Chương 88: Thư mời (4).
Hắn lùi lại một bước, đôi mắt lóe lên sát khí.
"Ma chú - Hằng Hà Sa Số!"
Lời niệm vừa dứt, ma lực bùng lên như vũ bão. Không gian xung quanh vặn vẹo, vỡ nát thành những mảnh thời gian rời rạc.
Từ thân thể Altheris, hàng tỉ phân thân đồng loạt tách ra, phủ kín khắp không gian tử vong này.
Mỗi phân thân là một giây hắn từng tồn tại trên thế gian, là dấu vết của từng khoảnh khắc trong suốt cuộc đời hắn, từ lúc sinh ra đến tận thời điểm này.
Những đứa trẻ Altheris, những thiếu niên Altheris, những Altheris thanh niên với ánh mắt tràn đầy lý tưởng, những Altheris trung niên mệt mỏi giữa máu và nước mắt, cả những Altheris già cỗi với đôi tay run rẩy.
Tất cả, tất cả những phiên bản của hắn, từng cái một, từng giây từng phút mà hắn đã sống, giờ đây đều đứng trước Tử Thần.
"Khai hỏa!"
Hàng tỉ phân thân đồng loạt giơ tay lên.
Ma lực ngưng tụ, những tia sáng rực cháy như sao băng xé tan màn đêm, hàng trăm triệu, hàng tỷ phép thuật đồng thời bắn thẳng về phía ngai vàng của thần.
Trời đất bạo động.
Không gian như muốn nổ tung.
Bầu trời xanh đen biến mất trong biển ánh sáng.
Thế nhưng, giữa dòng thác lũ đó, Tử Thần vẫn bất động.
Thần khẽ nâng lưỡi hái.
Một nhát chém đơn giản.
Không tiếng động, không hào quang bùng nổ.
Chỉ là một tiếng "xoẹt" lạnh lẽo vang lên, nhẹ nhàng như tiếng liễu rủ trong gió, nhưng lại mang theo ý vị của chuông tang ngân vọng.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ không gian ngưng lại.
Những tia sáng ma thuật tắt ngấm.
Những phân thân của Altheris, hàng trăm triệu sinh mệnh của các thời khắc,trong nháy mắt đồng loạt bị xóa sổ.
Không tan biến, mà là bị xóa khỏi dòng chảy thời gian.
Altheris chấn động mạnh.
Cảm giác trống rỗng ập đến.
Những gì từng thuộc về các phân thân đó, ký ức, trải nghiệm, cảm xúc, thậm chí cả những hiểu biết, những tri thức hắn tích lũy trong suốt những giây phút đó, tất cả đều biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Một phần của cuộc đời hắn đã bị gạch bỏ.
Đây là sức mạnh của cái ch.ết.
Không phá hủy, không hủy diệt.
Mà là xóa sạch sự tồn tại.
Thế nhưng, Tử Thần không dừng tay.
Thần giơ cao chiếc đèn lồng trên tay phải, nhẹ nhàng lắc nó.
Tiếng rung khe khẽ vang lên, như tiếng xích kéo lê trong bóng tối, như tiếng bước chân của những linh hồn bị lãng quên.
Cánh cửa dẫn về thế giới linh hồn mở ra.
Từ trong chiếc đèn lồng, vô số bóng trắng lao ra như thác lũ.
Người có, thú có, ma pháp sinh vật có, phù thủy cũng có.
Họ không phải là những kẻ sống lại.
Họ là những mảnh hồn tàn, là tàn tích của những sinh linh đã qua đời, bị buộc chặt bởi ý chí của thần, trở thành những con rối mang theo nỗi oán hận và bản năng nguyên thủy nhất.
Chúng không có ý thức, không có suy nghĩ.
Chúng chỉ biết tấn công.
Bất kể là ai, bất kể là thứ gì cản đường, chúng đều lao tới như cơn sóng dữ, không biết đau đớn, không biết mệt mỏi.
Altheris lập tức vận khởi ma lực, hàng trăm vạn phân thân mới lại bùng lên, mỗi phân thân đều tung ra ma thuật mạnh mẽ, quét sạch đám linh hồn ấy.
Nhưng chỉ trong tích tắc, những linh hồn bị đánh nát lại tự động tụ hợp, tái sinh như chưa hề bị tiêu diệt, rồi tiếp tục xông lên.
Chúng là bất tử.
Bởi vì chúng đã ch.ết từ lâu.
Chúng không thể ch.ết thêm một lần nữa.
Altheris cảm nhận rõ ràng tình thế bất lợi. Phân thân của hắn càng mạnh, càng bùng nổ, nhưng những linh hồn ấy lại vô tận như sóng biển.
Một khi hắn dừng lại, chỉ cần một khe hở, chúng sẽ lập tức tràn tới, nhấn chìm hắn.
Hai bên giằng co trong biển ma lực và tử khí.
Phân thân của Altheris như những ngọn lửa rực cháy trong đêm đen, liên tục đốt lên, nhưng cũng liên tục bị dập tắt.
Còn đám linh hồn, như dòng sông ch.ết chóc, tràn qua, cuốn lấy, nhấn chìm tất cả.
Đây là cuộc chiến tiêu hao, một bên là ma lực bùng nổ vô tận, một bên là những linh hồn không thể bị giết.
Altheris biết mình không thể tiếp tục dây dưa. Hắn cảm nhận rõ ràng, ma lực của bản thân dù có khổng lồ đến đâu, cũng không thể duy trì cuộc chiến tiêu hao với những linh hồn bất tử do Tử Thần triệu hồi.
Trong thâm tâm, hắn chợt nhớ đến một chiêu thức - một ma thuật hắn từng vẽ ra trong những năm tháng điên cuồng nghiên cứu ma pháp.
Đó là một khái niệm giả tưởng, một thứ vượt quá giới hạn của bất kỳ phù thủy nào, thứ vốn dĩ không thể thực hiện… nhưng lúc này đây, ma lực dồi dào đến mức hắn không thể đo lường nổi đã khiến Altheris nảy sinh một ý nghĩ táo bạo:
"Có lẽ, ta làm được…"
Hắn giơ tay lên, nắm chặt hư không, ma lực cuồn cuộn dâng lên, tựa như biển cả sôi trào.
"Ma chú - Vật Đổi Sao Dời!"
Lời chú vừa dứt, toàn bộ không gian xung quanh lập tức dừng lại trong thoáng chốc.
Trên bầu trời xanh đen, một chiếc đồng hồ khổng lồ hiện lên, sáng rực giữa tử khí dày đặc.
Chiếc đồng hồ ấy không phải chỉ đơn thuần là một công cụ đo đếm thời gian, mà là một thực thể khái niệm, tượng trưng cho vòng tuần hoàn bất biến của thời gian, là quyền năng mà chỉ những kẻ dám can thiệp vào quy tắc mới có thể triệu hoán.
Kim giây bắt đầu di chuyển.
Giây thứ nhất - một giây là một giây.
Thế giới như chưa có gì thay đổi, những linh hồn vẫn lao tới, phân thân Altheris vẫn bùng nổ chống trả.
Giây thứ hai - một giây như một phút.
Những linh hồn bắt đầu nhanh hơn, những đợt tấn công dồn dập hơn, phân thân của Altheris bắt đầu xuất hiện tổn thất.
Giây thứ ba - một giây như một giờ.
Tốc độ của đám linh hồn đã vượt xa sức phản ứng bình thường, chúng xé nát phân thân như bầy sói cắn xé con mồi, khiến Altheris cảm nhận áp lực tăng lên rõ rệt.
Giây thứ tư - một giây như một ngày.
Nhưng rồi, phân thân của hắn cũng theo đó tăng tốc, ma thuật được phóng ra nhanh hơn, đám linh hồn dù lao tới hung hãn nhưng cũng nhanh chóng bị đánh nát từng mảnh.
Giây thứ năm - một giây như một tuần.
Cuộc chiến giữa phân thân và linh hồn biến thành những cơn sóng xung kích bùng nổ liên tục, trong nháy mắt đã xảy ra hàng ngàn lần va chạm, mỗi cái chớp mắt đều là sinh diệt tuần hoàn.
Giây thứ sáu - một giây như một tháng.
Những linh hồn bắt đầu có dấu hiệu hao mòn, mỗi lần bị đánh nát, tái sinh, lại đánh nát, lại tái sinh, vòng lặp ấy trở nên nhanh đến mức chúng không còn kịp duy trì được sự nguyên vẹn của bản thân.
Giây thứ bảy - một giây như một năm.
Linh hồn mờ nhạt dần, những tàn dư trong đèn lồng của Tử Thần không còn cuồn cuộn dâng lên nữa, mà bắt đầu lộ ra dấu hiệu tan biến.
Giây thứ tám - một giây như mười năm.
Những linh hồn trở nên hư hao rõ rệt, mỗi lần phục hồi lại như mất đi một phần bản chất, chỉ còn là những xác rỗng, hành động theo bản năng mù quáng.
Giây thứ chín - một giây như trăm năm.
Phần lớn linh hồn đã bị nghiền nát đến mức không thể tái sinh. Chúng không còn là những thực thể nữa, mà chỉ là những mảnh vụn trôi nổi trong không gian, lẫn vào tử khí, dần bị thời gian bào mòn.
Giây thứ mười - một giây như ngàn năm.
Tất cả linh hồn tan biến. Chúng đã không còn khả năng tồn tại trong dòng thời gian tăng tốc vô hạn này.
Thế nhưng, Altheris không có thời gian để thở phào.
Hắn nhìn về phía ngai vàng.
Tử Thần vẫn ngồi đó.
Ngọn lửa xanh trong hốc mắt thần vẫn cháy, nhưng trên thân thể xương trắng kia đã bắt đầu phủ lên một lớp bụi đen mỏng.
Thần cảm nhận được thời gian đang tăng tốc, cảm nhận được thế giới xung quanh đang bị bào mòn từng chút một.
Áo choàng tả tơi của thần khẽ lay động, tử khí trên người bùng nổ, tựa như một màn sương dày đặc bao phủ, vặn vẹo không gian xung quanh.
Tử Thần chống cự.
Thần chống lại chính thời gian.
Mỗi giây trôi qua, tử khí trên người thần càng trở nên đậm đặc, từng khớp xương khô bắt đầu phát ra những tiếng răng rắc nặng nề.
Giây thứ mười một - một giây như vạn năm.
Thân thể của thần đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn, thời gian đang ăn mòn ngay cả khái niệm bất tử của cái ch.ết.
Giây thứ mười hai - một giây như mười vạn năm.
Tử Thần đứng lên, lưỡi hái tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, quét ngang vào hư không.
Không phải nhằm vào Altheris.
Mà là nhằm vào… thời gian.
Lưỡi hái chém xuống, cắt ngang dòng chảy.
Giây thứ mười ba, không bao giờ vang lên.
Chiếc đồng hồ khổng lồ trên bầu trời vỡ tan thành từng mảnh.
Thời gian bị giết ch.ết.
Tất cả quay trở về khoảnh khắc ban đầu, khi thời gian còn là những giây phút bình thường trôi qua.
Altheris thở gấp, cả người đẫm mồ hôi. Sức mạnh vừa rồi đã tiêu hao không ít ma lực trong hắn.
Tử Thần đứng đó, yên lặng nhìn hắn.
Khói đen bốc lên từ thân thể thần, những vết nứt trên bộ xương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Thần đã bị thương.
Nhưng cũng chính thần là kẻ đã giết ch.ết thời gian, thứ vốn được xem là bất khả xâm phạm.
Hai ánh mắt giao nhau. Không còn chỉ là sát ý hay thù địch.
Mà còn có… sự kính trọng.
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Altheris cảm nhận rõ ràng, ma lực trong cơ thể mình như dòng sông cuồn cuộn, nhưng lại mơ hồ xuất hiện cảm giác khó có thể đo lường, như thể chính hắn cũng không thể nắm bắt hoàn toàn thứ sức mạnh đang sôi trào ấy.
Khoảnh khắc đó, hắn chợt nhớ đến một ma chú từng nảy sinh trong những năm tháng hắn còn chìm đắm trong nghiên cứu, một pháp thuật viễn tưởng, bị chính hắn coi là "lý thuyết lỗi" vì không thể thực thi. Nhưng hiện tại, khi sức mạnh đã vượt qua cả giới hạn mà hắn từng hình dung, hắn biết… có lẽ đây là lúc để thử.
Hắn giơ tay lên, ngón tay run nhẹ vì kích động, rồi niệm động:
"Ma chú - Tái Sinh Từ Tro Tàn!"
Lời chú vừa dứt, ma lực bùng nổ.
Tàn tro từ những phân thân bị xóa bỏ trước đó, những mảnh vụn vốn đã biến mất khỏi dòng thời gian, đột ngột phát sáng. Chúng ngưng tụ, từng mảnh vụn li ti như những hạt cát lấp lánh, dần dần kết nối lại thành hình dáng quen thuộc.
Hàng tỉ phân thân, mỗi một giây phút Altheris từng tồn tại, lần nữa trỗi dậy.
Ánh sáng ma pháp bùng lên như nhật thực xé toạc bóng tối.
Nhưng… đây không phải là hồi sinh thông thường.
Đây là tái hiện.
Những gì đã bị tước đoạt khỏi dòng chảy thời gian, nhờ vào ma chú này, được kéo về từ tro tàn, trở lại trong vinh quang trọn vẹn nhất.
Pháp thuật này vốn chỉ tác động được lên bản thân Altheris và những vật ch.ết, bởi vì sống là không thể lặp lại, nhưng ch.ết thì có thể hồi phục từ tàn tích.
Đây là pháp thuật nghịch thiên dành cho kẻ nắm giữ sự hủy diệt và tái sinh của chính bản thân mình.
Từng phân thân giơ tay lên, đồng loạt khai hỏa, hàng tỉ tia sáng ma thuật lao thẳng về phía Tử Thần.
Thế nhưng, Tử Thần cũng đã hành động.
Tử khí xung quanh thần sôi trào, không còn đơn giản là sương mù ch.ết chóc nữa, mà hóa thành một vòng xoáy khổng lồ nuốt chửng cả không gian.
Mảnh đất tan vỡ, không gian rạn nứt, mọi thứ xung quanh như bị nghiền nát thành cát bụi.
Từ trong vòng xoáy ấy, đám linh hồn đã bị bào mòn trước đó một lần nữa được triệu hồi. Nhưng lần này, chúng đã khác.
Tử khí hòa quyện vào linh hồn, khiến chúng tái sinh dưới một dạng thức mới, mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn.
Bọn chúng đã không còn là những kẻ chỉ biết lao lên cắn xé.
Chúng giữ lại được sức mạnh khi còn sống.
Pháp thuật, kiếm thuật, kỹ năng… từng sinh linh khi còn sống mạnh mẽ ra sao, thì sau khi được tử khí cường hóa, chúng càng trở nên hung tàn hơn bội phần.
Người thì bắn ra hỏa cầu, kẻ tung băng tiễn, có kẻ triệu hồi quái vật, có kẻ dùng kiếm khí xé gió chém tới…
Là những phù thủy, chiến binh, thú dữ, ma pháp sinh vật…
Ánh sáng ma pháp của Altheris và cơn lốc linh hồn của Tử Thần va chạm vào nhau.
Hai dòng sức mạnh cắn xé lẫn nhau, sinh diệt luân hồi trong từng sát na.
Dẫu vậy, Altheris biết, chiêu này chỉ là mồi nhử.
Thứ hắn thực sự chuẩn bị, là đòn quyết định tiếp theo.
"Ma chú - Thời Không Vay Mượn!"
Khoảnh khắc câu chú được thốt ra, Altheris cảm nhận được linh hồn mình như nhảy xuống dòng sông thời gian.
Ý thức của hắn lướt qua những mảnh thời gian vô tận, hắn nhìn thấy tương lai của chính mình, nhìn thấy bản thân ở những khoảnh khắc mạnh nhất, nhìn thấy những quyền năng mà mình chưa từng chạm đến.
Đó là sức mạnh hắn muốn mượn, là sức mạnh của chính hắn ở tương lai, giáng xuống hiện tại để kết liễu Tử Thần.
Nhưng… Ngay khi hắn vươn tay, một bóng đen đã chờ sẵn.
Tử Thần.
Thần đã đứng trong dòng sông thời gian. Không ai biết thần đã đứng đó từ bao giờ, như thể thần đã luôn ở đó, từ trước cả khi Altheris đưa ra quyết định.
Soạt!
Lưỡi hái vung xuống.
Không gian rách nát.
Dòng sông thời gian phía trước, tất cả những nhánh rẽ, những khả năng, những con đường có thể dẫn Altheris đến tương lai, bị cắt đứt.
Tương lai của hắn, bị tiêu diệt.
Không phải bị phong tỏa, không phải bị ngăn chặn.
Mà là hoàn toàn bị giết ch.ết.
Altheris thoát khỏi dòng thời gian, trở lại thực tại, sắc mặt tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh.
Hắn kinh hãi.
Giết ch.ết quá khứ, xóa bỏ hiện tại, hắn có thể hiểu được, vì chúng đã xảy ra, đã có thực thể.
Nhưng tương lai… là thứ chưa xảy ra, là hàng tỷ khả năng đan xen… Vậy mà Tử Thần có thể giết ch.ết cả tương lai sao?
Đó không chỉ là thời gian, mà còn là nhân quả.
Giờ phút này, Altheris mới thực sự hiểu.
Tử Thần không chỉ là kẻ nắm giữ cái ch.ết của kẻ đã sống.
Mà là kẻ có thể chấm dứt những gì chưa kịp bắt đầu.
Tương lai vốn là vô hạn khả năng.
Nhưng thần đã bóp nát tất cả những khả năng đó, triệt tiêu mọi kết quả có thể xảy ra.
Khoảnh khắc đó, Altheris không chỉ kinh ngạc, hắn còn rợn người.
Thần không chỉ là mạnh vì đã tích lũy qua vô số sinh linh đã ch.ết.
Mà thần chính là hiện thân của tất cả những thứ đã mất, đang mất và có thể mất đi.
Mỗi cái ch.ết, mỗi lần thời gian trôi, mỗi sinh linh bị tước đoạt sự sống, tất cả đều góp phần tạo nên thần.
Và khoảnh khắc hắn nghĩ rằng mình đã làm thần bị thương vì thời gian tăng tốc…
Thực chất, thần đã mạnh lên.
Mỗi giây trôi qua, mỗi linh hồn bị bào mòn, mỗi phút giây sinh tử quấn lấy nhau trong trận chiến này, chỉ khiến cho thần càng ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
Thần… Là sự tích lũy vô tận của tử vong.
Tử Thần đứng đó, đôi mắt xanh trong hốc mắt càng thêm sâu thẳm, nhìn Altheris với ánh mắt như xuyên thấu cả linh hồn.
Trên người thần, tử khí dày đặc đến mức như hóa thành thực thể, lan tỏa khắp không gian, như muốn nghiền nát mọi thứ xung quanh.
Altheris nắm chặt tay, thở dốc.
Hắn hiểu… Trận chiến này… Đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Altheris hít sâu, ma lực trong cơ thể sôi trào như muốn phá tan mọi giới hạn. Hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng, nếu thất bại, hắn sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội giành chiến thắng.
"Ma chú - Thời Gian Nghịch Hành!"
Xung quanh hắn, hàng ngàn ma văn cổ xưa phát sáng, từng vòng tròn phép thuật giao thoa, kéo dãn ra như những cánh cửa nối liền với quá khứ.
Không giống lần trước tìm kiếm tương lai, lần này hắn quay đầu về quá khứ, muốn tìm về thời điểm Tử Thần còn yếu nhất, giết thần từ căn nguyên, cắt đứt gốc rễ của tử vong.
Dòng sông thời gian mở ra trước mắt, hắn lao mình vào, nhưng không chỉ một mình.
"Ma chú - Ký Ức Kết Nối!"
Ngay khi câu chú dứt, vô số bản thể Altheris trong quá khứ được kết nối.
Những Altheris của mười năm trước, trăm năm trước, thậm chí là đứa trẻ Altheris vừa mới thức tỉnh ma lực... tất cả đều đột nhiên hiểu được tình cảnh hiện tại.
Không cần ai ra lệnh, từng phiên bản của hắn đều nhảy vào dòng sông thời gian, ngăn cản Tử Thần đuổi theo bản thể hiện tại của hắn.
Dòng sông thời gian vốn lặng lẽ nay đã biến thành chiến trường hỗn loạn.
Những Altheris từ quá khứ, với thực lực khác nhau, kẻ yếu, kẻ mạnh, lao tới cản đường thần.
Thế nhưng… Tử Thần vẫn thản nhiên như cũ.
Lưỡi hái trong tay thần vung lên như đang thu hoạch mùa màng.
Mỗi một nhát chém, một bản thể của Altheris tan biến.
Không chỉ là ch.ết. Mà là hoàn toàn bị gặt bỏ khỏi dòng thời gian.
Ký ức, dấu vết, tất cả đều bị thần xóa sổ.
Từng phần linh hồn của Altheris vĩnh viễn mất đi.
Nhưng Altheris hiện tại không dừng lại.
Hắn gia tốc, lao về sâu hơn trong quá khứ.
Mục tiêu của hắn là thời điểm thần còn yếu nhất, nơi mà tử vong chưa tích lũy sức mạnh vô tận, nơi có thể giết ch.ết thần trước khi thần trở thành bất khả chiến bại.
"Ma chú – Truy Tìm Căn Nguyên!"
Ánh sáng ma pháp lóe lên, ý thức Altheris chìm sâu hơn vào dòng sông thời gian.
Hắn lướt qua hàng vạn ký ức, từng khung cảnh trôi qua như một thước phim đứt đoạn.
Những tiếng cười của cha mẹ, giọt nước mắt của người yêu, những cái ch.ết, những bi kịch, những đêm dài chìm trong cô độc...
Hắn không bận tâm.
Hắn chỉ tìm kiếm một thứ, bóng dáng của thần khi còn yếu ớt.
Dòng thời gian dần trở nên hỗn loạn.
Những con nước từ trong veo chuyển thành đục ngầu, xoáy tròn như những hố đen.
Âm thanh méo mó, những khuôn mặt người thân bắt đầu vặn vẹo, có kẻ cười, có kẻ khóc, có kẻ trừng mắt như trách móc hắn.
Đây là dấu hiệu hắn đang tiến vào vùng cấm.
Thời gian không cho phép kẻ nào xâm nhập quá sâu.
Nếu hắn còn tiếp tục, ý thức sẽ bị xé thành từng mảnh, tan biến trong dòng chảy bất tận, không bao giờ trở lại.
Nhưng Altheris mặc kệ.
Cuối cùng, khi ý thức của Altheris chao đảo giữa dòng sông thời gian, thân thể hắn như sắp tan thành từng mảnh, nhưng rồi, trong khoảnh khắc ngỡ rằng bản thân đã lạc lối, hắn nhìn thấy nó.
Khoảnh khắc đó, thời điểm Tử Thần yếu nhất, điểm khởi nguyên của tất cả.
Nhưng khi nhìn rõ, toàn thân hắn chấn động. Đó không phải là một khởi đầu đơn thuần. Đó là lúc Tử Thần đặt tay lên trán đứa trẻ sơ sinh, chính là hắn, Altheris, thời khắc hắn được sinh ra.
Đó là thời điểm Tử Thần trở thành cha đỡ đầu của hắn.
Altheris sững sờ, tâm trí tràn ngập hỗn loạn. Hắn nhìn đứa trẻ non nớt trong tã lót, lại nhìn bóng dáng Tử Thần lúc ấy, rồi cúi xuống nhìn chính mình, một Altheris đã trải qua bao mất mát và khổ đau.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được điều gì đó từ sâu trong linh hồn.
Dòng chảy tử vong cuồn cuộn trong cơ thể hắn chưa bao giờ là sức mạnh do hắn tìm kiếm hay cướp đoạt. Nó đã ở đó từ khi hắn mở mắt chào đời.
Ngay giây phút đầu tiên, Tử Thần đã trao hết thảy sức mạnh của mình cho hắn.
Tử Thần không nuôi dưỡng hắn như một con cờ hay kẻ kế thừa đơn thuần.
Mà là đặt cược toàn bộ bản thân lên hắn.
Khoảnh khắc đó, Altheris hiểu ra tất cả.
Hắn chính là sự tái sinh của Tử Thần.
Từ khi hắn sinh ra, vòng xoáy luân hồi đã khởi động.
Hắn trưởng thành, mang theo bất hạnh, ch.ết chóc, rồi cuối cùng đi đến đây, đối mặt với cha đỡ đầu của mình, giết chính người đó để tiếp nhận vị trí, rồi lặp lại vòng tuần hoàn này.
Một cái bẫy của thời gian, một chuỗi định mệnh xoay vòng vô tận.
Tử Thần cũng đuổi kịp hắn, đứng đó, ánh mắt dưới hốc xương nhìn hắn, không còn lạnh lẽo như trước, mà tràn đầy mệt mỏi và giải thoát.
"Ngươi đã thấy rồi chứ, Altheris?"
Giọng nói vang lên, nhẹ nhàng như của một người cha.
Altheris nắm chặt bàn tay.
Hắn không còn giận dữ, không còn oán hận. Chỉ có sự thấu hiểu.
Hắn không còn là đứa trẻ gào thét hỏi vì sao bất hạnh luôn bủa vây mình.
Bởi vì hắn chính là hiện thân của tử vong.
Từ lúc sinh ra, hắn đã là thế.
Bọn họ, hắn và Tử Thần, đều là nạn nhân của vòng xoáy thời gian, của quy luật đã định sẵn này.
"Chúng ta… đều muốn kết thúc nó, phải không?" Altheris khàn giọng.
Tử Thần khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc đó, Altheris giơ cao lưỡi hái.
Không phải là vì hận thù. Không phải là vì sức mạnh.
Mà là để chấm dứt vòng lặp này, cho cả hai.
Lưỡi hái chém xuống.
Tử Thần trước mặt hắn tan biến thành tro bụi.
Nhưng không chỉ vậy, đứa trẻ sơ sinh, chính là hắn của quá khứ, cũng tan biến.
Vòng xoáy luân hồi đã bị hủy diệt.
Khoảnh khắc lưỡi hái trong tay Altheris cắt đứt toàn bộ dấu vết của chính mình, hắn nhận ra bản thân đã trở thành một kẻ "không tồn tại".
Không còn thuộc về quá khứ, không còn nằm trong tương lai, thậm chí hiện tại cũng chẳng giữ nổi hắn.
Chính vì thế, vận mệnh đã không còn nắm giữ hắn nữa.
Chỉ có kẻ đã bị xóa khỏi dòng chảy thời gian mới có thể thoát khỏi mọi ràng buộc của thế gian, trở thành kẻ đứng ngoài quy luật của tất cả.
Cũng chính vì thế… thế giới dừng lại.
Không phải vì hắn mạnh hơn tất cả, mà vì sự tồn tại của hắn đã tước đoạt mất ba khái niệm làm nên nền móng của thế giới này:
Tử Vong, Thời Gian và Tâm Trí.
Ba chiếc trụ đổ sụp, thế giới này chẳng khác nào một cỗ máy khổng lồ bị rút mất động cơ, ngưng đọng giữa chừng, không thể tiến lên, cũng chẳng thể thối lui.
Mọi thứ trở nên bất động.
Sống không thể sống, ch.ết không thể ch.ết. Thời gian không chảy trôi. Ý chí sinh linh cũng hóa thành tĩnh lặng.
Toàn bộ thế giới giống như một bức họa, bị đóng băng tại thời khắc cuối cùng.
Altheris trở lại cõi của người ch.ết, vùng đất của tử khí và linh hồn. Nhưng nơi đây, Tử Thần đã tan biến, ngai vàng lạnh lẽo vẫn đứng trơ trọi.
Lần này, hắn bước lên ngai vàng không phải để kế thừa, mà là để hòa mình vào chính nó.
Hắn triệu hoán ba khái niệm:
Tử Vong - Thời Gian - Tâm Trí.
Ba thực thể nguyên sơ xoay quanh, dần hòa vào thân thể hắn.
Khoảnh khắc đó, Altheris thăng hoa.
Thân xác hắn vỡ nát.
Từng mảnh vụn hóa thành dòng chảy ma lực thuần túy, hòa vào biển khái niệm.
Hắn đã không còn là một cá nhân.
Hắn đã trở thành một khái niệm.
Hắn là cái ch.ết, là thời gian, là ý chí của trí tuệ.
Thế nhưng… đó vẫn chưa phải là sự viên mãn.
Khoảnh khắc đạt đến cảnh giới này, Altheris nhận ra khái niệm mà hắn thực sự muốn vươn tới không chỉ là Tử Vong, Thời Gian hay Tâm Trí.
Mà là Luân Hồi. Một vòng tuần hoàn bất tận của Sống và ch.ết.
Đó mới là thứ hắn hướng đến.
Nhưng để chạm tay vào Luân Hồi, hắn còn thiếu quá nhiều mảnh ghép:
Vận Mệnh - để định hình lối đi.
Sinh Mệnh - để thắp sáng khởi đầu.
Tân Sinh - để sự kết thúc mở ra khởi nguyên mới.
Không Gian- để dung chứa vạn vật.
Thế Giới - để làm nền móng cho tất cả.
Và có lẽ… còn nhiều hơn thế nữa.
Những khái niệm sơ khai làm nên toàn bộ quy luật vận hành của vũ trụ. Chúng là những viên đá nền tảng để xây nên Luân Hồi hoàn chỉnh.
Nhưng thế giới hắn đang đứng đã cạn kiệt.
Nếu hắn tiếp tục rút những khái niệm còn lại từ đây, nó sẽ sụp đổ, hóa thành hư vô.
Hắn có thể trở thành kẻ toàn năng, nhưng cái giá là hủy diệt quê hương - nơi lưu giữ những nụ cười, nước mắt, những người hắn từng yêu thương.
Hắn không muốn điều đó. Hắn muốn viết lại thế giới, chứ không phải thiêu rụi nó.
Khoảnh khắc đó, Altheris đưa ra quyết định.
Hắn vươn tay, mở rộng bản thân.
Ý chí của hắn phủ trùm toàn bộ thế giới.
Bầu trời, mặt đất, sinh linh, núi sông, biển cả, những khoảnh khắc hạnh phúc, những nỗi đau, tất cả… đều bị hắn thu lại.
Cả thế giới được thu nhỏ… rồi hóa thành một hạt nhân, dung nhập vào cơ thể hắn.
Hắn trở thành kẻ mang theo thế giới.
Trong thân thể hắn là hàng nghìn tỉ sinh linh, là biển trời, là thời gian dừng lại… tất cả như một giấc mơ chưa từng tỉnh.
Chúng ở đó, bất động, chờ đợi ngày được thức tỉnh.
Hắn giữ lấy thế giới mình yêu quý.
Để ngày nào đó, khi hắn hoàn thành hành trình, hắn sẽ đưa nó sống dậy lần nữa.
Altheris ngẩng đầu, nhìn lên phía trên, nơi hư không vô tận kéo dài bất diệt.
Phía ngoài bức tường của thế giới này, hắn cảm nhận được những thực tại khác.
Những vũ trụ song song, những dòng thời gian lệch hướng, những thế giới khác biệt - nơi đó, những khái niệm hắn còn thiếu có thể tồn tại.
Hành trình của hắn bắt đầu.
Xuyên qua hư không, băng qua những thế giới xa lạ, đi về phía chân trời nơi các khái niệm hội tụ.
Vì một ngày nào đó… Hắn sẽ viết lại tất cả.
Nhưng có lẽ, hành trình của hắn đã đến nhanh hơn hắn tưởng.
Altheris dừng lại, ánh mắt trầm mặc nhìn phong thư kết tụ từ sương trắng hiện ra trước mặt.
Trên đó, hắn thấy vô vàn khái niệm đan xen, bóng dáng của vô số thế giới phản chiếu qua từng hoa văn mờ ảo.
Và ở nơi xa xôi hơn nữa, vượt lên trên thế giới, vũ trụ và cả đa nguyên vũ trụ, một tồn tại khẽ mở mắt.
Ánh nhìn của Thần xuyên qua hư không vô tận, dừng lại trên thân ảnh nhỏ bé của Altheris.
Giọng nói của Thần vang lên, dịu dàng nhưng như chân lý:
"Ta chờ mong ngày ngươi kết thúc luân hồi, con của ta."