Quyển 1 - Chương 33: Tinh túy của lưu manh là không biết xấu hổ!
“Vương gia!” Giả Ảnh trực tiếp từ trên cây nhảy vào trong nước, Tử Ảnh cũng muốn nhảy, bị Phi Ảnh nắm lại, “Ta đi!” Nói xong, cũng nhảy vào.
Tiểu Tứ Tử bị những động tĩnh này làm tỉnh lại, mơ mơ màng màng bò dậy hỏi, “Phụ thân?”
Triển Chiêu túm Lưu Nhị Hổ, “Thủy đàm thông đến nơi nào?”
“Ách, Hắc Hùng sơn!” Lưu Nhị Hổ cũng có chút lờ mờ.
“Ta đi, ngươi ở chỗ này chờ.” Bạch Ngọc Đường tiến đến nắm áo Lưu Nhị Hổ, vung lên phía trên, trực tiếp đem Lưu Nhị Hổ ném lên đỉnh núi, chính mình cũng thả người bay tới.
“A!” Lưu Nhị Hổ cả kinh thét lên, cảm thấy thân thể đang bay trên không, bên tai rung động vù vù, trực tiếp bay đến sườn núi, mắt thấy sắp bị rơi xuống ch.ết tươi, thì Bạch Ngọc Đường tiếp được, hỏi, “Bên kia?”
“Ách… Bên kia.” Lưu Nhị Hổ còn chưa tan nỗi sợ, giơ một ngón tay chỉ sườn núi phía tây.
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, một cước đá Lưu Nhị Hổ xuống núi.
“Má ơi…” Lưu Nhị Hổ gào to rồi rơi xuống, Bạch Ngọc Đường cũng đuổi theo.
.
Triển Chiêu cũng muốn đi, nhưng vừa nghĩ đến lát nữa có thể Công Tôn bọn họ sẽ quay trở lại, không thể làm gì khác là ở tại chỗ mà chờ, Phi Ảnh kia hình như biết bơi. Tử Ảnh không chờ được, cũng theo Bạch Ngọc Đường đến cửa động ở Hắc Hùng sơn.
“Triển Triển.” Tiểu Tứ Tử bò lên, nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Phụ thân đâu?”
Triển Chiêu thấy bé vẻ mặt sợ hãi, vươn tay ôm lấy, nói, “Không sao, phụ thân ngươi có việc phải làm, sẽ rất nhanh quay về.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử ôm Triển Chiêu, còn có chút mơ hồ, mở to một đôi mắt to nhìn xung quanh tìm Công Tôn.
.
Đại Ảnh đứng bên bờ nhìn chằm chằm nước trong đàm, hai hàng lông mày nhíu chặt… Đàm này có gì đó không ổn, nếu không thì một người sống sao lại tự nhiên nhảy vào, Triệu Phổ công phu tốt như vậy, lại không nhảy ra được!
Đang nhìn, nàng đột nhiên thấy trong nước có vật gì đó, trắng lóa, một điểm nhỏ, đang chậm rãi bơi lên trên…
Triển Chiêu đứng một bên, bỗng nhiên thấy Đại Ảnh nhìn chằm chằm mặt nước dại ra… Sau đó, thân thể nghiêng về phía trước một chút… Mắt thấy sắp lao vào, Triển Chiêu nhanh tay, tiến đến nắm nàng kéo lại.
Đại Ảnh giật mình cả kinh, Tiểu Tứ Tử cũng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ khuôn mặt có chút cứng nhắc của Đại Ảnh, hỏi, “Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?”
Đại Ảnh phục hồi tinh thần, xoay mặt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhíu mày, tình huống của Đại Ảnh cùng Công Tôn vừa rồi như nhau, cũng bỗng nhiên lại lao vào trong nước, liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Đại Ảnh thở dốc hai cái, nhíu mày nói, “Ta vừa thấy…” Nói, nàng xoay mặt chỉ vào mặt nước… Nhưng mặt nước trống không, cái gì cũng không có, làm gì có điểm trắng nào a…
“Sao lại như vậy?” Đại Ảnh vẻ mặt mờ mịt, trong óc đột nhiên thoáng hiện những lời của Lưu Nhị Hổ lúc trước, nói về quỷ thần các loại…
Tuy rằng Đại Ảnh từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đặc biệt của ảnh vệ, thân kinh bách chiến hơn nữa có thể chưa thấy qua vài chuyện, nhưng giết người phóng hỏa cũng đã làm không ít, nhưng vừa nghĩ đến tình hình vừa rồi cũng không nhịn được mà cảm thấy sau lưng nổi lên khí lạnh, quá quỷ quái, chẳng lẽ thực sự có quỷ thần sao?!
“Thấy cái gì?” Triển Chiêu có chút lo lắng truy hỏi.
“Cái bóng trắng.” Đại Ảnh nói, “Thứ gì ở trong mặt nước, chậm rãi hướng lên đây, ta chăm chú nhìn một hồi, thân thể không thể khống chế được, đầu cũng có chút mơ hồ.”
“Cái bóng trắng?” Triển Chiêu nhìu mày, thấp giọng nói, “Quả nhiên có cổ quái… Đừng nhìn mặt nước nữa, dưới đáy chắc chắn có gì đó kỳ lạ.”
Đại Ảnh gật đầu, ngồi bên bờ lo lắng chờ, chỉ là không dám nhìn vào mặt nước nữa.
.
Tiểu Tứ Tử mơ hồ như hiểu được cái gì, nhìn mặt nước đen kịt trong đàm, ôm Triển Chiêu chớp mắt, dáng vẻ như là muốn khóc, mếu máo hỏi, “Triển Triển, phụ thân đâu?”
Triển Chiêu từ trước đến nay vốn dễ mềm lòng, vừa thấy Tiểu Tứ Tử muốn khóc hắn cũng sốt ruột, vỗ Tiểu Tứ Tử nói, “Đừng nóng vội Tiểu Tứ Tử, Cửu Cửu cũng cùng theo mà, phụ thân ngươi không có chuyện gì đâu!”
“Thật nha?” Tiểu Tứ Tử vừa nghe được Triệu Phổ đi theo Công Tôn thì lập tức cảm thấy không còn hoảng hốt nữa, nước mắt đã lăn khỏi hốc mắt cũng nghẹn trở về, ôm cổ Triển Chiêu ngoan ngoãn chờ Công Tôn bọn họ trở về.
.
Công Tôn vừa rơi vào dòng nước lạnh lẽo, mới hiểu được, vừa rồi mình không biết bị sao, cũng không hiểu sao cảm thấy trong đàm có gì đó hấp dẫn y. Cái điểm trắng kia giống như một người, là một tiểu hài tử, nhấp nhô chìm nổi, y muốn nhìn rõ hơn một chút… Sau đó thân thể giống như không thể khống chế.
Kỳ thực khi rơi vào trong nước lạnh lẽo, Công Tôn liền hiểu ra, chỉ là bị sặc nước, lại cảm thấy bị dòng nước lạnh tràn vào trong miệng mũi, Công Tôn vội vàng nín thở, nhưng thân thể đã không thể điều khiển được, cảm thấy nghẹt thở.
Trong hỗn loạn, Công Tôn chỉ cảm thấy có người kéo áo mình, ngăn cản không để y chìm xuống, sau đó, lại có một cánh tay nắm chặt tay y, kéo lại, sau đó thì biết rằng y được ai đó ôm vào lòng.
Công Tôn mở to mắt, trong dòng nước đen kịt, chỉ có thể nhận ra được người ôm mình, có hình dáng giống như Triệu Phổ… Tâm cũng thả lỏng, yên tĩnh lại, ngừng thở.
Sau khi Triệu Phổ ôm được Công Tôn, hai người theo dòng nước chìm xuống, phảng phất có vật gì quấn lấy kéo họ vào vực sâu.
Công Tôn khó thở đến mức tức ngực, lúc này thì cảm thấy trên môi bị vật gì đụng vào, sau đó, có luồng khí được thổi vào trong miệng… Công Tôn hơi chút tỉnh táo, tim cũng không còn đập nhanh như vậy nữa, có chút cảm kích nhìn Triệu Phổ…
Dường như đã trôi nổi rất lâu trong nước, nhưng Công Tôn biết, kỳ thực cũng chẳng bao lâu, nếu như thực sự rất lâu, y đã có thể ngạt thở mà ch.ết rồi…
Triệu Phổ cũng hiểu cứ tiếp tục chìm xuống như vậy không phải biện pháp, chính mình nội lực thâm hậu thì có thể chịu đựng, nhưng thư ngốc này yếu đuối, đừng ngạt thở ch.ết a! Đang lúc sốt ruột, đột nhiên, thấy phía trước có một nơi, truyền đến ánh sáng lập lòe, màu vàng, tựa hồ là ánh nến.
Triệu Phổ tâm niệm khẽ động, tuy rằng không biết bơi, nhưng vẫn có bản năng, ra sức ‘bơi’ tới nơi đó… Nếu nói là bơi, thì càng nên nói, hắn chỉ là đạp nước mà thi triển khinh công, hướng phía trên ‘bay’ lên. Kỳ thực không cần Triệu Phổ dùng sức, hắn phát hiện dòng nước này cũng sẽ đẩy hắn lên nơi đó.
Tia sáng càng ngày càng rõ, Triệu Phổ đã ngờ ngợ mình thấy một cái bóng trắng lấp lóa, trong lòng phấn chấn, cố sức lủi lên trên…
.
“Ào” một tiếng, lao lên mặt nước… Đã lâu không hô hấp, khiến Triệu Phổ há to miệng thở hổn hển một hơi, sau đó Công Tôn cũng ho khan một tiếng.
Triệu Phổ cũng yên tâm lại, có thể ho khan là tốt rồi!
“Không sao chứ?” Lúc này, bên bờ có tiếng người hỏi, Triệu Phổ xoay mặt, quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường.
“Vương gia!” Tử Ảnh cũng sớm chuẩn bị gậy trúc đưa qua dự định kéo người lên.
“Không sao.” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, hỏi, “Ngươi sao rồi?”
Công Tôn ho khan một trận, lắc đầu, một lát mới hồi phục tinh thần, thấy Triệu Phổ cùng mình ướt sũng dán ở một chỗ, đã muốn nhích ra, Triệu Phổ nhanh chóng ôm lấy y, nói, “Uy, ngươi đừng nhúc nhích a, ta không biết bơi! Lát nữa lại chìm ta mặc kệ ngươi đó!”
Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ vội vàng đạp vài cước, vươn tay túm lấy gậy trúc mà Tử Ảnh đưa qua, mược lực búng người lên trên, trực tiếp bay ra khỏi mặt nước, đáp xuống bên cạnh đống lửa to đã được chuẩn bị từ lâu, cẩn thận đặt Công Tôn xuống bên cạnh. Lưu Nhị Hổ xụi lơ ở nơi nào, mở to hai mắt dáng vẻ như đang hấp hối, Triệu Phổ khó hiểu, bất quá cũng lười quản, vươn tay cởi áo khoác, nói, “Nương, bởi vậy ta ghét nhất những nơi có sông ngòi, ở đại mạc tốt nhất! Thư ngốc, không sao chứ?”
“Không sao.” Công Tôn rất muốn cảm tạ Triệu Phổ hai câu, hắn không biết bơi mà cũng nhảy xuống cứu mình.
“Sao tự nhiên ngươi lại nhảy sông tự vận vậy hả?” Triệu Phổ hỏi y.
“Không phải ta cố ý nhảy…” Công Tôn còn chưa dứt lời, chợt nghe mặt nước lại “Ào” một tiếng.
Mọi người xoay mặt nhìn, Giả Ảnh trồi lên, bên cạnh là một nữ tử —— Phi Ảnh! Phi Ảnh tựa hồ bơi khá giỏi, một tay nắm áo Giả Ảnh, liếc mắt nhìn lên trên, vừa thấy Triệu Phổ an toàn, kinh kỉ kêu một tiếng, “Vương gia!”
“Ta không sao.” Triệu Phổ nói.
Phi Ảnh thở phào nhẹ nhõm, nâng tay vỗ Giả Ảnh bên cạnh một chưởng, Giả Ảnh phun ra một ngụm nước, giương mắt thì thào, “Vương gia.”
Triệu Phổ cũng dở khóc dở cười, nói, “Ngươi không biết bơi theo xuống làm chi?!”
Phi Ảnh đẩy Giả Ảnh một cái, để hắn lên bờ, Giả Ảnh tựa ở bên bờ ho khan, nói, “Tỷ tỷ, ngươi nhẹ tay chút a, ngã ch.ết ta mất.”
Tử Ảnh đến dìu hắn, nói, “U, Giả Ảnh, chơi trội hả!”
Giả Ảnh cười gượng hai tiếng.
“Hắc hắc.” Lưu Nhị Hổ cũng cười tỉm tỉm sấn tới nói, “Mỹ nữ bơi giỏi a, sao không chịu lên đây a?”
Phi Ảnh nhoẻn miệng nhìn hắn một chút, cười nói, “Lưu Nhị Hổ, xuống đây!”
“Hả?” Lưu Nhị Hổ sửng sốt.
“Ngươi biết bơi đúng không?”
“Đúng vậy.” Lưu Nhị Hổ gật đầu, thầm nhủ, chẳng lẽ tới số đào hoa rồi?
“Vương gia, ta nhìn thấy có chút gì đó là lạ, muốn xuống dưới xem, cho ta mang theo tiểu tử này, lỡ như gặp phải long Vương gia, ta có thể để hắn chống đỡ một hồi.” Phi Ảnh nói với Triệu Phổ.
“Hả?” Lưu Nhị Hổ vội vã thối lui, Triệu Phổ gật đầu, “Chủ ý không sai a.”
“Không được a… Ta, ai nha…” Lưu Nhị Hổ còn chưa dứt lời, bị Bạch Ngọc Đường một cước đá nhảy xuống nước. Phi Ảnh ngoắc hắn, nói, “Đi!”
Nói xong, lặn xuống trầm vào trong nước, bơi xuống phía dưới.
.
Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ và Công Tôn đều ướt sũng, liền đi ra ngoài động, giơ tay lấy từ trong lòng ra một quả pháo hoa dùng để liên lạc ném lên trời…
.
Triệu Phổ cởi áo khoác, Tử Ảnh nhanh tay nhanh chân dùng củi gỗ dựng một cái giá treo đồ, cầm quần áo đi tới phơi.
Công Tôn thấy Tử Ảnh tay nghề không tệ a, một cái giá treo đồ có thể làm vừa nhanh vừa chắc.
“Hắc.” Giả Ảnh một bên cười nói, “Trước đây thường xuyên làm, bất quá lúc đó hong khô chính là máu, nhưng mà cũng rất thú vị, áo trắng biến thành áo đỏ, áo đỏ thì biến thành áo đen, áo đen vẫn là áo đen.”
“Ngươi lảm nhảm cái gì.” Triệu Phổ trừng mắt liếc hắn, thầm nhủ sao lại nói với con mọt sách nói những lời này, đừng dọa sợ chứ.
Giả Ảnh có nhãn lực rất tinh tường, vừa thấy bầu không khí cũng không tệ lắm, nói, “Vương gia, ngươi hong khô trước, chúng ta đi gom củi lửa tới, lát nữa Phi Ảnh bọn họ còn hong nữa.”
Nói xong túm Tử Ảnh chạy.
.
Công Tôn thấy Giả Ảnh và Tử Ảnh cũng chạy, trong động chỉ còn chính mình cùng Triệu Phổ, thì có chút không tự nhiên, Triệu Phổ cũng không khách khí, cởi hai ba cái còn lại mỗi một cái khố, thấy hắn còn muốn cởi, Công Tôn nóng nảy nói, “Ai, được rồi mà!”
Triệu Phổ nhìn y chớp chớp mắt, nói, “Nga, đúng rồi, sao ngươi không cởi a? Quần áo ướt sũng dính trên người không khó chịu a?”
“Ân…” Công Tôn có chút do dự, Triệu Phổ vươn tay kéo y phục của y, nói, “Ai nha, cởi mau cởi mau, đừng mặc áo ướt, sẽ bị cảm mạo.”
“A!” Công Tôn không ngăn hắn được, nói, “Ngươi làm gì đó, ta tự mình cởi!”
“Ngươi tay chân chậm chạp a!” Triệu Phổ trên tay cũng không điều khiển tốt khí lực, lỡ tay “Xẹt” một tiếng, một mảnh trước vạt áo của Công Tôn bị hắn xé rách, lộ ra một mảnh trắng như tuyết.
Triệu Phổ nhìn chằm chằm, bất giác nuốt một ngụm nước bọt… Con mọt sách này thực trắng thực mềm a!
Công Tôn cũng có chút hết hồn, muốn lùi về phía sau, bất quá đã quên quần áo trên người mình đều đã ướt, lùi lại một bước, đã bị y phục vướng vào gót chân, ngã ngửa xuống đất, Triệu Phổ khi lỡ tay xé y phục của y, mảnh vải hắn đang cầm còn nối liền với y phục của Công Tôn.
Vì vậy, Triệu Phổ cũng không hề kháng cự bị mảnh vải kéo theo, trực tiếp ngã lên người Công Tôn… Cho nên nói, dưới đèn ngắm mỹ nhân… Ánh lửa nhu hòa chiếu đến khiến cho gương mặt của Công Tôn vô cùng dịu dàng, kia đẹp a, Triệu Phổ cảm thấy tâm ngứa, có chút xúc động muốn đi ra ngoài tru lên vài tiếng.
Công Tôn cũng ngây dại, nhìn Triệu Phổ đang nằm trên mình không biết nên phản ứng thế nào.
Triệu Phổ cảm thấy không thể nào khống chế chính mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi của Công Tôn… Sau đó…
Triệu Phổ cảm thấy khó hiểu, thư ngốc này đôi môi ngòn ngọt a, không quá rõ ràng, lại nếm thử chút nữa xem sao! Nghĩ vậy, thân thể của Triệu Phổ lại bắt đầu mất kiểm soát, cúi xuống, hôn tiếp.
“Ân.” Công Tôn kinh ngạc, muốn há mồm bất quá đang bị hôn, cho nên chỉ có thể kêu khẽ một tiếng. Chỉ là, một tiếng kêu khẽ đó, khiến Triệu Phổ cảm thấy trong lòng ngứa như điên, ngứa muốn ch.ết lại không thể gãi, cho nên không thể làm gì khác hơn là ra sức hôn điên cuồng!
Mà ngay lúc Triệu Phổ đang say sưa, chợt nghe từ cửa động truyền đến thanh âm của Tiểu Tứ Tử —— Phụ thân!
…
Ban đầu, Triển Chiêu bế Tiểu Tứ Tử chờ ở bên bờ thủy đàm, lại thấy một quả pháo hoa chiếu sáng trên không trung, hiểu rằng Bạch Ngọc Đường nơi đó có phát hiện, phỏng chừng là Triệu Phổ bọn họ thoát hiểm. Lập tức ôm Tiểu Tứ Tử bay tới, Đại Ảnh vừa định đuổi theo, chợt nghe mặt nước “Ào” một tiếng, Phi Ảnh ngoi lên, đưa tay nâng Lưu Nhị Hổ sống dở ch.ết dở vứt lên trên bờ.
“Tỷ!” Đại Ảnh tiến lên kéo Phi Ảnh, “Sao rồi?”
“Vương gia an toàn, ở trong hang động bên kia!” Phi Ảnh lên bờ, quẳng Lưu Nhị Hổ bên đống lửa, chính mình thì tìm một khối đá ngồi xuống, hong khô y phục.
“Ngươi làm sao vậy?” Đại Ảnh thấy Phi Ảnh sắc mặt tái nhợt, như là bị cái gì kinh hách, liền hỏi nàng, vừa nhấc chân giẫm lên bụng Lưu Nhị Hổ một cước, Lưu Nhị Hổ phun ra một ngụm nước, bắt đầu ho khan, suýt chút nữa ch.ết ngạt.
“Tiểu Đại, ta nhìn thấy một thứ!” Phi Ảnh vỗ ngực nói, “Nương a, làm ta sợ muốn ch.ết!”
“Thấy cái gì?” Đại Ảnh cũng mở to hai mắt, “Ngươi không phải ‘Phi đại đảm’* sao? Còn có thứ khiến ngươi sợ?
*(Biệt danh của Phi Ảnh, nghĩa là Phi Ảnh lớn mật)
Phi Ảnh vừa định nói, chợt nghe Lưu Nhị Hổ bên cạnh hắc hắc cười khúc khích, nói, “Ta cũng thấy được, thật là đẹp mắt nha…”
Phi Ảnh xoay người, Lưu Nhị Hổ sung sướng quỳ rạp trên mặt đất nhìn nàng, nhướng chân mày một cái, Đại Ảnh không đợi nàng lên tiếng, nói, “Tỷ, ngươi cứ hong khô trước đi, để ta!” Nói xong, tiến lên, giẫm một cước…
“Ai nha!” Bên trong khe núi, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lưu Nhị Hổ, từng tiếng gào thét “Cô nãi nãi ta không dám nữa! Nãi nãi tha mạng a!”
Phi Ảnh vừa hong y phục vừa nói, “Đánh thẳng tay, ai, chừa cho một mạng là được, còn dùng được.”
…
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử tới cửa động ở Hắc Hùng sơn, thì thấy Giả Ảnh và Tử Ảnh đang hong khô y phục trước cửa, Bạch Ngọc Đường ôm đao ngồi trên một vách núi sạch sẽ, thấy hắn tới hất đầu với hắn, ý bảo Công Tôn và Triệu Phổ ở bên trong.
Triển Chiêu cũng không suy nghĩ nhiều, ôm Tiểu Tứ Tử chạy vào, không chú ý tới Bạch Ngọc Đường hơi nhoẻn khóe miệng. Vì vậy, một tiếng “Phụ thân” của Tiểu Tứ Tử khiến cho Công Tôn trong động bị kinh hãi, hưng phấn của Triệu Phổ cũng bị cắt đứt.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, thấy tình cảnh là —— bên đống lửa, Công Tôn mở ra vạt áo trước ngực bị Triệu Phổ đè trên mặt đất hôn thắm thiết.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Phụ thân các ngươi đang làm gì?” Vừa hỏi xong, không đợi Công Tôn trả lời, Tiểu Tứ Tử vội vàng che mắt nói, “Ai nha, không thể nhìn, sẽ bị hỏng mắt mất!”
Triển Chiêu nhịn cười, xoay người bỏ chạy, để lại một câu, “Các ngươi tiếp tục!”
.
Trong động, Triệu Phổ vươn tay sờ sờ cằm, đảo mắt, thì thấy Công Tôn sắc mặt càng ngày càng kém, Triệu Phổ nhích qua một bên, nói, “Nha… Thư ngốc ta tốt xấu cũng coi như cứu ngươi một mạng, ngươi đừng manh động a!”
“Ta làm thịt ngươi!” Công Tôn bật dậy muốn truy sát Triệu Phổ, Triệu Phổ vội vàng chạy, Công Tôn đuổi theo, thế nhưng y phục trên người đều ẩm ướt, vấp chân, lại ngã xuống, Triệu Phổ theo bản năng đỡ được, Công Tôn mắng to, “Đồ lưu manh!”
Triệu Phổ trừng mắt, “Cứu ngươi còn không được, vậy để ngươi ngã xuống a?”
“Ta làm thịt ngươi!” Công Tôn nổi tính hung hãn, muốn liều mạng với Triệu Phổ, Triệu Phổ vội tránh ra rồi bỏ chạy, Công Tôn lại đuổi theo vài bước, lại sẩy chân, lúc này Triệu Phổ muốn dạy y một bài học, không giơ tay đỡ nữa, để cho Công Tôn trực tiếp ngã lên người hắn, đè lên hắn, Triệu Phổ nói, “Nha, lần này là ngươi đè ta a! Ngươi cũng lưu manh a!”
“Đồ đểu!” Công Tôn lại muốn mắng chửi người, Triệu Phổ lại nâng tay nhấc cằm y lên, nói, “Sách, thư ngốc, ngươi đúng là khiến người ta thích mà, đến, lại hôn một cái!” Nói xong, tiến tới hôn tiếp.
.
Cửa, Tiểu Tứ Tử vịn vào vách đá nhìn xung quanh, Tử Ảnh bế bé lên, nói, “Tiểu Tứ Tử, không thể nhìn a!” Vừa nói, vừa liếc nhìn bên trong.
Giả Ảnh hỏi, “Tình hình chiến đấu ra sao rồi?”
Tử Ảnh nói, “Hôn nhau!”
Giả Ảnh nhướng mi, Triển Chiêu đứng một bên, hỏi, “Lúc nãy cũng như vậy?”
Giả Ảnh cười, “Không thì tự dưng ta ra đây hong y phục làm gì a?”
Triển Chiêu nghe xong, hiểu rõ, xoay mặt liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vừa tính kế Triển Chiêu xong cảm thấy cực vui vẻ, bất quá lúc này Triển Chiêu xoay mặt nhìn hắn, híp mắt, trong mắt đầy tính toán… Hắn thấy sau cổ có trận gió mát thổi qua, con mèo này… Hình như có chủ ý hư hỏng.
.
Trong động, Triệu Phổ ở trần đóng khố ngồi chồm hổm một bên, đưa bộ y phục đã hong khô của mình cho Công Tôn, nói, “Ê… Không thể trách ta a, xiêm y của ngươi may bằng vải rẻ tiền, xé một cái đã rách!”
Công Tôn hung hăng liếc hắn, Triệu Phổ gãi gãi đầu, quay mặt đưa lưng về phía y, cầm quần áo đưa cho y, “Mặc không a?”
Công Tôn vươn tay, căm giận tiếp nhận y phục, mặc vào, ngẫm lại vẫn không tiêu được mối hận, nhấc chân đạp Triệu Phổ một cước.
“Ai nha.” Triệu Phổ phối hợp kêu lên một tiếng, xoa xoa cái mông, nhếch miệng nói với Công Tôn, “Đau quá nha.”
Công Tôn nhịn không để cho chính mình nhoẻn lên khóe miệng, mắng, “Không biết xấu hổ, lưu manh!”