Quyển 2 - Chương 57: Miếu hoang không người, cô nam quả nam bản 2.0

Công Tôn cảm thấy bản thân có chút không thanh tỉnh, còn hơi vựng, động tác của Triệu Phổ quá dùng sức, khiến cho đầu óc y choáng váng, hai tay muốn nắm lấy cánh tay Triệu Phổ, nhưng hắn cứ nhích tới nhích lui, còn liều mạng xiết chặt y vào lòng, trên tay cũng cố sức nắm chặt, như muốn ép y tiến vào nơi nào đó. Đã vậy trong miệng còn bị Triệu Phổ che kín, muốn phát ra âm thanh cũng khó, Triệu Phổ hôn đến điên cuồng, không bao lâu, Công Tôn liền cảm thấy có chút ngạt thở, nếu như Triệu Phổ không buông y ra, y phỏng chừng sẽ ngạt ch.ết.


“Hm…” Công Tôn hừ hừ một tiếng, vươn tay đẩy Triệu Phổ, Triệu Phổ tuy rằng kích động, nhưng trong đầu vẫn rõ ràng, thư ngốc này phỏng chừng bị ngạt, vội vàng buông ra.


“A…” Công Tôn không kịp mắng chửi người, trước tiên thở dốc, Triệu Phổ chỉ thấy y hé mở đôi môi, làn môi hồng nhuận, đôi mắt vốn là tàn bạo trừng hắn, nhưng đại khái vì ngạt thở mà trở nên mông lung, cho nên không hiểu sao lại khiến cho người ta sinh ra vài phần thâm tình chân thành, trong óc Triệu Phổ ong ong vang, lại sấn tới hôn tiếp.


Công Tôn kinh hãi, vội vàng ngửa mặt ra sau, đập vào mắt Triệu Phổ chính là vành tai khả ái cùng cái cổ trắng nõn thon gầy, lập tức nhiệt huyết sôi sục, hôn lên cổ Công Tôn bắt đầu cọ cọ… Một vài cái, liền khiến cho Công Tôn tóc mai tán loạn.


Công Tôn tuy rằng chưa trải qua tình huống thế này, nhưng đại thể vẫn minh bạch, Triệu Phổ cứ như vậy không chừng sẽ không thể cứu vãn, nhưng mình lại đánh không lại hắn, đừng nói đánh, ngay cả đẩy cũng đẩy không ra, Triệu Phổ một tay nâng thắt lưng của Công Tôn, dễ dàng ôm y như đang đùa bỡn, hai chân Công Tôn lơ lửng không chấm đất.


Vừa vội vừa tức, Công Tôn cũng không biết nên ngăn cản Triệu Phổ như thế nào, đang lúc do dự, bàn tay đang sờ soạng của Triệu Phổ đột nhiên chui vào tay áo rộng thùng thình của Công Tôn, lại sờ soạng, từ cánh tay trơn trượt sờ lên, vói sâu vào trong tay áo… len vào trong xiêm y.


available on google playdownload on app store


Công Tôn đỏ bừng mặt, mắt thấy tiếp tục như vậy không phải cách, tức điên nhưng lại có chút sợ, liền nhấc chân hung hãn đạp Triệu Phổ, miệng mắng, “Cút ra, ngươi muốn ch.ết!”


Triệu Phổ đang cao hứng, vốn hắn thầm nghĩ chỉ chiếm chút tiện nghi của thư ngốc này, bất đắc dĩ tay lại không ngừng lại được, tim đập nhanh muốn ch.ết, thân thể cũng theo đó mà kích động dữ dội… Đại khái là vì sinh hoạt nhiều năm trong quân lữ, cấm dục quá lâu, Triệu Phổ thường dùng cách giết địch để giảm bớt tinh lực của bản thân. Bất quá lúc về tới Khai Phong, chiến sự gì cũng không có, nhưng lại có một thư ngốc bên người trêu chọc, chọc ghẹo chọc ghẹo, liền châm lên ngòi lửa.


May mà Triệu Phổ vẫn biết nặng nhẹ, tuy rằng trong ngực cực độ ham muốn, nhưng cuối cùng vẫn có chút không cam lòng mà buông tay, hắn là lưu manh nhưng không phải là đồ vô lại, không thể cường bạo, như vậy không có ý nghĩa.


Triệu Phổ không cam lòng, Công Tôn lại càng không cam lòng, Triệu Phổ thường ngày cũng hay chọc y nhưng chưa từng làm thật, hôm nay Công Tôn bị làm cho hơi sợ hãi, lại cảm thấy không thoải mái, sau khi bị Triệu Phổ buông ra, liền tiến lên đạp hắn.


Triệu Phổ cũng không trả đòn, thấy dáng vẻ hung hãn của Công Tôn, trong ngực lại sung sướng… Rất có hương vị, hắn thích loại bưu hãn này.


Công Tôn đánh đánh cuối cùng chỉ cảm thấy đau tay, thân thể Triệu Phổ quá cứng rắn, ngẫm lại còn chưa hết giận, nhấc chân đạp, Triệu Phổ vội vàng trốn, Công Tôn đuổi theo đạp, Triệu Phổ tránh không khỏi, vươn tay ôm lại cẳng chân của Công Tôn.


“A!” Công Tôn cả kinh, chỉ có một chân thì làm sao đứng vững, vội vàng vịn vào thân cây bên cạnh, trừng Triệu Phổ, “Ngươi buông tay!”
Triệu Phổ nhướng mi, “Vậy ngươi còn đạp không?”
Công Tôn gật đầu, “Ngươi buông ra, ta đạp ch.ết ngươi!”


Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, nói, “Biết rõ ngươi muốn đạp ch.ết ta mà ta còn buông tay à?! Nghĩ hay a thư ngốc.”
Công Tôn trừng hắn, “Ngươi có buông ra không?”
Triệu Phổ bĩu môi, “Không buông thì sao? Có bản lĩnh ngươi dùng chân khác mà đạp!”


Công Tôn bị hắn chọc cho tức điên, tên Triệu Phổ này da mặt dày đến nỗi có thể đắp cả tường thành, da mặt dày nhất Khai Phong phỏng chừng là của hắn rồi.
Đang tức giận, Công Tôn lại cảm giác được bàn tay của Triệu Phổ đang ôm lấy chân y, còn không thành thật mà sờ tới sờ lui.


“Uy!” Công Tôn nhảy lên mắng, “Ngươi lại nhúc nhích!”
Triệu Phổ liếc y, “Vậy ngươi còn đạp nữa không?”
Công Tôn mếu máo, nói, “Không đạp, ngươi buông tay!”
Triệu Phổ rốt cuộc buông tay, Công Tôn nhấc chân đạp tới một cước.


“Au…” Triệu Phổ bị y đá trúng chân, nói, “Thư ngốc, ngươi đã nói mà sao không làm?”
“Đối xử với lưu manh thì phải nói suông!” Công Tôn hung hăng trừng.
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, nói, “Nha, ngươi đừng tiếp tục, nếu không lại bị ta bắt được thì ta làm thật luôn đó!”


Công Tôn khinh bỉ lườm hắn, đi tới bên cạnh hắn, hung hăng nhấc chân đạp.
“Ai nha…” Triệu Phổ ôm chân nhảy cà tưng, “Ta nói con mọt sách nhà ngươi sao lại hung dữ như vậy?”
Công Tôn híp mắt lại liếc xéo hắn, “Đối phó với lưu manh, thì phải so với hắn càng lưu manh!”


Triệu Phổ ngẩn người, sau đó, ngẩng mặt dang rộng hai tay tiến tới, “Đến đây đi, lưu manh ch.ết ta đi!”
“Ngươi…” Công Tôn thấy dáng vẻ vô lại của hắn, cắn răng không có cách, hung hăng đẩy hắn một cái, xoay người bỏ đi.


Triệu Phổ hắc hắc cười hai tiếng, đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại trêu chọc Công Tôn, Công Tôn nhấc chân đuổi theo đánh hắn… Hoàn toàn không chú ý tới, vừa nãy Triệu Phổ quá trớn như vậy, chính mình một chút cũng không tức giận.
.


Đợi đến khi hai người tới Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường vừa lúc ôm Tiểu Tứ Tử đi xuống, Tưởng Bình theo phía sau.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử duỗi hai tay gọi Công Tôn, nhưng là hướng về Triệu Phổ.


Trong lòng Công Tôn có chút ghen tị, sau khi Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ ôm lấy, chớp chớp mắt nhìn cái cổ Công Tôn, hỏi, “Nha, phụ thân bị trùng trùng cắn sao?”


Công Tôn hơi sửng sốt, Triệu Phổ xoay mặt nhìn cái cổ của y một chút, nhếch miệng… Chỉ thấy bên mang tai cùng cổ Công Tôn có hai dấu đỏ đỏ, là vừa nãy bị hắn cắn để lại.


Công Tôn có chút không rõ, chỉ thấy Triệu Phổ vẻ mặt cười xấu xa, vội vàng vươn tay che, ngước mắt trừng hắn. Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, từ biệt Triệu Phổ và Công Tôn, vỗ mông Tiểu Tứ Tử một cái, rời đi, Tiểu Tứ Tử tựa lên đầu vai Triệu Phổ vẫy tay chào Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch, một hồi tới Khai Phong nga, Tiểu Tứ Tử cùng ngươi bắt Miêu Miêu.”


Tưởng Bình theo sau rời đi, khi đi ngang Công Tôn, liếc liếc cái cổ của y, híp mắt cười… Vẻ mặt bỡn cợt đó, khiến Công Tôn đỏ bừng lỗ tai, tức sôi bụng, đành phải quay ngoắt qua trừng Triệu Phổ.


Triệu Phổ thấy dáng vẻ phồng má trừng mắt của Công Tôn thực khả ái, bất quá ánh mắt vô cùng hung hãn kia như lại muốn đánh người, vội vàng ôm Tiểu Tứ Tử chạy lên lầu, đỡ phải chịu đòn, lại nói với tiểu nhị, “Này, tiểu nhị, chuẩn bị vài món ngon!”


“Được rồi.” Tiểu nhị nhanh chân chuẩn bị, Công Tôn hầm hừ theo Triệu Phổ lên lầu, ngồi xuống đối diện hắn, trừng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đến đây.”
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triệu Phổ, nhìn Công Tôn, cười tủm tỉm.
Công Tôn nhíu mày, nói, “Cho phụ thân ôm một cái.”


Tiểu Tứ Tử nắm nắm ngón tay nói, “Trên người phụ thân không có thịt.”
Công Tôn sửng sốt, Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm, “Cửu Cửu ôm thoải mái.”
Công Tôn tức điên, nói, “Vậy ngươi nhận hắn làm cha đi!” Tiểu Tứ Tử mếu máo, vội vàng từ trên bàn bò qua, nhào vào lòng Công Tôn.


Công Tôn ôm bé đặt lên đùi, vươn tay nhéo nhéo cái mông, bất mãn liếc Triệu Phổ —— Dám đoạt con ta.
Triệu Phổ nắm tay chống cằm nhìn Công Tôn, tâm nói —— Không chỉ đoạt con ngươi, cả ngươi cũng đoạt luôn!
Công Tôn vươn tay xoa xoa bụng Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Ăn no chưa?”


“Dạ, ăn no.” Tiểu Tứ Tử nói, lại thấy dưới lầu có rất nhiều người hướng Khai Phong phủ chạy đến, liền hỏi, “Phụ thân, tại sao bọn họ lại đến đó?”
Triệu Phổ nhìn thoáng qua, nói, “Phỏng chừng là xem Bao đại nhân thăng đường xử trảm Uông Minh Hàn.”


Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bên cạnh, hai tay nâng cằm nhìn Công Tôn và Triệu Phổ ăn, Công Tôn ăn được vài miếng lại nhìn sang bé, hỏi, “Nè, Tiểu Tứ Tử, ngươi vừa nói cái gì mà quay về Khai Phong phủ bắt Miêu Miêu a?”


Tiểu Tứ Tử cười hì hì nói, “Vừa nãy Bạch Bạch nói, bảo là Miêu Miêu bắt hắn, cho nên một lát hắn phải đi bắt lại Miêu Miêu.”
“Bắt?” Triệu Phổ nghe không rõ, liền hỏi, “Bắt cái gì?”
(“Bắt” theo Hán Việt là “tróc”, chữ này còn có hàm ý là “chọc ghẹo”)


Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, lúc nãy Triển Chiêu nói gì với ngươi?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Ngô?”
“Thì mới vừa nãy đó, sau khi ngươi gọi Triển Chiêu là Miêu Miêu, Triển Chiêu nói gì với ngươi?” Công Tôn hỏi, “Sau đó ngươi nhìn Bạch Ngọc Đường thì không nói?”


“Ngô, Miêu Miêu bảo ta thấy Bạch Bạch thì đừng nói chuyện.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
Công Tôn và Triệu Phổ hiểu ra… Quả nhiên, chiêu này của Triển Chiêu hay thật, vô chiêu thắng hữu chiêu! Phỏng chừng Bạch Ngọc Đường phải lo lắng một trận.


Triệu Phổ hỏi, “Bạch Ngọc Đường bảo ngươi quay về làm sao bắt miêu?”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, kề sát Công Tôn không nói lời nào, đây là bí mật của bé và Bạch Bạch.


Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, Công Tôn nhủ thầm… Gần đây Tiểu Tứ Tử có rất nhiều bí mật a.
.


Chờ Công Tôn và Triệu Phổ dùng bữa xong, trời cũng đã tối, hai người chuẩn bị tính tiền rời đi, Giả Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Triệu Phổ sửng sốt, hỏi, “Thật không?”
Giả Ảnh gật đầu.


Triệu Phổ sờ sờ cằm, cảm thấy khó hiểu, liền hỏi, “… Gia Luật Minh này muốn làm gì đây?”
Công Tôn cũng hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Triệu Phổ nhún nhún vai, “Ngày mai Gia Luật Minh muốn vào cung diện thánh, nói muốn săn thú.”


Công Tôn nhíu mày, “Hắn không có hảo tâm, tại sao lại muốn đi săn thú?”


“Nghe nói hắn dẫn theo vài con ngựa tốt, còn có cung nỏ hảo hạng… Đều là tặng cho hoàng thượng.” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Nói còn dẫn theo vài tay thợ săn, muốn tìm người giỏi về cưỡi ngựa bắn cung ở Đại Tống ta, so tài đi săn.”


Công Tôn nhíu mày, “Hắn nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì đây? Ngàn dặm xa xôi chạy tới tỷ thí săn thú?!”
Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, “Hoàng thượng nói không còn cách nào khác, cho nên bảo ta lo tìm người.”


Công Tôn khẽ nhíu mày, nói, “Uông quý phi vừa mất, hoàng thượng hoàn toàn có thể coi đây là cơ hội mượn cớ từ chối lời mời này của Gia Luật Minh.”


Triệu Phổ cười cười, nói, “Gia Luật Minh không có thiện ý, đêm dài lắm mộng, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì thì tốt hơn, hơn nữa… hắn còn có thể làm được gì chứ?! Muốn ám sát hoàng thượng, chúng ta có nhiều cao thủ mà, có thành công hay không hắn đều phải ch.ết, hẳn là có âm mưu nào khác!”


“Ừ.” Công Tôn cũng gật đầu, cùng Triệu Phổ đứng lên trở về, Tiểu Tứ Tử vẫn để Triệu Phổ bế, Công Tôn vừa mới ăn no, ôm Tiểu Tứ Tử, cảm thấy có chút sốc hông. Công Tôn vừa đi, vừa xoa bụng, cảm thán, Tiểu Tứ Tử càng ngày càng nặng.
Triệu Phổ ở một bên nhìn, rất muốn vươn tay giúp y xoa xoa.


.
Hai người đi về, còn chưa tới Khai Phong phủ, đột nhiên, thấy ở chỗ tối có bóng người lấp ló.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Công Tôn cũng thấy, liền hỏi Triệu Phổ, “Thấy không? Trốn trong hẻm đó!”
Triệu Phổ nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Đừng nóng vội, Tử Ảnh đã đuổi theo.”


Quả nhiên, không bao lâu chợt nghe được trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng động, giống như có người ngã xuống.
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau rồi đi tới, trong hẻm nhỏ có một người nằm sấp, bị Tử Ảnh đè lại, vừa hô tha mạng vừa giãy dụa.


Triệu Phổ và Công Tôn quan sát, phát hiện đó là một thanh niên lang thang, đại khái hơn hai mươi tuổi, áo quần rách nát cà phất cà phơ.
Tử Ảnh kéo hắn ngồi dậy, Triệu Phổ nhíu mày hỏi hắn, “Ngươi lén lút trước cửa Khai Phong phủ làm gì?”


“Xí, ai cần ngươi lo… Ai nha.” Tiểu lưu manh mới nói ra miệng, đã bị Tử Ảnh tát một bạt tai, “Ngươi phản hả, ăn nói cho đàng hoàng, nếu không bẻ sạch răng ngươi.”
“Ách, đại gia tha mạng a.” Tiểu lưu manh vội vàng cầu xin tha thứ, “Ta không có làm chuyện xấu mà.”


Triệu Phổ kiên nhẫn hỏi hắn, “Ngươi lòng vòng quanh Khai Phong phủ làm cái gì?”
“Ta… ta không có…” Tiểu lưu manh lóng ngóng lắc đầu, ý bảo cái gì mình cũng không có làm.
Triệu Phổ lại cười, nói với Tử Ảnh, “Bẻ răng hắn.”


“Dạ.” Tử Ảnh liền giả vờ muốn đến bẻ răng hắn, tiểu lưu manh vội vàng che miệng lại, “Ta nói ta nói… Là có người bảo ta đến đây theo dõi.”
Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Theo dõi ai?”
“Ách… bảo ta theo dõi, trong Khai Phong phủ, có phải có một nha đầu mười mấy tuổi hay không.” Tiểu lưu manh nói.


Triệu Phổ hơi sửng sốt, nhìn Công Tôn —— Nha đầu mười mấy tuổi, chẳng lẽ là Hàm Lăng?
“Ai bảo ngươi theo dõi?” Công Tôn hỏi.


“Ta không biết…” Tiểu lưu manh lắc đầu, thấy Tử Ảnh hung hăng trừng hắn, vội vàng nói, “Ta thực sự không biết mà, là nam nhân hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất uy vũ, biết công phu cũng rất hung dữ, hắn cho ta cùng với các huynh đệ mỗi người mười lượng bạc, bảo chúng ta luân phiên theo dõi quanh Khai Phong phủ, nếu như có cơ hội, tốt nhất thì bắt được nha đầu đó mang đi.”


Triệu Phổ nghe xong nhướng mi, hỏi, “Sau khi các ngươi bắt được cô nương đó thì sao? Làm sao giao người cho hắn?”
“Nga, hắn nói đưa đến ngôi miếu hoang cách sườn núi năm dặm ở đông ngoại ô, là được, mỗi tối hắn đều đến xem.” Tiểu lưu manh trả lời.


Triệu Phổ nghe xong, cười cười, “Trước tiên ngươi không cần đi, theo ta vào.”
“A?” Tiểu lưu manh bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu nói, “Ta không dám… Ta làm sao dám vào Khai Phong phủ a, Bao đại nhân sẽ chém ta.”
Công Tôn bật cười, “Ngươi còn biết bản thân mình không phải người tốt sao?”


Tiểu lưu manh có chút ngượng ngùng gãi đầu, Triệu Phổ nói, “Yên tâm đi, ta không làm khó dễ ngươi, ngươi theo ta vào đó, giúp ta một việc, làm tốt có thưởng.”
“Có thật không?” Tiểu lưu manh vui vẻ, thấy Triệu Phổ gật đầu, hắn vội hỏi, “Đại nhân muốn ta làm gì?”


Triệu Phổ nhếch nhếch khóe miệng, không nói chuyện, bảo Tử Ảnh lặng lẽ mang người đi, về Khai Phong phủ tìm Bao Chửng, nói rõ cho ông biết mọi chuyện.
.
Bao Chửng vừa nghe liền nhíu mày, “Nói vậy, Hàm Lăng cô nương quả thật là bị người theo dõi?”


Triệu Phổ nói, “Bao Tướng, đây là cơ hội tốt, có thể tìm hiểu ngọn ngành.”
Bao Chửng ngẩn người, hỏi, “Tìm hiểu ngọn ngành, ý của Vương gia là, tìm người giả trang Hàm Lăng, để tên lưu manh này mang đến miếu hoang?”


Triệu Phổ gật đầu, lúc này, Đại Ảnh mặc xiêm y mà thường ngày Hàm Lăng hay mặc chạy đến, thân hình Đại Ảnh khá nhỏ bé, tương tự Hàm Lăng.
“Hm.” Triệu Phổ gật đầu, “Rất giống.”
Công Tôn lo lắng hỏi, “Để cho một cô nương mạo hiểm… được không?”


“Không sao.” Đại Ảnh nói, “Chuyện này thì tính cái gì, long đàm hổ huyệt ta đều đã xông qua.”
Tử Ảnh một bên giơ ngón tay cái, “Thì đó, đây là cọp mẹ chuyển thế.”
“Ngươi nói cái gì?!” Đại Ảnh giơ tay nhéo tai Tử Ảnh.


“Không phải… Nữ trung hào kiệt, là nữ trung hào kiệt!” Tử Ảnh vội vàng van xin nài nỉ, Đại Ảnh mới chịu buông hắn ra.
.
Màn đêm buông xuống, tiểu lưu manh khiêng Đại Ảnh bên trong bao tải, vội vã rời khỏi Khai Phong phủ, chạy tới khu rừng ở đông ngoại ô.
Công Tôn và Triệu Phổ cũng đi theo.


Tiểu Tứ Tử vốn nên đi ngủ, nhưng bé còn nhớ đến chuyện Bạch Ngọc Đường muốn bắt miêu miêu, liền ngồi trước cửa chờ, ngưỡng cổ nghiêm mặt ngắm bầu trời đêm, lẩm bẩm, “Bạch Bạch tại sao còn chưa có tới?”


Triển Chiêu vốn muốn đi cùng bọn Triệu Phổ, bất quá đã đủ người, hôm nay hắn lại bận rộn cả ngày, Bao Chửng bảo hắn sớm đi nghỉ ngơi.


Triển Chiêu rửa mặt xong, thấy Tiểu Tứ Tử một mình ngồi trước cửa vừa ngẩng mặt nhìn trời vừa nói thầm, liền cười tủm tỉm đi đến hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nhìn cái gì đó? Chờ bánh có nhân từ trên trời rơi xuống à?”
Tiểu Tứ Tử hơi đô đô miệng, nói, “Mới không phải, chờ Bạch Bạch.”


“Nga?” Triển Chiêu sửng sốt, tâm nói, Bạch Ngọc Đường không phải đã quay về Thúy Trúc viên sao? Đêm nay còn tới? Liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, chờ hắn làm chi?”
“Bắt miêu…” Tiểu Tứ Tử thốt ra, phản ứng được là mình lỡ miệng, vội vàng che miệng lại.


Triển Chiêu ngẩn người, lập tức nheo mắt lại, hỏi, “Bắt cái gì?”
Tiểu Tứ Tử vội vàng che kín miệng, chạy vào trong phòng bò lên giường chui vào chăn, không xong rồi, bé đã nói ra bí mật, đêm nay lỡ như Bạch Bạch không bắt được Miêu Miêu, sẽ giận.


Triển Chiêu nghe xong thì nhướng mi… Bắt miêu?! Trêu ghẹo miêu sao? Xem ra Bạch Ngọc Đường đã biết chiều nay mình chọc hắn, chuẩn bị trả thù. Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu về tới phòng mình, nằm trên giường, ngay cả y phục cũng không cởi, chỉ là mở to hai mắt chờ —— Xem Bạch Ngọc Đường ngươi khi nào tới, đến lúc đó không biết là bắt miêu hay là bắt chuột đâu!



Công Tôn và Triệu Phổ âm thầm theo tiểu lưu manh đi tới miếu hoang ở đông ngoại ô.
Tiểu lưu manh đem Đại Ảnh đặt trên mặt đất rồi rời đi.
Mọi người mai phục tại phụ cận ngôi miếu.


Đêm khuya, bốn vách tường của miếu hoang có khe hở, gió thổi vù vù vào bên trong, Công Tôn bị lạnh nhích vào bên trong tượng phật, Triệu Phổ thấy y lạnh, liền vươn tay, kéo y vào lòng, giúp y chắn gió.


Công Tôn nhìn nhìn hắn, không lên tiếng, Triệu Phổ lắc đầu nói, “Đã bảo ngươi đừng tới, không chịu nghe!”
Công Tôn nói, “Ta cũng là người của Khai Phong phủ mà.”
“Ai nói?” Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Ngươi là người của ta.”


Vành tai Công Tôn đỏ rần lên, vừa định đạp hắn, thì thấy Triệu Phổ quay sang “Suỵt” một tiếng, ý bảo nhỏ giọng thôi.
Công Tôn an tĩnh lại, không bao lâu, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.


Hai người thật cẩn thận vịn vào tượng phật nhìn ra bên ngoài, người vào là một hắc y nhân bịt mặt.


Hắc y nhân nọ đi tới bên cạnh bao tải, giơ tay mở dây cột, kéo bao tải xuống… Đại Ảnh quỳ rạp trên mặt đất đưa lưng về phía hắn, hắc y nhân kéo nàng qua. Còn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo, Đại Ảnh đã ra tay như điện, điểm trúng huyệt đạo của hắn… Hắc y nhân cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích, mở to hai mắt, giật mình nhìn Đại Ảnh.


Lúc này, Tử Ảnh và Giả Ảnh đều từ trên đỉnh nhảy xuống, đem người nọ kéo lên.
Triệu Phổ đỡ Công Tôn từ trên phật đàn nhảy xuống, đi tới trước mặt người nọ. Triệu Phổ quan sát hắn từ trên xuống dưới, cảm thấy hơi quen mắt, liền vươn tay, kéo khăn bịt mặt của hắn xuống.


Nương theo ánh trăng xuyên qua nóc miếu rọi vào, Triệu Phổ ngây ngẩn cả người, một lát mới giật mình hỏi, “Tại sao lại là ngươi?”






Truyện liên quan