Chương 5: Bán Thú nhân
Trở lại phòng nghỉ, Lâm Phàm lập tức sờ soạng kiểm tr.a thanh niên ngăm đen.
Mà thanh niên ngăm đen cũng mặc cho Lâm Phàm túm túm xoay xoay chính mình, thậm chí Lâm Phàm cởi quần của y cũng không phản kháng, y có chút hỗn loạn, chỉ biết trên thân người trước mắt có cỗ hơi thở làm mình an tâm, là lần đầu tiên nhận thấy được cảm giác an toàn từ lúc có ý thức tới nay.
Quả nhiên, là “Bán Thú nhân”! Cầm lấy đuôi đen ánh màu bạc, Lâm Phàm chấn kinh rồi.
Bán Thú nhân cũng không phải trong truyền thuyết đồng thoại người thú kết hợp sinh ra đời sau, mà là một thành quả của loại nghiên cứu điên rồ, chuẩn xác hơn, là kết quả của siêu vi rút SR! Siêu vi rút SR! Không nghĩ còn nửa năm nữa mới bùng nổ mạt thế, hắn lại có thể ở trên con thuyền này gặp phải! Du thuyền này rốt cuộc đang làm gì?
Thừa dịp Lâm Phàm ngẩn người, thanh niên ngăm đen dán chặt lấy hắn, Lâm Phàm che mặt rên rỉ, Bán Thú nhân a, binh khí hình người nổi danh nhất thời mạt thế a!
Sau khi nhân loại nhiễm siêu vi rút SR, thông thường sẽ có ba loại kết quả, thứ nhất chính là biến thành tang thi ghê tởm khủng bố, ước chừng 90% người sẽ bị như thế; loại thứ hai chính là dị năng giả, có được năng lực đặc thù, còn lại gần 10% người sẽ dần gặp được kì ngộ có được dị năng riêng biệt; cuối cùng một loại tỉ lệ cực nhỏ cực kì nhỏ, do sự lại giống, tuy rằng có được năng lực đặc thù cùng thân thể cường tráng cùng với chỉ số thông minh của nhân loại, nhưng vì quá mức thị sát, lý trí hoàn toàn bị dục vọng giết chóc chiếm giữ, nên tính nguy hiểm so tang thi thủ lĩnh có thể sai sử tang thi phổ thông không chênh lệch nhiều.
Bởi vì những người này giống dã thú, ham mê giết chóc, đại đa số sẽ có hiện tượng thú hóa, biến ra lông, thậm chí lỗ tai, cái đuôi, cánh, v.v …cho nên được xưng là “Bán Thú nhân”. Những năm đầu mạt thế, mọi người cũng không biết tồn tại của Bán Thú nhân, thẳng đến lần nọ, một cái căn cứ cỡ lớn khá nổi tiếng bị Bán Thú nhân cao giai tru diệt, đến lúc này, không ai không biết tới danh tự Bán Thú nhân.
Cơ mà nói cũng kì, trừ bỏ căn cứ kia, Lâm Phàm cũng không còn nghe thấy bất cứ căn cứ nào khác bị Bán Thú nhân tập kích, cho dù vậy, Bán Thú nhân trước mắt này, lần nữa nhắc nhở Lâm Phàm, mạt thế nguy cơ đã gần ngay trước mắt!
“Ngồi xuống!” Lâm Phàm đột nhiên tránh thoát thanh niên ngăm đen, ra lệnh.
Thanh niên nghi hoặc nghiêng đầu, mờ mịt nhìn Lâm Phàm, ngẩn ngơ một lúc lại muốn dựa vào người Lâm Phàm; người trước mắt này có loại hơi thở phi thường thoải mái, sự nóng nảy trong cơ thể chỉ cần ở cạnh hắn là sẽ bình ổn lại, hơn nữa càng đến gần, loại thoải mái này càng cảm giác rõ ràng, thoải mái khiến y muốn rên rỉ.
Lâm Phàm lần nữa kéo xuống thanh niên, đừng nhìn hắn gầy yếu, muốn khống chế được thanh niên ngăm đen mới chỉ là sơ cấp Bán Thú nhân vẫn thực dễ dàng. Thanh niên bị Lâm Phàm cự tuyệt tức giận không thôi, muốn bùng nổ nhưng như thế nào cũng không được, hồi lâu sau vẫn là ngoan ngoãn bị Lâm Phàm ấn ngồi trên mặt đất.
Lâm Phàm bĩu môi, trông như chó sói đã được thuần hóa có chút ngỗ ngược nha, chẳng lẽ hàng này biến dị theo hướng họ nhà chó? Đáng tiếc người này mới vừa biến dị, chỉ có mỗi cái đuôi, còn nhìn không ra giống loài. Theo không gian lấy ra một tảng thịt bò đã nấu tốt lúc trước, cười hì hì đối với thanh niên ngăm đen nói, “Nghe lời thì cho ngươi ăn.”
Thanh niên ngăm đen đột nhiên ngửi thấy một loại mùi hương cực kì mê người, bụng lập tức phối hợp kêu mấy tiếng, trong trí nhớ mơ hồ của y không có thức ăn, còn có một đám người thực đáng ghét đáng giận, mỗi ngày đều cắm vài thứ vào người y, truyền thứ nước kì quái vào thân thể y. Hương vị thức ăn kích thích vị giác thanh niên ngăm đen, hơn nữa khối thịt này Lâm Phàm để trong không gian thức hải một thời gian dài rồi, lây dính kha khá linh khí, khiến thanh niên ngăm đen định theo tính phản xạ nhào lên cướp đoạt, chính là thử vài lần đều bị Lâm Phàm thoải mái ngăn cản.
Thanh niên ngăm đen ý thức mơ hồ, chứ không phải chỉ số thông minh thấp, rất nhanh y phát hiện phản kháng cướp đoạt là không hữu hiệu, liền yên lặng ngồi xuống theo chỉ thị của Lâm Phàm.
Lâm Phàm kinh hỉ ngồi thẳng người, ý bảo đối phương đứng lên lại ngồi xổm xuống, quả nhiên thanh niên nghe lời theo, Lâm Phàm trực tiếp đem tảng thịt bò đưa cho y, làm đúng được thưởng nha. Thanh niên cắn vài ngụm đã ăn sạch khối thịt bò không hề nhỏ, sau đó mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, tràn ngập chờ mong.
Thuần luyện cẩu đã ghiền cùng lắm cũng chỉ như vậy ha, Lâm Phàm không chút nào keo kiệt cho thanh niên ngăm đen một khuôn mặt tươi cười, vuốt mái tóc ngắn hỗn độn có chút rối loạn của đối phương, “Thực ngoan, về sau ngươi tên Đại Hắc!” Nói xong lại lấy ra một quả táo, “Ăn thịt để đến lần sau, chịu khó ăn chút rau quả mới cân đối dinh dưỡng, màu lông khỏe mạnh nga!”
Lần này quả táo là trưởng thành trong không gian thức hải, linh khí nồng đậm hơn, thanh niên ngăm đen, không, giờ kêu Đại Hắc, Đại Hắc cảm thấy được người trước mắt chẳng những có cỗ hơi thở khiến y mê muội, thậm chí còn lấy ra được những đồ ăn mê người không thôi, rất muốn đoạt đi trái cây, nhưng nhớ tới ban nãy, Đại Hắc ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ngẩng đầu chờ mong nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm bị đôi mắt thanh triệt tinh khiết của Đại Hắc tựa cún Golden manh trúng nội tâm, nhìn kỹ phát hiện Đại Hắc ngũ quan cực kì tuấn dật, giống con lai, thực không hiểu một người xuất sắc như vậy như thế nào lại lây nhiễm siêu vi rút SR trước mạt thế, còn bị khống chế nữa, Lâm Phàm không hề xem nhẹ còng tay trên người Đại Hắc, còn có vết tổn thương do kim tiêm, roi đánh, vân vân.., đầu ngón tay lướt qua vết sẹo dữ tợn nơi bụng, có chút đau lòng.
“Đại Hắc, bắt tay.” Đơn giản dạy Đại Hắc một động tác, Lâm Phàm liền đem quả táo đưa cho y, “Ai! Đợi…” Mới vừa đưa cho Đại Hắc, Đại Hắc liền miệng to nhanh chóng giải quyết, ngay cả hạt táo cũng nuốt, làm Lâm Phàm không kịp ngăn cản, “Quên đi, lại đây tắm rửa đã.”
Giúp Đại Hắc tắm rửa cũng thực nhẹ nhàng, y thật biết điều, cũng không lộn xộn, mặc cho hai tay Lâm Phàm tại trên người mình xoa nắn, chỉ là lúc bị Lâm Phàm tẩy qua cái đuôi mẫm cảm, mới nhịn không được phát ra thanh âm ô ô.
Khi nào thì ‘khách’ mới đến để đánh tiếp đón nha, đều hơn nửa đêm rồi, còn chưa thấy động tĩnh, chẳng nhẽ không tới? Lâm Phàm vừa giúp Đại Hắc tẩy sạch người, vừa nghĩ.
“Ầm! Uỳnh Uỳnh! Ầm ——!” Tiếng nổ mạnh đột nhiên truyền đến, cả phòng đều bị chấn lay động, Lâm Phàm vừa mới giúp Đại Hắc sấy tóc thay quần áo sạch sẽ.
“A ——”
“Cứu mạng!”
“Ô ô! Cứu mạng ——”
Tiếng ồn ào lập tức truyền đến, mọi người trên du thuyền đều sôi trào lên, trong lòng Lâm Phàm thầm kêu không tốt, hắn vốn tưởng không lấy lại được vật thí nghiệm, cùng lắm thì nửa đêm có người đến phiền toái, không nghĩ tới người không thấy đâu, chỉ thấy đại phiền toái.
Chạy đến trên boong mới phát hiện, xảy ra nổ mạnh gần chỗ máy phát điện, lúc này nhân viên thuyền đang không ngại hiểm nguy cứu hỏa. Đột nhiên xảy ra nổ mạnh mà đang trên vùng biển quốc tế, ai cũng không biết liệu du thuyền này có trở thành Titanic thứ hai không nữa, không ít nữ nhân hoảng sợ bật khóc, nam nhân cũng hoảng hốt không thôi.