Chương 7
(Người dịch: pmtrang)
Ngày dã ngoại đến với tiết trời hoàn hảo, mặt trời tỏa ánh nắng vàng trên các đỉnh núi phủ tuyết trắng phía xa. Olivia thức giấc để chiêm ngưỡng nó, cũng giống cả trăm lần trước cô đã thấy. Nó luôn luôn như vậy, nhưng trước đây cô luôn thích thú tận hưởng sự phấn khích của công việc chuẩn bị; năm nay tất cả những gì cô có thể làm là trưng ra một bộ mặt bình thản cho cha mẹ và bạn bè mình. Cô sợ cái ngày này, dù chẳng có lý do cụ thể nào để làm vậy. Có lẽ, cô nghĩ, đó là vì cô đã từ bỏ hy vọng. Luôn luôn trước khi tương lai lờ mờ hiện ra trước mắt cô với những lời hứa hẹn hoàng kim tuyệt vời, nhưng trong những tháng qua, cô đã mất niềm tin vào lời hứa đó rồi.
Dường như là lời cầu hôn từ Lucas sẽ không đến; thực tế thì, trong vài tuần gần đây cô bắt đầu tự hỏi, cô có thật sự chỉ đang tưởng tượng ra những ý định của anh hay không.
Dù không thể thấy cụ thể điều gì nhưng cô không còn cảm thấy những dự định mãnh liệt kia còn tập trung vào mình nữa. Thật ngớ ngẩn, bởi vì khi họ gặp nhau, điều rất hiếm khi xảy ra, anh luôn hành động chính xác giống hệt nhau: lịch sự, bao bọc, thậm chí là tán tỉnh đôi chút, nhưng luôn cẩn thận để không áp đảo cô.
Mặc dù cô không thể ngăn mình cảm thấy nhẹ nhõm, cô cũng không thể không thấy buồn với khả năng rất thực tế rằng cô có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được gia đình cho riêng mình. Cô chỉ có thể hình dung mười, hoặc thậm chí hai mươi năm nữa, lặng lẽ ngồi cạnh Honora và cúi gằm xuống những mũi thêu nhỏ, trong khi mái tóc dần chuyển sang màu xám và các nếp nhăn xuất hiện quanh mắt và cổ cô, cơ thể cô cũng không còn săn chắc nữa. Cha mẹ cô cũng sẽ buồn, bởi vì họ sẽ chẳng có đứa cháu ngoại nào để mà cưng nựng.
Nó như thể cuộc sống của cô đang ngày càng trôi nhanh trong khi cô vẫn đang tìm kiếm, giờ thì cô chỉ còn hai bàn tay trắng. Và những cánh tay trống trải, cô nghĩ, khóc than cho những đứa con bé bỏng cô muốn nhưng sẽ chẳng bao giờ có.
Vậy nên, cô di chuyển, quyết tâm giữ nụ cười dán chặt trên mặt vào giữa buổi sáng đó khi cỗ xe ngựa Millican tham gia cuộc diễu hành của xe đẩy, xe kéo, xe bò, những người cưỡi ngựa và một hàng dài những người đi bộ, tất cả đều hướng về cánh đồng cỏ lớn bên ngoài thị trấn, nơi buổi dã ngoại luôn được tổ chức.
Đó là vị trí thực sự hoàn hảo, với rất nhiều cây cối cho bóng mát, nhưng cũng còn rất nhiều không gian mở cho những đứa trẻ nô đùa. Rất nhiều người đã ở đó, cùng ăn bữa trưa nhưng có vài người trong vòng bán kính năm mươi dặm tới lang thang trên đồng cỏ, không có mục đích gì hơn là được gặp bạn bè và thưởng thức buổi dã ngoại, dành trọn một ngày chẳng phải làm gì.
Ngoại trừ những người phụ nữ luôn có việc phải làm, Olivia nghĩ. Có đồ ăn phải chuẩn bị, những đứa trẻ phải trông chừng, những trò chơi phải tổ chức. Những người đàn ông, ở Cqurse, đứng thành nhóm trò chuyện, cười đùa hoặc tự tổ chức các cuộc tỉ thí hay sức mạnh kỹ năng. Như một cuộc đua ngựa ngẫu hứng chẳn hạn. Những người phụ nữ chăm sóc vết thương cho cánh đàn ông, phân giải các cuộc tranh cãi của lũ trẻ cũng như đàn ông, cho đến khi, thỉnh thoảng, Olivia tự hỏi hai nhóm đó có mấy sự khác biệt hay không
Thực tế cô là người đầu tiên trông thấy Lucas, anh cao lớn, mạnh mẽ nổi bật trong đám đông. Anh mặc quần nâu và áo sơ mi lụa trắng, chiếc mũ nâu che mắt anh khỏi ánh mặt trời buổi sáng, và anh khiến cô chú ý hơn hẳn những người đàn ông đang mặc những bộ đồ đẹp nhất của họ. Khi anh đến gần cô để ý thấy mái tóc đen của anh dài chấm cổ áo. Anh bước đến chỗ họ và lẩm bẩm một lời chào và bắt đầu giúp dỡ những bọc thức ăn lớn họ đã mang theo trong xe ngựa xuống.
Cô tự hỏi bản thân có nhận định sai về ý định của anh sau tất cả không và nghĩ cô sẽ phát điên với sự tán tình mơ hồ này không. Tất cả mọi sự quay mòng trong tâm trí cô, dĩ nhiên, cô chẳng thể đổ lỗi cho ai được. Anh có hứng thú hay là không? Nếu có, vậy thì cô có muốn anh, hay là không? Nếu anh ngỏ lời, thì chấp nhận hay từ chối sẽ là thứ tồi tệ hơn?
Khi tất cả chỗ thực phẩm nằm an toàn trên tấm trải lớn bên dưới tán cây, Lucas nắm lấy tay cô nhét vào dưới khuỷu tay mình.
“Em có muốn đi dạo xung quanh và quan sát mọi người không?” anh hỏi.
Cô khó có thể từ chối bởi mẹ cô đang tươi cười với họ, và cô cố gắng khiến mình thư giãn khi họ chậm rãi tản bộ.
Khi anh đưa cô quay lại đúng điểm xuất phát một giờ sau đó mà chẳng có bất cứ điều riêng tư nào được nói giữa họ. Cô nhẹ nhõm hẳn, bởi anh đã đối xử với với cô như với bất kỳ người bạn bình thường nào khác.
Lucas thực sự thích Olivia, nhưng trong suốt quãng thời gian dạo bộ nhàn tản qua chỗ mọi người, anh chợt nhận ra mình đang tìm kiếm một dáng người nhỏ nhắn, mái đầu ngẩng cao với mái tóc đen dày, hay một người phụ nữ di chuyển với những sải chân dài dứt khoát khiến chiếc váy cô mặc tung bay theo cách mà chắc chắn không thể gọi là đứng đắn. Anh chắc chắn tất cả những lý do cô đưa ra để không tham dự đều chỉ là cái cớ, và anh đã hoàn toàn mong đợi rằng cô sẽ xuất hiện. Người phụ nữ nào lại không thích được vui vẻ và được tán tỉnh chứ?
“Em có thấy Dee Swann không?” anh lơ đãng hỏi Olivia, vẫn quan sát đám đông đang liên tục di chuyển.
Olivia nhướn mày lạ lẫm khi anh nhắc tới Dee, và mắt cô lấp lánh ánh nhìn thích thú trước khi nhanh chóng che giấu nó.
“Không, em không thấy. Em ngờ là cô ấy sẽ ở đây. Cô ấy chẳng bao giờ đến cả.”
“Tôi đã bảo cô ấy đến. Ý tôi là, tôi nghĩ cô ấy cần ra khỏi cái trang trại đó... tôi nghe nói cô ấy bị ngã khỏi gác xép và bị thương tuần trước.”
“Ôi không,” Olivia kêu lên. “Cô ấy bị thương có nặng không?”
Lucas không dừng lại để nghĩ rằng Olivia có vẻ đau khổ với tin tức đó nhiều hơn so với việc chỉ là người quen bình thường. “Nghe nói cô ấy bị thương khá nặng. Nhưng cô ấy giờ đã ổn hơn nhiều rồi.”
Mối quan tâm của Olivia tăng vọt. Dù cô đang lo lắng cho Dee, cô nhận ra Lucas đang không thoải mái đến thé nào, như thể anh vừa vô tình nói nhiều hơn những gì định nói. Thật vậy, từ đâu mà anh nghe tin Dee bị thương? Olivia biết rõ cách Dee đã cô lập mình thế nào. Nó thật rõ ràng với cô rằng nếu Lucas biết bạn cô bị thương, đó là vì anh đã tự mình tới gặp, tới thăm cô ấy, thậm chí là chăm sóc cô ấy. Cô nhớ có lần đã nghĩ đến việc Lucas và Dee hợp nhau đến thế nào. Có lẽ...
“Cô ấy nên ở đây,” anh nói lại lần nữa, và anh vẫn đang cau có.
Lucas không chấp nhận chuyện Dee sẽ không xuất hiện mãi cho đến tận bữa trưa. Anh đã giữ hy vọng sẽ tìm thấy cô trong đám đông nhốn nháo cho đến khi cuối cùng anh cũng nhận ra cô sẽ không ở trong một đám đông nào ngay cả nếu cô có tham dự; cô sẽ đứng ngoài rìa quan sát, đôi mắt xanh sắc sảo bí ẩn như mắt mèo rừng. Anh không thể hình dung việc cô tận hưởng những cuộc tán dóc hay cười khúc khích với một nhóm các cô gái.
Mặt khác, anh sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu cô xuất hiện vào phút cuối, dù biết rằng anh đang giận dữ và giận dữ hơn với từng giây trôi qua, đứng trước mặt anh với vẻ kiêu ngạo nhất và thách anh dám nói gì.
Nhưng cuối cùng anh nhận ra rằng cô sẽ không đến, và cơn giận của anh tiếp tục dâng lên. Anh giữ nó trong vòng kiểm soát chặt chẽ và buộc bản thân phải hành động như thể đang tận hưởng đồ ăn, trong khi thực sự anh chẳng biết chúng có vị thế nào trong miệng mình. ch.ết tiệt cô, tại sao cô không đến? Anh biết giờ thì cô cũng sẽ không tham dự bất kỳ điệu nhảy nào cả.
Anh cũng biết anh sẽ không để cô lờ mình đi.
Dee đang ở gần đó, vì tay cầm chiếc cuốc của cô bị hỏng và cô phải đánh xe ngựa vào thị trấn để mua một cái mới, chỉ để nhận ra các cửa hàng hầu như đều đóng cửa trong ngày hôm nay.
Cô cảm thấy mình như đồ ngốc. Tất nhiên là gia đình Winches, cũng như những người khác, đều đang ở chỗ dã ngoại. Cô không nên mong đợi bất kỳ điều gì khác. Đường phố như bị bỏ hoang. Mọi người trong thị trấn đều tận dụng cơ hội để thư giãn và tận hưởng cả ngày.
Nó có nghĩa là chuyến đi vào thị trấn để thay tay cầm cuốc, nhưng lại không thể tìm được sự giúp đỡ nào, và cô là người quá thực tế để có thể đứng mãi đó mà phiền muộn. Cỏ dại có thể nhổ được bằng tay cũng tốt như cào bằng cuốc vậy. Thế nên cô quay xe và trở về nhà. Những người còn lại trong thị trấn, cô để ý, chỉ còn hai cô gái trong quán rượu, dĩ nhiên là những người không được chào đón ở các sự kiện của thị trấn. Cả hai người phụ nữ đều đang ngồi ngoài vỉa hè, điều họ sẽ chẳng bao giờ làm nếu thị trấn không tạm thời bị bỏ hoang.
Một trong hai cô gái, người tóc đỏ có tên Tilie, vẫy tay với cô, và Dee vẫy tay lại.
“Ngày tốt lành,” cô lên tiếng.
Cuộc sống của họ thế nào chứ? Dee tự hỏi. Nó hẳn rất đau đớn và cô đơn, dù họ gần như chẳng bao giờ ở một mình. Riêng cô thì ngược lại, vì cô luôn một mình và cô thích như thế.
“Tôi có thể đi dạo cùng cô được không?”
Không khí buổi chiều của đám đông như chùng xuống khi mà mọi người đã no nê cùng cái nóng buổi chiều khiến tất thảy đều buồn ngủ. Nhiều người đã thực sự ngủ trên tấm trải mang đi từ nhà. Olivia đi dạo loanh quanh, mỉm cười với những người bạn nhưng không dừng lại đề trò chuyện với ai. Lucas đã rời đi sớm ngay sau khi ăn, và từ lúc đó Kyle Bellamy dường như đi theo cô khắp nơi. Anh ta rất lịch sự, nhưng chỉ là cô không thể có cảm tình với người đàn ông đó. Mắt anh ta quá sâu, và anh ta cũng quá dai dẳng. Cô cuối cùng cũng xoay xở được để tiếp tục dạo bước, vì nếu cô dừng lại thì sớm thôi anh ta sẽ xuất hiện ngay bên cạnh cô.
Cô bị giật mình bởi giọng nói trầm, mềm lại phía sau và quay lại trông thấy một người Mexico, Fronteras, đang nhìn cô với ánh cười trong đôi mắt đen của anh.
Cô ngập ngừng, nhớ lại rằng anh làm việc cho Bellamy, và rằng cô không biết anh ta.
“Tất nhiên, nếu cô không muốn, tôi hiểu,” anh nói.
Cô chợt nhận ra rằng anh ta đang mong đợi lời đề nghị của mình bị từ chối bởi anh là một người Mexico. Sự cảm thông nhói lên chút đỉnh trong trái tim cô, và cô thấy mình lên tiếng.
“Tất nhiên tôi sẽ đi dạo cùng anh.” Ít nhất Kyle sẽ không thể bắt được cô miễn là cô còn tiếp tục di chuyển.
Anh ta sánh bước cùng cô. Lần đầu tiên cô thấy lối cư xử hoàn hảo rời bỏ mình, và cô không thể tìm thấy điều gì để gợi chuyện. Họ đi dạo được hơn một phút khi anh lên tiếng. “Tên tôi là Luis Fronteras.”
“Tôi là Olivia Millican.” Sự im lặng đổ xuống lần nữa. Cuối cùng trong sự tuyệt vọng, cô thốt lên. “Anh là người Mexico?” Ngay lập tức mặt cô đỏ ửng. Trong tất cả những điều có thể nói, tại sao cô lại nói vậy chứ? Cô muốn cắn lưỡi mình luôn.
“Tôi sinh ra ở Mexico,” anh nói với một nụ cười lười biếng, không thấy phiền bởi câu hỏi. “Tôi cho rằng điều đó khiến tôi thành người Mexico, mặc dù tôi đã không ở đó kể từ khi còn là một đứa trẻ.”
Thật vậy, anh trò chuyện giống như những người khác cô biết không có chút khác biệt nào trong giọng nói. “Anh ở lại bao lâu?” Cô không nhất thiết là sẽ gặp anh ngay cả nếu anh ở lại, là con gái của một chủ nhà băng sẽ không được giao tiếp tùy tiện với những người chăn bò.
“Ý cô là ở Colorado hay ở đây quanh Prosper?”
“Cả hai,” cô nói đầy quan tâm. Nghe như có vẻ anh di chuyển rất nhiều, và cô đã luôn tự hỏi cuộc sống du mục sẽ như thế nào.
“Tôi đã lang thang qua Colorado nhiều lần trong những năm qua. Tôi dành nhiều năm ở khu vực New Mexico, một thời gian ở Montana và cả khu miền Tây nữa, quanh vùng sông Snake.” Anh trông tư lự. “Tôi đến California một hay hai lần gì đó, vậy nên với những nơi đã đi qua tôi đoán là mình đã đi đến hầu hết phần đất nước ở phía Tây sông Misouri.”
“Anh không ở một nơi quá lâu nhỉ.”
Anh ta cao, cao bằng Lucas, cô để ý. Điều đó khiến cô cảm thấy thật nhỏ bé khi đi bên cạnh anh, và thấy được bảo vệ. Cô hướng ánh mắt đến khẩu súng lớn đặt trong bao buộc phía bên đùi phải của anh. Anh mang vũ khí vô cùng tự nhiên, như thể anh chưa bao giờ rời nó. Liệu có phải anh là một tay súng, chứ không phải một người chăn bò?
“Tôi có chút nay đây mai đó.”
Trong một khoảng thời gian, anh đã nghĩ New Mexico là nhà của mình, nhưng giấc mơ đó đã ch.ết bên dưới móng guốc của một con ngựa giết người. Anh trở nên vô hồn sau khi chôn cất Celia, như thể một phần trong anh đã nằm dưới mộ cùng cô. Sau một khoảng thời gian dài, anh đã nhận ra rằng mình vẫn đang sống, nhưng nó không còn như cũ. Cuộc sống như chẳng còn ý nghĩa; anh không nhận ra thời gian để tang đã kết thúc từ bao giờ, chỉ là nó đã kết thúc. Giờ anh nhớ Celia với nụ cười ngọt ngào bừng sáng thường trực trên môi, nhưng anh không thể hoàn toàn phác họa được chân dung cô trong tâm trí nữa. Mười năm đã trôi qua, và trong mười năm qua, anh đã đi qua rất nhiều vùng đất, ôm ấp rất nhiều phụ nữ khác trong vòng tay.
“Tôi vẫn thường nghĩ là mình rất thích đi du ngoạn,” Olivia nói, nhìn lên mặt trời qua tán lá đung đưa trên không trong làn gió nhẹ. “Để không phải thấy mặt trời lặn cùng một chỗ hai ngày liên tiếp.”
Lời cô nói không thể bất ngờ hơn. Luis nhìn xuống khuôn mặt trái xoan thanh tú và cố tưởng tưởng cô trải qua nhiều ngày, nhiều tuần không tắm rửa, với một lớp bụi phủ dày trên làn da trắng sáng, và thấy nó cực kỳ vô lý. Và ai lại có thể mong đợi cô cuộn mình trong một tấm chăn trên nền đất chứ?
“Cô sẽ không thích nó đâu,” anh nói hiển nhiên. “Côn trùng, bụi bẩn, thức ăn tệ hại, nước uống không đủ, và không bao giờ có được giấc ngủ ngon. Đó là cuộc sống trên những con đường mòn.”
Đôi môi cô hé ra thành một nụ cười. “À, nhưng có những cách khác để đi du ngoạn chứ. Hãy tưởng tượng việc đi bằng xe lửa từ thành phố này sang thành phố khác, để những đường ray xe lửa ru anh vào giấc ngủ hàng đêm. Có lẽ tôi sẽ không thích điều đó mãi, nhưng tôi muốn thử.”
Có một chút hư hỏng trong tâm hồn một tiểu thư khuê các, anh nghĩ với vẻ đánh giá cao. Anh muốn đi du ngoạn khắp đất nước cùng cô. Họ sẽ có một khoang riêng để ngủ, và đến đêm anh sẽ quấn lấy cô và để những thanh ray khiến họ hoàn thiện, chứ không phải để ngủ.
Vài đứa trẻ đuổi theo một quả bóng, cười thét lên thích thú khi chúng chạy băng qua đồng cỏ. Luis dừng lại, bàn tay anh giữ lấy cánh tay cô, cho đến khi lũ trẻ an toàn vụt qua, sau đó từ từ họ tiếp tục tản bộ.
Olivia cảm thấy thoải mái với anh một cách khác lạ, cô không thể nói lý do thực sự là gì, vì họ chỉ vừa mới gặp nhau và không thực sự trò chuyện về bất cứ điều gì, nhưng có điều gì đó ở anh khiến cô thư giãn. Có lẽ chỉ là những điều nhỏ nhặt, cách anh điều chỉnh sải chân cho phù hợp với cô, hay cách anh chăm sóc cô để bọn trẻ khỏi va vào cô, nhưng cô lại cảm thấy thật an toàn. Tất nhiên, phần lớn những người đàn ông lịch sự đều làm vậy, nhưng với người đàn ông này cô cảm giác còn hơn chỉ là lịch sự, như thể bản năng của anh là để bảo vệ cho cô vậy.
“Gia đình anh có ở gần đây không?” cô hỏi.
“Tôi không có gia đình nào, hay ít nhất là tôi chẳng nhớ ai. Tôi đoán đó là lý do tôi cứ lang thang hết nơi này đến nơi khác vậy thôi.”
“Và anh chưa bao giờ kết hôn sao?” Cô lập tức nói, “Xin lỗi, tôi không nên tọc mạch thế.”
“Tôi không ngại trả lời đâu. Tôi đã từng lên kế hoạch kết hôn một lần, nhưng cô ấy qua đời rồi. Chuyện đã xảy ra từ mười năm trước.”
“Anh vẫn còn yêu cô ấy?” Tại sao cô lại không thể kiểm soát cái lưỡi ngang bướng của mình cơ chứ? Cô không định hỏi anh toàn những chuyện cá nhân như vậy, nhưng cô dường như không thể ngăn nổi mình. Cô cảm thấy má mình nóng lên bởi sự khiếm nhã của bản thân, nhưng anh tiếp nhận những câu hỏi dễ dàng như thể họ đang trò chuyện về thời tiết.
“Theo một cách nào đó.” Anh trầm ngâm nói tiếp. “Celia là một người tuyệt vời, thực sự rất đáng yêu, và tôi vẫn yêu con người cô ấy từng là. Nhưng tôi không còn yêu cô ấy bây giờ nữa, nếu cô hiểu được sự khác biệt.”
“Có, tôi hiểu.” Olivia ngạc nhên trước sự nhẹ nhõm cô cảm thấy.
Họ bước đến một dòng suối nhỏ và tản bộ dọc theo nó cho đến khi trông thấy một thân cây đổ bắc ngang dòng chảy. Olivia ngoái lại nhìn khu cắm trại, chớp mắt ngạc nhiên rằng họ đã bỏ xa đám đông đến thế nào. Chỉ có vài người lác đác xuất hiện trong tầm nhìn, phần lớn những người còn lại đều khuất sau những tán cây và đường lượn của đồng cỏ.
“Có lẽ chúng ta nên quay lại,” cô nói với chút lo lắng.
Luis bước lên thân gỗ và chìa tay ra cho cô. “Và có lẽ là không. Những nhà thám hiểm sẽ chẳng bao giờ tìm thấy gì nếu họ không mạo hiểm ra khỏi tầm nhìn của đám đông.”
Cô cắn môi, sau đó cẩn thận đặt tay mình vào tay anh và để anh giúp cô bước lên cây gỗ. Cô không thể tin được mình đang làm thế này. Olivia Millican chưa bao giờ làm bất cứ điều gì quá đáng như đi lang thang với một người lạ mặt; nhưng rồi, cô nghĩ với đôi chút nổi loạn, Olivia Millican đã luôn mong muốn được đi du ngoạn. Có lẽ đã đến lúc bắt đầu để ý đến những bí mật của Olivia rồi. Sau tất cả, cô cảm thấy hoàn toàn an toàn với Luis.
Thân cây gỗ không được vững chắc khi họ bước trên nó, nhưng may mắn thay họ chỉ cần bước vài bước để vượt qua, và rồi Luis siết chặt lấy eo cô trong vòng tay mạnh mẽ của mình, nâng cô lên nốt phần còn lại của đoạn đường. Cô cảm thấy như thể họ vừa vượt qua một trở ngại lớn trong chuyến thám hiểm của hai người, chứ không phải chỉ là một dòng suối nhỏ xíu. Cô không nghĩ cô từng đến chỗ này trước đây.
Họ tản bộ dưới tán cây, và Luis phân biệt cho cô các loài chim khác nhau. Cô thật sự say mê, vì cô đã sống cả cuộc đời mình trong thị trấn, giới hạn những kiến thức có được về các loài chim của cô chỉ là phân biệt giữa chim cổ đỏ và loài quạ. Đằng sau họ âm thanh của buổi dã ngoại mờ dần, cô có thể nghe thấy tiếng chim kêu cùng tiếng xào xạc của gió trên những tán cây, tiếng bước chân lặng lẽ của họ, tiếng trò chuyện của họ. Anh nắm lấy tay cô, những ngón tay mạnh mẽ của anh siết chặt quanh tay cô, hơi nóng và sự thô ráp khác lạ khiến cô thấy thật an tâm. Cô không nên để anh nắm tay cô, cô nghĩ, nhưng cô chẳng làm gì để ngăn anh lại. Họ lẽ ra nên quay lại buổi dã ngoại ngoài trời. Nhưng cô cũng chẳng nói gì.
Chỉ có hai người họ cách xa thị trấn khoảng chừng một dặm, lang thang sâu hơn và sâu hơn vào trong khu rừng. Cô tự hỏi cha mẹ có lo lắng cho cô không nhưng biết rằng họ sẽ đơn giản nghĩ cô đang ở cùng những người bạn.
Mùi của khu rừng lấp đầy các giác quan của cô. Sự mãn nguyện ánh lên trên gương mặt cô, cô ngước nhìn anh với một nụ cười tươi sáng, và Luis phản ứng với sự nữ tính ngọt ngào của cô mà không suy nghĩ gì, anh kéo cô vào vòng tay mình và cúi xuống trên miệng cô.
Theo bản năng, anh chỉ giữ sự tiếp xúc một cách trong sáng nhất, cảm nhận đôi môi mềm mại của cô và để cô đáp ứng lại với tốc độ của riêng mình. Olivia rướn người lên, gạt bỏ sự dịu dàng của cái chạm nhẹ và tiến lại gần cơ thể ấm áp của anh. Cánh tay cô, vốn đang đặt trước ngực anh, trong khi vô thức quyết định cô có nên đẩy anh ra hay không, đang trượt lên, bàn tay cô đan vào nhau quanh cổ anh khi cơ thể cô đưa ra quyết định của riêng nó. Cảm giác thật tuyệt khi được ở trong vòng tay anh như thế, vậy nên cô xích lại gần hơn. Anh có vị thật hấp dẫn, vậy nên theo bản năng cô tách môi mình ra để nếm anh hơn nữa, và đó là tất cả sự khích lệ Luis cần. Anh đặt tay phía sau đầu cô và ôm cô trong khi anh hôn sâu hơn, đầu lưỡi quét qua môi cô, sau đó trượt vào trong mà cô không hề phản đối. Anh hơi ngạc nhiên lúc đầu bởi sự dâng hiến của cô, nhưng theo ngay sau đó là sự ngọt ngào tăng nhanh.
Olivia thấy chóng mặt với nụ hôn đầy đam mê của anh. Cô đã từng được hôn vài lần trước kia – cô, sau tất cả thì, đã hai mươi lăm tuổi rồi – nhưng chưa một ai khác từng hôn cô mà mở miệng, bao phủ môi cô thế này. Cô rùng mình với sự phấn khích trước cái chạm nhẹ đầu tiên của lưỡi anh, sau đó di chuyển sâu dần vào trong miệng cô. Cô giật mình bởi sự xâm lược bất ngờ, chờ đợi nó sẽ thật khủng khiếp, nhưng thay vào đó lại là niềm đam mê bộc phát gia tăng nhanh chóng dữ dội khiến cô nóng lên và ép sát lại gần anh hơn.
“Em thật ngọt ngào,” Luis thì thầm trên miệng cô khi anh nghiêng đầu trở lại trên miệng cô với một nụ hôn đói khát, chiếm hữu nữa.
Cô chưa bao giờ cảm thấy đam mê trước đây, chưa bao giờ ngờ được có bất kỳ người đàn ông nào có thể làm được như vậy với mình. Cô chưa bao giờ cho phép bất kỳ người đàn ông nào ôm cô sát vào mình, ngực cô đang bị nghiến chặt vào ngực anh. Cảm giác thật tuyệt vời, cô mông lung nghĩ. Ngực cô đau nhói và áp lực tăng dần thật khó để nó dịu lại. Một cơn đau khác dâng lên trong cô, sâu trong bụng cô, và cô không thể hiểu nổi nó là gì.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm xuống đôi mắt xanh đầy choáng váng của cô. Đôi mắt anh rực lên với nhu cầu. Anh thở khó khăn, cô cũng vậy, bộ ngực mềm mại của cô đang phập phồng. Luis nhận ra tất cả các dấu hiệu của một người phụ nữ bị khuấy động, nhưng anh cũng trông thấy cả sự hoang mang ngây thơ đằng sau sự đam mê.
Anh không đưa cô ra đây vì điều này, anh tự nhủ. Anh đã quan sát cô trong một lúc lâu, để ý thấy cô luôn phải cố gắng tránh né Bellamy nên đã hấp tấp mời cô đi dạo cùng mình. Nhưng giờ họ chỉ có một mình, và anh không thể cưỡng lại được cái miệng ngọt ngào đó.
Anh có thể có được cô bây giờ. Anh có thể hạ cô xuống mặt đất phủ đầy rêu và nâng váy cô lên trước khi cô hoàn toàn hiểu được mình đang làm gì. Cũng như sự thiếu kinh nghiệm của bản thân, cô sẽ không có chút ý niệm mơ hồ nào để kiểm soát được ham muốn của chính mình. Nhưng một lần cám dỗ vội vàng có khả năng sẽ là lần duy nhất anh sẽ có được cô, anh đủ hiểu phụ nữ để biết rằng sau đó cô sẽ làm bất cứ điều gì để tránh né anh. Đó không phải điều anh muốn. Cô quá ngọt ngào khiến anh muốn đánh mất mình trong cô hết lần này đến lần khác, và cách duy nhất để làm vậy là phải kiên nhẫn và thực sự thắng được cô.
Anh hiểu được tất cả điều đó nhưng không thể khiến bản thân mình để cô đi mà không nếm cô thêm một chút. Anh bắt đầu hôn cô lần nữa, siết chặt vòng tay quanh cô và đặt phần cứng rắn của anh áp vào cái gò mềm mại của cô. Anh cảm thấy cô thở hổn hển trong miệng mình, và hôn cô gần như mất kiểm soát. Từ từ anh quỳ xuống, kéo cô theo.
Mạnh dạn, anh đặt tay lên ngực cô, ép vào nó qua làn vải, nhưng như thế thật chưa đủ. Anh muốn cảm nhận sự ấm áp, làn da trần của cô. Olivia cong người trước cái vuốt ve, mắt cô mở ra.
“Đừng sợ,” anh ngân nga, dỗ dành cô với những nụ hôn, vuốt ve vùng ngực cô.
“Anh – anh không nên làm thế.”
“Đây là một phần của việc làʍ ȶìиɦ. Cảm giác tốt chứ?” Vài phụ nữ thấy nó đau đớn hơn là phấn khích, vậy nên anh luôn thận trọng hỏi.
“V – vâng,” cô lắp bắp. “Nhưng đó không phải vấn đề.”
“Thế vấn đề là gì?” Anh tiếp tục nắn bóp ngực cô, và anh thấy núm ɖú cô siết chặt bên dưới ngón tay mình. Cô thở hổn hển lần nữa khi anh cọ xát nó, và má cô dần nóng lên.
“Là – là chúng ta không nên làm thế này.” Cô nhắm mắt, bất giác cảm nhận những cảm giác tuyệt vời.
“Em có muốn tôi dừng lại không?”
“Không,” cô rên rỉ. Và rồi móng tay cô bấu vào vai anh. “Có. Chúng ta phải dừng lại.”
“Chưa được,” anh thì thầm, và anh trượt tay bên dưới vạt áo cô. Olivia thốt ra một tiếng kêu phấn khích khi bàn tay nóng bỏng của anh áp trên gò ngực trần của cô. Núm ɖú cô siết chặt hơn, đầy háo hức vươn lên phía trước. Nhanh chóng, anh mở vạt váy cô để cả hai bầu ngực lộ ra, sau đó nhấc lưng cô lên cánh tay mình và bắt lấy một nụ nhỏ ngon lành vào miệng, ɭϊếʍƈ nó bằng lưỡi trước khi nút lấy bằng một chuyệt động nhanh chóng.
Cô run lên và rùng mình, căng người áp vào anh, tiếng nấc nữ tính thoát ra trên khuôn miệng hé mở của cô. Cơn đau nơi bụng dưới của cô dâng lên không kiểm soát, và cô quằn quại với nó, hông cô di chuyển, đòi hỏi điều gì đó mà cô không thể xác định được. Luis cảm thấy chuyển động và biết chính xác những gì cô cần, nhưng giờ không phải lúc. Anh buộc mình phải bằng lòng với việc giảng dạy cô chỉ một phần của niềm đam mê mà anh có thể trao cho cô.
Ngực cô nhỏ và có màu trắng sữa, núm ɖú hồng và tinh tế. Cô run lên mỗi khi anh chà xát chúng, khuyến khích anh hoàn thành những gì anh đã bắt đầu. Phải cần tới tất cả sức mạnh ý chí anh mới kiềm chế được, để đặt cô xuống nhẹ nhàng và kéo hai vạt váy cô lại lần nữa và ôm lấy cô thật chặt, hôn cô và thì thầm với cô, nói với cô anh muốn cô đến thế nào và anh đang đau đớn ra sao, biết rằng cô sẽ cảm thấy tốt hơn nếu biết anh cũng không phải là không bị tác động.
Tuy nhiên, khuôn mặt nhợt nhạt của cô đang nóng lên bởi sự bối rối khi nhận thức của cô bắt đầu quay lại. Cô đẩy tay anh ra và bắt đầu dò dẫm chỉnh trang lại mình, cố gắng khôi phục lại vẻ đoan trang.
“Đừng thấy xấu hổi,” anh nói. “Em rất xinh đẹp.”
“Làm sao tôi có thế không xấu hổ được chứ?” cô hỏi với giọng nghẹn ngào. “Anh là một người lạ, và tôi đã để anh –” Cô dừng lại, không thể nói thêm về sự ô nhục của mình.
“Giờ thì chúng ta không còn là những người lạ nữa,” anh trầm lặng nói. “Olivia, nhìn tôi này, em yêu.”
Cô lắc đầu, vậy nên anh bắt lấy cằm cô và nghiêng mặt cô lên. “Em nghĩ tôi không tôn trọng em hay tôi không nên chạm vào em như thế?”
Nỗi đau đớn trong ánh mắt cô đã cho anh câu trả lời. Anh nghiêng người về phía trước và nhẹ nhàng hôn cô. “Tôi chạm vào em, em yêu, bởi vì tôi muốn em quá nhiều đến mức không thể ngăn được bản thân mình. Tôi dừng lại bởi vì tôi tôn trọng em và muốn gặp lại em.“
Cô đứng bật dậy và đỏ mặt. “Ôi, không!” cô khóc không chủ ý.
Anh bắt lấy tay cô khi cô định bỏ chạy. “Bởi vì em nghĩ chuyện này sẽ xảy ra nữa sao?”
Olivia gần như không thể đứng vững, cô đang quá đau khổ. Nước mắt dâng đầy trong mắt cô.
“Chúng ta không bao giờ -”
“Đừng mong tôi sẽ tránh xa khỏi em, bởi vì tôi không thể. Và tôi sẽ hôn em lần nữa mỗi khi tôi có cơ hội. Cuối cùng, chúng ta sẽ làʍ ȶìиɦ, Olivia – phải, chúng ta sẽ,” anh nói nghiêm túc khi cô bắt đầu lắc đầu. “Hãy quên rằng tôi chỉ là một người làm công và em là con gái chủ nhà băng đi, và nhớ cảm giác ra sao khi miệng tôi trên miệng em, bởi vì nó sẽ chỉ tuyệt vời hơn thế rất nhiều, em yêu. Tuyệt hơn rất nhiều!”