Chương 16: Lá bài bất minh
Trước lạ sau quen, Vương Tri Tranh thuần thục gửi xe ở trong tiểu khu Trần Hoài ở, rồi hai người chậm rãi đi bộ tới cửa hàng Vua bữa khuya.
Bóng đêm sâu thẳm, con đường dẫn ra khỏi tiểu khu tối tăm và quạnh quẽ, hoàn toàn khác hẳn khu chợ ồn ào huyên náo đèn đuốc sáng choang phía xa xa.
Vương Tri Tranh bước đôi chân thon dài về phía trước, tâm lý Trần Hoài chất chứa tâm sự, bước chân cũng trở nên nặng nề hơn.
Sau khi từ Las Vegas trở về, Trần Hoài bất giác cùng Vương Tri Tranh không ngừng đọ sức, không ngừng thăm dò, không ngừng do dự.
Trong quá trình này, Vương Tri Tranh từng bước đi về phía trước mà Trần Hoài lại từng bước lùi về sau.
Bọn họ rõ ràng không có quá khứ, Vương Tri Tranh lại dùng thái độ tận trách thực hiện tất cả trách nhiệm mà một bên phải gánh vác trong hôn nhân.
Dường như Vương Tri Tranh đang cố gắng thử sáng tạo tương lai cho cả hai.
Nhưng Trần Hoài có thể cảm nhận được Vương Tri Tranh nghiêm túc trong từng bước đi lại không cảm nhận được chân tâm của hắn.
Đúng vậy, Trần Hoài không cần thiết phải cẩn thận nghĩ suy cũng có thể rõ ràng phân biệt được đó không phải là tình yêu.
Dù thế, Vương Tri Tranh vẫn đang gập ghềnh trắc trở mà chầm chậm bước tới bồi dưỡng tình cảm.
Không phải bởi vì yêu thích đối phương mới kết hôn mà là kích động mới kết hôn, sau đó mới là tinh thần trách nhiệm cùng những thứ khác tiến hành bù đắp tình cảm.
Thứ khác là thứ gì? Có lẽ là hổ thẹn, cũng có thể là mong đợi.
Trần Hoài không nghĩ ra điều Vương Tri Tranh muốn là cái gì?
Nếu không phải là tình cảm, nếu chỉ vì muốn kết hôn, với điều kiện của hắn, rõ ràng có thể tìm được đối tượng còn tốt hơn mình, mà không phải là một đối tượng cứ luôn do dự không chịu tiến lên như mình.
Nhưng nếu ngay cả lý do kết hôn cũng không tính, như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Trần Hoài trời sinh thích đàn ông, trong quan niệm xã hội bây giờ muốn có một mối quan hệ tình cảm đồng tính là không dễ dàng, cố tình anh lại không buông thả để lộ tính hướng của mình ra ngoài, trong đời có một lần duy nhất yêu đương dù kết thúc không quá thê thảm nhưng cũng đủ khiến anh chịu đả kích.
Từ đó Trần Hoài tránh né thế tục, chỉ mong cả thế giới đừng ai biết tới mình.
Anh cẩn thận thăm dò, thật vất vả mới bước ra được một chân lại bị mối tình đầu ch.ết trẻ dọa sợ phải đi vòng vèo.
Bất ngờ cuộc hôn nhân này đến nhanh tựa như sét đánh khiến cái thế giới vốn đã đóng kín của Trần Hoài xảy ra một vết nứt.
Gió xuân liền theo khe hở chen nhau thổi vào.
Dưới đáy hồ băng vạn dặm, Trần Hoài cảm thấy có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Trần Hoài không phải không thấy xúc động, nhưng lại bất giác vì chuyện đó mà lùi bước về sau, thẳng tới khi một chân đứng cheo leo trên vách đá vẫn đung đưa không ngừng.
Cuộc hôn nhân này tựa như một canh bạc, mà Trần Hoài lại không nhìn thấy lá bài của đối phương.
Không thấy rõ, nghĩ không ra, lại không dám dũng cảm ném những lá bài trong tay mình đi.
Trần Hoài suy nghĩ sâu xa, bất giác bước chân chậm dần, mãi cho tới khi có một bàn tay để trước trán anh, khẽ búng “tách” một cái vang giòn.
“Ssss…” Trần Hoài nhăn mặt kêu đau: “Không nhẹ tay chút được sao.”
“Đang đi tự dưng phát ngốc cái gì đấy?!” Vương Tri Tranh mở tay đang che trán của Trần Hoài ra xem, xoa xoa lên chỗ vừa bị mình búng một cái.
Trần Hoài khẽ run run, lập tức đẩy Vương Tri Tranh ra: “Ăn khuya, đi ăn khuya.”
Cửa hàng vua bữa khuya vẫn đông đúc như cũ, hai người lại đợi hơn nửa tiếng mới có chỗ ngồi, cũng may độ ngon của các món ăn không hề thuyên giảm, hai người ăn vô cùng thỏa mãn.
Lần này Vương Tri Tranh quyết định phải ngủ ké ở nhà Trần Hoài một đêm nên không chút khách khí kêu vài chai bia.
Trần Hoài cũng không ngăn cản, ngược lại cùng hắn uống.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện về dự án hợp tác với bên sản xuất Gia Da.
“Các chi tiết trong hạng mục cung cấp đã bàn bạc xong với Mai Tư Tú, tuần sau có thể soạn thảo hợp đồng, đến lúc đó em nhớ thẩm tr.a lại, hai bên sẽ bắt đầu hợp tác nhanh thôi.” Vương Tri Tranh vừa nói, vừa như nhớ ra cái gì đó, lôi di động ra kiểm tr.a mục tin nhắn.
“Mai quản lí thực sảng khoái.” Trần Hoài nhớ ngày họp bàn cùng với Mai Tư Tú tại công ty Gia Da, Mai Tư Tú làm việc thẳng thắn dứt khoát hơn rất nhiều cánh đàn ông mà anh từng gặp, không hề dây dưa dài dòng, đúng là một nữ trung hào kiệt.
Vương Tri Tranh tán đồng gật đầu: “Năng lực làm việc của cô ấy rất mạnh, tính cách cũng ngay thẳng, nếu như tôi muốn chọn đối tượng hợp tác, người đầu tiên tôi nghĩ tới khẳng định là cô ấy.”
Trần Hoài cảm thấy câu nói này nghe có chút kỳ quái: “Không phải hai người hiện đang là đối tượng hợp tác sao?”
Vương Tri Tranh ý tứ không rõ cười cười: “Bây giờ là Thái Thương hợp tác với Gia Da, không phải là tôi và cô ấy hợp tác.”
Trần Hoài cảm thấy câu nói này của Vương Tri Tranh dường như đang ám chỉ ý khác, thế nhưng không đợi anh truy hỏi, Vương Tri Tranh đã lảng sang chuyện khác: “Nhưng hạng mục hậu cần có Lục Ngọc Ca tham gia nên có chút phiền toái, vị thái tử gia này có chút mất tập trung…” hắn vừa nói vừa ý vị thâm trường liếc Trần Hoài một cái.
Trần Hoài trực tiếp quên luôn ẩn ý trong lời nói vừa rồi của hắn, rất nhanh tiến hành tránh né: “Vậy tôi thực may mắn, không phải tiếp nhận hạng mục phiền phức đó.”
Thật ra Vương Tri Tranh chỉ thuận miệng nói ra, cũng không định nghiêm túc thảo luận chuyện Lục Ngọc Ca với Trần Hoài, thấy Trần Hoài không muốn tiếp chuyện nên cũng trực tiếp nhảy qua đề tài này.
Nhưng lông mày hắn chợt nhướn một cái, có một tin nhắn mới gửi tới di động hắn, ngữ khí hắn khá bất ngờ lên tiếng: “Ô hô, Mai Tư Tú nhờ tôi hẹn em cùng đi chơi cầu.”
Trần Hoài tay cầm đũa chợt ngưng lại: “…Là sao?”
“Tôi, Mai Tư Tú cùng mấy người bạn khác nếu rảnh sẽ cùng nhau đi chơi cầu, xem như nhóm bạn chơi cầu cố định, hạng mục tuần này bàn bạc thành công, nên hẹn nhau cùng đi đánh cầu xả hơi.” Vương Tri Tranh vừa nói vừa đáp lại: “Đây là lần đầu tiên cô ấy chỉ định tôi dẫn theo người mới tới.”
“Tôi và cô ấy không quen cũng chẳng thân, sao tự dưng vô duyên vô cớ gọi tôi đi cùng?” Trần Hoài suy nghĩ một chút, mình và Mai Tư Tú mới chỉ gặp nhau một lần, thực sự không thể nói là có giao tình, thần sắc vô cùng ngờ vực: “Lão Vương, sẽ không phải là anh lại đang mượn cớ đấy chứ?”
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng Vương tổng tùy tiện tìm cớ tạo cơ hội ở chung là rất lớn.
“…” Vương Tri Tranh nghe vậy hết nói nổi, lúc sau mới phẫn nộ gào lên: “Tôi tạo cho em ấn tượng là loại người nóng vội không thể chờ đợi sao hả?”
Ầy, tên nào mới tối hôm qua hận không thể quá chén để tạo cơ hội qua đêm ở nhà tôi, như thế còn chưa đủ nóng vội không chể chờ đợi sao?
Dù trong lòng Trần Hoài nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám ăn ngay nói thật khiến Vương tổng mất mặt, vì vậy cân nhắc dùng từ một chút, cuối cùng uyển chuyển mở miệng: “…Có một chút.”
Vương Tri Tranh: “…”
Biểu tình của đối phương đã minh xác bại lộ suy nghĩ chân thật từ nội tâm, nhưng chuyện này có cố đòi giải thích rõ ràng cũng rất vô nghĩa.
Chắc vậy đi..
Chủ yếu Vương Tri Tranh đã chợt nghĩ lại, đúng là hành vi của mình xác thực cũng không quá dè dặt.
Vương tổng là loại người nào chứ, sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, là một người quyết đoán mãnh liệt, trời sập không nhíu mày trên thương trường, làm sao lại có thể vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt, vì vậy hắn giả bộ thở dài: “Tôi đã không thể chờ đợi như vậy mà em lại bình tĩnh thế ~”
Trần Hoài: “…Hi vọng Vương tổng có thể bình tĩnh một chút.”
Vương Tri Tranh dường như không nghe thấy tiếp tục nhắn tin với Mai Tư Tú.
“Mai Tư Tú nói…” vừa rồi bị Trần Hoài chặn họng một chút cũng không khiến thần sắc cổ quái trên mặt Vương Tri Tranh thay đổi: “Cô ấy cảm thấy sự chuyên nghiệp của em rất nổi trội khiến cổ được lợi không nhỏ, nên muốn tìm cơ hội trao đổi nhiều hơn một chút với em…”
Trần Hoài cố ý bỏ qua hàm ý ẩn chứa trong cái lí do sứt sẹo này, biểu thị có chút khổ não: “Aiz, quá ưu tú cũng khổ!”
Vương Tri Tranh tiếp tục gõ gõ lên màn hình di động, dùng giọng điệu âm dương quái khí mà ngay chính anh cũng không phát hiện ra nói: “Phong cách nói chuyện của người bên Gia Da thực giống nhau, xem ra bên đó tuyên truyền văn hóa rất giỏi.”
Trần Hoài liếc Vương Tri Tranh một cái, chỉ cảm thấy lời nói này của hắn mang thâm ý, nhưng nhất thời cũng không rõ là có ý gì.
“Tôi nhớ khi Lục Ngọc Ca đưa danh thiếp cho Lý Thư Mộc cũng nói cô ta ‘chuyên nghiệp nổi trội’, muốn có cơ hội được trao đổi thêm…” Vương Tri Tranh gãi cằm, cười đến ý vị sâu xa: “Người bên Gia Da thực hiếu học, thật khiến tôi cảm thấy xấu hổ.”
Trần Hoài lườm hắn một cái, vị chua trong lời nói của Vương Tri Tranh sắp bay sang tận bàn bên kia rồi, nhưng nghĩ lại Trần Hoài cũng không thể nào tin nổi: “Không phải anh cảm thấy Mai Tư Tú đang muốn… cua tôi đấy chứ?”
Vương Tri Tranh liếc xéo Trần Hoài, thần sắc bình tĩnh: “Có phải hay không, đi rồi biết.”
Trần Hoài: “…Tôi còn chưa nói là sẽ đi.”
Vương Tri Tranh buông tay đưa di động tới trước mặt Trần Hoài: “Tôi đã đồng ý với cô ấy rồi.”
Trần Hoài biểu thị phản đối: “Tùy tiện tìm cớ từ chối là xong.”
Vương Tri Tranh không nói lời nào.
Trần Hoài suy nghĩ: “…Ví dụ như tôi bị đau bụng?”
“Được rồi.” Vương Tri Tranh vỗ đầu Trần Hoài một cái: “Bây giờ muốn em đi cùng không chỉ có cô ấy mà chú yếu vẫn là tôi.”
Trần Hoài ngữ khí bi phẫn: “Lão Vương, thế mà anh còn không chịu thừa nhận mình “nóng vội không thể chờ đợi được””!
Không thể bắt đúng trọng điểm được sao?!
Vương Tri Tranh đột nhiên ghé tới sát mặt Trần Hoài: “Tôi muốn xác đinh nếu thực sự có người thích em, tôi nhất định phải nhanh chóng đoạn tuyệt hậu hoạn.”
Ánh mắt hắn sáng quắc, nghiêm túc trịnh trọng buông lời.
Trần Hoài nhất thời im bặt.