Chương 7: Marge chả ưa Potter
Sau bữa tối, Vesley và Dudley chơi với cô Marge trong khi Petunia bận rửa lũ chén bát dơ, ông Vernon hẳn kè kè bên vợ mà phụ giúp rồi.
Không thấy thằng Potter ra phụ, Marge cáu gắt:
- Thằng nhóc Potter chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng biết phụ giúp những người đã nuôi dưỡng nó gì cả, đúng là hạng vô ơn, chỉ có anh chị tốt bụng mới nhận nuôi nó.
- Kệ đi dì, dì cũng đâu muốn thấy cậu ta đâu. - Vesley thốt lên.
- Con nói chuẩn luôn, dì nhìn mặt nó khi bé đã chả ưa nổi, đúng hạng đang khinh. - Giọng Marge bỗng cao vút lên như Vesley đã nói đúng trọng tâm.
- Dì Marge, con với Dudley lên phòng nha, ngủ sớm có lợi mà. - Vesley cười cười nhìn Marge, Vesley không muốn bàn về vấn đề này, lúc còn sống trong lồng son dát vàng, Vesley được dạy phải biết tôn trọng riêng tư, và nên tránh các vấn đề khi bàn vê người khác, nó thiệt thiếu tôn trọng.
Mắt Marge sáng rỡ, giọng tự hào:
- Con giỏi lắm Vesley, thiên thần bé con biết nhiều thứ phết! - Rồi đổi qua cái giọng chua lét kinh khỉnh: - Thằng Potter ấy chả biết bao giờ mới có thể như những thiên thần nhà Dursley, thằng nhỏ vô phép tắt chẳng hay gì ngoài ăn bám!!
- Vậy con lên phòng nhé. - Vesley nhắc lại cho Marge lần nữa, và nó không phải câu hỏi.
Nói với Marge xong, lại quay sang Dudley, giọng tỏ vẻ theo chuẩn một bà chị gái:
- Dudley, dẹp đồ đi, lên phòng với chị. Sáng mai rồi chơi tiếp!
Thằng nhóc con mập ú - Dudley vẫn còn sợ vụ lúc ăn tối mà chị gái mình nói. nên nó răm rắp nghe theo lời Vesley.
Vesley chạy nhanh vô phòng bếp, giật giật váy Petunia, đợi khi Petunia bỏ cái bát đang lau dở xuống rồi quay lại nhìn mình Vesley mới nói, giọng trong veo:
- Má, con với Dudley đi ngủ nghen.
Petunia khụy gối xuống, hôn lên trán Vesley, rồi ôm Petunia ôm con mình, miệng phát ra lời ngọt ngào:
- Ngủ ngon, thiên thần nhỏ bé con.
- Má cũng vậy. - Vesley chòang lấy cổ Petunia, hôn lên má bà ấy.
Ông Vernon thì trực tiếp bế tiểu thư bé nhỏ của mình lên rồi hôn lên tóc con bé, sau khi đặt con mình xuống, ông xoa đầu nó thêm mấy cái nữa mới cho con bé chạy lên phòng. Ông bà Dursley cũng làm hành đông tương tự với thằng quý tử nhà mình.
Marge dịu dàng nhìn hai đứa bé vô cùng dễ thương, và Marge biết mình lại càng thêm ghét thằng nhóc ăn nhờ ở đậu vô dụng ấy, cực kỳ không ưa!!!
Thằng em của Vesley thì đã ngủ khi lết tới cái giường, còn Vesley thì nằm cái giường ở tầng trên suy nghĩ về Harry Potter. Tối hôm nay, Harry lại phải nhịn đói, cả ngày thứ thằng nhỏ ăn được chỉ là bữa sáng với cái trứng và hai lát bánh mì mỏng do thằng Dudley ăn ngán nên bỏ. Buổi trưa thì thằng bé bị phạt nên Vernon đã cho nó nhịn đói, vì do nó dám chạy khi Dudley đánh nó. Vesley cũng thấy tội nghiệp cậu nhóc, nhưng giờ cũng không giúp gì được, thôi thì bỏ đi. Đến tờ mờ sáng, Vesley sẽ xuống bếp mang ít thức ăn thừa cho thằng nhóc, Vesley không thích có một con ma bệnh trong nhà. Vesley cũng không thích dậy quá sớm kiểu thế từ khi không còn thuộc nhà Mafouchusy, nhưng nếu không thé thì thằng bé ấy sẽ phải nhịn đói, nhà Dursley cưng đâu phải hạng mê ngủ và giờ thì những người cực ghét Potter còn thức.