mặt mọi người hiện lên biểu tình đau buồn cùng thương xót, đã hiểu rõ ——*
*Gaara, cách cô không xa lắm đâu.*
*Nghĩ vậy, Haruhisa liếc mắt, cắn môi do dự được một trận, lúc này mới đong đưa người đứng lên, hướng về một nơi nào đó chậm rãi đi đến.*
*Nhìn đi, cô đã nói hắn cách chỗ cô không xa lắm mà, chẳng qua chỉ đi có hai ba bước thôi, cô liền nhìn thấy một chút màu đỏ còn sót lại.*
*Đẩy đám người, bước chân Haruhisa lại bình ổn trở lại. Cô đi đến bên người Gaara, ngồi quỳ xuống. Ngón tay đặt ở trên gò má Gaara, theo ngũ quan quen thuộc kia, chậm rãi chạy đi.*
*Bất quá chí có vài ngày không gặp, cằm hắn lại nhọn thêm một chút đâu. Cơ thể vốn không có bao nhiêu ký thịt, thường ngày làm cho cô phải mệt mỏi hầu hạ chăm sóc về ăn uống, thoáng mấy cân thịt không còn giảm nữa.*
*Áo giáp cát còn chưa kịp tróc ra hết đi. Làn da cô cũng không có thô ráp cùng lạnh như băng như vậy.*
*Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên cô chạm vào làn da bao trùm cát của hắn. Trước kia, hắn luôn phải lui hết thân xác cát nặng trĩu này, rồi mới đồng ý gặp cô.*
*Nặng trĩu như vậy, luống cuống như thế gì đó, thật không biết hắn phải làm như thế nào khi mặc nó nhiều năm như vậy.*
*Vành mắt…*
*Đầu ngón tay vẽ vòng đến gần vùng mí mắt màu đen kia, Haruhisa nhịn không được nở nụ cười một chút.*
*Cái này tốt lắm, hắn về sau rốt cuộc đã có thể ngủ. Không cần giống như bức tượng điêu khắc trợn tròn ánh mắt canh giữ ờ bên cạnh giường cô, mà là có thể cùng cô cùng nhau tiến vào tổ ấm chăn mền ấm áp, cùng với da thịt của cô tiếp xúc với nhau, cùng với hô hấp của cô đan xen vào nhau, cùng cô cùng nhau mơ thấy những giấc mơ ngọt ngào êm đẹp.*
*Nhưng… ‘gấu mèo tóc đỏ’ sẽ thiếu đi quầng thâm…*
*Ôi… Haruhisa cười càng rạng rỡ, điều này cũng được cho là một loại tổn thất a ~*
*“Ba!”*
*“Naruto!”*
*“Haruhisa!”*
*Theo một tiếng véo von vang lên, trong đám người toát ra đủ mọi loại tên.*
*Haruhisa lại một lần nữa ngồi thẳng người lên, vươn tay đụng chạm vào gò má nóng bừng của cô, miệng xuất hiện một mùi tanh nhàn nhạt.*
*Ừm… Khóe miệng giống như đã bị đập hư…*
*“Cậu ấy đã ch.ết, Gaara đã ch.ết! Chị vì sao lại còn có thể cười được? Không phải chị thích Gaara sao? Vì sao lại còn có thể cười được?!”*
*Cô ngẩng đầu, nhìn người hiện lên vẻ mặt đầy căm giận, vô cùng tức giận – Uzumaki Naruto, thế nhưng một chút cũng không cảm thấy ủy khuất. Nước mắt của cậu ta rơi vì Gaara, tức giận vì Gaara mà phát ra, ngay cả đánh cô, cũng vì Gaara mà đánh.*
*Chẳng qua, hắn luôn đem từ “ch.ết” đọng lại ở ngoài miệng, làm cho cô có bao nhiêu bất mãn.*
*Lại một lần nữa vươn tay vuốt ve mái tóc của Gaara, Haruhisa quay đầu nhìn Chiyo:*
*“Chiyo bà bà, bà cứu hay không cứu cậu ấy?”*
*Lời vừa nói ra, mọi nơi đều ồn ào lên hết.*
*Đó là người ch.ết, cứu cái gì? Làm sao cứu?*
*Trong lòng chấn động Chiyo, trên mặt vẫn lại là bộ dáng thật yên lặng:*
*“Vì sao?”*
*Haruhisa nghe vậy, gục đầu xuống, thuận mi thuận mắt nhỏ giọng nói:*
*“Cũng không có gì, chỉ là đang suy nghĩ có nên khai mở quyển trục kia ra hay không…”*
*Sắc mặt Chiyo trong nháy mắt trở nên khá lên, nhìn, bà hung hăng trừng mắt nhìn cô gái một bộ dáng ủy khuất, suýt nữa kiên quyết cắn đứt hai cái răng cửa.*
*Mọi người xung quanh căn bản không biết hai người kia đang làm chuyện bí hiểm gì, chính là luôn nhìn Chiyo bà bà tính tình cổ quái luôn có đạo đức và uy tín rất cao đang làm vài lần hít thật sâu vào, sau đó từ trong hàm răng nói ra hai chữ:*
*“Ta cứu.”*
*Có thế này Haruhisa mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời giống như bầu trời đầy sao:*
*“Cảm ơn bà bà.”*
*“Chẳng qua, còn phải xin bà bà chờ một chút.”*
*Nâng tay ngăn lại tư thế đang muốn thi thuật của Chiyo, Haruhisa đi đến đám người đang xem náo nhiệt, mượn một con dao găm nhỏ.*
*Cô vén ống tay áo lên, không chút do dự nào ở trên cánh tay đâm trên cánh tay làm ra một vết nứt. Máu tươi trên cánh tay trắng nõn chảy xuống, Haruhisa nhìn thật lâu vào một màu đỏ tươi không ngừng lăn rơi trên mặt đất, dè dặt cẩn trọng đi lên.*
*Đợi cho đến khi vẽ ra được một phù trận hoàn chỉnh, trên cánh tay Haruhisa đã có đến hơn ba vết nứt.*
*Luôn mãi xác nhận không có sai lầm, lúc này Haruhisa mới quay đầu cười tủm tỉm với Chiyo nói:*
*“Bà bà, bắt đầu đi, thứ này không được lãng phí.”*
*Từ sau khi Haruhisa bắt đầu vẽ phù trận, ngay cả một tiếng, Chiyo cũng đều không nói ra cổ họng, chính là nhìn chăm chú vào Haruhisa, ánh mắt càng ngày càng phức tạp.*
*Giờ phút này, bà nhìn vào khuôn mặt cười hề hề cùng với đáy mắt đầy kiên định của cô gái. Cuối cùng thở dài một hơi, hai tay để gần sát ngực Gaara, bắt đầu nói thuật chuyển sinh…*
*Khi ánh sáng xanh lam yếu ớt nổi lên trên ngực Gaara, trên phù trận chợt xuất hiện lên một ánh sáng màu đỏ kim, bắt đầu sinh sôi đem Gaara cùng Chiyo bao phủ trong đó.*
*Nhưng chẳng được bao lâu, ánh sáng màu đỏ kim liền dần dần yếu xuống đi…*
*Haruhisa thấy thế, không có do dự lại đâm một đao xuống cánh tay của mình, mắt nhìn thấy một hạt châu màu đỏ tươi hợp thành đi vào pháp trận, giống như có một dạng sinh mệnh bắt đầu di chuyển, mà lại hơi mơ hồ sáng rọi lên, cô mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có chút khẩn trương nhìn Chiyo bà bà còn đang tiếp tục thi triển thuật.*
*Khi Temari mang người từ Làng Cát tới, nhìn đến liền thấy một cảnh tượng như thế này. Ánh sáng màu đỏ kim bắt đầu dần dần lên cao, mà bên trong lại xen lẫn nhiều điểm màu xanh lam óng ánh trong suốt.*
*Haruhisa ngồi ở bên cạnh, luôn luôn ở trên cánh tay của bản thân rạch, đâm từng đường.*
*Mọi người xung quanh, tất cả đều là một bộ dáng vô cùng giật mình, cũng không lui về phía sau, cũng không hế tiến lên về phía trước ngăn cản.*
*Temari thấy thế, vừa muốn tiến bước đi lên, lại bị Kakashi chen ngang giữ chặt:*
*“Đừng ngăn cản bọn họ.”*
*Thuật chuyển sinh, hắn cũng chỉ là được nghe nói mà thôi, hiện tại xem ra, cũng thật sự tồn tại. Nhưng cái pháp trận kia cùng với máu tươi của Haruhisa xây nên đến cùng có tác dụng như thế nào, hắn vẫn không biết. Biện pháp tốt nhất, chính là yên lặng mà quan sát, không cần phải hành động thiếu suy nghĩ.*
*Kakashi đưa ra lý do thuyết phục Temari. Mặc dù thoạt nhìn cô vẫn là một dáng điệu bất an, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng ở một bên, cũng phân phó cho những người ở phía sau cô không được phép hành động tùy tiện lộn xộn.*
*Nói chung, cuối cùng Naruto vẫn có chút không kiềm chế được, nhịn không được cao giọng kêu lên:*
*“Hai người đang làm gì?!”*
*“Naruto!”*
*Kakashi một tiếng quát nhẹ, thành công ngăn cản bước chân của Naruto.*
*“Nếu như không sai, bọn họ đang thử hồi sinh Gaara.”*
*“… Hồi sinh… hồi sinh? Chuyện này, thật sự có thể làm được sao?”*
*Naruto lắp ba lắp bắp nói.*
*Trên mặt của đoàn người Konoha đều lộ ra vẻ kinh ngạc hoặc biểu cảm hiểu rõ.*
*Hiểu rõ tất nhiên là Kakashi cùng Sakura, mà những tiểu quỷ còn thừa lại này, cũng chỉ có phần kinh ngạc.*
*Không có nhẫn thuật tiện lợi như thế tồn tại…*
*Loại này lưu động của Charka này…*
*Chỉ sợ… sẽ phải vô cùng mạo hiểm…*
*Neji mở Byakugan cùng với Kakashi mở Sharingan yên tĩnh nhìn xem, trong lòng lại sinh ra dự cảm bất an.*
*Thật ra Haruhisa cũng vô cùng lo lắng.*
*Dựa theo cách nói trong nguyên tác, thuật chuyển sinh này thật ra chính là hoán đổi năng lượng sinh mệnh của mình để hồi sinh người ch.ết.*
*Năng lượng sinh mệnh một khi hao hết, người dùng thuật liền sẽ ch.ết.*
*Mà máu của cô, dường như có thể làm cho đại giới của người thi thuật giảm phân nửa tác dụng.*
*Kể từ đó, năng lượng sinh mệnh của Chiyo cũng sẽ không hoàn toàn bị hao hết, Gaara hẳn là cũng sẽ được cứu sống…*
*Không đợi cô lo lắng đưa ra một lý do, một trận choáng váng rất nhỏ đánh úp lại, Haruhisa nhìn dao găm ở trước mắt mình dần dần xuất hiện thành hai, hai biến thành bốn. Khóe miệng hơi run rẩy.*
*Thật ra, kết quả tương đối giảm phân nửa là như thế nào. Hiện tại, cô càng hẳn là nên lo lắng là máu của bản thân còn dư lại bao nhiêu…*
*Mắt nhìn thấy nét vẽ của phù trận kia còn không còn lưu chảy được bao nhiêu máu, Haruhisa chống đỡ quả cân đầu trọng lượng của bản thân, nỗ lực muốn thấy rõ tình huống.*
*Ánh sáng màu đỏ kim càng ngày càng yếu đi, nhưng Chiyo vẫn không có bộ dáng muốn kết thúc.*
*Haruhisa dùng sức xoa xoa mí mắt, nhìn màu xanh lam trong suốt ở trong tay Chiyo vẫn như cũ, không hề thay đổi màu sắc, cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thời gian dài như vậy mà vẫn có thể duy trì được độ sáng như vậy, xem ra pháp trận này rất có ích…*
*Cô bỗng nhiên có lòng tin, vì thế đưa ra một điểm khí lực cuối cùng, ở trong lòng bàn tay đâm xuống một lỗ thật sâu. Sau đó thấy không thể chống đỡ được mí mắt nặng ngàn cân, yếu đuối ngã ở trên cỏ…*
*Gaara chỉ cảm thấy có dòng nước ấm, theo bàn tay hắn đi qua, dòng suối nhỏ giống loại róc rách mà qua.*
*Hắn muốn trở tay nắm lấy dòng ấm áp đó nhưng lại không chút khí lực nào.*
*Vì thế hắn tìm dòng suối nước ấm áp tùy ý từ trên người hắn chạy đi, dần dần thuận xuống xương cốt cùng tứ chi của hắn…*
*Cho đến khi rốt cuộc hắn cũng đã có điểm khí lực, liền lặng lẽ ở tại đây giữ lấy. Không nghĩ tới, dòng suối nước ấm áp thế nhưng trở nên dần thật nhỏ đi, dường như rất nhanh sẽ không thể còn được nhìn thấy nữa.*
*Trong lòng Gaara trầm xuống, mạnh mẽ mở mắt. Lại vừa khéo nhìn thấy một bàn tay trắng nõn nhiễm phải máu tươi, từ theo trên người của bản thân chảy xuống…*
*Thật ra, Haruhisa cảm thấy rất thỏa mãn. Bởi vì trước khi mất đi ý thức, cô rốt cuộc cũng đã kịp nhìn thấy đôi mắt màu xanh ngọc mà cô luôn khắc sâu, yêu cả cuộc đời, cũng đã kịp cùng hắn nói một câu ——*
*Gaara, hoan nghênh trở về…*