Chương 31: Phiên ngoại 14: [Về tiếng Trung Nguyên]
Sự thật là tiếng Trung Nguyên của Lục Dao vẫn chưa đạt chuẩn, giọng nói mang theo một chút khẩu âm tự nhiên không rõ ràng chỉ có mỗi Quách Phương mới nghe hiểu được!
Tuy rằng ở bên Quách Phương đã tiến bộ rất nhiều, nhưng có nhiều chữ phải cong lưỡi mới phát âm được cùng với một ít tiếng địa phương vẫn là khiến Lục Dao muốn phát điên!
Một ngày nọ, Đường Tống cùng Khúc Nhiễu Lương mang theo tiểu sư muội đến chơi, Lục Dao vui vẻ lấy ra bánh ngọt mời cô bé.
Nhìn thấy Lục Dao chuẩn mực làm một lolicon, Quách Phương dở khóc dở cười nhìn Đường Tống và Khúc Nhiễu Lương bị Lục Dao bỏ quên.
Khúc Nhiễu Lương trông thấy Lục Dao cố ý xem như mình không tồn tại, cười tà ác: “A Meo, đã học nói tiếng Tứ Xuyên chưa?”
Lục Dao xanh mặt, không hé răng!
“Ngươi trêu chọc y, coi chừng y lại đánh nhau với ngươi!”
Khúc Nhiễu Lương nằm trong lòng Đường Tống, bỏ lời khuyên can của hắn ngoài tai, tiếp tục trêu đùa Lục Dao: “A Meo, A Meo, đến, nói thập là thập, tứ là tứ!”
“………………..” Lục Dao đen mặt nhìn chằm chằm Khúc Nhiễu Lương một lúc lâu, phun ra một câu: “Tới đây đánh nhau!”
Khúc Nhiễu Lương còn chưa kịp nói gì, Đường Tống đã kích động đứng lên làm vợ té xuống đất, hai mắt phát sáng ôm nỏ: “Đánh luôn!”
Khúc Nhiễu Lương từ mặt đất đứng lên, cắn răng: “Họ Đường kia, ngươi dám đẩy ta xuống đất?! (#‘′) Mẹ nó, về nhà đem cọc gỗ của ngươi chẻ ra làm củi đốt!”
Quách Phương liếc cái xem thường, bên này là Khúc Nhiễu Lương tức giận đến muốn phá sập phòng, bên kia là Đường Tống đang sảng khoái dính vào bên người Lục Dao PK.
Cuối cùng thì cũng đuổi được hai vợ chồng Ba Thục về, Quách Phương về phòng thì không thấy Lục Dao đâu: “Haizzz, đúng là đứa nhỏ khiến người ta lo lắng!” Đi loanh quanh một lúc thì mới thấy bảo bối nhà mình đang ngồi dựa vào một gốc cây, thì thầm cái gì đó.
(Đường Môn tổng đàn là ở Ba Thục, Tứ Xuyên)
Quách Phương yên lặng đi qua muốn nghe rõ Lục Dao nói gì, thì ra, Lục Dao đang tập nói mấy câu tiếng Tứ Xuyên mà Đường Tống và Khúc Nhiễu Lương dạy y lúc trước. Người nọ dựa vào thân cây, khó khăn phát âm ra những tiếng gượng gạo, Quách Phương sờ sờ cái mũi đã lên men, đi qua dịu dàng ôm lấy Lục Dao: “Tiểu ngốc, đừng bận tâm đến lời của Khúc Nhiễu Lương, ngươi nói ta có thể hiểu là được rồi!”
Lục Dao đột nhiên bị ôm chầm có hơi run rẩy: “Ta hôn cam châm*!” (Ta không cam tâm!)
(Chỗ này là tác giả chơi chữ vì bạn Meo phát âm không chuẩn, tui lái thành tiếng Việt luôn nha)
“Ha ha, có gì mà không cam tâm chứ! Ngươi không nói tiếng Ba Thục, bọn họ cũng có nói tiếng Ba Tư đâu! Nói cho cùng, A Dao so với bọn họ vẫn lợi hại hơn nhiều!” Quách Phương cười hôn hôn trán Lục Dao.
(Minh Giáo là một giáo phái bắt nguồn từ Ba Tư)
Lục Dao tròn mắt nghĩ nghĩ, gật đầu cười tươi: “Đúng ó, họ còn hôn bít núi chiếng Ba Tư kia kìa! Làn sao họ mà núi chiếng Tớ Xuyên nữa thì ta sẽ núi chiếng Ba Tư!!!” (Đúng đó, họ còn không biết nói tiếng Ba Tư kia kìa! Lần sau họ mà nói tiếng Tứ Xuyên nữa thì ta sẽ nói tiếng Ba Tư!!!)
Quách Phương nghe xong đầu đầy hắc tuyến: “Ừ ừ ừ, lần sau chúng ta sẽ nói tiếng Ba Tư, nhưng mà bảo bối, chúng ra hôm nay liền trở về nói tiếng Trung Nguyên được không? Tiếng Tứ Xuyên ta nghe không nổi!”
“Tớ Xuyên sao? Ta ắn chúng đào nưỡi! Ắn oá chời làn, au chớt mớt!” (Tứ Xuyên sao? Ta cắn trúng đầu lưỡi! Cắn quá trời lần, đau ch.ết mất!)
Thấy vẻ mặt uỷ khuất của Lục Dao, Quách Phương rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hung hăng hôn xuống! Bảo bối, tại sao ngươi có thể đáng yêu như vậy!
“Ưm, au…..A ư…….au………..” (Ưm, đau…..A ư………đau………..”)*End*