Chương 28: Ảo mộng tan biến
Hương sữa hòa lẫn hương cà phê, bốc lên qua mũi.
Lăng Lăng nói Latte không đắng, tôi cúi đầu uống một ngụm, cảm thấy vô cùng cay đắng...
Nhưng tôi thích đắng như thế, có thể giúp tôi nâng cao tinh thần.
Tôi cũng học qua tâm lý học, tôi sao lại không rõ cài gì gọi là "Tâm lý ám chỉ", sao lại không rõ cô gái Dụ Nhân này có bao nhiêu lợi hại.
Tôi buông chén cà phê, thở ra."Anh ấy có thể nói dối không bị phát hiện, nhưng khi phát hiện rồi lại nói dối thì để làm gì?"
Trước hết, bất luận trong lời nói Dụ Nhân có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, coi như cô ấy đều nói tất cả là thật, phát hiện nói dối dù sao cũng là một công cụ, nó không có cảm giác yêu, không có cảm giác đau, lại càng không cảm giác vòng tay ấm áp của anh.
Tôi không phải dụng cụ, tôi là người, tôi có cảm giác.
Dụ Nhân ngoắc ngoắc môi, không còn ý cười."Nếu cô tin tưởng anh ấy, tôi cũng không thể nói gì hơn..."
Tôi cũng không muốn cùng cô ấy tiếp tục trò chơi tâm lý."Như vậy, tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?"
"Cô hỏi đi."
"Diệp Chính Thần gạt tôi, tôi có thể lý giải..." Vì không muốn làm đau cô ấy, tôi xét qua ý sau của câu nói: bởi vì không nghĩ mất tôi, anh ấy để ý tôi.
"Thế nhưng cô vì cái gì phải giúp anh ấy giấu diếm? Cô hoàn toàn có thể tại lần đầu tiên tới cửa hàng tiện lợi đối với tôi mà khởi binh vấn tội, nói cho tôi biết Diệp Chính Thần là vị hôn phu của cô, để cho tôi rời xa anh ấy... Cô vì cái gì không nói?"
"..." Dụ Nhân giật mình một cái, sau, u nhiên thở dài.
"Cho tới nay, tôi coi cô như bằng hữu. Nhưng tôi biết cô không có như vậy, cô tới cửa hàng tiện lợi mua này nọ, lái xe va vào tôi, đi viện chiếu cố tôi, muốn dẫn tôi tới nhà cô uống trà... Việc này cũng không phải ngẫu nhiên." Tôi chậm khẩu khí, cố nói với ngữ điệu bình thản hỏi tiếp: "Cô vì cái gì đường lớn quang minh không đi, lại chọn đường nhỏ âm u?"
Cô ấy cúi đầu uống một ngụm cà phê, thả thêm đường vào cà phê…từng thìa, từng thìa, tôi không đếm được cô ấy thả thêm bao nhiêu thìa. Đến lúc tôi nghĩ cô ấy sẽ không trả lời vấn đề này thì cô ấy lại mở miệng.
"Anh ấy đang bị lạc lý trí, nếu tôi nói cho cô quan hệ của chúng tôi, anh ấy sẽ cùng tôi..." Cô ấy dừng một chút, còn chưa nói cho hoàn chỉnh câu."Lúc trước lựa chọn anh ấy, tôi đã biết anh ấy là hạng người gì, cũng đoán trước sẽ có một ngày này…Tôi yêu anh ấy, không nghĩ ràng buộc anh ấy."
Dụ Nhân trả lời, làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn sự cô đơn ưu thương của cô ấy, làm cho mọi sự cố gắng bình tĩnh của tôi đều hóa thành hư ảo.
Tôi tình nguyện bị cô ấy mắng, tình nguyện bị bạn gái chính quy của anh ấy khuyên bảo tôi rời đi Diệp Chính Thần, tôi cũng không hy vọng vẻ kiêu ngạo của cô ấy trước mặt tôi lại bị thay bằng vẻ mặt yếu ớt....
Phải yêu sâu đậm đến thế nào mới có thể để cho một người con gái đối với người tình của vị hôn phu, còn muốn bảo trì mỉm cười.
Đằng sau vẻ tươi cười của cô ấy, từng có bao nhiêu nước mắt.
Cô ấy yêu anh, so với tôi càng sâu.
Cảm giác đắc tội mãnh liệt làm tôi thất bại thảm hại."Cô muốn tôi làm thế nào? Cô nói đi."
Tôi nghĩ đến cô ấy sẽ nói, "Rời xa anh đi.", hoặc là "Đem anh ấy trả lại cho tôi."
Nhưng Dụ Nhân so với tưởng tượng của tôi còn lợi hại hơn, cô ấy dùng ngữ điệu bình thản nhất nói: "Trước kia, tôi đã từng đọc qua một quyển sách, có nói rằng: theo góc độ y học, thế giới này không có tình yêu, cái gọi là "Tình yêu thề non hẹn biển " bất quá chỉ được coi là một loại vật chất hóa học. Loại vật chất hóa học này làm cho những người đang yêu bị hấp dẫn lẫn nhau, nhưng là nếu xảy ra trên cơ thể người thì có thể tồn tại ước chừng một năm thời gian."
Một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày... Lúc này, cà phê trong tay tôi tạo nên một tầng gợn sóng
Dụ Nhân nhìn thoáng qua chén cà phê của tôi, rốt cục dừng lại hành động cho thêm đường, bưng cà phê lên uống một ngụm."Một năm, cũng không dài. Tôi sẽ chờ được ..."
Nếu là tôi sẽ không chờ nổi.
Tôi nâng mắt lên, nhìn cô ấy
"Bạc Băng, tôi có thể cho hai người thời hạn là một năm, tôi sẽ không quấy rầy hai người, tôi hy vọng cô cũng đừng quấy rầy tôi..."
Ý tứ của cô ấy là cô ấy cho tôi và vị hôn thê của cô ấy làʍ ȶìиɦ nhân, chúng ta sẽ không can thiệp chuyện của nhau. Loại yêu cầu này, lần đầu tiên tôi nghe nói tới. Cô ấy nghĩ đây là hậu cung của đế vương, hoàng hậu cùng các quý phi "Tường an vô sự" ...
Cô ấy coi mình là ai, càng lại cho rằng tôi là ai!
"Cái gì nên đều nói xong rồi." Dụ Nhân đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Tôi đứng lên theo."Vì cái gì cô không ly khai anh ấy, lấy điều kiện của cô, nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn anh ấy rất nhiều."
Dụ Nhân bình thản liếc tôi một cái. “Có một ngày cô sẽ hiểu, có những lúc người con gái cần phải biết mở một con mắt, nhắm một con mắt."
Những lời này tôi đã từng nghe qua, trong vở kịch truyền hình “Phấn hồng nữ lang” “ Trung vạn người mê’ “ Luyến ái bảo điển” từng có một câu nói tương tự: "Muốn duy trì tình yêu hãy mở to hai mắt, muốn duy trì hôn nhân hãy mở một con mắt nhắm một con mắt..."
Tôi vì cái gìà lại liên tưởng tới những lời này?
...
Chờ tôi hoàn hồn xong, Dụ Nhân đã rời đi.
Có lẽ là đi rất vội vàng, trên ghế của cô ấy có để quên lại một tập văn kiện.
Tôi không có ý định để ý đến chuyện riêng tư của người khác, nhưng trực giác nói cho tôi biết đây không phải là tập văn kiện bình thường, mà đây là cô ấy muốn cho tôi xem gì đó.
Do dự một lúc, tôi đi qua, cầm lấy nó, mở ra.
Tôi sẽ tình nguyện không bao giờ mở ra cái tập văn kiện kia...
Tờ hôn thú đỏ tươi như máu, tay tôi kịch liệt run rẩy làm rơi xuống.
Ngoài ra, còn các loại giấy tờ thị thực, hợp đồng ngân hàng, hợp đồng di động…trang giấy tràn ngập chữ “quan hệ vợ chồng” hiện ra khắp nơi.
Tôi đờ đẫn ngã ngồi xuống ghế, trong đầu như trải qua một phen chấn động thiên tháp địa hãm, cái gì cũng bị hủy diệt, chỉ lưu lại một mảnh phế tích...
Không có nước mắt, không có phẫn nộ, khi con người bi thương đến cực hạn, sẽ trở nên ch.ết lặng...
Một đôi giày cao gót màu tím xuất hiện ở trước mắt, đôi chân thon dài chậm rãi cúi xuống, nhặt lên từng tờ văn kiện, bỏ vào túi.
Tôi hé miệng, thử rất nhiều lần mới phát ra âm thanh."Cái này cũng không phải thật sự, tôi sẽ không tin tưởng."
"Nếu như vậy có thể làm cho trong lòng cô dễ chịu hơn, thì hãy tiếp tục tin tưởng anh ấy đi." Dụ Nhân nhặt mọi thứ, đứng lên.
Tôi giương mắt, mông lung trông được thấy Dụ Nhân, tôi không biết có phải là ảo giác của tôi, cô ấy tựa hồ đang cười, cười đến thập phần sung sướng.
Trước khi đi, cô ấy còn nói lại một câu."Tôi cũng không muốn lừa cô. Nhưng anh ấy thật sự đã yêu cô, vì cô cái gì anh ấy cũng dám làm, bao gồm ly hôn. Tôi không có lựa chọn khác..."
Nhớ không rõ trải qua bao lâu,
Tôi đi ra quán cà phê.
Hoàng hôn hạ xuống, trước mắt tôi tất cả đều hắc ám....
...
Di động vang lên, tôi tìm trong túi rất lâu mới thấy điện thoại, là Diệp Chính Thần gọi tới, anh nói đón tôi đi ăn cơm chiều.
Tôi không nói gì.
Anh ngầm hiểu là tôi đồng ý, nói thẳng: "Anh đợi em dưới lầu.."
...
Trước của lớn của khoa Y, một người đứng thẳng tắp ở dưới gốc cây, ánh mắt tập trung ở trên người tôi, gió đêm như làm bóng anh lay động, vạt áo của anh cũng lay động, bất an.
Không cần nhìn kỹ, tôi đã nhìn ra là ai.
Tôi đi về hướng anh, đến trước mặt anh. Ánh sáng rất mờ ảo, hình dáng anh rất mơ hồ.
Ngực một trận đau đớn, tôi mở ra hai tay, ôm lấy anh.
Mặt chôn ở lồng ngực ấm áp...
Sau một lát kinh ngạc, anh đưa tay vỗ vỗ vào lưng tôi."Làm sao vậy? Phó giáo sư lại mắng em?"
Dụ Nhân không có nói sai, anh thực nắm chắc thế giới nội tâm của người khác, người nam nhân như vậy không người con gái nào có thể kháng cự.
Tôi ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc lắc.
Anh thử thăm dò chạm nhẹ vào môi tôi, mềm mại, tôi mím môi, không có tránh đi...
Cây bạch quả mùi thơm ngát, anh ôm tôi vào trong lòng, đặt một cái hôn lên trán tôi....
Nét tươi cười của anh phủ đầy ánh trăng, tràn đầy hưng phấn chờ mong.
Tôi cười cười, cảm thấy không đủ, lại cười cười."Trên đường trở về, em không ngừng hỏi mình. Em yêu anh nhất ở điểm nào..."
Anh không hiểu tôi nói cái gì, chuyên chú lắng nghe.
"Anh có vị hôn thê, em có thể tha thứ, có thể chờ anh... Anh cùng cô ấy từng trên giường, em có thể cho rằng anh nhất thời xúc động... Dù cho anh có yêu cô ấy, em nghĩ, em cũng sẽ không trách anh. Nhưng có một việc, em không có khả năng tha thứ."
Tôi sợ anh nghe không rõ ràng, thong thả nói: "Anh là một người đã có phụ chi phu!" (ý có gia đình)
Nét tươi cười của anh nhạt lại, trắng bệnh, không biết là do ánh trăng chiếu vào hay là do sắc mặt anh.
Tôi chờ mong anh giải thích, chờ anh hắn kiên định vô cùng mà nói với tôi: anh cùng Dụ Nhân, không có vấn đề gì.
Lúc này đây, anh trầm mặc .
Lúc tôi hy vọng anh gạt tôi nhất anh ngược lại không lừa...
"Vì cái gì không nói lời nào?" Tôi nhìn anh, gắt gao nắm tay anh lay."Nói cho em biết đây không phải thật sự, nói cho em biết hai người không có kết hôn."
Chỉ cần anh nói, tôi sẽ tin.
Tôi có thể cho rầng hôn thú kia là giả tạo , mọi hợp đồng cá nhân cũng đều là giả tạo .
Chỉ cần anh nói một câu: "Anh không có kết hôn."
Tôi thật sự tin...
"Thực xin lỗi!"
Đêm tối, trước mắt tôi, bầu trời sụp đổ.