Chương 5: Tôi đã lãng quên điều gì ?
Sao hôm nay trời tối đen như mực thế nhỉ? Sao không ai thắp đèn?
Cự Giải cuối cùng cố gắng mở mắt, dáo dác nhìn xung quanh.
Đồng hồ treo tường chỉ 7h30" sáng, cô bật dậy như một con lật đật, vò vò mái đầu của mình, tung chăn, nhảy xuống giường.
Lê lết từng bước nặng trĩu đến bên cái bàn làm việc ( bàn học), cô cầm lấy chiếc máy móc nhỏ trên bàn, giọng làu bàu, " Sao ở đây chỉ có một cái vậy? Mình làm hai cái cơ mà? "
Một luồng khí lạnh vô hình xộc vào cơ thể cô, Cự Giải hơi rùng mình.
Gì thế?
Hình ảnh tháp Eiffel mập mờ hiện trong đầu cô... Rồi đến Đài phun nước Trevi...
Quảng trường Tây Ban Nha?
" Người nổi tiếng, chào cô "
Rất nhanh, thoáng qua như một tia chớp rồi trong nháy mắt vụt biến mất như chưa từng xuất hiện trong đầu cô. Hình như có giọng nói nào đó vừa hiện qua trong đầu cô.
Rất quen thuộc... Cũng rất xa lạ...
Vì sao cô có cảm giác như có một cái gì đó bị mất đi trong kí ức của mình, trước giờ cô có trí nhớ rất đỉnh, không thì đã không trở thành sinh viên xuất sắc, vì sao lần này lại giống như...
Cô đã lãng quên một điều gì đó...
Rất quan trọng!
Đến mức... Cô đã không còn quan trọng việc sáng chế ra cái máy để làm gì nữa rồi.
- Thiên Yết tài phiệt -
" Hôm nay họp đến đây thôi, mọi người về làm lại báo cáo, kiểm tr.a lại kết quả, ngày mai trực tiếp nộp cho tôi "
Thiên Yết lạnh lùng quẳng một câu, hắn ung dung đứng dậy rời khỏi cái ghế lớn, chầm chậm bước ra khỏi phòng.
Ngày này là gì?
Họp Hội đồng Quản trị trong vòng 10" là tác phong thường ngày của hắn?
Lát sau, hắn thu gọn mình trong chiếc ghế ở phòng làm việc, đôi mắt tím sẫm dán chặt trên chiếc máy nhỏ trên bàn.
Sáng ra mở mắt hắn đã thấy có điều gì không ổn. Hắn ngủ tại phòng làm việc, tại cái ghế này, đập vào mắt là cái máy nhỏ quỷ quái này.
Cái thứ dị hợm này là ở đâu chui ra?
Vụt qua...
Một cô gái nhỏ tóc tím lavender đứng dưới ngước nhìn chân tháp Eiffel...
Lại cô gái tóc tím đứng trên ngọn tháp đó...
Vụt qua...
Vẫn cô gái tóc tím
" Người cực kì nổi tiếng, chào anh "
Hình ảnh vụt qua nhanh đến nỗi, tất cả những gì vừa hiện lên giống như một giấc mơ, hắn không thể nhớ lại cụ thể. Chỉ lờ mờ...
Rm... Rm... Rm....
" Alo? "
" Thiên Yết, cậu về nước rồi à? Tối nay có đến tiệc thọ của Bảo Bình không? "
Cơn điện giật thoáng làm tê cả cơ thể Thiên Yết. Về nước?
" Sư Tử, nói cái gì thế? Tớ ra nước ngoài hồi nào? "
Bên đầu dây bên kia cười một tràng nghe bựa không chịu được,
" Ê ê, đừng có giở trò đấy ra, cậu bắt cóc em họ nhà người ta mang đi chơi, bây giờ về lại bảo không có đi đâu là ý gì? Không dám chịu trách nghiệm hả? "
" Em họ Bảo Bình là ai? "
1 tuần sau...
Cự Giải rảo bước trên con phố đông người, cô di chuyển chầm chậm giữa dòng người nườm nượp. Vẫn phong cách cũ, chiếc headphone chụp ở trên đầu.
Nhưng list nhạc của cô lại là những bài...
Memory
Before I forget
I forget where we were
Và... Wish you were here...
Trong đầu cô luôn xuất hiện một bóng người rất quen thuộc, nhưng lại rất mơ hồ.
Con phố nhỏ dài dài đông nượp người cũng đã thưa dần, không biết cô đã đi bao lâu. Trời mùa thu quả thực mát mẻ dễ chịu, nhưng thực chất lại không dễ chịu như sách vở vẫn hay nói. Bởi vì nó làm cho người ta có một cảm giác hoài niệm quá khứ, cho người ta cảm giác nhớ về những gì đã qua.
Mà...
Cô chẳng có gì để nhớ, rốt cục cô đang cố nhớ cái gì?
Mùa thu à mùa thu, vì sao mày chẳng xoa dịu được cái gì trong lòng tao thế? Không phải các ông nhà văn luôn ca ngợi mày sao?
" Alo? "
" Cự Giải, em đi lang thang cả ngày rồi, sắc mặt không tốt, sao thế? "
" Anh trai, em....muốn đi du học "
- Quán coffee -
Một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ vô cùng đào hoa lãng tử ngồi ngay ngắn trên chiếc bành, đối diện một bà lão tuy đã già, cả người giản dị nhưng vẫn toát lên một vẻ quý tộc khó tả.
" Bà, lâu lắm không gặp bà, dạo này bà có khỏe không? Có phải Thiên Yết nó bỏ rơi bà? Con vặn cổ nó "
Bà lão cười hiền từ lắc đầu, " Bảo Bình sao vẫn chưa đến nhỉ? "
" À, cậu ấy chắc sắp đến rồi bà ạ, đang lo cho cô em họ đi du học "
" Đến em họ mà nó cũng tận tay chăm chút như vậy sao? "
Bà lão cười tươi nét mặt ánh lên vẻ ấm áp.
" Vâng, tuy là em họ nhưng mà Bảo Bình là con một, cô em họ đấy lại mồ côi cha mẹ, hai anh em ở với nhau từ bé, cũng coi như ruột thịt bà ạ "
" Con chào bà "
Bảo Bình nhanh chóng bước vào, ôm nhẹ bà lão đang ngồi bằng nghi thức phương Tây.
" Bảo Bình, đến rồi à, ngồi đi, hôm nay ta có chuyện đặc biệt quan trọng muốn nhờ hai con "
- Sân bay X thành phố A -
Quả thực hôm nay Cự Giải chẳng cần ai tiễn cô hết, đến Bảo Bình ca ca hay Ma Kết đại sư huynh cô cũng không cho đến. Nhân Mã, Song Ngư, Xử Nữ, Bạch Dương đều không biết cô chuẩn bị đi.
Kéo chiếc vali đỏ chói mắt và chiếc balo khá to đằng sau, cô đeo cặp kính râm lên mắt, lẳng lặng đi vào trong.
" Chuyến bay thành phố A đến New York còn năm phút nữa cất cánh... "
" Chuyến bay từ thành phố A đến Roma mười phút nữa cất cánh "
" Chuyến bay từ thành phố A đến Paris mười lăm phút nữa cất cánh "
Cự Giải suy nghĩ một hồi... Cô quyết định đi đến quầy bán vé đổi vé đi New York thành vé đi Paris.
Tiếng Pháp của cô không tệ, thừa khả năng giao tiếp.
Nhưng đấy cũng không phải đều mà cô cần quan tâm. Rốt cục cô đi Pháp là muốn tìm cái gì?
Cô đánh mất cái gì ở Pháp sao?
Cùng thời điểm
- Quán Coffee -
Bảo Bình bật loa ngoài chiếc điện thoại, đặt lên trên bàn, cất giọng trầm trầm,
" Thế nào rồi Song Ngư? "
Bên đầu giây bên kia là con gái rượu của Chủ tịch hãng hàng không XYZ tiếng tăm lẫy lừng.
" Từ từ, em không phải thánh đâu, lấy thông tin kiểu này rất tốn công. Hm... Xem nào... Đây, Cự Giải cô ấy đổi vé New York đi Paris rồi. Ủa? Giải Giải ra nước ngoài sao không nói một câu? "
" Được rồi, anh cảm ơn, có gì anh sẽ nói với em sau "
Tút... Tút...
Bà lão thấp thoáng nụ cười nhẹ trên môi.
Còn ai đó đang nhìn mặt vô cùng phấn khích định thò tay ra cầm cái điện thoại để nghịch thì bà lão đã từ tốn nói
" Sư Tử, để đó đi con, vẫn còn một cuộc gọi nữa "
Trên chiếc TV lớn tại quán Coffee đăng tin nhanh.
" Vừa rồi, một trong những nhánh chính trụ sợ chính của Tập đoàn tài phiệt Scorpio tại Paris đang xảy xa một vụ tranh chấp kịch liệt của buổi thầu ngày hôm nay, cùng với Tập đoàn hiện đang rất bí ẩn trên thương trường là Tập đoàn C.C.R. Trong Tập đoàn Scorpio hiện đang nghi ngờ có người bán đứng Tập đoàn, tiết lộ giá cả của mảnh đất... "
Phụt! TV được tắt.
Rm... Rm... Rm...
" Alo? "
Lần này là bà lão nghe máy.
" Bà nội, mười lăm phút nữa chuyển bay cất cánh sang Paris, con đi đây, chuyện ở công ty bà ngó qua cho con nhé "
" Ừ, đương nhiên, đi đi nhanh lên, ta đặt khách sạn cho con rồi đấy "
Tút... Tút...
- Sân bay X -
Cự Giải ngồi bần thần nghe nhạc ở phòng chờ. Nhạc bài " Wish you were here " không buồn nhưng sao nghe lời bài hát cô thực sự hụt hẫng.
And I remember, all those crazy things you said...
You"re always there, you"re everywhere...
But right now I wish you were here...
Cự Giải thì thầm,
" But right now i wish you were here "
Cô cười nhẹ đứng dậy, chuẩn bị lên máy bay.
Khoảng khắc cô đi qua một người đàn ông cao lớn, mái tóc hơi xoăn màu đỏ rượu, đeo một chiếc kính râm cực chất, phong thái bá đạo độc nhất, Cự Giải khựng lại...
Một tuần trôi qua, cô luôn tìm một bóng dáng quen thuộc trong hàng người nườm nượp giữa những con phố. Nhưng không tìm được...
Vì cô... Đã quên điều gì đó...
Về người ấy.
Cho đến khi, người đàn ông kia lướt ngang vai cô...
Thật buồn cười, chỉ là vô tình đi ngang một người đàn ông, mày làm sao thế Cự Giải?
Cô tự cười khổ một mình, lắc đầu ngán ngẩm chính bản thân rồi tiếp tục bước đi.
- - - - - - -
Thiên Yết ngửi có một mùi hương Lavender đặc trưng vừa thoáng qua... Hắn bất giác quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một cô gái tóc tím lavender tùy tiện buộc bổng lên bồng bềnh.
Giữa sân bay, người với người đông như cỏ hoa, thế nhưng thu vào tầm mắt hắn lại chỉ có bông hoa Lavender kia.
Giống như...
Vụt qua...
Paris...
Tuyết...
Cô gái...
Tóc...
Tím...
Có những hình ảnh vừa vụt qua trong đầu Thiên Yết làm hắn giật mình, cho đến khi định thần lại thì bóng dáng nhỏ bé kia đã biến mất trong dòng người.
..........................................................
. Cự Giải // Thiên Yết:
. - Rốt cục tôi đã lãng quên điều gì?
..........................................................
- Paris - Pháp -
_ Khách sạn Ritz Paris _
Cự Giải ngã nhoài ra chiếc giường êm ái trong phòng tổng thống... quen thuộc. Bây giờ cô thực sự không muốn nhớ cái gì hết, cái gì cũng không muốn nhớ.
Có lẽ việc đầu tiên là đi ăn một bữa thật ngon, sau đó một mình du ngoạn giang hồ.
Rm... Rm... Rm...
" Alo? "
" Cự Giải, cậu đang ở Pháp? ", Tiết Song Ngư bên đầu dây nhướn mày đầy bất mãn. Có nhỏ bạn thân mà nó bỏ đi không chịu báo một tiếng.
" Ừ, xin lỗi, tớ đi vội nên không kịp nói cho mọi người biết, tớ... "
" Rủ Nhân Mã đi chơi đi, nó cũng đang ở Paris đấy! "
" Hả? ", Cự Giải há hốc mồm.
" Cậu quên chồng của Hàn Nhân Mã chúng ta là Âu Dương Sư Tử tiếng tăm lẫy lừng rồi à, bả muốn đi đâu chả được, mấy người thì kinh rồi hén?! "
Cự Giải ngáp một cái, " Làm như Tiết gia các cậu không ghê gớm ấy, con gái rượu của chủ tịch hãng hàng không XYZ, ông nội thì Bộ trưởng bộ giao thông vận tải, tớ làm sao đỡ nổi "
Tút... Tút...
Ơ ~ láo thật, cô còn chưa nói xong đã cúp máy!
Thôi, chắc Nhân Mã thân yêu sang đây cùng với Sư Tử rồi. Kệ hai người bọn họ.
Cô thật muốn thay quách đống quần áo này ra, mang một chiếc đầm phong cách vintage cổ điển nhẹ nhàng và một đôi giày búp bê mềm. Thêm một chiếc mũ rộng vành che nắng, vậy thôi, mái tóc tím tùy ý xõa ra.
Không biết, từ bao giờ cô lại mặc được thứ đồ này?!
Một mình Cự Giải đi lên đỉnh tháp Eiffel đứng ngắm cảnh. Cô nhìn ra ngoài trời trong xanh không một gợn mây, hàng cây bên dưới biến thành một dải màu vàng mùa thu nhẹ nhàng.
Nhưng mà... Không giống.
Nếu như đây là mùa đông...
Nếu như... Ở đằng sau...
Cự Giải theo phản xạ chầm chậm quay người lại...