Chương 66
Thích cả về mặt s1nh lý mới là đỉnh cao của tình cảm.
Hồi đại học Quý Thính có học môn tâm lý học giáo sư có nhắc đến vấn đề này, nó thuộc mức độ cao nhất của thích. Sau đó có bạn học hiểu rằng thích cả về mặt s1nh lý mới thật sự là thích.
Anh vùi đầu vào cổ cô làn da Quý Thính ửng đỏ, cô nghĩ đến câu nói vừa rồi của anh cũng có thể được coi như là một lời tỏ tình. Gió thổi qua, khung cảnh cũng phù hợp vô cùng lãng mạn. Kiến trúc thời trung cổ này khiến người ta có cảm giác như đang xuyên không, cùng anh ở đây cảm giác thời gian như dừng lại.
Thật lâu sau.
Đàm Vũ Trình ngẩng đầu, hôn lên mi tâm cô, “Về nhé?”
Quý Thính vuốt tóc, nhướng mi nhìn anh khẽ gật đầu. Đôi mắt cô rất đẹp dịu dàng lại lấp lánh, chiếc váy mặc hôm nay khá hợp với kiến trúc ở đây. Ánh mắt Đàm Vũ Trình càng sâu hơn, anh nắm lấy tay cô rời khỏi ban công.
Nhà hàng này không thể quét mã thanh toán, để cho bầu không khí hoà hợp họ dùng cách quẹt thẻ. Đàm Vũ Trình đưa thẻ cho nhân viên, quẹt thẻ rồi kí tên. Anh lại nắm lấy tay Quý Thính, Quý Thính cầm áo khoác của mình cùng anh xuống lầu.
Đến đại sảnh, thấy xe bên ngoài giống như từ trung cổ trở về với hiện đại. Đàm Vũ Trình mở cửa ghế lái phụ để cô lên xe xong mới nhận lấy chìa khoá, ngồi vào ghế lái khởi động xe rời đi. Quý Thính dựa lưng vào ghế, quay sang nhìn anh.
Đàm Vũ Trình đang đưa tay sửa lại ống tay áo, cảm nhận được ánh mắt của cô quay sang nhìn, “Về nhà?”
Trong bóng tối hai người nhìn nhau, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người sau khi xác nhận quan hệ.
Quý Thính cong môi, “Về nhà uống với em ly rượu không?”
Đàm Vũ Trình nhướng mày, yết hầu anh khẽ cuộn khoé môi cong lên, “Được.”
Anh quay đầu qua, tập trung lái xe. Đèn đường chiếu qua khung cửa sổ xe, vành tai Quý Thính có hơi nóng, cô nhìn ra bên ngoài lúc buồn sẽ muốn uống rượu, lúc vui cũng vậy.
Đến hầm đỗ xe của Trác Duyệt.
Quý Thính xuống xe đợi Đàm Vũ Trình. Anh mở cốp xe xách vài túi Hermes ra rồi đi qua nắm lấy tay cô, Quý Thính nhìn những túi quà trên tay anh không lên tiếng. Đây cũng không phải là lần đầu anh mua đồ hiệu cho cô, chỉ là lần này anh mua rất nhiều, chắc là phải mua thêm đồ rồi.
Sau khi lên lầu vào nhà.
Đàm Vũ Trình xếp đồ lên sô pha, đèn trong nhà màu quýt. Đàm Vũ Trình cởi cúc cổ áo ngồi xuống sô pha, Quý Thính treo áo khoác lên đi vào bếp xách vài chai rượu quý đi ra, đặt lên bàn trà, rồi lại quay vào lấy đá.Làn váy của cô khẽ đung đưa. Đàm Vũ Trình đưa tay chọn một chai mở nắp ra, liếc mắt nhìn cô.
Quý Thính ngồi trên thảm, bắt được ánh mắt của anh ngẩng đầu hỏi, “Nhìn em làm gì?”
Trong mắt Đàm Vũ Trình mang theo ý cười. Nghĩ đến đợt tết ở nhà anh cô còn từ chối uống rượu. Anh lấy ly rót rượu, Quý Thính gắp đá bỏ vào. Đàm Vũ Trình vừa rót vừa nhìn nhãn hiệu, giọng anh có hơi lười biếng, “Em được thật đấy, uống xong mấy chai này ngày mai không cần phải dậy.”
Quý Thính gắp đá trả lời, “Cũng không phải là uống hết.”
“Thế à, sao không vứt hết rượu đi?” Anh hỏi lại, cố ý chọc cô.
Tay Quý Thính khựng lại quay đầu nhìn anh, nhận ra trong lời anh có ẩn ý khác. Anh nhận ra đợt tết cô cố tình từ chối uống rượu sao?
Đàm Vũ Trình nhìn cô một giây sau hôn lên môi, cạch một tiếng viên đá rơi xuống, chai rượu được đặt lại lên bàn trà. Quý Thính ngồi thẳng lưng theo phản xạ, đáp lại nụ hôn của anh. Sau đó Đàm Vũ Trình khẽ rời khỏi cầm ly rượu nhấp một ngụm, lại hôn lên môi cô đút rượu qua, Quý Thính nhận lấy.
Dung dịch ngọt mát đi qua cuống họng, vô cùng thoải mái. Đàm Vũ Trình lại cầm ly lên nhấp một ngụm tiếp tục mớm rượu cho cô, Quý Thính ngẩng đầu đón lấy. Vài lần như vậy, có vài giọt rượu khẽ lăn xuống cổ. Đàm Vũ Trình dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, cúi đầu hôn lên cổ cô hút đi những giọt rượu ấy. Quý Thính dựa lên bàn trà má đỏ ửng, nửa tỉnh nửa say tránh nụ hôn của anh. Đàm Vũ Trình đưa tay ôm eo cô kéo về phía trước, sau đó lại hôn xuống.
Quý Thính khẽ run lên muốn cầm ly rượu lên uống, còn anh vẫn tiếp tục hôn, khẽ đẩy dây váy của cô rớt xuống vai. Thấy dây váy tuột xuống, cô đẩy vai anh ra, Đàm Vũ Trình ngẩng lên. Quý Thính uống rượu chặn lấy môi anh. Khoé môi anh cong lên, đưa tay giữ lấy gáy cô để cô đút rượu cho mình. Đầu lưỡi Quý Thính còn hương rượu anh cảm nhận được hết, sau đó m út mạnh môi cô lòng bàn tay hướng về phía sau.
Những âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, Quý Thính không có lối thoát, ánh đèn trên trần nhà phủ xuống bóng hai người. Thật lâu sau Đàm Vũ Trình nhấc eo cô lên, cúi người hôn lên môi cô chặt lại những âm thanh ấy, trực tiếp đi vào. Ánh đèn xuyên qua, ngón tay mới sơn lướt qua vai người đàn ông.
Đêm khuya, khi được ôm ra từ phòng tắm Quý Thính mặc váy ngủ được đặt xuống giường. Cô mệt mỏi ôm lấy chiếc gối mềm mại vừa xoay người đã muốn ngủ, cả người vẫn còn phát run. Đàm Vũ Trình nghịch tóc cô cúi đầu nhìn, vài giây sau anh lại cúi người hôn lên cổ cô. Hương sữa tắm từ cơ thể phụ nữ mềm mại phả đến, khiến anh khó mà kiềm chế được.
Quý Thính mơ màng vẫn chưa ngủ sâu, đa phần là do men say vẫn còn. Sau khoảng thời gian điên cuồng vừa rồi, cô chỉ nhớ là sô pha vô cùng hỗn loạn. Đàm Vũ Trình nhìn cô một lát đứng dậy ra ngoài dọn dẹp phòng khách, sô pha màu trắng lúc này khắp nơi đều có dấu vết, anh tháo vỏ ra đem đi giặt. Sau đó quay lại, thảm trên sàn cũng phải thay. Hai chiếc ly nghiêng ngả trên bàn trà còn dính chút rượu, Đàm Vũ Trình chỉ mặc quần dài, anh đem vào bếp rửa rồi cất lên tủ.
Bận rộn xong cũng đã muộn, anh rửa tay quay lại phòng ngủ lật chăn nằm xuống. Quý Thính đã ngủ say mơ màng sát lại vào lòng anh, Đàm Vũ Trình đưa tay ôm eo cô kéo vào lòng.
Một đêm ngon giấc.
–
Sáng ngày hôm sau, điện thoại của Quý Thính có cuộc gọi đến, cô mơ màng mở mắt lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ngủ say. Anh nằm nghiêng người đưa tay cho cô gối đầu lên, điện thoại không làm anh tỉnh giấc. Quý Thính không vội nhấc máy, nhìn người đàn ông bên cạnh lúc ngủ vẫn đẹp trai như vậy.
Từ hôm nay trở đi, người đàn ông này đã là bạn trai của cô rồi.
Quý Thính cong môi, điện thoại vẫn đang rung cô chống người lên đưa tay về phía sau lưng anh với lấy. Cổ áo rũ xuống Đàm Vũ Trình nhìn thấy hết khung cảnh bên trong, những vết hôn dày đặc vẫn còn lưu lại, cho dù là vậy thì cổ cô vãn rất thơm. Đàm Vũ Trình nhìn vài giây, giọng khàn khàn, “Em lấy gì vậy?”
Quý Thính giật mình, cô với tới được điện thoại rồi, “Điện thoại.”
Cô nhìn người gọi đến, “Mẹ em.”
Đàm Vũ Trình ừm một tiếng, Quý Thính nằm xuống tóc xõa lên gối, nhấn nghe máy. Khâu Đan hỏi cô mấy hôm nay có rảnh không, Quý Thính hỏi bà là có việc gì, Khâu Đan đang ở siêu thị nên có hơi ồn nhưng ý là mấy ngày nữa bác chủ nhà sẽ tới. Quý Thính hiểu rồi, cô đồng ý với bà. Nghĩ đến Đàm Vũ Trình vẫn ở đây, giọng cô không lớn khẽ trả lời mẹ.
Đàm Vũ Trình vẫn buồn ngủ, nghe giọng cô lập tức quay sang vùi đầu vào cổ cô tiếp tục ngủ. Trái tim Quý Thính đập thình thịch. Khâu Đan vẫn có chuyện muốn nói nên Quý Thính tiếp tục nghe, người đàn ông vùi đầu vào cổ cô đã ngủ tiếp rồi, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
Một hồi sau mới kết thúc cuộc gọi.
Quý Thính đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn Đàm Vũ Trình đang ngủ say, bả vai anh có không ít vết cào. Quý Thính yên tĩnh ngắm nhìn, mãi cho đến khi tay anh nắm lấy đùi cô hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Quý Thính quay đầu qua nhìn thời gian, “10 giờ rồi.”
Đàm Vũ Trình ngây ra một giây.
Quý Thính cười hỏi, “Muộn rồi à?”
Đàm Vũ Trình đáp, “Ừm.”
Quý Thính bật cười. Đàm Vũ Trình nghe thấy cô cười bóp chặt đùi cô khẽ cắn lên cổ một cái, Quý Thính lập tức thốt lên, “Mau dậy đi…”
Hai người lại ở trên giường giày vò một hồi.
Đàm Vũ Trình xuống giường, cầm điện thoại lên xem có rất nhiều tin nhắn gửi đến, Trần Phi gọi khoảng bảy, tám cuộc. Tối qua anh đã tắt âm. Anh bất đắc dĩ gọi lại cho Trần Phi, vừa sửa sang vừa đi lấy máy tính bảng gọi đồ ăn sáng cho Quý Thính.
Quý Thính ngồi dậy nhìn anh đi ra khỏi phòng ngủ. Cô cũng phải dậy rồi.
Đợi cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, Đàm Vũ Trình đã mặc sơ mi xong, xắn ống tay áo lên. Đồ ăn sáng đã được đặt lên trên bàn, Quý Thính lau mặt đi ra, “Anh phải về nhà thay đồ không?”
Đàm Vũ Trình ừm một tiếng, anh đẩy cửa chuẩn bị ra về quay đầu nhìn cô, “Em qua đây.”
Quý Thính lười không muốn đi, từ chối.
Đàm Vũ Trình nhướng mày, cười, “Quý Thính, em được lắm.”
Nói xong anh đóng cửa lại. Quý Thính bật cười, ngồi xuống sô pha bắt đầu ăn sáng.
Chiếc xe màu đen về đến căn hộ, Đàm Vũ Trình đeo tai nghe, cầm áo khoác vào phòng. Ở đầu dây bên kia Trần Phi đang nói chuyện, do dự vài giây rồi hỏi, “Anh Đàm, anh rất ít khi đến muộn vậy? Hôm nay sao thế?”
Đàm Vũ Trình cởi xong sơ mi đi vào, nghe thấy vậy hỏi ngược lại, “Cậu nói xem là vì sao?”
Anh lấy một chiếc sơ mi màu trắng ra mặc lên, sau đó thắt cà vạt rồi ra ngoài. Cầm tài liệu đặt trên tủ sô pha, tủ sô pha nhà anh màu đen cùng bộ với ghế, ánh đèn lúc này đang chiếu xuống.
Trần Phi nghe thấy Đàm Vũ Trình nói vậy ôi chao một tiếng, rồi nói lời chúc mừng.
Đàm Vũ Trình nhướng mi mang theo ý cười, ánh mắt đột nhiên nhìn qua phía bên trong tủ sô pha. Ở ngăn cuối cùng có một chuỗi vòng, anh đưa chân kéo mở tủ ra, nhớ ra lúc chuyển đến đây đồ trong tủ đồ này là do Tiếu Hi thu dọn cho anh. Chiếc vòng này vốn không ở đây, mà ở nhà kho ở Nam An cùng với đống sách hồi cấp ba. Đàm Vũ Trình nhìn nó vài giây.
Anh nói với Trần Phi, “Giúp tôi liên hệ với nội thất C2, đặt một bộ tủ ghế sô pha.”
Trần Phi đang nói, đột nhiên nghe vậy khựng lại lập tức mở khung trò chuyện lên, “Sao vậy anh? Tủ nhà anh không dùng được à? Không phải chứ, trước đó công ty bảo đảm với chúng ta về chất lượng sản phẩm mà, em còn định sau này sẽ tìm họ làm toàn bộ nội thất cho nhà em nữa.”
Đàm Vũ Trình nhàn nhạt đáp, “Đổi bộ khác mà thôi.”
“À à.”
Trần Phi lập tức liên hệ, lại dặn dò Đàm Vũ Trình mau đến công ty. Đàm Vũ Trình đồng ý, cúp điện thoại cầm tài liệu đi thẳng đến Diên Tục.
Đàm Vũ Trình đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
–
Công ty nội thất cho người vận chuyển tủ sô pha đến, quản lý khu mở cửa cho họ lên. Công ty nội thất chuyển tủ cũ cùng đèn bàn đi, đồ trong tủ cũng không dọn đi, trên thực tế cũng không có gì chỉ có chiếc vòng ở ngăn tủ cuối cùng lắc tới lui, đụng phải thành tủ phát ra tiếng động nhỏ.
Lúc này.
Một chiếc xe bảo mẫu đi đến trung tâm các cửa hàng đồ hiệu, Mộng Gia đeo kính râm xuống xe trên vai đeo một chiếc túi xách màu đen, đi vào tiệm. Trong cửa hàng vẫn còn khách hàng khác, đó là Tiêu Thư, mặc chiếc váy dài màu nhạt ngồi trên ghế, bên cạnh là nhân viên của cửa hàng.
Hai người đụng mặt, sau khi bày ra bộ mặt kinh ngạc Mộng Gia liếc Thư Tiêu một cái, giọng vô cùng khoa trương, “Trùng hợp thật đấy.”
Thư Tiêu không đáp, nhìn món đồ trên tay nhân viên.
Mộng Gia khẽ bĩu môi, ngồi xuống một chiếc ghế khác. Nhân viên cầm điện thoại đứng bên cạnh giới thiệu từng món đồ cho cô, Mộng Gia liếc qua sau đó nhấn vào một tấm ảnh, là bản giới hạn, đưa cho nhân viên, “Tôi lấy cái này.”
Nhân viên ngây người, nhìn về một người khác ở phía sau, người đó lắc đầu. Nhân viên nhìn Mộng Gia, cười nói: “Cô Mộng, bây giờ mẫu này đã không còn hàng nữa, hơn nữa Lê Thành cũng chỉ có một cái, đã bị mua mất rồi.”
Mộng Gia nhướng mày tháo kính xuống, “Ai vậy? Sao nhanh thế?”
Cô ấy nói bằng tiếng Quảng Đông, nhân viên nghe hiểu được, nói ra một cái tên.
Mộng Gia giật mình, “Đàm?’
Nhân viên gật đầu.
Thư Tiêu ở phía không xa cũng nghe được cái tên này ngước mắt lên. Mộng Gia khoanh tay vắt chéo chân dựa vào lưng ghế, vài giây sau chống cằm nhìn nhân viên, “Trước kia anh ấy đều cho người giao đến cửa hàng, lần này tự đến lấy à?”
Nhân viên gật đầu.
Mộng Gia ồ một tiếng. Thư Tiêu vẫn luôn chú ý đến phía bên này, nghe thấy vậy không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Mộng Gia đột nhiên quay đầu nhìn Thư Tiêu hỏi, “Cô nghĩ anh ấy mua tặng ai?”
Thư Tiêu đột nhiên bị gọi tên, ngẩng đầu đáp, “Sao tôi biết được.”
Lời vừa nói xong dây vòng trên tay đột nhiên đứt ra, những hạt vòng liên tục rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người đều giật mình nhìn qua. Thư Tiêu ngây người nhìn, cổ tay trống không ngay cả sợi dây vòng cũng rơi xuống. Hạt vòng rơi khắp sàn nhà, khiến cô ta cảm thấy hoảng loạn.