Chương 12
Thân thể mềm mại bị Tần Phát Huy mạnh mẽ tiến vào, Thái Hiên Sinh lớn tiếng kêu to, thanh âm đau đớn lúc này ở phòng khách yên tĩnh càng không ngừng quanh quẩn.
Nhìn đối phương khóe mắt chảy ra nước mắt thống khổ Tần Phát Huy không có nửa điểm đồng tình, chỉ hung hăng bắt lấy đầu hắn, để con ngươi đen thẳng tắp chăm chú nhìn mình, bên miệng gợi lên một tia hài hước cười nói: “Yên tâm, tao có thể cho mày bao nhiêu đau, thì có thể cho mày bấy nhiêu thích. Ngoan ngoãn hưởng thụ tư vị tại địa ngục và thiên đường xuyên qua đi……” Nói xong, liền ở huyệt đạo tràn ngập máu tươi va chạm, độ mạnh yếu to lớn tựa hồ muốn đem đối phương tử trong tới ngoài tr.a tấn chí tử.
côn th*t no đủ thật lớn càng thêm dùng sức hướng trong cơ thể đối phương không ngừng ra vào, bị đau đớn không thôi mãi không ngừng lại tr.a tấn thần trí, Thái Hiên Sinh đã sớm đau không khóc được.
“Xem mày sau này còn dám tới tìm anh họ tao không!” Tần Phát Huy hừ lạnh một tiếng, ác ý uy hϊế͙p͙. “Ô ô……” Thái Hiên Sinh trên mặt dính đầy nước mắt ở dưới thân Tần Phát Huy giống công cụ bị người tàn phá, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
“Anh họ tao ở với chị dâu rất tốt, không cần tiện nhân như mày ở bên cạnh châm ngòi thổi gió!” Tần Phát Huy khoái trá nhìn đối phương bị mình tr.a tấn không thể phản kháng, cuối cùng mang theo ý cười nói ra ý đồ mình đến.
Thái Hiên Sinh cúi thấp đầu mơ hồ nhỏ giọng đáp: “Tôi không …… Tôi không có……”
“Cái gì? Mày không có? Tao không tin! Mày cùng anh họ ở chung nhiều năm như thế, không thể nào mày làm kẻ quân tử không có nửa điểm tư tâm?!” Tựa hồ nghe câu trả lời của Thái Hiên Sinh, Tần Phát Huy vừa nói vừa cười ha ha, rồi mới đột nhiên đưa hắn cuốn lại gần, nắm chặt đầu của hắn phát tiết, giống như kỵ mã thô bạo mà thao hắn —.
“Nói cho mày biết! Chỉ cần vẫn còn Tần Phát Huy tao một ngày, mày tuyệt đối không có khả năng tổn thương anh họ tao! Đồ đê tiện!” côn th*t cực nóng hung hăng dùng sức đụng tới đỉnh trong cơ thể Thái Hiên Sinh, một cái lại một cái nhập thật sâu. “Đáng ch.ết…… Mày thực con mẹ nó nhanh!” (Vũ: Mẹ kiếp, anh thật là cmn đáng ghét TT)
“A a a a –” Thái Hiên Sinh cảm thấy sắp hỏng mất quát to, cuồng loạn xoay thắt lung.
“Ân…… A…… Mày thật là tao hóa *** đãng……A a a —-” Tần Phát Huy thô kêu lên, điên cuồng mà trừu sáp, trạc thứ, xỏ xuyên qua, ở trong Thái Hiên Sinh liều mạng va chạm, sau một tiếng gầm dã thú đem dịch thể bắn sâu vào bên trong cơ thể hắn.
Tràng vách mẫn cảm bị lửa nóng dịch thể của đối phương chạm tới, Thái Hiên Sinh cả người kịch liệt run run, thân mình một trận điên cuồng mà run rẩy, thế nhưng cũng khóc lên bắn tinh –.
Tần Phát Huy khí suyễn xuống, nhìn nam nhân dưới thân sau cao trào vốn gương mặt cương nghị nay bày ra tư thái yêu diễm, hai mắt lâm vào mờ mịt không hề phản kháng.
Hắn không biết có phải hay không bị vẻ mặt này của nam nhân mê đảo, nguyên bản Tần Phát Huy muốn một lần chạy lấy người đem nam nhân nâng lên thân, dùng sức mở ra hai chân hắn, rồi một cái động thân lại xâm nhập sâu trong năng tràng kia vừa mới bị mình thao nhuyễn –.
Không biết qua bao lâu, Thái Hiên Sinh khôi phục ý thức chậm rãi mở ra hai mắt, còng tay trên hai tay đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại hai dấu vết đỏ tươi màu máu lúc ấy liều mạng dãy dụa. Đồng thời người xâm phạm mình Tần Phát Huy cũng không thấy bóng dáng, phòng khách to như vậy chỉ còn có hắn một người.
Toàn thân cao thấp đau đớn không thôi Thái Hiên Sinh dùng sức ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ đối diện, thì ra thời điểm sau khi hắn bị Tần Phát Huy xâm phạm mất đi ý thức ngất đi, đã là buổi tối.
Hắn cố gắng muốn đứng lên, lơ đãng hướng hạ thân đau đớn của mình liếc mắt một cái, chỉ thấy đến một ít trọc dịch màu trắng lẫn tạp với máu tươi chảy ra nơi huyệt khẩu.
Này là máu của mình, cùng đối phương……
Thái Hiên Sinh đã không biết nên suy nghĩ ra sao chuyện phát sinh trên người mình trước đó, nôn –– vị bộ giống như hỏa thiêu sôi trào, nhìn thấy cảnh tượng chán ghét như thế không thể kiềm được, nhanh che miệng của mình, lập tức từ bên cạnh lấy ra một thùng rác nhỏ, cả người bắt đầu nôn mửa.
Đến tận khi hắn không nôn ra thứ gì, thậm chí ngay cả dịch vị đều toàn bộ nôn ra, Thái Hiên Sinh cả người lập tức hư thoát, không để ý dơ bẩn tùy ý nằm trên mặt đất, con ngươi trống rỗng không tiếng động lặng lẽ nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu…..
Hai tháng sau –.
Thái Hiên Sinh mặc áo bác sĩ màu trắng mặt không chút thay đổi từ một gian phòng, bệnh đi ra, đi đến cạnh thang máy nhìn thấy một đám người đang muốn lên thang máy đứng chờ. Tựa hồ không muốn đợi thêm, Thái Hiên Sinh nhìn đồng hồ mang trên cổ tay một chút, rời khỏi nơi đợi thang máy đi đến chỗ thang bộ.
“Bác sỹ Thái…… Bác sỹ Thái……” Vừa đi được một nửa thang bộ Thái Hiên Sinh bỗng nghe thấy phía sau có người gọi mình, vội vàng quay đầu chỉ thấy một hộ sỹ trẻ hướng mình chạy đến.
Nữ hộ sỹ chạy tới nơi, cầm trong tay một sổ bệnh giao cho Thái Hiên Sinh, rồi mới nói: “Bác sỹ Thái, đây là sổ bệnh của một bệnh nhân mới vào bệnh viện……”
Thái Hiên Sinh tiếp nhận sổ bệnh hộ sỹ đưa qua, lạnh lùng đáp: “Tôi biết rồi! Còn có chuyện gì quan trọng sao?”
Nghe vậy, hộ sỹ vừa đến bệnh viện này không bao lâu đã sớm nghe các hộ sỹ nhắc tới vị bác sỹ Thái Hiên Sinh này là nam nhân rất mị lực kiêm kỹ thuật chữa bệnh đặc biệt giỏi, sau cô cũng gặp qua người này vài lần, quả thật có loại mị lực làm cho thiếu nữ lâm vào khuynh đảo, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.
Chính là không biết gần đây bác sỹ Thái có chuyện gì, trở nên có điểm là lạ. Trước kia hắn thoạt nhìn rất có tinh thần, thường xuyên mỉm cười cùng một ít đồng sự nói chuyện, trao đổi với nhau, nhưng là hắn hiện tại đến tột cùng không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn thân phát ra một cỗ cảm giác âm trầm để cho người khác căn bản không thể tới gần, hơn nữa có vẻ đặc biệt lãnh đạm đối với hết thảy sự việc hay người khác, đồng nghiệp bệnh viện cũng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì.
Hộ sỹ thẹn thùng cúi thấp đầu, vụng trộm liếc Thái Hiên Sinh một cái, rồi mới nhỏ giọng hồi đáp: “Không còn chuyện gì……bác sỹ Thái……” Kỳ thật cô nghĩ cùng người đàn ông này nói nhiều mấy câu, nghĩ muốn quan tâm hỏi hắn một chút đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng là làm sao cũng không nói nên lời. Nhìn bóng Thái Hiên Sinh rời đi, hai mắt hộ sỹ nhỏ tràn ngập tình cảm sùng bái. A người đàn ông tốt a, nếu có một ngày mình có thể cùng với hắn ở cùng một chỗ……
Hộ sỹ nhỏ mặt đỏ ảo tưởng chuyện cùng người đàn ông mình quý kết giao, thấp đầu đứng ở cạnh thang bộ chậm chạp không muốn rời đi. (Vũ: vuốt ngực may mà nàng đứng lại a)
Thái Hiên Sinh cầm sổ bệnh hướng thang bộ, đi bước một xuống cầu thang, đột nhiên nhìn cảnh sắc thang lầu trước mắt hai mắt lập tức trở nên mơ hồ, Thái Hiên Sinh vội vàng lấy tay tóm lấy lan can bên cạnh, không để ý chuẩn bị tiếp tục đi xuống lầu.
Nhưng là, thân thể hắn tựa hồ cũng không nghĩ cho hắn tiếp tục như vậy đi xuống, hai mắt tối sầm, Thái Hiên Sinh một chân giẫm hụt liền cả người theo trên thang lầu ngã xuống, hung hăng té ngã trên mặt đất.
Hộ sỹ đang đứng ở thang lầu mơ màng nghe được một tiếng động lớn, vội vàng quay đầu chỉ nhìn thấy Thái Hiên Sinh vừa rồi xuống thang lúc này té trên mặt đất, cô lo lắng một bên kêu bác sỹ Thái một bên chạy xuống đi tới bên cạnh hắn xem hắn đến cùng xảy ra chuyện gì.
Nhưng là cho dù nàng kêu to như nào, người đàn ông đang lâm vào hôn mê không có phản ứng gì. Mà dưới thân hắn chỉ thấy một bãi máu tươi làm cho người ta nhìn thấy ghê người từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra…… (Vũ: Hờ hờ…)