Chương 42: Bữa cơm phong ba

Trước khi tan tầm, Ngụy Lai Thu  tích cực biểu thị mình là người mới nên muốn mời mọi người một bữa cơm coi như làm quen để dung nhập với các đồng nghiệp.
Trần Hoài sau khi được Vương Tri Tranh hỗ trợ phân tích đã hiểu rõ được chân tướng – Ngụy công tử kỳ thực là muốn mời Lý Thư Mộc.


Trần Hoài thực sự không hiểu nổi, Ngụy công tử sợ kết hôn như vậy mà lại tích có thể cực nhiệt tình theo đuổi mỹ nữ thế kia.
Vương Tri Tranh đáp: “Thích mỹ nữ và kết hôn là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Trần Hoài bỗng nhiên tỉnh ngộ.
tr.a nam!


Trần Hoài lập tức giận dữ: “Không phải cậu ta không có tiền thuê khách sạn sao? Lấy tiền đâu ra mời khách?”
Vương Tri Tranh nhắn một tin cho Ngụy Lai Thu, rất nhanh đã có câu trả lời, rồi chuyển lời cho Trần Hoài: “Mượn tiền anh trai nó.”
Trần Hoài: “Đại công tử?”


Anh trai Ngụy Lai Thu  là Ngụy Lai Tư, đã sớm tham gia quản lý Thái Thương từ lâu, thế nhưng vẫn luôn không ở trụ sở chính mà một mình quản lý hai công ty con, cho nên dù danh tiếng của anh ta ở Thái Thương rất lớn nhưng số lượng người được nhìn thấy anh ta lại không nhiều.


Trần Hoài lệ rơi đầy mặt, quả nhiên phú nhị đại căn bản không có cái gọi là cùng đường mạ lộ.
“Vậy em có đi không?” Vương Tri Tranh hỏi.
“Đi chứ!” Trần Hoài mạnh mẽ gật đầu.


Mọi người tuy rằng cảm thấy sự nhiệt tình của Ngụy tiểu công tử có chút khó hiểu và không cần thiết, thế nhưng nơi cậu ta mời khách vô cùng cao cấp, vì vậy tiểu dân chúng văn phòng quyết tâm phải đi để giữ mặt mũi cho Thái tử gia.


available on google playdownload on app store


“Lão Vương, anh đi không?” Trần Hoài nịnh hót nhìn hắn, tuy rằng chỗ ăn cơm không xa, thế nhưng có thể đi ké xe cũng vô cùng tốt.
Vương Tri Tranh thở dài: “Chồng em phải tăng ca…”
“Không công bằng!” Trần Hoài cau mày: “Vậy sao trợ lý của anh không phải tăng ca?”


Còn thừa thời giang rảnh rỗi mà vung tiền tán gái như vây!


“Sợ nó càng giúp càng bậ thêm.” Vương Tri Tranh đáp, tuy rằng cố tình muốn dằn vặt Ngụy Lai Thu  nhưng dù sao Ngụy tiểu công tử mới đi làm ngày đầu tiên, những gì có thể giúp thực sự không nhiều, mà dự án hắn đang phụ trách đã không còn nhiều thời gian trì hoãn nữa, hơn nữa hắn cũng không dám giữ cậu ta lại hỗ trợ.


Trần Hoài hiểu rõ, bĩu môi nói: “Vậy em đóng gói mang về cho anh.”
Vương Tri Tranh sờ sờ cằm: “Chọn món đắt tiền vào, dù sao cũng là Lai Thu trả tiền.”
Trần Hoài xoa xoa tay: “Hay là mua luôn đồ ăn cho cả một tuần gói về?!”


Vương Tri Tranh: “Anh thì không sao vì người gói đồ về cũng không phải anh, nhưng sau này em định đối mặt với các đồng nghiệp thế nào?”
Dám trắng trợn gọi đồ đắt tiền còn gói mang về khi thái tử gia mời khách, ngẫm lại cảm thấy tiền đồ có chút đáng lo.


Trần Hoài suy nghĩ một chút: “Anh cảm thấy nói trước với mọi người là gói đồ về cho anh được không?”
Vương Tri Tranh ý vị sâu xa nói: “Vậy có thể em sẽ có thêm tội danh vấy bẩn danh dự cấp trên.”
Trần Hoài: “…Là chồng anh cũng không có đặc quyền được vấy bẩn anh sao?”


Vương Tri Tranh xoa xoa đầu vợ, tràn ngập trìu mến nói: “Không phải vì anh não tàn mới kết hôn với em.”
Trần Hoài: “….Không thể yêu não tàn sao?”
Vương Tri Tranh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu không thể.


Vương tổng dù sao cũng là bá đạo tổng tài, không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Trần Hoài: “T_T quả nhiên anh không hề yêu em…”
“À, đúng rồi…” Trần Hoài do dự một chút, châm chước nói: “Chuyện bản hợp đồng, em có thể hỏi không?”


Tuy rằng Vương Tri Tranh dường như đã chuẩn bị xong hậu chiêu thế nhưng là pháp vụ của công ty, anh vẫn cảm thấy điều khoản kia rất không thỏa đáng, xuất phát từ lợi ích của công ty, anh cảm thấy mình chắc chắn phải nhắc Vương Tri Tranh tránh mọi nguy hiểm.


Vương Tri Tranh suy nghĩ một chút nói: “Không sao, chỉ là chuyện tất yếu cũng không to tát gì.”
“…Cũng không muốn em rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.” Vương Tri Tranh  bổ sung.
Trần Hoài bừng tỉnh: “Anh lo lắng em và Lục Ngọc Ca…”


“Anh không lo lắng em, anh tin tưởng em có thể xử lý tốt tình cảm của bản thân.” Vương Tri Tranh cắt đứt lời Trần Hoài: “Thế nhưng anh không muốn Lục Ngọc Ca cứ mãi đeo bám xuất hiện ở trước mặt em.”
Trần Hoài cau mày: “Là sao?”


Vương Tri Tranh cười đến ý vị sâu xa: “Không phải em nghĩ Lục Ngọc Ca thật sự muốn theo đuổi Lý Thư Mộc đấy chứ?”
Trần Hoài không trả lời, cũng không cần trả lời
Bởi vì trên thế giới này, không ai rõ hơn Trần Hoài, căn bản Lục Ngọc Ca không có khả năng thích Lý Thư Mộc.


Càng không thể theo đuổi cô ta.
Hắn ta không thích con gái, nhưng với tính cách tính toán lợi ích thiệt hơn, nếu như hắn ta muốn kết hôn cũng sẽ chọn kết hôn với gia đình có bối cảnh cường đại tương tự như nhà hắn ta.


Cho dù Lý Thư Mộc có xinh đẹp hơn nữa nhưng gia đình bình thường không có bối cảnh, đối với hắn ta mà nói hoàn toàn không có lợi ích gì.
Bởi vì Lục Ngọc Ca tỏ ra ân cần đối với Lý Thư Mộc, cho nên Trần Hoài vẫn luôn không thể nào hiểu nối.


Nhưng nếu như nói hắn ta lợi dụng Lý Thư Mộc để tiếp cận mình, Trần Hoài cảm thấy cũng không đúng lắm.
Có lẽ có một chút thế nhưng vẫn cảm thấy không giống lắm.
Trần Hoài cố tình xóa bỏ toàn bộ quá khứ bởi vậy chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này.


Lúc này được Vương Tri Tranh nhắc nhở liền bừng tỉnh đại ngộ.
“Lý Thư Mộc cố ý thông qua điều khoản kia?” Trần Hoài hỏi.
“Không thể nói là cố ý hay không cố ý.” Vương Tri Tranh nói: “Bề ngoài thì điều khoản kia cũng không có vấn đề gì, có lẽ là cho Lục Ngọc Ca một cái ân tình.”


“Mà dù có điều khoản này hay không cũng không quan trọng, ngược lại kết cục cũng đã định trước.” Vương Tri Tranh nhìn Trần Hoài: “Nếu như gã biết cuối cùng em cũng bỏ qua chuyện này, ai biết gã có lại tới tìm em để nối lại tình cũ năm xưa?”


Trần Hoài ngẫm lại, Lục Ngọc Ca rất có thể sẽ làm việc này.
“Nhưng gã làm như vậy thì có lợi gì với Gia Da đâu?” đây mới là chỗ mà Trần Hoài nghĩ mãi không ra: “Tổn thất nhiều tinh lực vào chuyện này như vậy, mục đích cuối cùng lại là từ bỏ?”


“Lục Ngọc Ca sẽ không làm chuyện không có lợi.” Vương Tri Tranh tựa tiếu phi tiếu: “Vốn anh chỉ hoài nghi, thế nhưng nội dung bản hợp đồng này đã cơ bản chứng minh suy đoán của anh.”
“Suy đoán của anh?”
“Em biết kế hoạch Hùng Ưng của Gia Da chứ?”


Trần Hoài đương nhiên từng nghe nói tới, không chỉ biết mà Lục Ngọc Ca còn từng dùng điều kiện cho anh mức lương giá trên trời để anh về làm việc cho gã.


“Gia Da là công ty có truyền thống chế tạo nguyên vật liệu, cho tới nay mức độ tiêu thụ đều dựa vào các đại lý, đại lý ăn % chênh lệch giá, thế nhưng hiện tại thương mại điện tử chiếm ưu thế, các đại lý bị chèn ép, kế hoạch Hùng Ưng chính là muốn giảm bớt tiêu thụ qua đại lý mà thành lập một hệ thống bán hàng online của Gia Da.”


Vương Tri Tranh đơn giản nói qua nội dung chiến lược của Gia Da, Trần Hoài đã hiểu được điểm mấu chốt trong đó.
Thương mại điện tử, trong bối cảnh hiện tại, khả năng lớn nhất chính là bán hàng trực tuyến.


Mà dự án hiên tại Thái Thương đã chuẩn bị chính là một dạng thương mại điện tử vượt biên giới, nội dung cũng tương tự như kế hoạch Hùng Ưng, có thể nói cả hai chính là đối thủ cạnh tranh của nhau.


Nhưng như vậy, Lục Ngọc Ca còn muốn cùng Thái Thương hợp tác ở phương diện hậu cần, loại hành vi nhét dao vào tay đối phương như thế này không thể nghi ngờ là không hợp lý.
“Vậy gã tới tham gia thảo luận dự án này là có ý gì?”


“Hợp tác phân phối căn cứ dựa vào phương thức hoạt động mà tiến hành, cùng chúng ta đàm phán có thể tiếp xúc được rất nhiều tư liệu cùng thông tin vận hành thương mại điện tử, đối với kế hoạch của gã cũng có trợ giúp rất lớn.” Vương Tri Tranh khoát tay,


Trần Hoài cả giận nói: “Vậy anh còn bàn luận cái rắm.”
Vương Tri Tranh cười cười: “Giống nhau cả, chúng ta cũng có thể biết được thêm thông tin và tư liệu phân phối…”
Trần Hoài nhìn hắn, nội tâm thở dài, mình quả nhiên đã đánh giá thấp sự đa mưu túc trí của Vương Tri Tranh.


“Ừ, tiện đôi đường mà.” Vương Tri Tranh tổng kết.
Lúc tan tầm, Trần Hoài cùng một đám nhân viên văn phòng cười nói vui vẻ chuẩn bị tới chỗ ăn cơm, Ngụy Lai Thu  quả nhiên ân cần chạy tới chỗ Lý Thư Mộc: “Xe tôi vẫn còn 1 chỗ trống, nếu Thư Mộc không ngại có thể đi cùng tôi.”


Lý Thư Mộc ngọt ngào mỉm cười: “Vậy làm phiền anh.”
Sau đó, một đám người đứng chờ xe bus số 11 để tới nhà hàng ăn cơm liền thấy một chiếc xe thể thao cao cấp gào rú phóng qua trước mặt.
Kiều Tinh cảm khái: “Bỗng dưng tôi muốn đi chuyển giới.”
Những người khác đồng loạt liếc nhìn cậu ta.


Ngô Đế Lâm đồng tình: “Nhiều năm qua cậu phải che giấu bản thân chắc rất khổ cực đi?”
Kiều Tinh “Đậu” một tiếng: “Tôi chỉ là muốn có xe thể thao như thế đưa đón.”
Trần Hoài vỗ vỗ vai đồng nghiệp: “Lý mỹ nữ có xe đưa đón không phải vì là nữ mà là đẹp.”


Ngô Đế Lâm gật gù tán thành: “Không sai, cho nên ông không chỉ cần chuyển giới mà còn phải đập mặt xây lại.”


Tuy rằng Ngụy Lai Thu  chỉ là một tên công tử bột lang thang, thế nhưng trong các tình huống xã giao cũng biết nhìn trái nhìn phải, vô cùng khéo léo, tuy rằng có hiềm nghi dùng tiền tài địa vị để tán gái cũng không ảnh hưởng tới việc cậu ta nhanh chóng hòa nhập với quần chúng nhân dân.


Bữa cơm mới ăn được một nửa, Ngụy Lai Thu đã bằng thái độ thân dân hảo hữu cùng khí chất tu dưỡng tốt đẹp đã thu mua toàn bộ lòng dân tới 8,9 phần ngay cả Ngô Đế Lâm cũng lén tỏ ra tuy rằng Ngụy công tử có chút mù quáng thế nhưng thân tàn chí kiên, khuyết điểm không che được ưu điểm, cô quyết định tỏ ra lòng dạ bác ái mà thu cậu ta vào hậu cung.


“Aiz, tại sao nam nhân tốt đều chỉ để ý nhan sắc bề ngoài?” Ngô Đế Lâm rất thương tâm.
Trần Hoài cũng không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, không cách nào khác hơn là giữ im lặng.


“Nói đến cùng, vẫn là Vương tổng tốt nhất.” Ngô Đế Lâm rất nhanh thoát khỏi trạng thái bi thương, hai mắt tràn ngập trái tim màu hồng: “Vương tổng sẽ không quỳ dưới váy Lý nữ thần.”
Ừ, anh ta đang quỳ dưới đũng quần tây tôi nè.
Trần Hoài nghẹn đến khổ cực.


Bên kia, Ngụy Lai Thu  cùng mọi người tán gẫu xong một vòng, liền đem đề tài chuyển lên người Lý Thư Mộc: “Hiện tại,  phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có chuyên môn xuất sắc như Thư Mộc thực sự hiếm gặp.”
Sắc mặt Lý Thư Mộc e thẹn: “Nào có, anh quá khen rồi.”


“Tôi là ăn ngay nói thật.” Ngụy Lai Thu  nghiêm túc: “Hôm nay thấy được Thư Mộc thẩm tr.a hợp đồng, vừa cẩn thận vừa chuyên nghiệp, có pháp vụ tài giỏi như thế trong công ty, thực sự đã giúp công ty rất nhiều.”


“Cảm ơn anh đã khen.” Lý Thư Mộc khẽ mỉm cười, đáy máy lại lơ đãng quét qua Trần Hoài một cái: “Tôi vẫn còn kém lắm, Trần Hoài vẫn luôn không tin tưởng tôi như anh đâu.”
Đệch, không nhân cơ hội giẫm tôi một cước thì cô sẽ ch.ết à?!


Nội tâm Trần Hoài dựng thẳng ngón giữa, biết Lý Thư Mộc vẫn còn thù dai chuyện mình thẩm tr.a lại hợp đồng hôm nay, chỉ là không ngờ cô ta lại dám khiêu khích trực tiếp ngay trước mặt mọi người như vậy.
Hôm nay Lý Thư Mộc còn có cái mail của Vương Tri Tranh làm chỗ dựa, xem như đã đạp Trần Hoài một cái.


Ngụy Lai Thu  hiện đang là trợ lý cho Vương Tri Tranh, trên lý thuyết chút việc nhỏ ấy hẳn cũng biết một chút, cộng thêm, anh ta rõ ràng có hảo cảm với mình như vậy, Lý Thư Mộc chắc chắn Ngụy Lai Thu  sẽ nhân cơ hội mà giúp mình gõ Trần Hoài mấy cái.


Trần Hoài lại không nghĩ sâu như vậy, đơn giản coi như không nghe thấy tiếp tục ăn cơm.
Ngô Đế Lâm tai nghe tám hướng khẽ nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Trần Hoài, Lý nữ thần đang chọc ngoáy ông kìa!”
Trần Hoài: “Tôi điếc!”
Ngô Đế Lâm: “….Không tiền đồ!”


Trần Hoài cũng rất phiền muộn, tuy rằng anh không phải là bánh bao nhưng giữa chốn đông người một đại nam nhân lại đi tranh chấp cùng một nữ nhân, vô luận thắng thua cũng không dễ nhìn.
“Là vậy sao?” Ngụy Lai Thu  quả nhiên cười híp mắt nhìn về phía Trần Hoài.


Một bàn người nội tâm đều ca thán, xong đời, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra Ngụy tiểu công tử sẽ trút giận hộ Lý nữ thần rồi.


“Khó trách, tôi vẫn luôn cảm thấy Trần Hoài làm việc rất nghiêm cẩn.” Lời nói của Ngụy Lai Thu  hoàn toàn khác xa những gì mọi người tưởng tượng: “Cô xinh đẹp như vậy mà cũng không làm anh ấy mê muội, thực sự là một đồng nghiệp đáng để tin tưởng.”
Lý Thư Mộc: “…”


Lời này của Ngụy công tử thật logic không có chỗ chê.
Điểm đáng chê duy nhất chính là con người Ngụy công tử!
Trần Hoài cúi gằm mặt, giả bộ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong thế giới cua đồng.
Chỉ hy vọng mọi người đừng xếp chung anh và Ngụy Lai Thu  làm một.
Hết chương 42






Truyện liên quan