Chương 32: Bữa ăn của đại hôi lang
Thứ bảy, bên trong tiệm đồ
cổ, Vân Mộ Hoa và Tô Hàm một lần nữa hẹn nhau đi mua quà sinh nhật cho Vân
papa. Trong lúc hai người đang chọn lựa, một hồi chuông điện thoại rất không
đúng lúc liên tục vang lên.
“Alo…”
Đầu dây bên kia không
có tiếng hồi đáp. Vân Mộ Hoa nhìn vào
dãy số trên màn hình điện thoại, có chút quen quen.
“Xin chào, ai vậy?”
“Mộ Hoa…”
“Âu Dương Thuy?”
Sau khi Âu Dương Thụy thấp
giọng nói một câu kia, bên kia điện thoại liền hoàn toàn tĩnh lặng, thanh âm gì
cũng đều tắt ngấm.
“Này? Âu Dương Thụy?!” Vân
Mộ Hoa cảm thấy không ổn. Cậu liên tục gọi lại nhiều lần, thế nhưng vẫn không
có người bắt máy. Trực giác mách bảo cậu nhất định có chuyện gì đó xảy ra rồi.
“Tô Hàm, anh có việc gấp,
em cứ xem tiếp rồi tự chọn lấy một cái là được.” Sau khi vội vàng dặn dò một
câu, Vân Mộ Hoa tức tốc rời đi.
Thế nhưng, vừa ngồi lên xe,
cậu liền nhận ra mình căn bản không biết Âu Dương Thụy hiện tại đang ở chỗ
nào. Rốt cuộc là phải đi đâu để tìm anh ta đây? Cậu phóng xe với tốc độ nhanh
nhất có thể mà đi thẳng tới văn phòng luật sư của Âu Dương Thụy. Sau khi tùy tiện đỗ xe ở một góc ven đường,
Vân Mộ Hoa băng băng lao vào đại sảnh, một mạch chạy tới phòng làm việc của người
kia.
Không có? Nhìn văn phòng trống
trải không một bóng người, Vân Mộ Hoa bước chân như lướt gió phóng tới chỗ của thư
ký ở bên ngoài.
“Biết địa chỉ nhà luật sư của
văn phòng các cô không?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, anh có thể tới
phòng nhân sự hỏi thăm xem sao.”
Vật lộn một hồi, Vân Mộ Hoa
cuối cùng lấy được địa chỉ của Âu Dương Thụy ở chỗ phòng quản lý nhân sự.
Thì ra nhà trọ của người
kia lại gần nhà cậu như thế? Chỉ cách có hai con phố mà thôi.
Vân Mộ Hoa trong lòng tràn đầy kinh ngạc mà vươn tay bấm chuông cửa. Khoảng mười lăm phút sau, một
thân hình cao lớn suy yếu xuất hiện trước mặt, chầm chậm ngã lên người Vân Mộ
Hoa.
Âu Dương Thụy mở to đôi mắt,
phát hiện anh thế mà lại ngã vào người Vân Mộ Hoa rồi.
Vân Mộ Hoa cắn răng, âm thầm
chán nản, thế nhưng cũng không đành lòng đẩy đối phương ra.
“Khó chịu sao?”
“Ừ.”
Sắc mặt Âu Dương Thụy rất
khó coi. Thấy vậy, bàn tay Vân Mộ Hoa bất giác đưa lên sờ sờ cái trán đối
phương.
Trời… Thân nhiệt của anh ta
nóng đến dọa người.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Phát hiện trán người kia phát nhiệt nóng hầm hập, Vân Mộ Hoa kéo anh đi về phía
cửa ra vào.
“Không đi.” Âu Dương Thụy
vô thức cự tuyệt, “Uống thuốc hạ sốt là được rồi.”
“Không đi bệnh viện, vậy
anh gọi điện cho tôi làm cái gì?”
“Tôi biết cậu sẽ chăm sóc
cho tôi.” Âu Dương Thụy suy yếu mỉm cười, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ mờ mịt. Nếu
không phải anh đang dựa vào thân thể vững chắc của Vân Mộ Hoa, phỏng chừng đã
sớm ngã về phía trước rồi.
Chân mày Vân Mộ Hoa nhíu chặt
lại. Thằng cha này ngay cả sinh bệnh cũng không biết yên phận như thế! Nghĩ đoạn,
tay cậu hơi dùng sức đẩy một chút, khiến cho Âu Dương Thụy loạng quạng ngã gục xuống
sàn nhà.
“Âu Dương Thụy! Âu
Dương Thụy!” Vân Mộ Hoa đỡ lấy anh ta.
Gọi hồi lâu cũng không thấy
đối phương hồi đáp, Vân Mộ Hoa lôi lôi kéo kéo thân thể của người nào đó vào
trong phòng ngủ, một mạch kéo thẳng lên giường. Xong xuôi, Vân Mộ Hoa mới ngồi
phịch xuống một bên mà thở dốc.
Vân Mộ Hoa cố gắng chống đỡ
thân thể đã mỏi nhừ, lại chạy qua chạy lại trong căn phòng trọ của Âu Dương Thụy một
hồi mới tìm được một viên thuốc hạ sốt.
Sốt cao như thế này, uống
thuốc, chườm khăn lạnh lên trán chính là trình tự chữa trị thông thường.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng hết thảy mọi chuyện,
Vân Mộ Hoa mới phát hiện bản thân có bao nhiêu nực cười. Luôn miệng nói không
có cảm giác với Âu Dương Thụy, thế nhưng vẫn không tự chủ được mà chạy tới đây
chăm sóc cho anh ta.
Âu Dương Thụy, ba chữ kia đã
không còn là một cái tên đơn giản, nó đã thấm sâu vào cốt tủy, vào sinh mạng của
cậu kể từ những ngày tháng cùng chung sống với anh trước đây rồi. Sự thẩm thấu ấy
cứ tự nhiên như thế, nhẹ nhàng như thế, triền miên không thể nào ngừng lại.
Vân Mộ Hoa nhìn ngắm người
kia ở một cự ly gần, lại bất giác vươn tay gạt qua gạt lại mái tóc hỗn độn của đối
phương, ngón tay trong lúc vô ý khẽ chạm vào trán anh, thế nhưng người nọ ngủ
quá sâu, cho nên chỉ thoáng chút nhíu mày.
Bất giác, những chuyện cũ
đã qua bỗng nhiên tái hiện rõ rệt trong tâm trí cậu, từng đợt từng đợt ào ạt
không ngừng. Vân Mộ Hoa nằm vật xuống bên cạnh người Âu Dương Thụy.
Nhưng không ngờ sau một cái
đặt lưng này, Vân Mộ Hoa rốt cuộc chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Khi Âu Dương Thụy tỉnh lại,
vừa nhìn thấy người đang ngủ bên cạnh mình là ai, anh liền hắc hắc cười. Anh đã biết
Mộ Hoa đối với anh chính là dư tình chưa dứt. Cho nên, việc anh nằm điều hòa cả đêm hôm qua cũng
thật là đáng giá.
Mái tóc đen nhu nhuận của
Vân Mộ Hoa dán chặt lên vầng trán, bờ môi đạm nhạt khe khẽ bậm vào nhau… Bộ
dáng thoạt nhìn hết sức mê người kia khiến cho Âu Dương Thụy nhìn vào mà bụng dưới
dâng lên một luồng nhiệt khí vô cùng quen thuộc…
Vân Mộ Hoa chầm chậm mở mắt,
phát hiện một ánh nhìn chăm chú không hề chớp động đang dán lên người mình, tức
thì trống ngực đập dồn dập.
Khi sinh bệnh, Âu Dương Thụy
nhìn rất tiều tụy. Bởi vậy, mặc dù anh đã từng tổn thương cậu, nhưng Vân Mộ Hoa không
cách nào hung hăng bạo ngược được vào lúc này.
“Cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Ừ.” Âu Dương Thụy nhíu
mày, gật đầu.
“Sao đột nhiên lại sốt cao
như thế?” Vân Mộ Hoa sờ tay lên trán Âu Dương Thụy. Có vẻ như anh đã không còn sốt
cao như lúc trước. Vân Mộ Hoa đứng dậy, xuống giường rót một ly nước cho anh, “Khi
bị sốt phải uống nhiều nước một chút.”
Âu Dương Thụy ngồi dậy, dựa người vào sát thành giường,
ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn liên tục dán lên người Vân Mộ Hoa, chăm chú quan
sát đến mức khiến cho cậu có chút không được tự nhiên.
“Anh nghỉ ngơi thêm một lúc
nữa đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn.” Vân Mộ Hoa nóng lòng muốn thoát khỏi ánh nhìn bất
định của người kia, vội vã bỏ ra khỏi phòng. Đúng lúc này, một thanh âm khàn
khàn từ phía sau truyền đến.
“Cảm ơn.” Âu Dương Thụy làm bộ suy yếu mệt mỏi mà mỉm cười. Tất
nhiên anh sẽ không thể nói với Vân Mộ Hoa, đây là do anh cố tình chịu đựng điều hòa
giày vò một đêm nên mới ra nông nỗi…
Cửa phòng ngủ đã khép lại,
thế nhưng lời cảm ơn kia của Âu Dương Thụy vẫn hằn sâu trong tâm tưởng
Vân Mộ Hoa.
Từ khi nào anh ta lại trở
nên khách sáo khiêm nhường như vậy?
Vân Mộ Hoa hít sâu một hơi,
cố gắng trấn an bản thân mình. Cậu chán ghét loại quan hệ luôn ở làn ranh biên
giới này, hệt như đang bước đi trên mép bờ vực thẳm. Những nỗ lực bảo trì khoảng
cách lúc ban đầu đang dần dần tan biến. Vân Mộ Hoa hiểu được bản thân nói không
thích Âu Dương Thụy chính là nói dối mà thôi.
Nấu chút cháo, chuẩn bị vài
món đồ ăn kèm, Vân Mộ Hoa xoay người, bất chợt bắt gặp hình bóng Âu Dương Thụy
đang đứng ở cửa phòng bếp.
“Đói rồi sao?” Vân Mộ Hoa
lo lắng đi tới.
“Ừ, có chút.” Anh suy yếu mỉm
cười.
“Tôi nấu cháo rồi.” Vân Mộ
Hoa đặt cháo lên mặt bàn.
Âu Dương Thụy múc một thìa
cháo nhỏ, hơi hơi nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?” Phát hiện
anh ta một miếng cũng không ăn, Vân Mộ Hoa nhịn không được lên tiếng hỏi, “Anh
không thích ăn cháo?”
“Không phải không thích, mà
là không hiểu vì sao bị bệnh lại nhất định phải ăn cháo?” Âu Dương Thụy thản
nhiên nói, thuận miệng húp một thìa.
“Sinh bệnh đương nhiên là
phải ăn cái gì loãng và dễ tiêu một chút.” Đây chính là thường thức nha.
“Tôi đã rất lâu không sinh
bệnh rồi. Từ sau khi cậu rời đi, cũng rất lâu không còn ai nấu món này món nọ
cho tôi ăn nữa. Tại sao vẫn quan tâm lo lắng cho tôi? Cậu không phải chán
ghét tôi sao?”
“Ách…” Vân Mộ Hoa gương mặt thoáng ứng hồng, cặp mắt hết đảo trái rồi lại đảo phải, hoặc cũng có lúc hạ mi
nhìn xuống sàn nhà, nhất quyết không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Một ngón tay thon dài tao
nhã lại mạnh mẽ hữu lực vươn tới. Âu Dương Thụy khẽ nâng cằm Vân Mộ Hoa, vẻ mặt
lộ ra một tia chất vấn, “Mộ Hoa?”
Vân Mộ Hoa đầu óc hỗn loạn
cực kỳ, ấp a ấp úng. Đúng vậy! Vì sao mình còn muốn quan tâm đến anh ta?
“Anh đã không sao rồi, vậy
tôi đi trước.” Vân Mộ Hoa khó lòng giữ được vẻ thản nhiên mà đối diện với người
kia.
“Chờ một chút!” Âu Dương Thụy
gọi, không nhanh không chậm nêu ra yêu cầu, “Tôi vẫn là một bệnh nhân. Trước khi
rời đi, cậu không bón cho tôi ăn hay sao?”
“Bón cho anh ăn?” Vân Mộ
Hoa chấn động. Có lầm hay không?
“Đúng vậy.” Người bệnh
chính là lớn nhất, cho nên Âu Dương Thụy mặt dày cười cười, nói một cách vô cùng tự nhiên
thoải mái, “Người sốt cao bao giờ cũng mất hết khí lực. Cậu không phải nên làm người tốt thì làm đến cùng mà bón cho tôi ăn hay sao?”
Con cừu non nhanh chóng
ngoan ngoãn cắn câu đi…