Chương 11: Một người một núi gọi là tiên
Trong một sơn động không lớn, Trương Nhược Trần nhìn ra ngoài thử.
Mưa rơi róc rách, tưới xuống lá cây làm chúng thêm xanh tươi. Nước mưa trên tảng đá chảy xuôi xuống dòng suối, bắn lên những tia bọt nước nhỏ óng ánh.
Tiếng nước chảy róc rách, ngẫu nhiên còn có tiếng chim hót càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch bên trong ngọn núi này.
"Ve kêu rừng càng tĩnh, chim hót núi càng lặng."
Trong lòng Trương Nhược Trần cảm thụ rồi chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào trong một loại trạng thái kỳ diệu huyền ảo.
Cả người tựa hồ như đã hợp nhất với trời cao, tâm thần phân tán ra giữa đất trời, cảm thụ sướng vui giận buồn của sông núi nơi đây.
Trong thế giới tâm linh của Trương Nhược Trần có một vòng mặt trời đang co lại không ngừng, mà tính quang (1) bản nguyên yếu ớt kia lại đang dần lớn lên.
Mặc dù tốc độ tăng trưởng của tính quang bản nguyên kia rất chậm, chậm hơn tốc độ biến mất của vòng mặt trời kia cả trăm tỷ lần nhưng khi tâm linh Trương Nhược Trần lắng đọng lại thì theo bản năng cảm thấy rằng như thế là đúng.
Bởi vì đó là sức mạnh tâm linh mà sư phụ lưu lại, mặc dù vô cùng mạnh mẽ nhưng rốt cuộc vẫn không phải là của mình.
Dùng sức mạnh tâm linh của sư phụ làm nhiên liệu, dùng núi sông nơi đây làm cơ hội để suy đoán cảm thụ được đất trời này.
Người tu đạo chỉ cầu thành tiên, mà tiên giả lại dựa vào núi kề, một người một núi gọi là tiên.
Tu hành Đạo môn không giống với tu sĩ Võ đạo, lấy chiến nuôi chiến, càng đánh càng hăng; cũng khác với tu hành Nho môn, học, học nữa, học mãi mà tu thân dưỡng tính.
Tu sĩ Đạo môn, người bắt chước đất, đất bắt chước trời, trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước tự nhiên (2), ở trong khắp cả núi sông, ở trong vạn vật đất trời, ở trong tinh tú trời trăng.
Cổ nhân chi quan vu thiên địa, sơn xuyên, thảo mộc, trùng ngư, điểu thú, vãng vãng hữu đắc, dĩ kỳ cầu tư chi thâm nhi vô bất tại dã. (3)
Người đời nói Đạo môn không làm bậy không tranh giành, thật ra không phải là không tranh, mà là sở cầu của Đạo giả khác với người đời mà thôi.
Nhờ sự giúp đỡ từ sức mạnh tâm linh khổng lồ của sư phụ nên tâm linh của Trương Nhược Trần đã trưởng thành rất nhanh chóng, mà tính quang bản nguyên kia cũng bắt đầu ngưng lại thành thực thể.
Tất nhiên có qua thì phải có lại, vòng mặt trời kia đã co lại hơn một nữa, có thể nói rằng là dùng trăm tỷ chỉ để đổi một.
"Tính quang bản nguyên của ta đã ngưng thành thực thể rồi, nhưng tâm ta chưa từng có biến, muốn chân chính khai sáng Đạo tâm thì như thế vẫn chưa đủ."
Thật lâu sau Trương Nhược Trần mới tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định, vẻ mặt không diễn tả thành lời được, tự mình lẩm bẩm.
Khai sáng Đạo tâm này không tính là tu vi Chân Khí, cũng không phải tu hành của nhục thể, mà là chỉ ý chí chứng ngộ của tâm linh.
Có rất nhiều vị đại năng từng nói, tu đạo là tu tâm, ý chí tâm linh mới là nền tảng của tu hành, nghe đồn rằng người có tâm linh mạnh mẽ thì dùng ý cảnh cũng có thể hô gió gọi mưa, làm cho đất trời rung chuyển.
Người có ý chí khổng lồ có thể dùng tâm linh để đánh vỡ thời không, thấu rõ được hết thảy quá khứ và tương lai, bên trong thế giới rộng lớn này cứ hễ có người nghĩ đến hắn thì hắn có thể nháy mắt đã phát hiện ra, sau đó chỉ cần nghĩ trong đầu thôi cũng có thể trong chốc lát xóa bỏ hoặc đoạt xá người nghĩ đến hắn kia.
Còn có nghe đồn rằng Đạo tổ đã dùng ý chí của mình để thế cho ý trời, tạo thành Thiên Đạo.
Đương nhiên tu hành ý chí tâm linh thì rất huyền diệu, đồng thời cũng không có cơ sở gì để lần mò, Trương Nhược Trần cũng chỉ mới cất được bước đầu tiên mà thôi.
"Ta ở đâu thế?"
Lúc này, cô bé tai mèo mà Trương Nhược Trần cứu về kia đã tỉnh dậy, giọng nỉ non nói.
"Nơi này à?" Trương Nhược Trần quay đầu nhìn nó một cái rồi cười nói: "Nơi này chỉ là một sơn động bình thường thôi."
Cô bé thấy Trương Nhược Trần quay đầu thì ngẩng lên nhìn thử, xong lại bỗng cúi gầm xuống chẳng nói lời nào nữa.
Trương Nhược Trần nhìn đạo bào của mình một lát rồi không nhịn được mà bật cười, đây là yêu quái nhà ai? Sao lại hướng nội như thế? Chẳng nói câu gì cả.
Có điều bần đạo phải hao phí bao nhiêu chân khí cùng đan dược mới cứu được muội đấy, im lặng như thế thì tiếc lắm, meo một tiếng đi, không phải tốt hơn sao.
Nhất là cái tai kia, sờ lên thì thấy lông rất mềm, rất thoải mái.
À... Bần đạo không phải tên cuồng tai thú của la lỵ (4) đâu, chẳng qua lúc chữa thương thì lỡ sượt tay qua thôi.
Ừa, không sai... Chỉ lỡ sượt tay qua mà thôi!
Tựa hồ nghĩ đến điều này khiến Trương Nhược Trần lúng túng mà nói: "Muội đừng sợ, ta tuy là đạo sĩ nhưng hôm nay không trừ yêu."
Cơ mà phản ứng của cô bé khiến cho Trương Nhược Trần rất thất vọng, bởi vì nó chẳng có chút phản ứng gì cả.
Trương Nhược Trần gãi gãi gáy, nói tiếp: "Muội là yêu quái chỗ nào?"
Tựa hồ đã nói trúng chỗ cô bé để tâm, bỗng cô bé ngẩng phất đầu lên, vừa kiên định vừa sắc lẻm mà nhìn Trương Nhược Trần: "Muội không phải yêu quái!"
Bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau chẳng nói gì, ánh mắt quật cường kia khiến Trương Nhược Trần cảm thán, cái tính tình con lừa (5) này đúng là giống với lão đầu đen nào đó mà.
"Được rồi, muội không phải là yêu quái, thế thì dù sao cũng có một cái tên đúng không, muội tên gì? Nhà ở đâu?"
"..."
"Muội mà cứ chẳng nói chẳng rằng gì như thế này thì sẽ khiến bần đạo xấu hổ lắm, ít nhất cũng nói một câu đi, tốt xấu gì bần đạo cũng cứu muội mà đúng không?"
Trương Nhược Trần nhìn dáng vẻ lặng thinh của nó thì không khỏi khẽ lắc đầu, đứa nhỏ này rốt cuộc đã có chuyện gì?
"Cửu Cửu, muội là Cửu Cửu."
Thì ra tên là Cửu Cửu, đúng là cái tên dễ nghe, sau đó Trương Nhược Trần lại hỏi: "Vậy Cửu Cửu này, vết thương trên người muội là đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Bọn họ nói muội là yêu quái rồi đánh muội." Cửu Cửu nói đến đây thì không kiềm được rơi nước mắt, nhưng chỉ dám nức nở trong im lặng, thế mới khiến người ta đau lòng.
Có điều chỉ rơi xuống có vẻn vẹn hai giọt lệ thì nó đã nhanh chóng lau đi nước mắt của mình rồi cố nén nhịn.
Đúng là một đứa trẻ cứng cỏi!
"Vậy muội không đánh trả à?"
Cửu Cửu lắc đầu, nói: "Đạo trưởng ca ca, muội sẽ không ra tay với người trong thôn đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì muội sợ... Muộn sợ muội đúng là yêu quái, sẽ đánh ch.ết bọn họ."
Nói đến đây thì thân thể của Cửu Cửu không ngừng run rẩy, nó sợ nhất không phải là bị người ta đánh đập, mà là sợ nó đúng là yêu quái.
"Đạo trưởng ca ca, cảm ơn huynh đã cứu muội, muội phải đi... Muội có thể đúng là yêu quái, nếu đi cùng thì chắc chắc sẽ liên lụy đến huynh... Tạm biệt!"
Bóng dáng nho nhỏ, quật cường đứng dậy, run rẩy lẩy bẩy, nhưng lại không muốn liên lụy đến Trương Nhược Trần nên quyết tâm bỏ đi.
Thật ra thương thế của nó vẫn chưa tốt lên được, cho dù Trương Nhược Trần đã cho nó dùng đan dược tốt nhất, cũng đã dùng chân khí đã chữa thương cho nó, nhưng vẫn chưa thể khỏi hẳn.
Còn chưa đi được mấy bước thì đã đau đến lảo đảo sắp ngã, nhưng nó lại cắn răng không cho mình ngã xuống.
Trương Nhược Trần định đưa tay ra đỡ thì bị nó hất ra: "Không sao đâu đạo trưởng ca ca, Cửu Cửu có thể làm được."
Không sao cả, ông nội đi rồi thì chẳng qua cũng giống như ba năm trước đây, trở về với lúc chỉ đơn côi một mình mà thôi.
Không có gì phải sợ cả!
Không thể, không thể liên lụy đến vị ca ca này được.
Đúng là một cô bé vừa lương thiện vừa kiên cường, kiên cường đến đau lòng.
Trương Nhược Trần bị Cửu Cửu chối từ ý tốt thì cũng không nổi giận với cô bé mà chỉ lựa chọn tôn trọng quyết định của nó.
Một đứa bé có thể kiên cường tự lập không phải là trưởng thành sao?
Tất nhiên Trương Nhược Trần vẫn đưa cho nó vài bình đan dược chữa thương.
Bóng dáng nhỏ gầy của cô bé phản chiếu lại dưới ánh tà dương, từng bước tập tễnh bước đi khiến cho người ta nhìn lại có cảm giác nghẹn ngào chạnh lòng.
Tâm thần Trương Nhược Trần thoáng ngẩn ngơ, y như mơ hồ thấy được bóng dáng của một bé trai, hai bóng dáng cũng tựa nhau.
Cùng không có nơi nương thân.
Cùng làm lòng người xót xa.
Nhưng lại cùng quật cường như nhau.
Cũng cùng cứng đầu như lừa vậy!
***
(1) tính quang: ánh sáng vốn có.
(2) trích trong "Đạo Đức kinh", ý chỉ Đạo quy luật thành hình vốn là do tự nhiên mà vậy.
(3) Là một đoạn trong "Du bao thiền sơn ký"
Dịch nghĩa: Người cổ đại quan sát đất trời, sông núi, cỏ cây, động vật, chim thú, thường có kết quả tốt là bởi vì bọn họ suy nghĩ về mỗi phường diện rất sâu sắc và đầy đủ mọi mặt.
(4) la lỵ: ý chỉ những bé gái khoảng tầm 12 tuổi, là ở độ tuổi có dấu hiệu phát triển nhưng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
(5) tính tình con lừa: ý chỉ tính tình không tốt, dễ nổi điên, thích nổi giận.