Chương 18: Sau hôm say rượu
Trộm gà không thành còn mất một năm gạo, tối nay Trần Hoài xem như tự lấy đá đập vào chân mình, ở trong phòng tắm tự hoàn thành lễ rửa tội sinh mạng xong, anh liền chột dạ thay quần áo ngủ cho Vương Tri Tranh — tuy rằng lúc tự lực cánh sinh ở trong phòng tắm, Trần Hoài đã từng có suy nghĩ bỏ mặc Vương tổng tự sinh tự diệt, nhưng đến khi khí nhược bước ra từ phòng tắm, quỷ thần xui khiến thế nào lại lấy ra bộ quần áo ngủ mà Vương Tri Tranh vẫn để ở nhà anh.
Vương Tri Tranh say khướt suýt chút nữa đã bị Trần Hoài lạnh lùng hạ sát thủ giữa đường, thế nhưng cuối cùng Trần Hoài vẫn nhẫn nhục chịu khó thay xong quần áo cho Vương Tri Tranh.
Chờ tới khi Trần Hoài rốt cục có thể đi ngủ, đêm đã rất khuya, mà đêm đó, anh không thể nào ngủ yên được.
Có thể là do sinh lý được phóng thích khiến tinh thần phấn chấn cũng có thể là do người đang ngủ bên ngoài phòng khách luôn mang tới cho anh những rung động cùng bất an không rõ ràng, tối đó Trần Hoài ngủ mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, không biết là tỉnh hay đang nằm mơ.
Có những cảnh tượng tựa như vĩnh viễn chìm trong kí ức, tình cờ mang theo vết bụi thời gian lại một lần nữa chợt xuất hiện.
Có lúc tựa như gần ngay trước mắt phảng phất lập tức phát sinh ngay tại thời khắc này.
“Cậu thích nam nhân sao? Tôi cũng vậy.”
Người kia mày rậm mắt sáng, trời sinh khí chất hơn hẳn người thường, nhưng lại có thể tuôn ra những ngôn từ kinh thế hãi tục, mà khuôn mặt vẫn duy trì sự thong dong và tự tin mà người thường không có.
“Làm bạn trai của tôi đi.” Cậu ta nói.
Sau lưng cậu ta là hình ảnh lớp học đã trôi dần trong kí ức xa xưa, xa xa người tới người đi, ai nấy đều bừng sáng khuôn mặt thanh xuân tràn trề thời đi học.
Đó là những cảnh tượng và nhân vật khắc sâu nhất trong ấn tượng Trần Hoài, chớp mắt toàn bộ bối cảnh lại tập trung trên một người.
Cậu ta tự tin như vậy cho nên Trần Hoài mới tin tưởng người đó có thể chống lại ánh mắt thế tục, có thể chống đỡ được mưa gió bão bùng.
Nhưng cậu ta không thể!
Lời đồn vừa nổi lên, cậu ta liền thất bại tan rã.
Đến loại người tự tin cường đại gần như coi trời bằng vung như thế lại có thể dễ dàng cúi đầu trước hiện thực, thì khắp thế gian này, ai có thể đối đầu với dư luật xã hội?
Trong khi Trần Hoài đang mơ hồ, do dự không thể nói rõ cảm giác trầm trọng bi thương của mình, thì cảnh tượng đã thay đổi.
Trước mắt là một giáo đường xa lạ, bên cạnh là khuôn mặt mục sư mơ hồ.
Trần Hoài thấy được chính mình, không rõ vì sao lại đứng giữa giáo đường, rõ ràng anh là một trong hai nhân vật chính, giờ phúc này lại tựa như người qua đường đứng xem, trơ mắt nhìn bản thân trong lúc mơ hồ không rõ ràng, xung động bước từng bước lên phía trước.
Xung quanh là đủ chủng loại hoa tươi xinh đẹp, bên tai là những lời mơ hồ không rõ của vị mục sư.
— dobeyourlay!
Lại là tiếng anh.
Trần Hoài bất chợt lóe lên một suy nghĩ ngây ngô.
— ssandinhealthhshalllive? (Jer: tiếng anh của tác giả, tui cũng ko hiểu gì luôn orz cầu cao nhân giúp đỡ)
Tiếng anh của mình cũng rất tốt, khá lâu rồi mà vẫn có thể nhớ chính xác như vậy! Vậy vì sao mỗi khi công ty có hạng mục bên nước ngoài đều ưu tiên cho Lý Thư Mộc trước?!
Trần Hoài không ý thức được đến trong mơ mà mình cũng có thể kéo đề tài chạy xa đến vậy.
Nhưng ý niệm này cũng chỉ chợt thoáng qua mà thôi, trước mắt đã lại hiện lên một cảnh tượng xa hoa sặc sỡ khác.
Sao lại có cả pháo bông cơ chứ?
Trần Hoài càng mơ hồ.
Sau đó có người nhẹ nhàng nói một tiếng: “I Do.”
Giọng người kia trầm thấp, thần sắc lạnh lùng, hai mắt tối đen âm trầm tựa như bóng đêm lạnh lẽo, vừa không có cảm xúc mãnh liệt vừa không có sự vui mừng, càng không có… yêu thương.
Hắn từ từ tới gần, hôn lên môi mình.
Môi của hắn cũng rất lạnh.
Số hương hoa không rõ chủng loại xung quanh trong nháy mắt đi qua bốn mùa, nở rồi lại tàn.
Mà pháo hoa không có sự sống càng thêm sặc sỡ xán lạn, bên tai một trận ồn ào, tất cả đều là tiếng nổ ầm trời.
Cuối cùng Trần Hoài cũng không thể thăm dò ra chân tướng từ những mộng cảnh cùng kí ức năm xưa, tất cả cảnh tượng giống như đèn kéo quân, chuyển từ cái này tới cái khác, mãi cho tới khi anh tiêu hao hết khí lực cuối cùng.
Ngày hôm sau tự nhiên bọn họ đều bám giường ngủ nướng không chút nghi ngờ.
Cũng không biết Trần Hoài đã ngủ bao lâu, ngược lại bị cơn đói bụng làm cho tỉnh lại.
Chờ tới khi Trần Hoài hoa mắt chóng mặt bò dậy, đã ngửi thấy một mùi thơm phức từ ngoài cửa bay vào.
“A — có cơm ăn!” Trần Hoài mất hình tượng hét ầm lên một tiếng chạy ra khỏi phòng, sau đó hình ảnh trước mắt nhất thời khiến anh một lần nữa thay đổi hệ thống mà mình nhận biết.
Vương Tri Tranh một tay cầm bát một tay cầm đũa đi ra từ phòng bếp, thần thái tự nhiên đi lại thong dong, tuy rằng Trần Hoài đã từng chứng kiến tay nghề nấu nướng của Vương tổng, thế nhưng lúc này vở kịch lại có nội dung mới — trên người Vương tổng lại đang mặc một chiếc tạp dề hoạt hình trông rất buồn cười.
Trần Hoài phi thường khẳng định, bếp nhà mình tuyệt đối không hề có cái tạp dề hài hước đến thế.
Trong thời gian ngắn Trần Hoài thực sự khiếp sợ nhất thời không biết nên nói gì, đường đường Vương tổng giám tinh anh, ngày thường khí chất kim cương vương lão ngũ lại có thể mặc tạp dề hoạt hình đứng trong phòng bếp, ngược lại Vương Tri Tranh nghe tiếng bước chân, giương mắt nhìn, lập tức lên tiếng: “Dậy rồi thì mau đánh răng rửa mặt rồi tới phụ một tay.”
“Ồ.” Trần Hoài tiến vào trạng thái phản xạ có điều kiện, xoay người chạy đi đánh răng rửa mặt.
Tuy rằng Vương Tri Tranh ngoài miệng nhờ Trần Hoài tới phụ một tay nhưng chờ tới khi Trần Hoài làm vệ sinh cá nhân xong, Vương tổng cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Ngay cả canh cũng đã bưng sẵn lên bàn.
Lúc Trần Hoài ngồi xuống, cảm giác còn có chút không thực.
Trước mắt tiêu chuẩn một bữa cơm ba món một canh, còn có món cà ri cua, cách làm mấy món ăn này đều không đơn giản, có món Trần Hoài từng nỗ lực làm thử cuối cùng suýt chút nữa khiến nhà bếp xảy ra cháy nổ.
Làm ra được một bàn đồ ăn này nhất định rất tiêu tốn thời gian, không biết Vương Tri Tranh đã dậy chuẩn bị từ lúc nào.
Trần Hoài có chút không rõ tư vị của mình lúc này là gì.
Vương Tri Tranh nhìn bộ dạng ngó đăm đăm mình của Trần Hoài, rất đắc ý nói: “Sao? Có phải đã bị Vương tổng đa tài đa nghệ làm chấn kinh rồi phải không? Vậy còn không mau biểu thị sự sùng bái, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận lời ca ngợi của em.”
Trần Hoài cứ nhìn chằm chằm Vương Tri Tranh hồi lâu, lời nói ra khóe miệng lại quay trở lại, cuối cùng lại trở thành: “Lão Vương, không ngờ anh lại thích Cừu Vui Vẻ và Sói Xám…”
Vương Tri Tranh thuận theo ánh mắt phức tạp của Trần Hoài nhìn xuống thấy được chiếc tạp dề buồn cười trên người mình — hình hoạt hình in trên đó chính là hình ảnh Cừu Vui Vẻ và Sói Xám, hơn nữa chất lượng in vô cùng kém, lộ ra khí tức quê mùa nồng đậm.
Vương tổng nhất thời nổi giận: “Còn không phải do cái chợ thực phẩm dưới lầu nhà em vừa nhỏ vừa nát, hỏi cái gì cũng không có, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cái tạp dề củ chuối này, mà này, em có thể tập trung đúng trọng điểm được không, tôi đã vất vả khổ sở làm ra được một bàn đồ ăn ngon này mà em chỉ chú ý tới cái tạp dề là sao?!”
“Hừ hừ hừ, không cho em uống canh nữa.” Vương Tri Tranh nổi giận đùng đùng giật lại bát canh của Trần Hoài.
Trần Hoài trợn mắt há mồm nhìn Vương tổng ngày thường chuyên xử lý mấy cái dự án giá trị chục triệu đô giờ lại ngây thơ nhỏ nhen tính toán đến cả cái bát canh.
Trần Hoài vừa tỉnh lại đã bị kinh hách, lúc này tâm tình càng phức tạp, không còn tranh cãi với Vương Tri Tranh như ngày thường, nhất thời quên luôn việc giành lại bát canh kia, chỉ theo bản năng cầm đũa gắp miếng rau.
Vương Tri Tranh ôm bát canh một hồi, phát hiện Trần Hoài không có phấn khởi cướp canh như bình thường, xoắn xít một hồi, lại không cam lòng đẩy bát canh kia ra: “Chỉ ăn đồ, không uống canh mà em vẫn ăn được sao?!”
Trần Hoài yên lặng kéo bát canh tới trước mặt mình, vùi đấu uống một ngụm to, mới thoáng giương mắt nhìn Vương Tri Tranh: “Lão Vương, anh đúng là kiểu mạnh miệng mềm lòng điển hình!”
Vương Tri Tranh: “…”
Hồi lâu sau, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Em biết rõ tôi luyến tiếc em ăn cơm không có canh, vậy mà còn cố ý chọc giận tôi?”
Trần Hoài nghe buồn nôn, cả người run lên: “Anh không tham gia đóng vai bá đạo tổng tài trong mấy bộ phim thần tượng thật sự đáng tiếc.”
Vương Tri Tranh liếc mắt xem thường: “Tôi còn cần phải diễn sao? Tôi chỉ còn cách chức tổng tài…”
Vương tổng ngày thường toán học rất giỏi hiện tại phải ngồi bấm tay tính toán một chút, cuối cùng giơ hai ngón tay ra, gương mặt đầy kiêu ngạo: “Còn thiếu hai bước nữa thôi!”
Trần Hoài: “…”
Tuy rằng dựa theo chức vụ trong tập đoàn Thái Thương mà nói, tổng giám nghiệp bộ chỉ đứng sau tổng tài hai chức là không sai thế nhưng biểu hiện ấu trĩ của Vương tổng lúc này thực khiến Trần Hoài sâu sắc hoài nghi về tố chất của mấy vị lãnh đạo cấp cao của Thái Thương.
Sợ Vương Tri Tranh lại nói thêm cái gì khiến mình cười sặc sụa đồng thời cũng có chút lo lắng cho tiên đồ tương lai của tập đoàn, Trần Hoài hóa sầu lo thành dục vọng ăn uống, cúi đầu tập trung càn quét bàn ăn.
Vương Tri Tranh hiển nhiên đã bỏ không ít tâm tư, mấy món ăn này đều là món Trần Hoài thích ăn, hơn nữa hương vị ngon tuyệt, nước hầm xương heo ngọt lim, từ việc đầu khớp xương xốp mềm, Trần Hoài đoán ít nhất cũng phải hầm hơn 2 tiếng.
Cho dù Trần Hoài vô tâm vô phế thì lúc này vẫn không thể miêu tả rõ sự cảm động của bản thân trôi theo nước dùng ngọt lịm kia xuống dạ dày.
Cơm nước rõ ràng đều hợp khẩu vị nhưng không hiểu sao dần dần lại không tư vị, một lúc lâu sau, lời nói xoay chuyển trong cổ họng vài vòng mới ra tới miệng: “Lão Vương, tối qua anh say như vậy, mà sáng sớm đã dậy mua thức ăn rồi làm cơm, anh khổ cực rồi.”
Vương Tri Tranh thoáng suy tư một chút nói: “…Mua thức ăn làm cơm đúng là có tốn thời gian, nhưng cũng không tính là khổ cực, nhưng mà tôi cảm thấy em nên xem lại thời gian — đã không còn sớm nữa rồi.”
Trần Hoài bất tri bất giác liếc mắt nhìn di động — 3h chiều.
“Phụt — “ may mà nước canh cũng đã nuốt xuống hết, không phải thật sự sẽ phun lên mặt Vương Tri Tranh.
Lần đầu tiên Trần Hoài cảm thấy câu nói lưu truyền trên mạng kia cũng không hẳn là không có lửa mà có khói — tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã tối rồi.
Vương Tri Tranh bày ra gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi là người say rượu, lúc tỉnh lại ngay cả một cốc nước ấm cũng không có, chờ mãi, chờ mãi, không chờ được nữa tôi đành phải tự vác xác dậy đi làm cơm, thật không biết ai mới là người say, haiz, kết hôn rồi mà cứ như chưa kết hôn, đừng nói cái gì mà vợ con tận tình chăm sóc, thật chả khác gì như lúc tôi còn ở một mình, đau lòng ~ đau lòng quá đi…”
Trần Hoài thấy hắn càng nói càng lạc đề, mau chóng lên tiếng ngăn cản: “Lão Vương, nếu anh cảm thấy bất mãn với cuộc hôn nhân này, bất cứ khi nào cũng có thể ly hôn…”
Vương Tri Tranh lườm Trần Hoài một cái, tiếp tục tự biên tự diễn: “Tôi nhọc nhằn khổ sở đi chợ làm cơm, còn không phải vì muốn cứu vãn cuộc hôn nhân tràn ngập nguy cơ này sao? Không ngờ chồng mình không những không cảm kích mà trong đầu còn luôn nghĩ tới việc ly hôn, thật quá đáng mà!”
Vương Tri Tranh vẫn tiếp tục tố khổ, nhưng tốc độ ăn cơm lại không chút ảnh hưởng, đảo mắt cơm trong bát đã vơi đi một nửa.
Trần Hoài bị cái từ “chồng mình” kia chấn động một chút, khóe miệng bất giác co giật, lại thấy hắn sức chiến đấu kinh người, đồ ăn trên bàn nháy mắt chỉ còn một nửa, mau chóng vội vàng nhào tới tranh cướp, vừa càn quét đồ ăn vừa nói: “Được rồi, lão Vương, tôi không tùy tiện nói chuyện ly hôn nữa, anh đừng… buồn nôn hề hề như thế nữa…”
Vương Tri Tranh hai mắt cong cong híp lại: “Coi như em thức thời.”