Chương 12
Phía ngoại ô Nghĩa Thành đồi núi rất nhiều, cây cối um tùm, chẳng phải cảnh đẹp non xanh nước biếc gì cho lắm nhưng thật sự nhìn từ xa như một mê cung lớn, bước chân vào liền không có lối ra. Cỏ dại mọc rậm rạp dưới chân, bước lên ấy cảm giác được hơi ẩm của sương bốc lên.
Tiết Dương cõng Hiểu Tinh Trần đi dọc theo sơn đạo hướng về phía trước. Màn đêm buông xuống, trời đêm nay trăng tỏ không có sao như mọi ngày. Trăng sáng chiếu trên mặt đất như xua đi bao cái u ám của những ngày qua, mọi vật như được thanh tẩy một lần.
Tiết Dương trên đường đi lúc này gặp phải khá nhiều những tẩu thi, hắn nhẹ nhàng huýt sáo, tất cả đều ngoan ngoãn nhường đường. Hắn đi mãi về phía trước, cảm nhận không gian không một tiếng người, gió thổi các cành cây xào xạt, hiện tại sơn điểu cũng đã về tổ, bầu không khí ch.ết chóc yên lặng như tờ.
Cứ như thể vạn vật đều đã dừng mọi hoạt động, hiện tại chỉ nghe tiếng giày hắn đạp trên cỏ, sương đọng trên đấy thấm ướt ống quần hắn. Hiểu Tinh Trần mơ hồ tỉnh lại, y cảm nhận được thân thể đang xóc nảy, hai gò má tựa vào bờ vai ai đó, có thể nghe được tiếng thở nặng nề phát ra theo mỗi bước chân.
Tay Hiểu Tinh Trần cũng không an tĩnh, chạm đến trước ngực Tiết Dương, y có thể cảm nhận được vạt áo hắn đầy máu. Bản thân thật sự có chút không đành lòng nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi bỏ ta xuống đi, ngươi chạy trốn một mình chẳng phải dễ dàng hơn sao?"
Thân thể thụ thương, linh lực bị hao tổn, đáng lẽ có thể ngự Hàng Tai bay đi nhưng như thế chẳng bao lâu sức lực sẽ cạn kiệt, huống hồ bây giờ là ban đêm càng khó xác định phương hướng.
"Ta sẽ không làm vậy, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm trên lưng ta đi. Ngươi bây giờ muốn chạy trốn ta cũng sẽ đem ngươi bắt trở về." Tiết Dương đột nhiên không rời mắt được khỏi cánh tay áo trắng của Hiểu Tinh Trần bị máu hắn nhiễm đỏ một mảng, thấp giọng hỏi: "Ngày ấy ngươi cứu ta, cả người ta đầy máu, ngươi cõng ta trở về, quần áo cũng dính máu bê bết sao?"
"Không có...." Hiểu Tinh Trần không nhớ rõ, kỳ thật y cũng không để ý những tiểu tiết như vậy, càng không hiểu vì sao hắn lại hỏi thế.
Tiết Dương đi qua một ngọn núi, lúc này không gian đã thoáng đãng hơn. Hiểu Tinh Trần vẫn muốn xuống khỏi lưng hắn, y không tính chạy trốn chỉ là hiện tại người kia đang thương thế nghiêm trọng, đeo thêm y trên lưng chỉ càng vướng bận hơn.
Tiết Dương kêu lên: "Ngươi đừng cử động, ngươi làm nữa ta sẽ càng khó đi hơn."
"Tưởng muốn đi là đi dễ dàng vậy sao?" Phía sau truyền đến thanh âm lạnh như băng, Tiết Dương không trả lời ngầng đầu lên. Chỉ thấy cách đó không xa trên đỉnh núi ánh lửa lóe lên, đoàn người đều cầm kiếm chuẩn bị xuất thủ, đầu lĩnh không ai khác là Nhiếp Hoài Tang.
Mấy thanh kiếm hiện giờ đều hướng về phía Tiết Dương, bọn họ ai nấy tay cầm đuốc tay cầm kiếm, ánh lửa sáng cả một vùng, có thể nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của nhau.
Tiết Dương phát hiện Nhiếp Hoài Tang một thân bạch y, giống như vận đồ tang lễ liền trêu tức nói: "Không phải chỉ là một tên đạo sĩ đến ở nhờ phủ ngươi hay sao? Không ngờ lại được Nhiếp tông chủ thương tiếc đến vậy, xem hắn như người trong nhà mặc cả tang phục cơ đấy! Sao lúc trước ta không biết ngươi là người quảng đại như vậy nhỉ?"
Nhiếp Hoài Tang lạnh lùng cười: "Tiết Dương, ngươi giết Ninh tiền bối, ta muốn bây giờ nợ máu phải trả bằng máu."
Tiết Dương lập tức buông Hiểu Tinh Trần xuống, để y tựa vào tảng đá lớn gần đấy, xuất ra Hàng Tai, cười gằn từng tiếng: "Đúng, nợ máu phải trả bằng máu nhưng còn không biết máu ai cơ, máu ta hay máu của ngươi."
Nhiếp Hoài Tang tức giận đến thân thể phát run, bộ dáng yếu đuối thường ngày hoàn toàn biến mất. Hắn lui ra phía sau một bước, lập tức ra lệnh: "Các ngươi nghe đây, không cần phải hạ thủ lưu tình, tên đại ma đầu này phải ch.ết."
Mộc Ngư Bán Lão, các âm sơn cư sĩ cùng với những đạo trưởng tu vi cao khác sau khi nghe xong liền đồng loạt vây quanh Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần. Một vị âm sơn cư sĩ dùng đao bổ xuống, Tiết Dương đỡ lấy nhưng cảm thấy chật vật vô cùng vì vết thương ngày một nứt ra nhưng sự phản kháng của hắn cũng khiến vị cư sĩ kia phải lùi về mấy bước.
Nhiếp Hoài Tang đứng ở ngoài vòng vây nói lớn: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ngươi mau mau qua đây, đứng cùng chiến tuyến với bọn ta. Ta biết ngươi hận Tiết Dương đến tận xương tủy, tối nay chúng ta sẽ cùng giết tên ác ma này."
Tiết Dương quay đầu nhìn Hiểu Tinh Trần, trong ánh mắt hắn lúc này không chứa thù hận hay tàn nhẫn như với kẻ khác, chỉ có bình tĩnh từng chút nhìn động tĩnh của y.
Hiểu Tinh Trần không trả lời, im lặng đứng lên nhưng không hướng về phía tiếng nói Nhiếp Hoài Tang mà tiến vào giữa vòng vây nơi Tiết Dương đang đứng. Đột nhiên một cánh tay kéo y lại, y sờ vào vật người ấy đang cầm, hóa ra là một thanh kiếm, trên chuôi kiếm khắc hai chữ Phất Tuyết
Hiểu Tinh Trần cả kinh: "Tử Sâm"
Tống Lam vỗ nhẹ tay Hiểu Tinh Trần xem như câu trả lời. Sau khi bị dán bùa lên lưng, thoát khỏi sự điều khiển của Tiết Dương, y đã hoàn toàn khôi phục lại thần trí vốn có.
"Tử Sâm, ngươi nhận ra ta, ngươi vẫn còn ý thức sao?" Hiểu Tinh Trần kích động không thôi.
Tống Lam lại sờ sờ tay người kia.
Tiết Dương lúc này đang trong vòng vây kẻ địch, nhìn thấy một cảnh này, tức giận cực điểm dữ tợn nói: "Trước kia ta không khiến cho thi thể ngươi mục ruỗng, hư thối thật sự là sai lầm lớn nhất."
Tống Lam nghe vậy nhảy vào trận chiến, cùng Tiết Dương song đấu. Y vốn tinh thông kiếm thuật, chỉ chốc lát đã áp đảo Tiết Dương, chiêu nào chiêu nấy trí mạng như muốn lấy mạng hắn.
Tiết Dương không chút nào yếu thế, mặc dù hiện tại đang ở thế hạ phong nhưng hắn vẫn huýt sáo năm bảy lần, tụ tập đám cô hồn dã quỷ xung quanh với mục đích cuốn lấy tay chân Tống Lam, làm cho y vướng bận lộ ra sơ hở.
Tiết Dương chuyển đổi cục diện hiện tại, tà ác cười hướng Tống Lam đâm tới. Y cố hết sức chống đỡ, liên tiếp lui về phía sau. Tiết Dương âm ngoan nói: "Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi ch.ết thấu triệt, đạo trưởng kia."
Hiểu Tinh Trần nghe Tiết Dương nói thế biết tình hình không ổn muốn nhảy vào hỗ trợ bằng hữu. Nhưng y chưa kịp xuất thủ thì một trận gió lớn bất ngờ thổi tới, cuốn bay tất cả Qủy Hồn, nghe văng vẳng lại tiếng gào rống thảm thiết nhưng chỉ chốc lát sau tất cả đều tan biến vào hư không chẳng còn lại một chút dấu tích nào.
Tiết Dương kinh ngạc nói: "Không có khả năng, điều này không thể nào xảy ra được." Chỉ là một cơn gió lớn sao có thể đánh tan Qủy Hồn cơ chứ, chúng là linh hồn không phải thực thể, Tiết Dương lòng chấn động tự hỏi.
Mọi người ai nấy cũng kinh ngạc chẳng khác gì Tiết Dương. Vốn dĩ hiện tại nếu Qủy Hồn nhúng tay vào bọn họ thật khó để có thể áp sát tiêu diệt kẻ thù. Thế nhưng trận gió vừa rồi như dọn dẹp chướng ngại cuối cùng cho họ. Bọn họ quay người lại nhìn kẻ vừa mới tới đứng đằng xa, hóa ra là Ứng Vinh, đồ đệ của Bão Sơn Táng Nhân. Chính hắn đã dùng Phất Trần, bảo kiếm của nàng để càn quét lũ Qủy Hồn giải vây cho bọn họ.
Cơ hội trời cho thế này, mọi người đồng loạt vung kiếm chém về phía Tiết Dương. Trong tình cảnh một đấu với cả chục người thế này rõ ràng là bất lợi, Tiết Dương đã hoàn toàn chống đỡ không nổi.
Ứng Vinh không tham gia vào vòng chiến, hắn chỉ quan tâm tình trạng hiện tại của Hiểu Tinh Trần: "Sư huynh ngươi đã vô sự rồi, Tiết Dương có làm gì ngươi không?"
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, nghi hoặc hỏi: "Sư đệ sao lại đến đây, sư tôn thì sao....?"
"Ta thật sự không yên lòng vì huynh được, đã quỳ xuống trước cư thất sư tôn xin Người cho ta đuổi theo hai ngươi. Sư tôn do dự hồi lâu, biết Tiết Dương am hiểu quỷ thuật nên đã giao Phất Trần cho ta."
Hiểu Tinh Trần gật gật đầu: "Nhiếp Hoàn sư huynh, khi nào nghi thức an táng hắn diễn ra, ta sẽ trở về....."
Ứng Vinh có chút kinh ngạc: "Nhiếp sư huynh chỉ bị thương ở đầu gối, trị liệu một thời gian sẽ khỏi, vì cái gì phải an táng như huynh nói?"
Hiểu Tinh Trần nghe vậy thất thần, nhìn về phía Tiết Dương. Tiết Dương bị mọi người vây đánh xung quanh nhưng tai vẫn dựng thẳng nghe cuộc đối thoại của hai người kia. Nghe đến đây, hắn nhịn không được mắng Hiểu Tinh Trần: "Ngươi là tên ngốc, chẳng lẽ ta nói cái gì ngươi cũng tin sao?"
Vừa dứt lời một đạo sĩ đã chém một nhát lên người hắn. Tiết Dương đau đớn phút chốc ngã quỵ trên mặt đất. Hắn thụ thương quá nhiều, hiện giờ máu đã chảy gần hết, thật sự chống đỡ không nổi. Nhiếp Hoài Tang quát: "Đừng động thủ, để đó cho ta."
Hắn vừa quát vừa hung hăng giật lấy kiếm của một vị đạo sĩ đứng gần đấy, giơ cao chém thẳng xuống đầu Tiết Dương. Thanh kiếm đâm xuống đột nhiên bị chặn bởi một bội kiếm khác, Nhiếp Hoài Tang cả kinh nhìn về người ngăn cản, là Hiểu Tinh Trần.
Nhiếp Hoài Tang trên mặt biến đổi từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Không thể ngờ được Hiểu Tinh Trần lại ngăn hắn lại. Y không phải hận Tiết Dương lắm ư? Hắn đột nhiên chuyển hướng, lưỡi kiếm không nhắm Tiết Dương mà đâm thẳng vào bụng Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần không nghĩ tới Nhiếp Hoài Tang sẽ làm vậy với mình, bản thân vốn không phòng vệ, ngã về phía sau, máu chảy ồ ạt.
Ứng Vinh hoảng hốt khi tình hình lại chuyển biến thế này, hắn chạy lại đỡ Hiểu Tinh Trần chăm chú xem xét thương thế trên người y.
Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần gục xuống, hắn nhớ lại ngày ấy ở Nghĩa Thành trước đây người kia cũng thế này và vĩnh viễn không đáp lại hắn nữa. Nỗi đau thương khi biết không thể gặp lại người kia chẳng lẽ hắn phải nếm trải lần nữa? Tiết Dương thấy sắc mặt y trắng bệch, vết thương ở bụng máu chảy thấm ướt bạch y thật chói mắt, hắn gào lên: "Y sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cứu người trước đi!"
Nhiếp Hoài Tang hồi phục ý thức, cắn răng nói: "Tên súc sinh đừng viện cớ, ngươi muốn bọn ta lơ là để ngươi chạy trốn sao, si tâm vọng tưởng!"
Tiết Dương khó khăn đứng lên, tay phải chậm rãi lấy trong lòng ra âm hổ phù, hợp hai làm một, giơ cao lên.