Chương 41: Rắc rối phức tạp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lôi Khê dừng lại, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt y, tươi cười ổn trọng ôn hòa trước đó không còn, chỉ còn lại nụ cười trào phúng, “Nghiêm thiếu gia có chuyện gì sao, chúng ta đêm nay mệt lắm rồi, muốn đi nghỉ sớm.” Nói xong còn thân mật cọ cọ hai má Lâm Phàm vẫn hồng nhuận như trước, khiến Nghiêm Hàn có thể thấy rõ ràng.
Trong không khí tràn ngập mùi xạ hương sau trận mây mưa, Lâm Phàm giờ lại còn mặt đỏ ửng thỏa mãn nằm trong lòng nam nhân khác, chuyện gì vừa xảy ra không cần nghĩ cũng biết, Nghiêm Hàn sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tim truyền đến từng đợt đau đớn, dưỡng khí tựa hồ bị đoạt mất, cố gắng chờ đợi một đêm để rồi điều sợ hãi trở thành sự thực, khiến Nghiêm Hàn mới 17 tuổi không thể thừa nhận nổi!
“Đáng ch.ết ——!” Gầm nhẹ lên, tay Nghiêm Hàn xuất hiện tia sét muốn bổ qua.
Lôi Khê ôm Lâm Phàm vẫn không nhúc nhích, như trước dùng ánh mắt cười nhạo nhìn sự thất bại của Nghiêm Hàn, cuối cùng Nghiêm Hàn nắm chặt tay đem tia sét dập tắt, lòng bàn tay bởi vậy mà bị thương, truyền ra mùi khét lẹt.
Không biết vì Nghiêm Hàn gầm lên giận dữ hay vì mùi khét làm Lâm Phàm tỉnh lại, mơ màng mở mắt, nhìn thấy thanh niên còn trẻ mà mình vẫn luôn để ý, vẻ mặt bi thương. Lòng Lâm Phàm khẽ nhói đau, nhẹ gọi đối phương, “Tiểu Hàn, lại đây…”
Nghiêm Hàn sửng sốt, hai chân không khống chế bước qua, chỉ thấy Lâm Phàm vẫn được Lôi Khê ôm ngang lấy, vươn tay khẽ vuốt hai má Nghiêm Hàn, “Tiểu Hàn làm sao vậy, không cần khổ sở a.” Lâm Phàm còn tưởng mình đang mộng, bằng không thanh niên lãnh ngạo luôn thích cậy mạnh thế nào lại lộ ra biểu tình bi thương yếu đuối như vậy.
“A…” Lâm Phàm ngơ ngác nhìn giọt nước mắt vương trên tay, Nghiêm Hàn đang… khóc?
Lâm Phàm lập tức bị dọa đến, đã quên Lôi Khê đằng sau, giãy dụa muốn xuống dưới ôm Nghiêm Hàn, “Ngươi làm sao vậy? Đừng khóc a…”
Thanh niên lạnh lùng cũng không áp chế được nữa, nội tâm bi thương không thể duy trì được tư thế ngày xưa, khuya hôm nay phát hiện Lâm Phàm không thấy, khủng hoảng cùng nôn nóng bất an khi chờ đợi, khiến y mước mắt giống trân châu đứt dây không ngừng rơi, gắt gao ôm lấy Lâm Phàm không buông, nhịn không được khóc ròng nói, “Đừng rời đi ta, ta thích ngươi, ta yêu ngươi…”
Kế tiếp chính là một trận luống cuống tay chân, thật vất vả dỗ y ngủ, Lôi Khê một mực trầm mặc bên cạnh tiến lên giữ chặt tay Lâm Phàm, kiên định nhìn thẳng mắt hắn, “Ta sẽ không buông tay!”
Lâm Phàm có chút đau đầu xoa huyệt thái dương, “Ta nghĩ chúng ta chỉ 419
(tình một đêm)
?”
“Ta không nghĩ như vậy.” Trong mắt Lôi Khê nảy lên u ám, kiên trì nói.
“Lôi Khê, chúng ta đều trưởng thành rồi, đừng như vậy…” Lâm Phàm thở dài, “Nghiêm Hàn còn chưa trưởng thành, cho nên…”
“Ta sẽ không từ bỏ!” Lôi Khê không để Lâm Phàm nói xong, y không muốn nghe, dù sao những điều này y trước đó liền đã biết rõ, không phải y là người đầu tiên có được thân thể Lâm Phàm sao? Cho nên, y chỉ cần không buông tay, nhất định có cơ hội!
Lâm Phàm lắc đầu, “Tùy ngươi, ta đi phòng Đại Hắc ngủ.”
Lôi Khê ngăn lại Lâm Phàm, “Không được! Đêm nay đến phiên ta!”
Lâm Phàm đau đầu nhíu mày, đành thỏa hiệp, “Tùy ngươi, nhưng không được xằng bậy, ta mệt.”
Lôi Khê gật đầu, ôm ngang Lâm Phàm, Lâm Phàm lười giãy giụa, bị Lôi Khê ôm ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau, bụng đói kêu ùng ục, vừa định dậy liền thấy trước mặt là Nghiêm Hàn, Lâm Phàm không rõ tại sao mình ngủ lại ngủ đến giường Nghiêm Hàn, lui người về sau nhớ lại, lại bị Lôi Khê ôm.
Lâm Phàm tỉnh ngủ, Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn đều tỉnh, hai người ăn ý không giải thích, mà phân biệt giúp Lâm Phàm mặc quần áo, ôm hắn đi rửa mặt.
Lâm Phàm không rõ hai người này hồ lô bán cái gì, ít nhất không ầm ĩ phiền hắn thì tốt rồi.
Qua tất niên, an toàn khu khôi phục khẩn trương, mọi người khí thế ngất trời làm việc, nhiều người lực lượng lớn, một đống nhà lầu giản dị được xây nên, tường vây gia cố càng thêm dày, trên tường thiết kế các loại phòng ngự, làm người ta nhìn đã thấy an toàn; ngoài ra, an toàn khu còn tiến hành xây dựng thêm, đem những khu có thể gieo trồng xung quanh vây vào trong tường phòng hộ, tổ chức người cày cấy, hy vọng mau chóng sản xuất ra thực vật chịu đói.
Bình dân chạy nạn tới càng ngày càng nhiều, nguyên bản 3, 5 thành phố nhỏ sẽ có một căn cứ quân sự loại nhỏ, nhưng không phải căn cứ nào cũng có thể sống sót và dựng được an toàn khu. Quân khu cũng là nơi xuất hiện nhiều tang thi nhất, không ít căn cứ trở thành địa điểm nguy hiểm không thua gì bệnh viện.
Quân khu bọn họ ở cần bảo mật một ít hạng mục nghiên cứu khoa học, cho nên hệ thống phòng ngự cùng các thiết bị đều tương đối hoàn thiện, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn, không thua bất cứ căn cứ quân sự cỡ trung, cỡ lớn nào. Đây cũng là lý do trước đó Lâm Phàm chọn Kỳ huyện là nơi tránh né, an toàn khu gần Kim thị này ở đời trước cũng có chút danh tiếng.
So sánh với những người khác đói khát, Lâm Phàm mỗi ngày có thể lấy ra số lượng lớn rau dưa hoa quả thịt thà để ăn, thành ra dưỡng mấy người sảng khoái, thậm chí còn hơi mập ra. Tuy Lâm Phàm chưa biểu hiện ra khẩn trương dự trữ thức ăn, nhưng bọn hắn sao có thể luôn ỷ lại Lâm Phàm, hơn nữa vì đổi huy chương đen và biệt thự này, trong tay đồ đạc cùng tích phân đã không còn.
Lôi Khê đem các địa điểm xung quanh suy nghĩ cẩn thận một lần, để ý tới những nơi kha khá nguy hiểm nhưng thu hoạch được lớn. Nghiêm Hàn Đại Hắc từ trước đến nay xem Lôi Khê khó chịu, nhưng cũng không thể không thừa nhận năng lực chỉ huy xuất sắc của y, có thể khiến bọn họ bỏ ra ít công sức nhất lại nhận được thành quả lớn nhất.
Khu đen phí tổn cao, nhưng đổi lại là được đảm bảo an toàn, thuận tiện, hoàn cảnh cuộc sống thư thích, biệt thự còn có vườn hoa nhỏ, bị Lâm Phàm nhổ hết hoa hoa cỏ cỏ vô dụng đi, trồng mấy luống khoai lang khoai tây, cải thảo, cải củ, rau chân vịt, rau xà lách, rau cải chíp, hoa hiên vàng; còn trong phòng ngâm giá đỗ, mầm đậu nành*.
Tuy lúc đối mặt tang thi Lâm Phàm có thể thoải mái một đao một đầu, nhưng người khác nhìn hắn lúc nào cũng có loại cảm giác yếu ớt xinh đẹp tinh khiết, cần được nuôi trong phòng sạch sẽ thoải mái, Lôi Khê Nghiêm Hàn đều cảm thấy như vậy, cho nên về sau làm ít nhiệm vụ, mọi người luôn phân công Lâm Phàm ở lại an toàn khu giữ nhà, ngay cả Đại Hắc chỉ số thông minh không cao lắm cũng thể hiện mình không thích Lâm Phàm bị lây dính những thứ bẩn thỉu chán ghét kia.
Mấy người Lôi Khê vì thuận tiện làm nhiệm vụ, đặc biệt đặt cái tên cho tiểu đội, đăng ký với an toàn khu, sau đó có thể tự do hành động. Bởi vì thân phận dị năng giả cường đại của Lôi Khê Nghiêm Hàn, Đại Hắc cao lớn cùng thực lực đáng sợ, hơn nữa Hứa Sách Trữ Bằng Hồng Tư thân thủ bất phàm, còn có Lâm Phàm… Này kẻ xinh đẹp chuyên gây họa cho cường giả, “tiểu đội Lôi Thần” ở toàn bộ an toàn khu đều rất nổi tiếng.
Hôm nay trời đẹp, Lâm Phàm nhẩm hát, mang tất cả chăn bông đệm chiếu ra phơi nắng, ngón tay trắng nõn thon dài ép lên những nếp gấp trên nệm chăn, ánh mặt trời chiếu tới khuôn mặt mỹ nhân, khiến người tới nhìn mà lặng đi, mạt thế dơ dáy bẩn thỉu, khó được hình ảnh bình tĩnh tốt đẹp khiến người không đành lòng phá vỡ. Thẳng đến có âm thanh bén nhọn vang lên khiến mọi người không thể không về thực tại, trong lòng nhịn không được nhíu mày.
“Có người trong nhà không? Ta tìm Lôi Khê!” Người nói là một nữ nhân coi như xinh đẹp, đáng tiếc chiếc cằm thon luôn nâng lên cao tạo cảm giác chanh chua xấc láo.
Lâm Phàm đang ở ban công tầng hai, nhoài người ra, “Các ngươi tìm Lôi Khê? Hắn không có nhà, đi làm nhiệm vụ.”
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tên người hầu này nói chuyện với bạn bè chủ nhân như vậy sao? Cẩn thận ta kêu Lôi Khê chỉnh ngươi! Giờ cái gì đều thiếu, chỉ duy không thiếu người hầu!”
Đây là như thế nào a, Lâm Phàm nghe mà không nhịn được hắc tuyến, bất quá nam nhân trung niên đi cùng nữ nhân trông rất giống Nghiêm Hàn, làm Lâm Phàm có chút tò mò, mới vừa cứu Nghiêm Hàn về có nghe cha mẹ y sẽ tìm cách đón, không biết có phải phụ thân Nghiêm Hàn hay không.
“Xin chờ một lát, ta lập tức xuống đây.” Lâm Phàm trở lại phòng nhanh chóng đổi quần áo, hắn hiện tại mặc là quần áo lao động, không thích hợp gặp khách.
Lúc đoàn người tiến được vào phòng ấm áp cũng nhịn không được thở hắt ra, trong phòng không có mùi không sạch sẽ như nhà người bình thường vì tiết kiệm nước lau chùi, ngược lại còn có cỗ hương thơm thản nhiên, tựa như cảm giác người trước mắt này mang đến. Phòng ở thoải mái ấm áp khiến binh lính đi theo nữ nhân cùng nam nhân trung niên nhịn không được lộ ra hâm mộ, bọn hắn giống như thật lâu chưa hưởng qua cảm giác ấm cúng này.
“Ân, nhìn cũng không tệ lắm.” Nữ nhân tuổi trẻ một bộ bà chủ xem xét kỹ lưỡng phòng khách, bất quá khi nàng nhìn đến bó củi tại lò sưởi chân tường thì chỉ trích, “Khê ca không ở, làm sao ngươi lại đốt củi lãng phí như vậy! Nhanh đi dập, thật sự là tên hầu không hiểu quy củ, chủ nhân đi vắng cũng dám hưởng thụ, không biết hiện tại củi khô khan hiếm lắm sao?”
Nữ nhân này vừa đến đã luôn luôn chỉ trích mình, Lâm Phàm nghe mà nhíu mày, “Thật xin lỗi, ngươi là ai vậy? Này tựa hồ không cần ngươi quản đi.”
Nữ nhân chán ghét nhìn Lâm Phàm làn da trắng nõn thoáng mang hồng nhuận, cũng không biết Khê ca lãng phí bao nhiêu lương thực lên người tên này nữa, Khê ca chính là tốt tính, sau nàng phải hảo hảo giúp Khê ca xử lý những việc này mới được, để tương lai, không thể lãng phí nữa, nữ nhân tự đắc nghĩ, cảm giác mình quá hiền lành, “Hừ! Ta là vợ chưa cưới của Khê ca, tên Đinh Tố Thu! Dị năng giả thủy hệ!”
Thân phận dị năng giả của đối phương không có khiến Lâm Phàm giật mình, nhưng thật ra thân phận vợ chưa cưới lại làm đáy lòng Lâm Phàm nổi lên cảm giác khác thường, nhưng Lâm Phàm lại cho rằng do thái độ chán ghét của đối phương làm mình không thoải mái, cũng không nghĩ nhiều, quay đầu hướng nam nhân trung niên, “Ngài khỏe, ngài là…?”
Nam nhân rất có phong độ lịch sự, cười cười ôn hòa, “Ta là chú của Nghiêm Hàn, Nghiêm Hạo, xin chào.”
“Chú Nghiêm, xin chào, ta là bạn của Nghiêm Hàn, Lâm Phàm. Xin ngồi đợi chốc lát, Nghiêm Hàn làm nhiệm vụ, đại khái…” Mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Nhiều nhất nửa giờ sau liền trở lại.”
Dưới sự tiếp đón của Lâm Phàm, Nghiêm Hạo ngồi xuống ghế sa lông, hai gã cảnh vệ phía sau hắn vẫn đứng thẳng tắp không ngồi xuống. Lâm Phàm thấy thế cũng không nói gì, xem cảnh này tập mãi thành quen, gia thế Nghiêm Hàn quả nhiên không đơn giản, chú y ở thời bình, phỏng chừng ít nhất cũng cấp bậc đại tá quân khu.
Đinh Tố Thu còn muốn nói gì, liền bị Nghiêm Hạo cản, “Tiểu Thu, ngồi im.”
“Nghiêm thúc… Ta…” Kết quả bị Nghiêm Hạo ôn hòa liếc mắt một cái liền im luôn, căm giận trừng mắt nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm không muốn chấp nhặt với người như vậy, hắn chuẩn bị trà hoa cúc cho bốn người, “Chú Nghiêm, các ngươi tự nhiên, mấy người Lôi Khê sắp trở về, ta đi chuẩn bị bữa tối, buổi tối không bằng ở lại cùng nhau ăn đi.” Trà hoa cúc trước mạt thế, tại trước mặt vài người ở đây là không đáng nhắc tới, nhưng giờ vật tư cực độ khan hiếm, có thể lấy ra trà hoa cúc đãi khách, xem ra Nghiêm Hàn cũng không chịu khổ gì, hắn liền an tâm, Nghiêm Hạo nghĩ. Mà khi Lâm Phàm nói lưu lại khách ăn cơm, Nghiêm Hạo cũng nhịn không được sửng sốt, tựa hồ nam hài xinh đẹp trước mắt này cũng không phải người hầu a.
“… Được.” Nghiêm Hạo hiểu được sau mạt thế ở nhà người khác ăn cơm là hành vi không lễ phép nhường nào, nhưng hắn rất tò mò cuộc sống thường ngày của Nghiêm Hàn, trở về cũng có thể nói với anh trai cùng chị dâu.
~~~~~~~~~~
*: Hoa hiên vàng, còn được gọi là hoàng hoa, kim trâm thái, huyền thảo, lê-lô, lộc thông, người Tày gọi là phắc chăm. Được trồng ở những vùng có khí hậu quanh năm ẩm mát. Thường dùng lá và hoa để nấu canh, dùng rễ và nụ hoa làm thuốc. Hoa vị ngọt, tính mát, giúp thanh nhiệt, tiêu đờm, cầm máu, thông sữa, an thai, lợi tiểu, sáng mắt. Một số nơi dùng lá và hoa làm thuốc chữa chảy máu cam. Lá hái được quanh năm, rễ đào vào thu đông, có khi vào mùa khác, dùng tươi hoặc phơi khô
Mầm đậu nành, hoặc mầm rau cải =)))) tìm hình ảnh r mà chả phân biệt đc 2 loại này, tiếng thì không biết:< Nói chung nó là rau mầm