Quyển 1 - Chương 10: Con mọt sách không phải là đồ ngốc

Công Tôn đầy bụng tức giận rời khỏi giường, giúp Tiểu Tứ Tử mặc y phục. Tiểu Tứ Tử bò qua nhìn mắt cá chân Công Tôn một chút, phát hiện đã bớt sưng, liền bò xuống giường, múc nước rửa mặt.


Công Tôn rửa mặt xong thì thấy Triệu Phổ nghênh ngang đi đến, cái mặt cười tủm tỉm, có vẻ tâm tình rất tốt.
“Cửu Cửu, chào buổi sáng.” Tiểu Tứ Tử cười hì hì chào hỏi Triệu Phổ.


“Sáng rồi, Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ ngồi xuống, tiểu nhị đưa bữa sáng lên, Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử thật vất vả dìu Công Tôn xuống giường, liền xáp qua, “Thư ngốc, ta dìu ngươi.”


“Không cần.” Công Tôn thẳng thừng cự tuyệt, chống giường tự mình bước xuống, nhưng chân vừa chấm đất thì đau đến cắn răng, y cố gắng nhịn xuống, trong lòng thầm mắng —— Đều do tên lưu manh kia báo hại, nếu không sẽ không bị thương nặng như vậy! Tức muốn ch.ết!


Triệu Phổ thấy Công Tôn nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, liền thành thật trở lại bên bàn.
Công Tôn khập khiễng đi đến ngồi bên bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Triệu Phổ thấy y mặt mũi trắng bệch, tuy mặt của y vốn cũng rất trắng, thầm nhủ tội gì phải chịu khổ như vậy, đúng là tính tình ương ngạnh. Cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ mở thực hạp, đưa qua bữa sáng là sữa đậu nành, bánh quẩy cho y cùng Tiểu Tứ Tử.


available on google playdownload on app store


Công Tôn và Tiểu Tứ Tử ngồi ăn, Triệu Phổ nói, “Chốc nữa khởi hành, chúng ta ngồi xe ngựa đi, ba bốn ngày sẽ tới Khai Phong.”
Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn, “Phụ thân, xe ngựa có nổi điên hay không?”
Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử bị con lừa dọa sợ, vội an ủi, “Yên tâm đi, sẽ không.”


“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Chúng ta hãy ngồi xe ngựa đi.”
Triệu Phổ nhếch nhếch khóe miệng, Công Tôn nhìn hắn, híp mắt hỏi, “Trông ngươi hình như rất cao hứng.”
“Cao hứng?” Triệu Phổ giả ngu, “Cao hứng cái gì?” Kiên quyết lắc đầu, “Không có a.”


Công Tôn thấy bộ dạng của Triệu Phổ thật khả nghi, hơn nữa bản mặt tươi cười vô cùng hèn mọn! Xoay mặt, muốn xem thử Tiểu Tứ Tử có phát hiện hay không, đã thấy Tiểu Tứ Tử đang đem bánh quẩy nhúng vào trong sữa đậu nành một cái, ngâm cho mềm ra, sau đó nhét vào trong miệng cắn một miếng, sung sướng, hoàn toàn không có nửa phần hoài nghi Triệu Phổ.


Công Tôn thở dài…
Ăn sáng xong, Công Tôn nghĩ cứ bước đi như vậy rất bất tiện, đã định tìm một cây quải trượng, Triệu Phổ đột nhiên đi tới, “Được chưa?”


“Ừ.” Công Tôn tưởng Triệu Phổ hỏi y đã thu thập hành lý xong chưa, liền nhìn bọc lớn bọc nhỏ nằm một bên, đều thu thập xong rồi, hẳn là không có quên cái gì.
Triệu Phổ đem hành lý vác lên vai như trước, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, tự mình đi được không?”


“Dạ!” Tiểu Tứ Tử đã chạy tới nắm góc áo hắn, Triệu Phổ bất chợt vươn tay, bế Công Tôn lên.
“Chờ chút!” Công Tôn kháng nghị, “Ta tự mình đi.”
Triệu Phổ bĩu môi xem thường, “Thôi đi, chỉ còn lại có ba chân mà còn ngang ngược sao, ngươi cho ngươi là ai? Con ve sầu vàng à?”


“Ngươi…” Công Tôn liếc mắt trừng Triệu Phổ, thầm nhủ tên này nói chuyện thật thô tục, nổi giận mắng, “Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Triệu Phổ nhĩ lực rất tốt, thoáng cái đã nghe được, khóe miệng nhếch lên một cái rồi đột nhiên nhẹ buông tay.


Công Tôn cả kinh, theo bản năng vươn hai tay ôm vai Triệu Phổ giữ thăng bằng. Bất quá Triệu Phổ chỉ là hù dọa y mà thôi, thoáng cái thì tiếp được, sau khi tiếp được còn hắc hắc cười đểu, “Thư ngốc, ôm chặt như vậy làm gì, ngươi có thể thấy chính là ngươi ôm ta, một lát đừng có mà nói ta chiếm tiện nghi của ngươi.”


Công Tôn thật muốn tàn bạo tát hắn một bạt tai, bất quá Triệu Phổ tựa hồ sớm có chuẩn bị, ghé sát vào bên tai Công Tôn nói, “Ngươi còn ồn ào náo loạn, không chừng ta lại lỡ tay buông ra.”


Công Tôn cắn răng, thầm nhủ: Một lát lên đường sẽ xử lý ngươi, không sái phấn ngứa lên người ngươi thì không hả giận!
Triệu Phổ trong lòng hiểu rõ, con mọt sách này bị chọc giận, bất quá, giận mới dễ chọc.
~


Rời khỏi khách điếm, Triệu Phổ ôm Công Tôn ra ngoài, Tiểu Tứ Tử chạy chậm theo sau. Đem Công Tôn đặt vào xe ngựa, Triệu Phổ lại bế Tiểu Tứ Tử lên, đưa vào.
Trong xe ngựa có lót một lớp thảm lông cừu mềm mại, mặc dù hơi chật hẹp, nhưng còn rất thoải mái.


Công Tôn cảm thấy cùng Tiểu Tứ Tử hai người ngồi như vậy là vừa rồi, nguyên bản cơn tức đối với Triệu Phổ cũng giảm xuống đôi chút, Công Tôn cũng không phải không biết tốt xấu, Triệu Phổ với y và Tiểu Tứ Tử không thân cũng chẳng quen, quả thật rất khó tìm người tốt như vậy.


Đang lúc y muốn cho Tiểu Tứ Tử ngồi vào trong lòng mình, đã thấy Triệu Phổ đem hành lý đặt vào cửa xe ngựa, sau đó xoay người một cái, cũng ngồi vào trong, dựa sát vào Công Tôn, phân phó Xích Ảnh đánh xe phía trước, “Khởi hành.”
Xích Ảnh quất một roi. Xe liền đi về phía trước.


Vốn trong xe ngựa là vừa đủ ngồi, thế nhưng chen vào một tên Triệu Phổ, liền có vẻ rất chật chội.
Triệu Phổ muốn cho Tiểu Tứ Tử ngồi lên đùi của mình, Công Tôn làm sao cho phép, nhanh chóng đặt Tiểu Tứ Tử sang bên kia bảo hộ, y ngồi ở chính giữa. Cứ như vậy, lại phải cùng Triệu Phổ vai kề vai, dán chặt vào nhau.


Triệu Phổ nhếch nhếch khóe miệng, duỗi dài lưng, “Hm… Ngồi xe ngựa thoải mái hơn cưỡi ngựa.”


Công Tôn trào một câu đến bên mép —— Ngươi không phải người cưỡi ngựa sao? Nhưng lại phải miễn cưỡng nuốt trở vào, biết hắn cố ý giở trò xấu xa, trong lòng tức giận cũng không thèm để ý tới hắn nữa.


Bất quá người này chen vào ngồi rồi cũng không thành thật được tí nào, liên tục nhích tới nhích lui, duỗi lưng dang tay, hầu như chiếm hết cả thùng xe, mà hết lần này tới lần khác, xe cứ xóc nảy…
Công Tôn mất thăng bằng trực tiếp ngã sang bên cạnh, vừa lúc lăn vào lòng Triệu Phổ.


Triệu Phổ đỡ lấy, một tay cầm lấy cánh tay của Công Tôn, tay kia không biết là vô tình hay cố ý, vừa lúc đặt lên thắt lưng Công Tôn, trong lòng cảm khái —— Thật gầy nha.
Công Tôn giật bắn lên, hung hãn trừng Triệu Phổ.


Triệu Phổ thầm hỏi ngươi trừng cái gì, cười nói, “Ngươi còn trừng ta, ai bảo ngươi tự mình dựa sát vào ta? Nếu ta không đỡ ngươi, ngươi sớm đã ngã nhào rồi.”


Chân mày Công Tôn dựng đứng, lườm Triệu Phổ, trong lòng nghĩ tới mấy trăm loại thuốc có thể sử dụng lên người hắn, chỉ tiếc trong xe dựa vào quá gần, không thể dùng.


Triệu Phổ thấy trong mắt Công Tôn có sát khí, trong lòng buồn cười, thư ngốc này vậy mà còn có thể có sát khí, ch.ết thảm thì bất quá cũng chỉ là một con tiểu hồ ly biết cào người khác mà thôi, nhất là loại lông trắng đặc biệt đẹp như thế này.


Tiểu Tứ Tử ngồi phía bên kia Công Tôn, hiếu kỳ nhìn hai người, đột nhiên hỏi, “Phụ thân hai người sáng sớm làm gì vậy?”
Công Tôn sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử, “Làm gì là làm gì?”


Tiểu Tứ Tử dựa lên đùi Công Tôn, nhìn y, “Lúc Tiểu Tứ Tử tỉnh lại, hình như thấy hai người ôm nhau hôn nhẹ.”


“Nga! Đó là bởi vì…” Triệu Phổ còn chưa dứt lời, bị Công Tôn trừng mắt phải ngậm miệng lại. Quay đầu lại, Công Tôn hung dữ nói với Tiểu Tứ Tử, “Đó là ngươi nằm mơ, ai bảo ngươi nhìn mấy thứ tranh vẽ không đàng hoàng đó hả?!”


Tiểu Tứ Tử chép chép miệng, nhỏ giọng nói thầm, “Con mới không có đâu.” Vừa nói, vừa len lén làm mặt quỷ với Triệu Phổ.
“Tiểu Tứ Tử, các ngươi đi Khai Phong phủ làm gì nha?” Triệu Phổ cách Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử.


Tiểu Tứ Tử hai tay nâng cằm, tựa lên đùi Công Tôn nói, “Ừm, xem bệnh cho mẫu thân của một bằng hữu của phụ thân.”
Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, vật nhỏ lần này biết rõ ràng vai vế rồi.
“Xem bệnh gì?” Triệu Phổ hiếu kỳ hỏi.


“Phong thấp nha.” Tiểu Tứ Tử khoe, “Phụ thân bệnh gì cũng đều có thể chữa khỏi.”
Triệu Phổ nghe được hai chữ phong thấp, trong lòng khẽ động, bèn hỏi Công Tôn, “Tiên sinh có thể trị phong thấp?”
Công Tôn hơi bối rối, tại sao Triệu Phổ lại đột nhiên đứng đắn như vậy, gật đầu, “Ừ.”


“Vậy có thể xem cho nương của ta không?” Triệu Phổ hào hứng, “Nương của ta đã bị phong thấp vài chục năm, thân thể vẫn luôn không tốt.”


Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, tựa hồ muốn nhìn ra hắn nói thật hay giả, nhưng thoạt nhìn còn rất đáng tin, hẳn cũng không có ai đem mẫu thân nhà mình ra nói đùa, liền gật đầu, “Được, bất quá ta phải xem qua mới biết được có thể trị lành hay không.”


Triệu Phổ lập tức lộ rõ nét vui mừng trên mặt, chắp tay thi lễ, “Đa tạ tiên sinh!”
Công Tôn bị Triệu Phổ làm cho hoang mang, thầm nhủ, người này không phải là lưu manh à, sao bây giờ lại trở thành hiếu tử rồi?


Tiểu Tứ Tử nhích tới nói, “Cửu Cửu, đừng lo, phụ thân từ trước tới nay nếu có bệnh nhân thì đều chuyên tâm chữa trị, đến lúc đó, chúng ta xem nương của ngươi.”
Triệu Phổ thoải mái cười, vươn tay nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Tứ Tử.


Trong lòng Công Tôn hơi thắc mắc, thầm nghĩ Tiểu Tứ Tử từ trước đến nay thân thiết nhất vẫn là mình, hơn nữa sợ nhất loại người cưỡi ngựa, ăn mặc đen thui còn có võ công, tại sao lần này gặp tên lưu manh này thì lại thân cận với hắn như vậy?


Xe ngựa một đường lắc lư xóc nảy, trên đường đi ngang qua một lều trà, Công Tôn bởi vì đi đứng không tiện nên không xuống xe. Triệu Phổ chịu đựng cái liếc nhìn khinh thị đầy ấm ức của Công Tôn, ôm Tiểu Tứ Tử xuống xe ăn một nồi vằn thắn, một cái bánh bao thịt heo, Công Tôn ở trong xe một mình nghe được một lớn một nhỏ bên trong lều trà vừa ăn vừa tán gẫu, hận đến ngứa răng.


~
Ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử cầm một cái thực hạp nhỏ chạy về.
“Phụ thân ăn.” Tiểu Tứ Tử mở thực hạp, bên trong có mì trộn nóng hổi và thức ăn, còn có một nồi canh xương hầm.


Công Tôn nhướng nhướng mi, thấy Tiểu Tứ Tử còn biết nghĩ đến mình bị thương ở chân, tâm tình hơi chút thả lỏng.
Triệu Phổ ăn cơm xong, chưa đi đến xe ngựa mà cưỡi Hắc Kiêu đi dạo bên ngoài.


Xe ngựa lại tiếp tục lên đường, Công Tôn nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, sao con lại thân thiết với người lạ hơn thân thiết với phụ thân hả?”
Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, “Đâu có, Cửu Cửu là người tốt.”
Công Tôn nhìn bé.


“Cửu Cửu nói chân phụ thân bị thương, còn lấy thêm cho phụ thân canh xương hầm mà.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm.
Công Tôn cảm thấy ăn vào có chút nhạt nhẽo, thầm nhủ, tiểu phôi đản, thì ra cũng không phải ngươi nghĩ đến, đứa con bất hiếu!


Ăn một hồi, Tiểu Tứ Tử đột nhiên cọ lên hỏi Công Tôn, “Phụ thân, thật nhiều rồng, bài bài màu vàng kim, phía trên còn có chữ Triệu, cái kia là cái gì nha?”
Công Tôn nghe xong thì sửng sốt, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cái gì?”


Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Vừa nãy, Ảnh Ảnh kia bên cạnh Cửu Cửu, con thấy trong lòng hắn có một mảnh bài bài như vậy.”
“Cái gì Ảnh Ảnh?” Công Tôn càng nghe càng cảm thấy không đúng bèn truy hỏi.


“… Ách.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghĩ đến mình đã lỡ miệng, ngày hôm qua Ảnh Ảnh áo tím kia nói với bé, không thể nói cho Công Tôn biết hắn tồn tại, thế nhưng hôm nay người kia là áo đỏ… Chắc là không sao đâu?


“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn đem canh đặt lại trong thực hạp, nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi vừa nói cái gì Ảnh Ảnh, còn có bài bài, ngươi tỉ mỉ nói với ta một lần, nếu không thì phải đánh đòn!”


Tiểu Tứ Tử khẩn trương lên, bé sợ nhất bị Công Tôn đánh cái mông, vội vàng làm nũng, “Đừng đánh đòn.”
“Vậy ngươi mau nói thật đi!” Công Tôn tỏ ra nghiêm khắc.


“Nga.” Tiểu Tứ Tử sáp qua, áp vào lỗ tai Công Tôn, thì thầm đem chuyện vừa thấy lệnh bài, còn có chuyện của Xích Ảnh nói một lần, bất quá vẫn không đề cập gì tới tối hôm qua người mua bánh bao cho bé là Tử Ảnh.
“Trên lệnh bài có mấy con rồng, con có nhìn rõ không?” Công Tôn hỏi bé.


“Hm…” Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt suy nghĩ một lúc lâu, “Có tám chín con thì phải.”
Công Tôn sớm đã không còn tâm tư ăn uống gì, nhớ lại chuyện trước đây, trong lòng cũng cực kỳ hoảng sợ.


Lệnh bài màu vàng khắc rồng, là vật tượng trưng cho hoàng tộc, có khắc rồng đương nhiên là Vương gia, Đại Tống triều hầu hết Vương gia đều đã già, chỉ có một người tuổi còn rất trẻ.


Công Tôn bỗng nhiên nghĩ tới ngày đó trông thấy con mắt của Triệu Phổ, có một con là màu xám! Còn có thái độ Triển Chiêu đối với hắn, trên người mang theo nhiều ngân lượng, nhiều năm tham gia quân ngũ, bên người có ảnh vệ, trong nhà có nương bị phong thấp… Triệu Cửu! Hay cho ngươi Triệu Cửu! Ngươi không phải chính là Triệu Phổ sao!


Công Tôn hiểu rõ thân phận của Triệu Phổ, ngoại trừ kinh hãi thì chỉ là kinh hãi, cũng không hề tức giận. Dù sao, thân phận như vậy nhất định phải giấu diếm, thế nhưng y có chút xúc động, trước kia tưởng là một tên lưu manh, không ngờ lại là tướng lĩnh nổi danh nhất Đại Tống.


Theo như thân phận cùng danh tiếng của Triệu Phổ, căn bản không cần hoài nghi nhân phẩm của hắn, hơn nữa nói ra cũng thật trùng hợp, mình là đến giúp Hoàng Thái phi chữa bệnh phong thấp, không ngờ lại đi cùng đường.


Chỉ là Công Tôn bị đả kích đôi chút, hình tượng của Cửu Vương gia Triệu Phổ trước kia trong cảm nhận của y thật vĩ đại, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, trong nháy mắt từ anh hùng cứu quốc rơi xuống biến thành đại lưu manh không biết giữ mồm. Đúng là khiến người ta dở khóc dở cười. Bất quá hắn không hề có dáng vẻ tự cao tự đại, điểm này thật sự đáng tán thưởng. Có điều, quá mất hình tượng.


Mà lúc này, Triệu Phổ đang cưỡi ngựa ở bên ngoài, tiếng bánh xe lăn trên mặt đất rất vang, tiếng nói chuyện của Công Tôn và Tiểu Tứ Tử lại nhỏ, vì vậy hắn cũng không nghe được cuộc đối thoại bên trong của cả hai.


Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn đột nhiên ngây dại, liền bổ nhào lên nhìn, “Phụ thân làm sao vậy?”


Công Tôn phục hồi tinh thần, lắc đầu, “Không có gì.” Nói xong, cầm lấy mì trộn bên trong thực hạp ăn vài miếng, lấy ra một cái trứng tráng đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, vừa cùng phụ thân nói những gì, không được nói cho người khác, biết không?”


“Dạ.” Tiểu Tứ Tử che miệng lại rồi gật đầu, Công Tôn thỏa mãn, đem canh xương hầm trong nồi ăn sạch, còn múc ra hai chén nước canh uống, sau đó đem chén không đặt vào trong thực hạp, xoa xoa bụng, “Tiểu Tứ Tử, ta muốn ngủ một chút, con có ngủ hay không?”


“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bò qua ôm thắt lưng Công Tôn.
~
Lại qua hơn nửa canh giờ, Triệu Phổ ở bên ngoài nghĩ: Công Tôn hẳn là cơm nước xong rồi, liền leo lên xe, vén rèm nhìn vào trong.


Vừa nhìn vào thì thấy trong xe ấm áp hạnh phúc, Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, đắp một cái thảm lông cừu nhỏ mà ngủ, bên trong thực hạp chỉ còn lại chén không.


Triệu Phổ giật mình, thầm nghĩ, mọt sách này trị được chứng con nhím xù lông rồi sao? Vừa nãy còn cảnh giác như sợ mình cướp con của y, sao giờ đột nhiên yên tâm lớn mật ngủ say như vậy? Trái lo phải nghĩ, lắc đầu —— Tâm tư của thư ngốc, như kim dưới đáy biển!


Xích Ảnh bên cạnh thấy Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn trong xe đến mức muốn lọt tròng, nhịn không được nói, “Vương gia, ngài có muốn vào đó nằm một chút không? Dù sao ở đây cũng là vùng thôn dã hoang vu. Chúng ta canh chừng cho ngài.”


Triệu Phổ liếc xéo hắn, trừng một cái nảy lửa, Xích Ảnh nhanh chân trốn.


Triệu Phổ cũng không thèm náo loạn với hắn, hạ màn, dặn Xích Ảnh, “Tới giờ cơm tối lại gọi!” Nói xong, xoay người một cái nhảy lên đỉnh xe, ngửa mặt nhìn trời. Cảm thấy gió thổi se se, phía trên là bầu trời trong xanh, mây kia trắng nha, một áng một áng mây nhẹ nhàng trôi~~~


Triệu Phổ vươn ngón út ngoáy lỗ tai —— Thư ngốc này, nhẹ hều mà cũng ăn khỏe thật, ăn no mới tốt, một lát nữa tiếp tục chọc y.


Trong xe ngựa phía dưới, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng vỗ, thầm nhủ —— Thì ra Cửu Vương gia danh chấn thiên hạ là một tên lưu manh, ăn no chút một lát nữa hảo hảo thử thách ngươi, nếu có ý xấu, ta sẽ vì dân trừ hại.






Truyện liên quan