Chương 44: 44: Em Chỉ Muốn Giúp Anh Tắm Thôi
Khương Tri Ly giống như vừa tỉnh táo lại được một chút, nhưng lại bị tiếng gọi này của anh làm cho ý thức của cô lại một lần nữa chìm vào trong làn suối, khiến cô hoàn toàn không xác định được phương hướng.
Khương Tri Ly miễn cưỡng dựa vào trên người anh, giống như là người không xương vậy, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Cô nhắm hai mắt lại, bỗng dưng nhẹ giọng lên tiếng: "Bây giờ em đang nằm mơ sao? Nếu không thì sao lại nghe thấy Phó Bắc Thần gọi em là bảo bối chứ...."
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, thanh âm trầm thấp dịu dàng: "Ừ, là mơ thôi."
Phó Bắc Thần cảm thấy rằng mình nhất định đã bị lây rượu từ cô.
Anh không có cách nào phủ nhận rằng trên người Khương Tri Ly lại có ma lực đến vậy.
Sẽ khiến anh làm những chuyện mà anh không thể làm, nói ra những lời hoàn toàn không giống với những gì anh sẽ nói ra được.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại vui vẻ chịu đựng.
Cam tâm tình nguyện, ngã ở chỗ cô, hết lần này đến lần khác.
Không biết đã qua bao lâu, bên trong phòng im lặng đến nỗi chỉ còn lại âm thanh chuyển động của kim đồng hồ.
Khương Tri Ly ở trong lòng anh cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, nhìn cô tỉnh táo hơn vừa rồi được một chút.
"Em phải đi vào nhà vệ sinh rửa mặt....."
Nói xong câu này, cô tự mình đứng vững rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Nhìn cô đi chầm chậm từng bước, Phó Bắc Thần nhíu mày lại nhưng anh vẫn không đi theo vào trong.
Anh cởi áo khoác trên người ra để lên ghế sofa, anh ngồi đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Phó Bắc Thần dứt khoát đứng dậy đi tới trước cửa nhà vệ sinh.
Anh gõ cửa hai cái, thấp giọng gọi cô: "Khương Tri Ly."
Không có ai trả lời.
Phó Bắc Thần cau mày lại, anh trực tiếp giơ tay lên mở cửa nhà vệ sinh.
Bên trong nhà vệ sinh, Khương Tri Ly cũng không hề ngoan ngoãn đứng bên cạnh bồn rửa mặt như cô đã nói, mà chạy tới vào trong phòng tắm, cầm vòi hoa sen trong tay, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, không biết cô đang nghiên cứu cái gì nữa.
"Em đang làm gì vậy?"
Bỗng nhiên anh lên tiếng, làm Khương Tri Ly sợ hết hồn, cô nghe thấy tiếng vừa ngẩng đầu lên thì vòi sen trong tay hướng thẳng vào người anh.
Không biết đã ấn công tắc nào, cạch một tiếng, nước phun thẳng ra làm ướt áo anh.
Bất thình lình như vậy, ánh mắt Khương Tri Ly vẫn còn thất thần, cô luống cuống đứng yên tại chỗ.
Lúc này Phó Bắc Thần mới phát hiện ra, cô hoàn toàn không tỉnh táo, vẫn còn đang say.
Anh cảm thấy đau đầu, để mặc nước chảy như vậy, đi đến bên cạnh cô tắt vòi hoa sen đi.
Ánh mắt Khương Tri Ly ngơ ngác nhìn anh, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng trên người anh trở nên trong suốt, cái áo ướt đẫm dính sát vào người, đường nét trên người anh lập tức hiện ra rõ ràng, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bụng của anh.....
Khiến người ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô im lặng nuốt nước bọt, nhỏ giọng lên tiếng chối bỏ trách nhiệm: "Em không có cố ý..."
Phó Bắc Thần giơ tay lên treo vòi hoa sen lại, nghe cô nói vậy anh khẽ cười, giọng điệu có hơi không nghiêm túc.
"Ừ, em chỉ muốn giúp anh tắm thôi."
Khương Tri Ly mím chặt môi lại, sau khi bị lộ tẩy thì có hơi chột dạ, chỉ có thể hốt hoảng đi vào phòng ngủ.
"Quần áo của anh ướt rồi, mặc lên sẽ bị bệnh đấy.
Hay là thay cái khác ra đi, trong tủ của em có....."
Anh nhướng mày, đi theo cô vào phòng ngủ, sau đó lại thấy cô mở tủ quần áo.
Bên cạnh những chiếc váy khác nhau, treo thêm một dãy áo sơ mi gọn gàng sạch sẽ.
Đây là chiến lợi phẩm lần trước đi cùng Diệp Gia Kỳ, sau khi mua xong Khương Tri Ly vẫn không tìm được cơ hội để đưa cho anh, đành phải treo chúng vào tủ quần áo của mình trước.
Nhìn hoàn toàn lạc lõng, nhưng lại hài hòa đến lạ.
Khương Tri Ly lấy ra một cái rồi nhét vào trong ngực anh, giọng điệu vô cùng hào phóng: "Đây, anh mặc vào đi."
Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn, anh nhíu mày, thấy Khương Tri Ly không có ý định tránh đi.
Anh thấp giọng hỏi: "Muốn xem anh thay quần áo à?"
Gò má Khương Tri Ly đỏ bừng lên, ánh mắt cô vẫn còn men say, cô hoàn toàn không ý thức được bây giờ mình đang nói gì.
Cô hất cằm, dáng vẻ cây ngay không sợ ch.ết đứng hỏi ngược lại: "Không được à? Cũng đâu phải là em sẽ không chịu trách nhiệm."
Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm cô một lúc, sau khi xác nhận rằng cô vẫn chưa tỉnh táo, cuối cùng anh bất lực thở dài.
Anh giơ tay lên, bắt đầu cởi cúc áo đầu tiên.
Khương Tri Ly nhìn anh không chớp mắt, cô lặng lẽ nuốt nước bọt.
Cô thực sự không hiểu, tại sao động tác cởi quần áo của một người lại có thể đẹp như vậy.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, khớp xương rõ ràng, lúc anh cởi cúc áo, động tác thong thả chậm rãi, không hề vội vã.
Chiếc cúc thứ hai....
Chiếc cúc thứ ba....
Cuối cùng, chiếc áo sơ mi ướt sũng được anh cởi ra, đường cong săn chắc của cơ bắp hoàn toàn lộ ra, nước da trắng lạnh, dưới ánh đèn nhìn vô cùng mát mẻ, cơ bụng rõ ràng, cùng với đường nhân ngư kéo dài đến tận eo, phần còn lại được chiếc quần tây che khuất.
Khuôn mặt Khương Tri Ly càng ngày càng nóng, trái tim cô đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên bụng anh, vẻ mặt nhất thời ngẩn ra.
Trên đó có một vết sẹo vô cùng dọa người, phá hủy hoàn toàn nét đẹp ban đầu, nhưng lại thêm vài phần hoang dã, tùy ý.
Sao anh lại bị thương nặng như vậy chứ?
Đôi môi đỏ mọng của Khương Tri Ly khẽ nhếch lên, lồng ngực cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, cô nhất thời không biết nên hỏi gì, cô vô thức đưa tay ra muốn sờ lên vết sẹo, lại bị anh giữ ngón tay cô lại.
Anh rũ mắt xuống, dùng một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại chậm rãi cài cúc áo, dưới ánh nhìn của cô, anh mặc áo vào, che vết sẹo kia lại.
Thấy Phó Bắc Thần không định nói cho cô biết, Khương Tri Ly mím chặt môi, giọng nói cũng run run.
"Bị làm sao vậy?"
Động tác nhỏ của anh không ngừng lại, ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng: "Chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
Không biết tại sao, vào khoảnh khắc cô nhìn thấy vết sẹo kia, Khương Tri Ly lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm đó.
Mức độ của vết thương này hẳn là không kém so với lần cô gặp chuyện.
Không biết tại sao, trong lòng cô lại có một cảm giác khó hiểu kỳ lạ.
Khương Tri Ly ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt cô vẫn còn mơ hồ nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Phó Bắc Thần, anh đừng lừa dối em, có được không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt anh khẽ chuyển động, nhưng vẫn không lên tiếng.
Không nhận được câu trả lời của anh, Khương Tri Ly cúi đầu xuống, ánh mắt trở nên hoang mang.
Cô lẩm bẩm một mình: "Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện?"
Cô còn chưa nói xong, Khương Tri Ly đã leo lên giường, quấn chăn kín mít, quay lưng về phía anh, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Phó Bắc Thần đứng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng của anh chưa bao giờ hoảng hốt như thế, nhưng dần dần bị anh ép xuống.
Không biết đã qua bao lâu, anh ngồi xổm xuống, yết hầu anh trượt nhẹ, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
"Vậy còn em, sao ban đầu lại rời đi."
Ý thức của Khương Tri Ly hoàn toàn bị nuốt chứng, hình ảnh kia lại hiện lên trong đầu cô, từng cái từng cái một, khiến cô dần dần không phân được đây là hiện thực hay là đang mơ.
Bên tai cô, lời nói của anh như xa như gần, xa như thể nó dường như đến từ một thế giới khác.
Bên trong căn phòng tĩnh lặng, cô nhỏ giọng khóc, cô đè nén tiếng nức nở đứt quãng của mình bên trong chăn.
"Bởi vì....!anh xứng đáng với những gì....!tốt đẹp nhất trên đời."
Mà tất cả những thứ này, vốn dĩ không bao gồm cả cô.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khương Tri Ly thức dậy, đầu đau như búa bổ.
Trong nhà không có ai, nhưng ở đầu giường lại có một ly nước mật ong ấm, trên bàn ở trong phòng bếp có đồ ăn sáng của Từ Ký mà cô thích nhất.
Những chuyện xảy ra đêm hôm qua, trí nhớ của Khương Tri Ly đã hoàn toàn bị ngắt quãng.
Cô chỉ có thể mơ hồ nhớ được, hình như Phó Bắc Thần đã quay lại....
Sau đó ở trong nhà vệ sinh, dường như người anh ướt sũng.....!Còn là do cô làm.
Về sau xảy ra chuyện gì nữa vậy?
Khương Tri Ly cau mày, cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, hình ảnh kia lóe lên trong đầu cô.
Cô cầm điện thoại bên cạnh gối lên, vừa định gửi tin nhắn WeChat cho Phó Bắc Thần thì bỗng nhiên dừng lại.
Không đúng, sao cô lại chủ động gửi tin nhắn WeChat cho anh chứ!!
Chuyện anh lừa cô, cô vẫn chưa bỏ qua đấy!
Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên, là Diệp Gia Kỳ gọi đến.
Ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Gia Kỳ vội vàng lên tiếng: "Alo, chị dâu, gần đây có người lạ nào đến tìm chị không?"
"Người lạ?"
"Đúng vậy, chính là....." Diệp Gia Kỳ do dự một chút, cô đành phải bất đắc dĩ nói: "Chính là ông nội em."
Khương Tri Ly à một tiếng, ngữ khí cố gắng thả lỏng: "Gặp rồi."
Diệp Gia Kỳ há hốc mồm: "Ông ấy tìm chị sao Anh em có biết không?"
Khương Tri Ly suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Chị không nói cho anh ấy."
Diệp Gia Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực sau đó mới an ủi cô: "Không sao đâu chị dâu, chị đừng lo lắng, bất kể ông nội em có nói gì, chị đừng nghe là được."
Khương Tri Ly mỉm cười, "Biết rồi."
"Đúng rồi Gia Kỳ này, " cô dừng lại một chút sau đó chậm rãi hỏi: "Anh em trước đây có từng gặp chuyện gì ngoài ý muốn, bị thương nặng không?"
"Bị thương á?" Diệp Gia Kỳ bối rối, che micro, quay đầu lại hỏi Hoắc Tư Dương đang ở bên cạnh, "Anh ta trước đây từng bị thương à? Hình như không có đúng không, sao em chẳng có ấn tượng chút nào vậy."
Ánh mắt Hoắc Tư Dương hơi ngưng lại, sau đó khôi phục lại như thường.
Anh bình tĩnh trả lời: "Anh cũng không có ấn tượng gì, chắc là chuyện nhỏ thôi."
Diệp Gia Kỳ không nghi ngờ gì gật đầu một cái, rồi nói vào trong điện thoại "Chị dâu, chắc là không có gì đâu, nếu là chuyện lớn nhất định em biết rồi."
Khương Tri Ly cầm điện thoại, cô trầm ngâm nói: " Được, chị biết rồi."
Không biết tại sao, trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Phó Bắc Thần anh ấy dường như còn giấu cô rất nhiều chuyện.
Cùng lúc đó, bên trong căn biệt thự ngoài ngoại ô.
Phó Chính Kình ở trong thư phòng cầm bút luyện chữ, ngoài cửa, quản gia vội vàng gõ cửa bước vào.
Vẻ mặt quản gia căng thẳng: "Chủ tịch Phó, thư ký của Phó tổng đến."
Nghe vậy, Phó Chính Kình buông bút xuống, ông nheo mắt lại: "Thư ký?"
Ông còn tưởng rằng Phó Bắc Thần sẽ không kiên nhẫn được, tự mình đến đây tìm ông.
Quản gia gật đầu, đặt đồ trong tay lên trên bàn: "Đúng vậy, thư ký chỉ đưa một sấp tài liệu."
Phó Chính Kình mở túi tài liệu ra, vẻ mặt lập tức tối sầm lại.
Ngay sau đó, ông ta đập mạnh tờ giấy xuống đất, nội dung bên trong lập tức lộ ra bên ngoài.
Là một lá thư từ chức đã soạn đầy đủ.
Khỏi cần nói cũng biết anh đang cảnh cáo.
Thậm chí còn không thèm đến gặp ông, Phó Bắc Thần đã làm chủ được tình hình.
Dù sao thì bây giờ, Phó Bắc Thần từ lâu đã không còn là cậu thiếu niên bị người khác khống chế nữa rồi.
Cũng không còn là bù nhìn để mặc ông điều khiển.
Phó Chính Kình đập nghiên mực để trút giận, lồng ngừng không ngừng phập phồng, tim cũng bắt đầu đau vì tức giận.
Ông còn chưa kịp lấy thuốc trong ngăn kéo ra, quản gia lại gõ cửa: "Chủ tịch Phó, anh Thương đến rồi."
Bên trong phòng trà.
Vẻ mặt Thương Diễm hơi tiều tụy, nhìn sắc mặt ông lão ngồi đối diện cũng không được tốt, anh cũng không định vòng vo nữa.
"Chủ tịch Phó, tôi hi vọng ông có thể giúp tôi.
Con số mà Phó tổng yêu cầu, tôi thật sự không đưa nổi."
Nghe vậy, Phó Chính Kình cười lạnh: "Cậu Thương nói chuyện thú vị nhỏ.
Rõ ràng là cậu khăng khăng muốn hợp tác với tên ngốc Hàn Tử Ngộ kia, cuối cùng lại thua Phó Bắc Thần, liên quan gì đến tôi."
Vẻ mặt Thương Diễm cứng đờ, anh không dám tin rằng ông ta sẽ dứt khoát trở mặt không nhận người như vậy.
"Chủ tịch Phó, ông nói như vậy có hơi qua cầu rút ván.
Nếu như lúc đầu không phải ông tiết lộ chuyện con riêng cho Hàn Tử Ngộ, mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức này."
Vẻ mặt Phó Chính Kình vẫn lạnh lùng, ông không hề khách khí mà trách mắng: "Bản thân mình kém cỏi hơi người khác, trách được ai? Không phải tôi chưa từng giúp cậu, nhưng hợp đồng là cậu tự ký, bây giờ đến xin tôi giúp, tôi dựa vào cái gì mà lại giúp cậu lần hai."
"Quản gia, tiễn khách."
Sau khi ra khỏi biệt thự, Thương Diễm ngồi trong xe, vẻ mặt u ám.
Hợp đồng mà trước đây anh đồng ý với Phó Bắc Thần, anh còn cho rằng cùng lắm là gom hết tài sản mấy năm nay anh tích góp được, chắc là đã đủ rồi, nhưng lại không ngờ rằng, còn thêm dự án trước đây xảy ra sai sót, anh ta bây giờ hoàn toàn không thể đưa ra nổi 5% lợi nhuận kia theo yêu cầu của hợp đồng.
Mà bây giờ, ông cụ Phó cũng bỏ mặc anh, nhưng chuyện này cũn nằm trong dự liệu của anh.
Nếu như đã trở mặt không nhận người như vậy, anh cũng không cần niệm lại tình xưa làm gì.
Nhưng mà may mắn thay, anh đã giữ lại quân cờ cuối cùng.
Không biết đã qua bao lâu, các đốt ngón tay cầm vô lăng của anh bị nắm đến trắng bệch.
Cuối cùng, Thương Diễm dừng xe lại bên đường, anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Sau vài hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.
Thương Diễm miệng mỉm cười nhưng ánh mắt không hề có ý cười: "Phó tổng, có một giao dịch, không biết anh có hứng thú hay không."
"Một tỷ, đổi lấy chân tướng năm đó cô ấy rời đi."
- --
Thông báo nhỏ xíu: Ờm, chuyện là hôm qua mình deactivate fb cá nhân và rồi khi activate lại thì cái page cũng đi ăn Tết sớm luôn, chưa biết ngày về -.-.
Btw, chúc mọi người năm mới vui vẻeeeee..